Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Nhị trưởng lão...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Độc châm rút ra, nhị trưởng lão run rẩy nôn ra một ngụm máu đen.
Phản ứng như vậy là bình thường.
Từ Đồ Mộng Nguyệt thấy Quý Như Yên thành thạo lau máu cho ông nội sau đó không biết cho ông nội ăn gì đó.
Cũng chỉ trong thời gian ngắn, sắc mặt của nhị trưởng lão không còn vàng vọt mà đổi thành tái nhợt, môi từ màu hồng biến thành tím tái.
Đó là vì độc tính trong cơ thể còn chưa hết, cần chút thời gian.
Tuy rằng Quý Như Yên đã cho ông ăn giải đọc, nhưng cũng không dám sơ xuất, cùng Tư Đồ Mộng Nguyệt canh giữ.
Đúng lúc này, Thất Sát truyền tin tới.
Khiến Quý Như Yên có chút phiền.
Lúc ra cửa thấy tiểu tử kia đói bụng, nên để nó ở Sở phủ, không dẫn theo.
Bây giờ nhị trưởng lão bị thương, Tư Đồ Mộng Nguyệt lại yếu đuối không có nội lực, đành phải chịu đượng.
Không biết vì sao Thất Sát lại truyền tin vào lúc này, nàng chỉ có thể chậm rãi chờ Lạc Thuấn Thần tới, sau đó rời đi gặp Thất Sát.
Sau nửa canh giờ, Quý Như Yên nghe thấy tiếng động khác thường.
Mà tiếng vang kia, dường như là có vài con dã thú đã đi về phía này.
Tư Đồ Mộng Nguyệt chiếu cố nhị trưởng lão đã mệt mỏi nằm thiếp bên mép giường.
Quý Như Yên hít sâu một hơi, nhẹ như lông chim đi về hướng tiếng động.
Nàng vừa mới đứng vững thân hình, cửa phòng nhị trưởng lão đã bị đẩy ra.
Người tới cư nhiên là Gia Cát Tinh Nhiên!
“Ai?”
Tư Đồ Mộng Nguyệt bị tiếng vang lớn giật mình tỉnh dậy.
Gia Cát Tinh Nghiên cười thị huyết: “Tư Đồ Mộng Nguyệt, nữ nhân ti tiện, dám giành Lãnh công tử với ta, đêm nay ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”
Vừa nói xong, vài con chó hoang phía sau ả ta như bị kích thích, há to miệng máu lao về hướng Tư Đồ Mộng Nguyệt.
“Tinh Nhiên tỷ, có phải hiểu làm gì không? Tỷ sao vậy, ta không có giành Lãnh công tử với tỷ.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt cũng không phải loại gặp nguy hiểm không biết chạy, nàng tránh trái né phải, trốn đám chó hoang công kích.
Chỉ là cứ như vậy, thể lực của nàng cũng suy kiệt.
“Tinh Nghiên tỷ, tỷ nói gì đi.”
“Còn nói gì? Lãnh công tử nói, hắn thích ngươi, ngươi còn gì để nói, tiện nhân này, ngươi đi chết cho ta.”
Lúc này Gia Cát Tinh Nhiên cầm trường kiếm đâm về phía ngực Tư Đồ Mộng Nguyệt, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy nữ nhân này rất hung dữ.
Tư Đồ Mộng Nguyệt rơi vào nguy hiểm, trước có trường kiếm muốn đoạt mạng, sau có đàn chó hoang đang nhe răng.
Nếu Quý Như Yên không ra tay, Tư Đồ Mộng Nguyệt thật sự sẽ chết ở đây.
Quý Như Yên đành phải phất tay, chưởng phong đánh chết đám chó hoang bay ra ngoài cửa.
Nhẹ nhàng hạ người xuống, ôm Tư Đồ Mộng Nguyệt né tránh công kích của Gia Cát Tinh Nghiên.
Đừng nói bây giờ đan điên bị hỏng, dù lúc đỉnh phong Gia Cát Tinh Nhiên cũng không phải đối thủ của Quý Như Yên.
Cho nên ở trước mặt Quý Như Yên, Gia Cát Tinh Nhiên chỉ có thể bị chà đạp.
Phản ứng như vậy là bình thường.
Từ Đồ Mộng Nguyệt thấy Quý Như Yên thành thạo lau máu cho ông nội sau đó không biết cho ông nội ăn gì đó.
Cũng chỉ trong thời gian ngắn, sắc mặt của nhị trưởng lão không còn vàng vọt mà đổi thành tái nhợt, môi từ màu hồng biến thành tím tái.
Đó là vì độc tính trong cơ thể còn chưa hết, cần chút thời gian.
Tuy rằng Quý Như Yên đã cho ông ăn giải đọc, nhưng cũng không dám sơ xuất, cùng Tư Đồ Mộng Nguyệt canh giữ.
Đúng lúc này, Thất Sát truyền tin tới.
Khiến Quý Như Yên có chút phiền.
Lúc ra cửa thấy tiểu tử kia đói bụng, nên để nó ở Sở phủ, không dẫn theo.
Bây giờ nhị trưởng lão bị thương, Tư Đồ Mộng Nguyệt lại yếu đuối không có nội lực, đành phải chịu đượng.
Không biết vì sao Thất Sát lại truyền tin vào lúc này, nàng chỉ có thể chậm rãi chờ Lạc Thuấn Thần tới, sau đó rời đi gặp Thất Sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau nửa canh giờ, Quý Như Yên nghe thấy tiếng động khác thường.
Mà tiếng vang kia, dường như là có vài con dã thú đã đi về phía này.
Tư Đồ Mộng Nguyệt chiếu cố nhị trưởng lão đã mệt mỏi nằm thiếp bên mép giường.
Quý Như Yên hít sâu một hơi, nhẹ như lông chim đi về hướng tiếng động.
Nàng vừa mới đứng vững thân hình, cửa phòng nhị trưởng lão đã bị đẩy ra.
Người tới cư nhiên là Gia Cát Tinh Nhiên!
“Ai?”
Tư Đồ Mộng Nguyệt bị tiếng vang lớn giật mình tỉnh dậy.
Gia Cát Tinh Nghiên cười thị huyết: “Tư Đồ Mộng Nguyệt, nữ nhân ti tiện, dám giành Lãnh công tử với ta, đêm nay ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”
Vừa nói xong, vài con chó hoang phía sau ả ta như bị kích thích, há to miệng máu lao về hướng Tư Đồ Mộng Nguyệt.
“Tinh Nhiên tỷ, có phải hiểu làm gì không? Tỷ sao vậy, ta không có giành Lãnh công tử với tỷ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Đồ Mộng Nguyệt cũng không phải loại gặp nguy hiểm không biết chạy, nàng tránh trái né phải, trốn đám chó hoang công kích.
Chỉ là cứ như vậy, thể lực của nàng cũng suy kiệt.
“Tinh Nghiên tỷ, tỷ nói gì đi.”
“Còn nói gì? Lãnh công tử nói, hắn thích ngươi, ngươi còn gì để nói, tiện nhân này, ngươi đi chết cho ta.”
Lúc này Gia Cát Tinh Nhiên cầm trường kiếm đâm về phía ngực Tư Đồ Mộng Nguyệt, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy nữ nhân này rất hung dữ.
Tư Đồ Mộng Nguyệt rơi vào nguy hiểm, trước có trường kiếm muốn đoạt mạng, sau có đàn chó hoang đang nhe răng.
Nếu Quý Như Yên không ra tay, Tư Đồ Mộng Nguyệt thật sự sẽ chết ở đây.
Quý Như Yên đành phải phất tay, chưởng phong đánh chết đám chó hoang bay ra ngoài cửa.
Nhẹ nhàng hạ người xuống, ôm Tư Đồ Mộng Nguyệt né tránh công kích của Gia Cát Tinh Nghiên.
Đừng nói bây giờ đan điên bị hỏng, dù lúc đỉnh phong Gia Cát Tinh Nhiên cũng không phải đối thủ của Quý Như Yên.
Cho nên ở trước mặt Quý Như Yên, Gia Cát Tinh Nhiên chỉ có thể bị chà đạp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro