Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Mưa màu hồng
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
“Vạn Đức hầu không thoát được, những người còn lại ta vẫn đang điều tra. Tóm lại chỉ cần bọn họ ra tay, đừng hòng thoát.”
Lạc Thuấn Thần lộ ra sát khí.
“Bất kể thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ tính toán món nợ này với bọn họ. Chàng đừng vội đối đầu với bọn họ, vẫn còn bốn đại hầu phủ, chúng ta sẽ có cơ hội.”
Quý Như Yên trấn an hắn.
Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Trước kia, ta vì khiến bọn họ trả giá đắt, yên lặng chấp nhận bệnh nổi ban phát tác. Ta chưa từng nghĩ mình có thể khỏi bệnh! Như Yên, là sự xuất hiện của nàng, khiến ta hiểu, đám thù nhân đó không phải vị trí số một.”
Á....
Đang yên lành sao lại kéo lên người nàng.
Quý Như Yên cúi đầu không nói tiếp, bởi vì nàng thật sự có lòng đề phòng hắn.
Hai người thành thân đều do nhu cầu, cần thực lực của đối phương hỗ trợ.
Lạc Thuấn Thần nhìn ra được nàng khó xử, hắ đứng dậy, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.
“Trời không còn sớm, nàng đi nghỉ đi.”
Dứt lời, không chờ Như Yên phản ứng hắn đã ra khỏi phòng.
Quý Như Yên nhìn theo bóng Lạc Thuấn Thần, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Ô!Ô.”
Mỗ nữ hoài xuân.
Hoài xuân.
Quý Như Yên quay đầu, trợn mắt nhướng mày lườm tiểu tử kia, ném chén trà trong tay về phía hắn: “Ngươi nói hươu nói vượn gì thế, hoài xuân cọng lông ý.”
Tham ăn không sợ Quý Như Yên, giơ móng vuốt đón lấy chén trà, ào ào giải quyết luôn.
“Xèo, xèo!”
Ngươi dám nói không phải sao?
Ta đây mắt sáng như tuyết, sáng như tuyết! “Ngươi dám nói thêm câu nữa, ta vặt lông ngươi.”
Quý Như Yên tức giận, tiểu tham ăn có lúc không đáng yêu tý nào.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau, trên trời đổ cơn mưa màu đỏ.
Mưa này cũng không đỏ thẫm, mà hồng phấn.
Cơn mưa màu hồng phấn khiến người ta cảm thấy cả đất trời đều một màu đỏ ửng.
Quý Như Yên nhìn ngoài cửa sổ, cầm chậu rửa mặt ra ngoài hứng một ít nước mưa vào.
Ngửi ngửi, trong đó không có mùi vị gì cả.
Chỉ là cầm một cây kim bạc vào, châm lập tức biến thành màu đen.
Có thể thấy được cơn mưa hồng này lợi hại tới mức nào.
Càng khiến Quý Như Yên ngạc nhiên là, ở trấn nhỏ này, dường như những người đó rất quen thuộc với cơn mưa kiểu này.
Quý Như Yên không khỏi tán thưởng một câu: “Quả nhiên đều rất trâu.”
Có điều cơn mưa hồng rơi vào da thịt phát độc ngay lập tức, Quý Như Yên cảm thấy rất hứng thú.
Rốt cuộc cái gì tạo thành cơn mưa hồng này?
Đang suy nghĩ, Tư Đồ Mộng Nguyệt gõ cửa phòng nàng: “Như Yên tỷ tỷ, chúng ta sắp phải đi chưa?’
“Umh! Sắp rồi.”
Quý Như Yên dẫn theo tiểu tham ăn rời khỏi khách sạn, nàng phát hiện không biết Lạc Thuấn Thần kiếm đâu ra một chiếc xe ngựa.
Từ trấn nhỏ này chỉ cần nửa ngày có thể tới Bồ Đề, chỉ là vì trời mưa, đường xa không dễ đi, nên Lạc Thuấn Thần mới đưa thứ này tới.
Bên trong xe, Quý Như Yên hỏi Tư Đồ Mộng Nguyệt: “Tư Đồ cô nương, thủ đô của Bồ Đề có mưa màu hồng sao?”
“Đúng vậy, cứ cách bảy ngày có một lần.”
Lạc Thuấn Thần lộ ra sát khí.
“Bất kể thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ tính toán món nợ này với bọn họ. Chàng đừng vội đối đầu với bọn họ, vẫn còn bốn đại hầu phủ, chúng ta sẽ có cơ hội.”
Quý Như Yên trấn an hắn.
Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Trước kia, ta vì khiến bọn họ trả giá đắt, yên lặng chấp nhận bệnh nổi ban phát tác. Ta chưa từng nghĩ mình có thể khỏi bệnh! Như Yên, là sự xuất hiện của nàng, khiến ta hiểu, đám thù nhân đó không phải vị trí số một.”
Á....
Đang yên lành sao lại kéo lên người nàng.
Quý Như Yên cúi đầu không nói tiếp, bởi vì nàng thật sự có lòng đề phòng hắn.
Hai người thành thân đều do nhu cầu, cần thực lực của đối phương hỗ trợ.
Lạc Thuấn Thần nhìn ra được nàng khó xử, hắ đứng dậy, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.
“Trời không còn sớm, nàng đi nghỉ đi.”
Dứt lời, không chờ Như Yên phản ứng hắn đã ra khỏi phòng.
Quý Như Yên nhìn theo bóng Lạc Thuấn Thần, trong lòng ngũ vị tạp trần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ô!Ô.”
Mỗ nữ hoài xuân.
Hoài xuân.
Quý Như Yên quay đầu, trợn mắt nhướng mày lườm tiểu tử kia, ném chén trà trong tay về phía hắn: “Ngươi nói hươu nói vượn gì thế, hoài xuân cọng lông ý.”
Tham ăn không sợ Quý Như Yên, giơ móng vuốt đón lấy chén trà, ào ào giải quyết luôn.
“Xèo, xèo!”
Ngươi dám nói không phải sao?
Ta đây mắt sáng như tuyết, sáng như tuyết! “Ngươi dám nói thêm câu nữa, ta vặt lông ngươi.”
Quý Như Yên tức giận, tiểu tham ăn có lúc không đáng yêu tý nào.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau, trên trời đổ cơn mưa màu đỏ.
Mưa này cũng không đỏ thẫm, mà hồng phấn.
Cơn mưa màu hồng phấn khiến người ta cảm thấy cả đất trời đều một màu đỏ ửng.
Quý Như Yên nhìn ngoài cửa sổ, cầm chậu rửa mặt ra ngoài hứng một ít nước mưa vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngửi ngửi, trong đó không có mùi vị gì cả.
Chỉ là cầm một cây kim bạc vào, châm lập tức biến thành màu đen.
Có thể thấy được cơn mưa hồng này lợi hại tới mức nào.
Càng khiến Quý Như Yên ngạc nhiên là, ở trấn nhỏ này, dường như những người đó rất quen thuộc với cơn mưa kiểu này.
Quý Như Yên không khỏi tán thưởng một câu: “Quả nhiên đều rất trâu.”
Có điều cơn mưa hồng rơi vào da thịt phát độc ngay lập tức, Quý Như Yên cảm thấy rất hứng thú.
Rốt cuộc cái gì tạo thành cơn mưa hồng này?
Đang suy nghĩ, Tư Đồ Mộng Nguyệt gõ cửa phòng nàng: “Như Yên tỷ tỷ, chúng ta sắp phải đi chưa?’
“Umh! Sắp rồi.”
Quý Như Yên dẫn theo tiểu tham ăn rời khỏi khách sạn, nàng phát hiện không biết Lạc Thuấn Thần kiếm đâu ra một chiếc xe ngựa.
Từ trấn nhỏ này chỉ cần nửa ngày có thể tới Bồ Đề, chỉ là vì trời mưa, đường xa không dễ đi, nên Lạc Thuấn Thần mới đưa thứ này tới.
Bên trong xe, Quý Như Yên hỏi Tư Đồ Mộng Nguyệt: “Tư Đồ cô nương, thủ đô của Bồ Đề có mưa màu hồng sao?”
“Đúng vậy, cứ cách bảy ngày có một lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro