Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Mặc Nho 1
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Thất Sát tiếp tục báo cáo: “Đó là vì tỳ nữ bên người Gia Cát Tinh Nhiên thấy Lãnh Văn Bách cùng Tư Đồ Mộng Nguyệt ở cùng nhau.”
“Oh! Hóa ra là như vậy, ta đã biết Gia Cát Tinh Nhiên là tai họa, chuyện tiếp theo ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ!”
Quý Như Yên thản nhiên liếc Thất Sát.
“Dạ, thuộc hạ đã hiểu.”
Thất Sát chắp tay, xoay người biến mất trong màn đêm.
Quý Như Yên nhìn màn đêm âm u, ngay cả trăng cũng không có, khiến người ta buồn bực tới cực điểm.
Trong phòng nhị trưởng lão vẫn cần chút thời gian để tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian này, Quý Như Yên phải bảo vệ cẩn thận không thể có chút sai xót nào.
Lấy từ trong ngực ra một miếng vải trắng, cầm lấy cây độc trâm.
Độc trâm này nàng nhớ sư huynh Sở Lam Thiên từng nhắc qua, gọi là tam hắc định hồn châm.
Đúng vậy đây là tuyệt kỹ của Mặc gia.
Mặc gia cũng không phải vũ giả được hoan nghênh trên đại lục, bởi vì bọn họ tàn nhẫn, thủ đoạn ác độc, khiến mọi người bài xích.
Tam mặc định hồn châm xuất hiện, chứng tỏ người của Mặc gia đã tới Bồ Đồ.
Nếu Mặc gia tới vì thủy lộ bồ đề, hình như cũng không có khả năng.
Không biết vì sao nhị trưởng lão lại trêu chọc người Mặc gia.
Con có chuyện của cá rồng chín màu, xem ra chỉ có thể chờ nhị trưởng lão tỉnh lại, sau đó mới quyết định khi nào phá trận giải cứu thánh thú.
Sắc trời dần dần sáng.
Màn đêm tan đi, nghênh đón ánh mặt trời.
Bên ngoài cửa tứ đại gia, một nữ thi thể nằm trên đường, vài con chó hoang đang vây quanh rất dễ gây chú ý.
Chờ người hầu tiến tới xem xét, phát hiện nữ thi thể kia, cư nhiên là Gia Cát tam tiểu thư, cả đám khẩn trưởng không thôi.
Người hầu nhanh chóng báo cho tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão vừa thức dậy, chợt nghe nói cháu gái mình chết ngoài đường cái, cả người tối sầm, đứng không vững
Gia Cát tộc sao lại biến thành thế nay.
Chưa tới mười ngày, cả cháu trai đích tôn lẫn cháu gái đều qua đời.
Tứ trưởng lão bị đả kích: “Nhanh, sai người nâng Tinh Nhiên về. “
Nói xong, đã có người mang xác Gia Cát Tinh Nhiên vào.
Thấy khuôn mặt trắng bệch kia, tứ trưởng lão không nhịn được khóc rống lên: “Tinh Nhiên, sao cháu lại chết thảm thế này... Tinh Nhiên!”
Cả đám người làm câm như hến.
Sợ hãi mình trở thành cá cho tứ tứ trưởng lão chém.
Ngay sau đó tứ trưởng lão phát cuồng, hét lên với đám người làm: “Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta! Cút.”
Bà ta đã lên tiếng, đám người làm sao còn dám đứng ở đây chịu chết?
Cả đám sợ hãi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Cả Gia Cát tộc im lặng, tứ trưởng lão có chút điên cuồng: “Ngươi ra đây!”
Cả đại sảnh vẫn yên ắng như cũ!
“Mặc Nho, ta biết ngươi ở đây, ngươi đi ra cho ta.”
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly giận dữ.
Bốn phương tám hướng vang lên thanh âm nam trầm thấp: “Ngươi gọi ta ra cũng không giải quyết được vấn đề, nàng ta đã chết!”
“Ta chỉ muốn biết, ai đã giết cháu của ta!”
“Oh! Hóa ra là như vậy, ta đã biết Gia Cát Tinh Nhiên là tai họa, chuyện tiếp theo ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ!”
Quý Như Yên thản nhiên liếc Thất Sát.
“Dạ, thuộc hạ đã hiểu.”
Thất Sát chắp tay, xoay người biến mất trong màn đêm.
Quý Như Yên nhìn màn đêm âm u, ngay cả trăng cũng không có, khiến người ta buồn bực tới cực điểm.
Trong phòng nhị trưởng lão vẫn cần chút thời gian để tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian này, Quý Như Yên phải bảo vệ cẩn thận không thể có chút sai xót nào.
Lấy từ trong ngực ra một miếng vải trắng, cầm lấy cây độc trâm.
Độc trâm này nàng nhớ sư huynh Sở Lam Thiên từng nhắc qua, gọi là tam hắc định hồn châm.
Đúng vậy đây là tuyệt kỹ của Mặc gia.
Mặc gia cũng không phải vũ giả được hoan nghênh trên đại lục, bởi vì bọn họ tàn nhẫn, thủ đoạn ác độc, khiến mọi người bài xích.
Tam mặc định hồn châm xuất hiện, chứng tỏ người của Mặc gia đã tới Bồ Đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Mặc gia tới vì thủy lộ bồ đề, hình như cũng không có khả năng.
Không biết vì sao nhị trưởng lão lại trêu chọc người Mặc gia.
Con có chuyện của cá rồng chín màu, xem ra chỉ có thể chờ nhị trưởng lão tỉnh lại, sau đó mới quyết định khi nào phá trận giải cứu thánh thú.
Sắc trời dần dần sáng.
Màn đêm tan đi, nghênh đón ánh mặt trời.
Bên ngoài cửa tứ đại gia, một nữ thi thể nằm trên đường, vài con chó hoang đang vây quanh rất dễ gây chú ý.
Chờ người hầu tiến tới xem xét, phát hiện nữ thi thể kia, cư nhiên là Gia Cát tam tiểu thư, cả đám khẩn trưởng không thôi.
Người hầu nhanh chóng báo cho tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão vừa thức dậy, chợt nghe nói cháu gái mình chết ngoài đường cái, cả người tối sầm, đứng không vững
Gia Cát tộc sao lại biến thành thế nay.
Chưa tới mười ngày, cả cháu trai đích tôn lẫn cháu gái đều qua đời.
Tứ trưởng lão bị đả kích: “Nhanh, sai người nâng Tinh Nhiên về. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, đã có người mang xác Gia Cát Tinh Nhiên vào.
Thấy khuôn mặt trắng bệch kia, tứ trưởng lão không nhịn được khóc rống lên: “Tinh Nhiên, sao cháu lại chết thảm thế này... Tinh Nhiên!”
Cả đám người làm câm như hến.
Sợ hãi mình trở thành cá cho tứ tứ trưởng lão chém.
Ngay sau đó tứ trưởng lão phát cuồng, hét lên với đám người làm: “Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta! Cút.”
Bà ta đã lên tiếng, đám người làm sao còn dám đứng ở đây chịu chết?
Cả đám sợ hãi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Cả Gia Cát tộc im lặng, tứ trưởng lão có chút điên cuồng: “Ngươi ra đây!”
Cả đại sảnh vẫn yên ắng như cũ!
“Mặc Nho, ta biết ngươi ở đây, ngươi đi ra cho ta.”
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly giận dữ.
Bốn phương tám hướng vang lên thanh âm nam trầm thấp: “Ngươi gọi ta ra cũng không giải quyết được vấn đề, nàng ta đã chết!”
“Ta chỉ muốn biết, ai đã giết cháu của ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro