Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Nhất Phẩm lâu 1
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Thời gian cứ như vậy lướt qua.
Tầng cao nhất của Nhất Phẩm lâu rất xa hoa.
Nhất Phẩm lâu được thiết kế trên một con thuyền lớn.
Vừa nhắc tới thuyền người ta lại nghĩ tới Giang gia.
Quý Như Yên tới Nhất Phẩm lâu, chỉ cần đưa ra ngọc bài Giang gia gia cho nàng, có thể đi thẳng lên tầng cao nhất.
Tuyết Băng Di cùng Phượng Kiều Diễm ăn mặc diễm lệ hơn bình thường vài phần.
Quý Như Yên ở bên cạnh uống trà, nhìn hai tiểu cô nương đang vừa ăn điểm tâm vừa thì thầm.
Mỉm cười, không thể tưởng tượng được, nàng mới rời khỏi phủ quốc sư chưa đầy hai ngày, hai tiểu cô nương đã trở thành bạn tốt.
Đang nghĩ, bên ngoài có người hầu đi tới gõ cửa: “Hoa công tủ tới, không biết Quý Nhân có mời khách vào.”
“Cho hắn vào đi.”
“Dạ.”
Người hầu nhanh chóng mời Hoa công tử đi lên.
Nhất Phẩm lâu mở ra như vậy, tầng cao nhất chỉ phục vụ ông chủ, hắn không ngờ cư nhiên sẽ có người dùng tới.
Hoa Hoành Phóng tới Nhất Phẩm lâu cảm thấy nơi này thiết kế rất độc đáo, tuy rằng không phải quý nhất, nhưng có quý khí độc đáo.
Giống như tất cả vốn đã tự nhiên như vậy.
Hoa Hoành phóng đi theo người hầu lên tầng cao nhất, lúc thấy Quý Như Yên đang muốn quỳ xuống hành lễ, lại nghe thấy tiếng nàng: “Nếu không có mặt người ngoài, miễn lễ nghi đi.”
Quý Như Yên chỉ chiếc ghế trước mặt: “Ngồi đi.”
“Tạ ơn thất hoàng phi.”
Hoa Hoành Phóng không so đo, tự nhiên ngồi xuống.”
Quý Như Yên khẽ gọi hai tiểu cô nương đang ngồi đầu thuyền: “Hai người mau tới đây, khách mời đã tới.”
Một câu khiến Hoa Hoành Phóng có chút bất ngờ, không biết Quý Như Yên muốn làm gì.
Thẳng tới tận lúc thấy hai cô nương đứng trước mặt mình, Hoa Hoành Phóng mới ngạc nhiên, bởi vì hai ngày trước đây đã từng gặp ở tiệm vải.
“Hoa giáo úy, chúng ta lại gặp mặt.”
Tuyết Băng Di cười trong suốt, thản nhiên chào hỏi.
Phượng Kiều Diễm ở bên cạnh khẽ phúc thân: “Dân nữ Phượng Kiều Diễm tham kiến đại nhân?”
Phượng Kiều Diễm?
Hoa Hoành Phóng sửng sốt, đây không phải biểu muội Quý Như Yên từng nhắc tới sao? Cũng là nữ tử mai mối của hắn, mặt nàng đỏ hồng, ăn mặc đoan trang, cũng là một giai nhân thanh lệ.
“Hóa ra là Phượng cô nương, Hoa mỗ thất lễ.”
Hoa Hoành Phóng nhanh chóng đứng dậy, đáp lễ.
“Hôm là hẹn ngươi tới là vì Kiều Diễm biểu muội muốn gặp, hai người đã gặp vậy qua bên kia nói chuyện đi.”
Quý Như Yên vừa nói, vừa chỉ một bàn gần đó.
Phượng Kiều Diễm cúi đầu đi trước.
Hoa Hoành Phóng nào dám từ chối,
Chỉ có thẻ cứng ngắt đi tới, không biết Phượng cô nương muốn nói gì với mình.
Tuyết Băng Di nhìn biểu hiện của hai người kia, bật cười thành tiếng: “Như Yên, ta thấy Hoa giáo úy biểu hiện như thể đang đi lên đoạn đầu đài?”
Quý Như Yên trừng mắt liếc nàng: “Ngươi mới lên đoạn đầu đài? Đừng nói linh tinh, vẫn nên nghĩ xem lát nữa gặp nhị ca nên xin lỗi thế nào, ta không rảnh đi quản chuyện của các ngươi.”
Tuyết Băng Di cả kinh, vội vàng kéo Quý Như Yên ở lại: “Như Yên, ngươi có ý gì, ngươi muốn đi?”
Tầng cao nhất của Nhất Phẩm lâu rất xa hoa.
Nhất Phẩm lâu được thiết kế trên một con thuyền lớn.
Vừa nhắc tới thuyền người ta lại nghĩ tới Giang gia.
Quý Như Yên tới Nhất Phẩm lâu, chỉ cần đưa ra ngọc bài Giang gia gia cho nàng, có thể đi thẳng lên tầng cao nhất.
Tuyết Băng Di cùng Phượng Kiều Diễm ăn mặc diễm lệ hơn bình thường vài phần.
Quý Như Yên ở bên cạnh uống trà, nhìn hai tiểu cô nương đang vừa ăn điểm tâm vừa thì thầm.
Mỉm cười, không thể tưởng tượng được, nàng mới rời khỏi phủ quốc sư chưa đầy hai ngày, hai tiểu cô nương đã trở thành bạn tốt.
Đang nghĩ, bên ngoài có người hầu đi tới gõ cửa: “Hoa công tủ tới, không biết Quý Nhân có mời khách vào.”
“Cho hắn vào đi.”
“Dạ.”
Người hầu nhanh chóng mời Hoa công tử đi lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất Phẩm lâu mở ra như vậy, tầng cao nhất chỉ phục vụ ông chủ, hắn không ngờ cư nhiên sẽ có người dùng tới.
Hoa Hoành Phóng tới Nhất Phẩm lâu cảm thấy nơi này thiết kế rất độc đáo, tuy rằng không phải quý nhất, nhưng có quý khí độc đáo.
Giống như tất cả vốn đã tự nhiên như vậy.
Hoa Hoành phóng đi theo người hầu lên tầng cao nhất, lúc thấy Quý Như Yên đang muốn quỳ xuống hành lễ, lại nghe thấy tiếng nàng: “Nếu không có mặt người ngoài, miễn lễ nghi đi.”
Quý Như Yên chỉ chiếc ghế trước mặt: “Ngồi đi.”
“Tạ ơn thất hoàng phi.”
Hoa Hoành Phóng không so đo, tự nhiên ngồi xuống.”
Quý Như Yên khẽ gọi hai tiểu cô nương đang ngồi đầu thuyền: “Hai người mau tới đây, khách mời đã tới.”
Một câu khiến Hoa Hoành Phóng có chút bất ngờ, không biết Quý Như Yên muốn làm gì.
Thẳng tới tận lúc thấy hai cô nương đứng trước mặt mình, Hoa Hoành Phóng mới ngạc nhiên, bởi vì hai ngày trước đây đã từng gặp ở tiệm vải.
“Hoa giáo úy, chúng ta lại gặp mặt.”
Tuyết Băng Di cười trong suốt, thản nhiên chào hỏi.
Phượng Kiều Diễm ở bên cạnh khẽ phúc thân: “Dân nữ Phượng Kiều Diễm tham kiến đại nhân?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Kiều Diễm?
Hoa Hoành Phóng sửng sốt, đây không phải biểu muội Quý Như Yên từng nhắc tới sao? Cũng là nữ tử mai mối của hắn, mặt nàng đỏ hồng, ăn mặc đoan trang, cũng là một giai nhân thanh lệ.
“Hóa ra là Phượng cô nương, Hoa mỗ thất lễ.”
Hoa Hoành Phóng nhanh chóng đứng dậy, đáp lễ.
“Hôm là hẹn ngươi tới là vì Kiều Diễm biểu muội muốn gặp, hai người đã gặp vậy qua bên kia nói chuyện đi.”
Quý Như Yên vừa nói, vừa chỉ một bàn gần đó.
Phượng Kiều Diễm cúi đầu đi trước.
Hoa Hoành Phóng nào dám từ chối,
Chỉ có thẻ cứng ngắt đi tới, không biết Phượng cô nương muốn nói gì với mình.
Tuyết Băng Di nhìn biểu hiện của hai người kia, bật cười thành tiếng: “Như Yên, ta thấy Hoa giáo úy biểu hiện như thể đang đi lên đoạn đầu đài?”
Quý Như Yên trừng mắt liếc nàng: “Ngươi mới lên đoạn đầu đài? Đừng nói linh tinh, vẫn nên nghĩ xem lát nữa gặp nhị ca nên xin lỗi thế nào, ta không rảnh đi quản chuyện của các ngươi.”
Tuyết Băng Di cả kinh, vội vàng kéo Quý Như Yên ở lại: “Như Yên, ngươi có ý gì, ngươi muốn đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro