Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Ngũ độc quả
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit + Beta: Mặc Phương
Mười ngày sau.
Quý Như Yên sáng sớm đã ra chợ mua rất nhiều thực phẩm. Ngoài ra còn có quần áo để khi vào sơn mạch có cái để mặc.
Về phần Tuyết Nhi, Quý Như Yên quyết định mời nàng đến ở tạm tại Trấn quốc phủ tướng quân, hơn nữa còn bảo sư huynh Sở Lam Thiên đến phủ tướng quân cùng nàng.
Tuyết Nhi đối với an bài của Quý Như Yên cũng không có kháng nghị. Tuy rằng nàng tuổi còn nhỏ nhưng lại biết Quý Như Yên cũng không phải là người thích nuốt lời.
Nhất là hiện tại tỷ tỷ đã kết hôn còn phải rời khỏi Độc Hiết thành đi đến Cổ Thú sơn mạch, nàng chỉ là không yên tâm, sợ rằng tỷ tỷ có thể sẽ bị thương hoặc bị cái gì khác.
Vì vậy, để tiểu nha đầu này ở Lâm Tiền khiến cho Quý Như Yên yên tâm, thở vào nhẹ nhõm.
Quý Như Yên là theo lão tướng quân Hứa Tử Minh và Lạc Thuấn Thần lên đường, bọn họ cũng không có xuất phát cùng lúc với Hiên Đế, đại khái biết được Hiên Đế khởi hành sau, cùng đi theo đến Cổ Thú sơn mạch.
Cổ Thú sơn mạch là thiên độc lớn nhất trong biên giới núi non
Nghe đồn Cổ Thú sơn mạch này, còn có thượng cổ Linh Thú.
Là thật hay không, Quý Như Yên không rõ lắm, dù sao ở đây nàng cũng có một mãnh thú vượn người lông trắng, nếu không phải được nàng thuyết phục bằng lời nói, chắc là sẽ không cùng con người ở chung.
Ngồi trên xe ngựa, ba người chậm rãi đi về hướng Cổ Thú sơn mạch.
Trên xe ngựa lão tướng quân Hứa Tử Minh vẻ mặt bất đắc dĩ "Ai! Hai người các ngươi như thế nào lại không nghe lời như vậy? Vì cái gì mà muốn đi theo ta đến đây? Không ở trong phủ tướng quân hưởng thụ tân hôn của các ngươi, như vậy không phải tốt hơn sao? Cổ Thú núi non lại không phải là địa điểm thích hợp để du ngoạn, còn không bằng đứng ở Độc Hiết thành tận hưởng!"
Lạc Thuấn Thần cười khổ, hắn đâu phải không muốn ở trong phủ tướng quân hưởng thụ?
Quý Như Yên động thủ gây sức ép bắt hắn tự tay mang điểm tâm, nước uống đến đưa tới trước mặt của ông "Ngoại tổ phụ, người cũng đừng trách Thuấn Thần. Là ta muốn đi ngắm Cổ Thú sơn mạch, huống chi mấy ngày nay, Thuấn Thần cũng muốn đến Bò Cạp độc thành. Hiện giờ ta rất muốn đi săn bắn, cũng là muốn Như Yên mở rộng tầm mắt. Ngoại tổ phụ nếm thử cái này đi, đây là điểm tâm ta vừa mới làm."
Nói xong, vì muốn lấy lòng liền đem điểm tâm trên tay đưa tới khóe miệng của ông.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cự tuyệt không được, đành phải nuốt vào, sau khi ăn xong, vẫn là nhịn không được giáo huấn " Núi Cổ Thú, lũ dã thú không phải dễ bắt. Ngươi cũng đừng tùy ý rời đi, ở bên cạnh ta sẽ bảo vệ thật tốt cho ngươi."
Quý Như Yên nhu thuận gật gật đầu "Ngoại tổ phụ yên tâm, đến lúc đó người muốn đuổi ta đi, người ta cũng quyết không đi."
Lạc Thuấn Thần liếc nhìn nàng một cái, đối với ngoại tổ phụ nàng luôn luôn không bao giờ bộc lộ rõ thực lực của mình, nàng đây là muốn bảo vệ cho ngoại tổ phụ.
Mặc dù bản thân đã kết hôn, nhưng đối ngoại tổ phụ vẫn luôn là mắc bệnh hoàng tử, tuy vậy cũng hiểu được cách yêu thương. Như là cùng Quý Như Yên mỗi ngày đi dạo Độc Hiết thành, sống phóng túng.
Chừng mười ngày biểu hiện giả dối, thật ra là có tâm tư, rốt cục không hề đối với hắn cùng mẫu phi xuất thủ.
Vạn Đức hậu nợ hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!
"Ngoại tổ phụ, người nói cho ta nghe một chút đi, Cổ Thú sơn mạch trừ săn bắn, còn có những vật khác nữa sao?"
Quý Như Yên hứng thú đứng kế bên lão tướng quân Hứa Tử Minh, níu lấy mà hỏi.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh mỉm cười "Đương nhiên có những vật khác, núi Cổ Thú, có rất nhiều trái cây quý, nói thí dụ như: ngũ độc quả, ngay tại núi Cổ Thú mới có. Bằng không núi Cổ Thú sớm đã bị nhiều người có dã tâm khiến ngũ độc quả tiệt chủng."
Ngũ độc quả?
Mười ngày sau.
Quý Như Yên sáng sớm đã ra chợ mua rất nhiều thực phẩm. Ngoài ra còn có quần áo để khi vào sơn mạch có cái để mặc.
Về phần Tuyết Nhi, Quý Như Yên quyết định mời nàng đến ở tạm tại Trấn quốc phủ tướng quân, hơn nữa còn bảo sư huynh Sở Lam Thiên đến phủ tướng quân cùng nàng.
Tuyết Nhi đối với an bài của Quý Như Yên cũng không có kháng nghị. Tuy rằng nàng tuổi còn nhỏ nhưng lại biết Quý Như Yên cũng không phải là người thích nuốt lời.
Nhất là hiện tại tỷ tỷ đã kết hôn còn phải rời khỏi Độc Hiết thành đi đến Cổ Thú sơn mạch, nàng chỉ là không yên tâm, sợ rằng tỷ tỷ có thể sẽ bị thương hoặc bị cái gì khác.
Vì vậy, để tiểu nha đầu này ở Lâm Tiền khiến cho Quý Như Yên yên tâm, thở vào nhẹ nhõm.
Quý Như Yên là theo lão tướng quân Hứa Tử Minh và Lạc Thuấn Thần lên đường, bọn họ cũng không có xuất phát cùng lúc với Hiên Đế, đại khái biết được Hiên Đế khởi hành sau, cùng đi theo đến Cổ Thú sơn mạch.
Cổ Thú sơn mạch là thiên độc lớn nhất trong biên giới núi non
Nghe đồn Cổ Thú sơn mạch này, còn có thượng cổ Linh Thú.
Là thật hay không, Quý Như Yên không rõ lắm, dù sao ở đây nàng cũng có một mãnh thú vượn người lông trắng, nếu không phải được nàng thuyết phục bằng lời nói, chắc là sẽ không cùng con người ở chung.
Ngồi trên xe ngựa, ba người chậm rãi đi về hướng Cổ Thú sơn mạch.
Trên xe ngựa lão tướng quân Hứa Tử Minh vẻ mặt bất đắc dĩ "Ai! Hai người các ngươi như thế nào lại không nghe lời như vậy? Vì cái gì mà muốn đi theo ta đến đây? Không ở trong phủ tướng quân hưởng thụ tân hôn của các ngươi, như vậy không phải tốt hơn sao? Cổ Thú núi non lại không phải là địa điểm thích hợp để du ngoạn, còn không bằng đứng ở Độc Hiết thành tận hưởng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thuấn Thần cười khổ, hắn đâu phải không muốn ở trong phủ tướng quân hưởng thụ?
Quý Như Yên động thủ gây sức ép bắt hắn tự tay mang điểm tâm, nước uống đến đưa tới trước mặt của ông "Ngoại tổ phụ, người cũng đừng trách Thuấn Thần. Là ta muốn đi ngắm Cổ Thú sơn mạch, huống chi mấy ngày nay, Thuấn Thần cũng muốn đến Bò Cạp độc thành. Hiện giờ ta rất muốn đi săn bắn, cũng là muốn Như Yên mở rộng tầm mắt. Ngoại tổ phụ nếm thử cái này đi, đây là điểm tâm ta vừa mới làm."
Nói xong, vì muốn lấy lòng liền đem điểm tâm trên tay đưa tới khóe miệng của ông.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cự tuyệt không được, đành phải nuốt vào, sau khi ăn xong, vẫn là nhịn không được giáo huấn " Núi Cổ Thú, lũ dã thú không phải dễ bắt. Ngươi cũng đừng tùy ý rời đi, ở bên cạnh ta sẽ bảo vệ thật tốt cho ngươi."
Quý Như Yên nhu thuận gật gật đầu "Ngoại tổ phụ yên tâm, đến lúc đó người muốn đuổi ta đi, người ta cũng quyết không đi."
Lạc Thuấn Thần liếc nhìn nàng một cái, đối với ngoại tổ phụ nàng luôn luôn không bao giờ bộc lộ rõ thực lực của mình, nàng đây là muốn bảo vệ cho ngoại tổ phụ.
Mặc dù bản thân đã kết hôn, nhưng đối ngoại tổ phụ vẫn luôn là mắc bệnh hoàng tử, tuy vậy cũng hiểu được cách yêu thương. Như là cùng Quý Như Yên mỗi ngày đi dạo Độc Hiết thành, sống phóng túng.
Chừng mười ngày biểu hiện giả dối, thật ra là có tâm tư, rốt cục không hề đối với hắn cùng mẫu phi xuất thủ.
Vạn Đức hậu nợ hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!
"Ngoại tổ phụ, người nói cho ta nghe một chút đi, Cổ Thú sơn mạch trừ săn bắn, còn có những vật khác nữa sao?"
Quý Như Yên hứng thú đứng kế bên lão tướng quân Hứa Tử Minh, níu lấy mà hỏi.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh mỉm cười "Đương nhiên có những vật khác, núi Cổ Thú, có rất nhiều trái cây quý, nói thí dụ như: ngũ độc quả, ngay tại núi Cổ Thú mới có. Bằng không núi Cổ Thú sớm đã bị nhiều người có dã tâm khiến ngũ độc quả tiệt chủng."
Ngũ độc quả?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro