Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Minh nguyệt bồ...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit + Beta: Đông Vân Triều.
"Minh nguyệt bồ công anh?”
Thần sắc Quý Như Yên có chút cổ quái, đừng nói đến tàng thư các của nàng không có ghi chép thứ này, ngày hôm nay nàng thấy minh nguyệt bồ công anh như vậy đều giật mình không nhỏ.
Theo lý mà nói, cây bồ công anh vốn là không thể chiếu sáng, minh nguyệt bồ công anh nơi này dùng cái gì mà khi màn đêm vừa xuống là sáng?
"Hừ hứ!"
Đây là minh nguyệt bồ công anh của ta, chủ nhân ngươi đừng có ý đồ với nó!
Quý Như Yên cười hắc hắc, "Yên tâm, sẽ không."
Nàng hiện tại không biết minh nguyệt bồ công anh có thể dùng làm gì, có hay không khác biệt dược liệu, đã không thể giúp được gì, nàng lấy làm cái gì?
Lão tướng quân Hứa Tử Minh nhìn chung quanh, "Ở đây toàn cảnh cũng không tệ lắm, nếu không đoàn người đêm nay tiếp tục dã ngoại?"
"Ông ngoại muốn là được."
Lạc Thuấn Thần biểu thị không có dị nghị.
Thất điện hạ lên tiếng, Tích Tiểu Mộng sao dám có thành kiến?
Vì vậy, vừa tigm chỗ ngồi, đoàn người làm thành một đoàn.
Ngày hôm qua ở chỗ đó, Quý Như Yên giấu không ít hành, lúc xuất phát, cũng cất thịt để ăn, bột mì các loại.
Quý Như Yên thấy chung quanh tối tăm, vì vậy đề nghị, “Ông ngoại, chúng ta dưới cảnh đêm này, ăn sủi cảo đi?"
"Sủi cảo? Được!"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh lập tức tán thành.
Đoàn người cũng bắt đầu nấu ăn, thoạt một canh giờ, sủi cảo cuối cùng cũng gói xong, sau đó chia làm hai nồi to để hấp.
Tuy rằng nước sôi chỉ cho thêm chút muối, nhưng có ớt tương Quý Như Yên tự chế, lại khiến mấy người bọn hắn buông bỏ nghi ngờ mà mang ra ăn.
Ngay cả tên háu ăn ở một bên, cũng co lại một chỗ ăn.
Bữa tối qua đi, lão tướng quân Hứa Tử Minh thập phần mệt mỏi, cũng liền ở một bên nằm xuống ngủ.
Lạc Thuấn Thần ở một bên chờ, Quý Như Yên nhìn thoáng qua, cũng liền nói với hắn, "Nếu các ngươi mệt, cũng có thể nghỉ ngơi. Tham ăn nói, nơi này thuộc về địa bàn của nó, không có dã thú khác, có thể an tâm nghỉ ngơi."
"Vậy còn nàng?"
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Ta? Đương nhiên là ngủ a, sao không a?"
Quý Như Yên sững sờ hỏi hắn một câu.
Hắn sửng sốt một chút, hắn cho là nàng sẽ nhìn chung quanh, nhưng không nghĩ nàng cư nhiên cũng sẽ cùng bọn họ nghỉ ngơi.
Thấy hắn như vậy, Quý Như Yên nở nụ cười, "Chàng chẳng lẽ cho ta là thiết đả siêu nhân? Ba ngày nay hai đêm chưa nghỉ ngơi tốt, dù thế nào cũng phải ở chỗ này dưỡng túc tinh thần thật tốt, ngày mai trở lại tham quan Tiên Bình Cốc này. Sẽ không nói, chúng ta đều ở đây, Tiên Bình Cốc còn có thể chạy phải không?"
Nàng tuyệt đối không ngờ, chính câu nói đùa này, đã nói trúng rồi bí mật lớn nhất của Tiên Bình Cốc.
Bởi vì, Tiên Bình Cốc này đúng là sẽ chạy!
Lạc Thuấn Thần tuấn mỹ dung nhan lộ ra tia mỉm cười, "Vậy sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai ta cùng nàng đi dạo Tiên Bình Cốc."
"Ừ."
Quý Như Yên thả chút bột phấn ở bốn phía đoàn người, mọi người cũng lười để ý, mỗi người đều uể oải bất kham, hận không thể nhắm mắt nghỉ ngơi luôn.
Ăn cơm xong, bắt đầu nghỉ ngơi.
Người gác đêm, Quý Như Yên không để cho người làm, mà là để tên tham ăn giữ.
Ai bảo nó nói, đây là địa bàn của nó?
Nếu không dưỡng dục thật tốt tiểu thú, sớm muộn gì cũng có ngày nó ngồi lên đầu nàng , nàng không cần a!
Tham ăn đáng thương, cũng chỉ có thể hận trừng mắt nàng, trơ mắt nhìn Quý Như Yên cứ như vậy ngủ.
"Minh nguyệt bồ công anh?”
Thần sắc Quý Như Yên có chút cổ quái, đừng nói đến tàng thư các của nàng không có ghi chép thứ này, ngày hôm nay nàng thấy minh nguyệt bồ công anh như vậy đều giật mình không nhỏ.
Theo lý mà nói, cây bồ công anh vốn là không thể chiếu sáng, minh nguyệt bồ công anh nơi này dùng cái gì mà khi màn đêm vừa xuống là sáng?
"Hừ hứ!"
Đây là minh nguyệt bồ công anh của ta, chủ nhân ngươi đừng có ý đồ với nó!
Quý Như Yên cười hắc hắc, "Yên tâm, sẽ không."
Nàng hiện tại không biết minh nguyệt bồ công anh có thể dùng làm gì, có hay không khác biệt dược liệu, đã không thể giúp được gì, nàng lấy làm cái gì?
Lão tướng quân Hứa Tử Minh nhìn chung quanh, "Ở đây toàn cảnh cũng không tệ lắm, nếu không đoàn người đêm nay tiếp tục dã ngoại?"
"Ông ngoại muốn là được."
Lạc Thuấn Thần biểu thị không có dị nghị.
Thất điện hạ lên tiếng, Tích Tiểu Mộng sao dám có thành kiến?
Vì vậy, vừa tigm chỗ ngồi, đoàn người làm thành một đoàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm qua ở chỗ đó, Quý Như Yên giấu không ít hành, lúc xuất phát, cũng cất thịt để ăn, bột mì các loại.
Quý Như Yên thấy chung quanh tối tăm, vì vậy đề nghị, “Ông ngoại, chúng ta dưới cảnh đêm này, ăn sủi cảo đi?"
"Sủi cảo? Được!"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh lập tức tán thành.
Đoàn người cũng bắt đầu nấu ăn, thoạt một canh giờ, sủi cảo cuối cùng cũng gói xong, sau đó chia làm hai nồi to để hấp.
Tuy rằng nước sôi chỉ cho thêm chút muối, nhưng có ớt tương Quý Như Yên tự chế, lại khiến mấy người bọn hắn buông bỏ nghi ngờ mà mang ra ăn.
Ngay cả tên háu ăn ở một bên, cũng co lại một chỗ ăn.
Bữa tối qua đi, lão tướng quân Hứa Tử Minh thập phần mệt mỏi, cũng liền ở một bên nằm xuống ngủ.
Lạc Thuấn Thần ở một bên chờ, Quý Như Yên nhìn thoáng qua, cũng liền nói với hắn, "Nếu các ngươi mệt, cũng có thể nghỉ ngơi. Tham ăn nói, nơi này thuộc về địa bàn của nó, không có dã thú khác, có thể an tâm nghỉ ngơi."
"Vậy còn nàng?"
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Ta? Đương nhiên là ngủ a, sao không a?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Như Yên sững sờ hỏi hắn một câu.
Hắn sửng sốt một chút, hắn cho là nàng sẽ nhìn chung quanh, nhưng không nghĩ nàng cư nhiên cũng sẽ cùng bọn họ nghỉ ngơi.
Thấy hắn như vậy, Quý Như Yên nở nụ cười, "Chàng chẳng lẽ cho ta là thiết đả siêu nhân? Ba ngày nay hai đêm chưa nghỉ ngơi tốt, dù thế nào cũng phải ở chỗ này dưỡng túc tinh thần thật tốt, ngày mai trở lại tham quan Tiên Bình Cốc này. Sẽ không nói, chúng ta đều ở đây, Tiên Bình Cốc còn có thể chạy phải không?"
Nàng tuyệt đối không ngờ, chính câu nói đùa này, đã nói trúng rồi bí mật lớn nhất của Tiên Bình Cốc.
Bởi vì, Tiên Bình Cốc này đúng là sẽ chạy!
Lạc Thuấn Thần tuấn mỹ dung nhan lộ ra tia mỉm cười, "Vậy sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai ta cùng nàng đi dạo Tiên Bình Cốc."
"Ừ."
Quý Như Yên thả chút bột phấn ở bốn phía đoàn người, mọi người cũng lười để ý, mỗi người đều uể oải bất kham, hận không thể nhắm mắt nghỉ ngơi luôn.
Ăn cơm xong, bắt đầu nghỉ ngơi.
Người gác đêm, Quý Như Yên không để cho người làm, mà là để tên tham ăn giữ.
Ai bảo nó nói, đây là địa bàn của nó?
Nếu không dưỡng dục thật tốt tiểu thú, sớm muộn gì cũng có ngày nó ngồi lên đầu nàng , nàng không cần a!
Tham ăn đáng thương, cũng chỉ có thể hận trừng mắt nàng, trơ mắt nhìn Quý Như Yên cứ như vậy ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro