Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Nửa đêm tới Gia...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Đem giá đàn trở thành vũ khí sắc nhọn tung đến trước ngực tứ trưởng lão Gia Cát Chính. Tứ trưởng lão Chư Cát Chính đối với cái chết khóc liệt đã mang theo mấy phần sợ hãi trong ánh mắt.
Bởi vì nàng ta ắt phải chết, cho nên không nhìn ra võ kỷ của Quý Như Yên cao bao nhiêu, đáng thương nhất là nàng ta chưa kịp tung ra âm kỹ của Gia Cát tộc thì đã bị Qúy Như Yên đánh chết rồi.
Quý Như Yên giết Tứ trưởng lão Chư Cát Chính rồi lập tức hướng tới chỗ hắc y nhân đang ẩn trong phòng quát một tiếng, "Ngươi trốn ở chỗ này để xem vui, xem xong rồi cũng nên đi ra chứ!" Trong góc tối, hắc y nhân xuất hiện.
Chỉ thấy mái tóc bạc như tuyết của hắn ta không có buộc lại, mà thả ngổn ngang quấn quanh eo. Khuôn mặt tinh xảo cũng hiện dần theo sự nhạt nhòa của hoàng hôn, biểu cảm hững hờ, ngoài ra chẳng thấy nét nào khác.
"Ngươi chính là người Mặc gia, Mặc Nho!" Quý Như Yên híp hai mắt lại, quan sát hắn.
Mặc Nho gật gật đầu, tiếng nói lạnh như băng vang lên, "Phải."
"Tại sao ngươi phải giết Nhị trưởng lão?"
"Là ta muốn giết thôi"
"Trước giờ ngươi luôn đối đầu sống chết với Gia Cát tộc, vậy sao còn phải làm việc cho bọn họ.?"
"Ta trúng u độc, nếu Gia Cát Chính dùng âm kỹ thì ta có thể sống thêm ít ngày."
"U độc?"
"Phải."
Quý Như Yên có chút ngạc nhiên, u độc này có thể không phải vật gì tốt, đây là chí độc ở Tây Mạc. Bất quá, cũng không phải là không có biện pháp giải, chỉ là cần một Thiên Sát Lam Linh khắc tâm là có thể giải.
Điểm này, Quý Như Yên tại không gian của mình bên trong, nhìn chút điển tụ tập có từng thấy.
Nhìn nhằm nhằm nam tử tóc bạc một hồi thật lâu, sau đó Quý Như Yên hoài nghi hỏi, "Vậy kỹ âm của Gia Cát tộc đã mất nên ngươi định ngồi đây chờ chết sao?"
"Ta còn chưa chết bởi vì có ngươi." Đôi mắt của Mặc Nho quá giống hàn băng.
"Như Yên, nàng muốn cứu Nhị Trưởng lão không?" Vào lúc này Lạc Thuấn Thần mang theo kẻ tham ăn xuất hiện, đồng thời làm Quý Như Yên giải trừ nghi hoặc.
Mà bây giời Quý Như Yên mới chợt hiểu, thì ra là đối phương biết mình hiểu y thuật nên mới muốn cầu xin giúp đỡ.
Quý Như Yên trừng mắt nhìn, "Con người của ta rất thích trao đổi sòng phẳng, đúng là ta có biện pháp cứu ngươi, nhưng ngươi có thể cho ta cái gì?"
"Các ngươi đến Gia Cát tộc chắc là vì cửu thải long mà thôi. Cửu thải long ngư là do một tay ta bày ra sát trận, chỉ cần ngươi đáp ứng giải u độc trên người, ta lập tức lấy cửu thải long ngư ra, hơn nữa cũng sẽ vô điều kiện làm cho ngươi ba việc." Mặc Nho trực tiếp hứa.
Nghe hắn nói như vậy, nàng cảm nhận được có mấy phần chân thành trong đó.
Lạc Thuấn Thần truyền âm mật ngữ cho Quý Như Yên: Như Yên, trước hết để cho hắn ta tuyên thề, nhận nàng làm chủ nhân, phải để cho hắn ta dùng máu của mình thề với trời là sẽ không tổn thương nàng.
Quý Như Yên mới nhớ ra đây là tính cách của Mặc gia. Nếu không phải Lạc Thuấn Thần nhắc nhở, nàng cũng không chú ý đến điều này.
Vì thế nàng nhanh chống nói với Mặc Nho, "Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta muốn ngươi nhận ta làm chủ nhân, lấy máu của mình mà thề với trời."
"Được!"
Mặc Nho đúng là rất sảng khoái, hắn ta trực tiếp đánh về phía lồng ngực của mình, dụng tâm trích máu để thề với trời.
Lập xong lời thề nhận chủ nhân, bầu trời bỗng xuất hiện một vệt sáng xanh rồi lại biến mất trong nháy mắt.
Quý Như Yên có chút bất ngờ, nàng chưa từng thấy có người lập lời thề xong, ông trời cũng sẽ phản ứng.
Qủa thật là trời xanh có mắt nha.
Lạc Thuấn Thần khẽ mỉm cười, "Ngươi đã đã nhận thức Như Yên làm chủ, vậy sau này là người một nhà rồi, vậy thì ngươi thả cửu thải long ngư ra trước đi, bằng không nó chết thì cũng chẳng còn tác dụng gì."
Bởi vì nàng ta ắt phải chết, cho nên không nhìn ra võ kỷ của Quý Như Yên cao bao nhiêu, đáng thương nhất là nàng ta chưa kịp tung ra âm kỹ của Gia Cát tộc thì đã bị Qúy Như Yên đánh chết rồi.
Quý Như Yên giết Tứ trưởng lão Chư Cát Chính rồi lập tức hướng tới chỗ hắc y nhân đang ẩn trong phòng quát một tiếng, "Ngươi trốn ở chỗ này để xem vui, xem xong rồi cũng nên đi ra chứ!" Trong góc tối, hắc y nhân xuất hiện.
Chỉ thấy mái tóc bạc như tuyết của hắn ta không có buộc lại, mà thả ngổn ngang quấn quanh eo. Khuôn mặt tinh xảo cũng hiện dần theo sự nhạt nhòa của hoàng hôn, biểu cảm hững hờ, ngoài ra chẳng thấy nét nào khác.
"Ngươi chính là người Mặc gia, Mặc Nho!" Quý Như Yên híp hai mắt lại, quan sát hắn.
Mặc Nho gật gật đầu, tiếng nói lạnh như băng vang lên, "Phải."
"Tại sao ngươi phải giết Nhị trưởng lão?"
"Là ta muốn giết thôi"
"Trước giờ ngươi luôn đối đầu sống chết với Gia Cát tộc, vậy sao còn phải làm việc cho bọn họ.?"
"Ta trúng u độc, nếu Gia Cát Chính dùng âm kỹ thì ta có thể sống thêm ít ngày."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"U độc?"
"Phải."
Quý Như Yên có chút ngạc nhiên, u độc này có thể không phải vật gì tốt, đây là chí độc ở Tây Mạc. Bất quá, cũng không phải là không có biện pháp giải, chỉ là cần một Thiên Sát Lam Linh khắc tâm là có thể giải.
Điểm này, Quý Như Yên tại không gian của mình bên trong, nhìn chút điển tụ tập có từng thấy.
Nhìn nhằm nhằm nam tử tóc bạc một hồi thật lâu, sau đó Quý Như Yên hoài nghi hỏi, "Vậy kỹ âm của Gia Cát tộc đã mất nên ngươi định ngồi đây chờ chết sao?"
"Ta còn chưa chết bởi vì có ngươi." Đôi mắt của Mặc Nho quá giống hàn băng.
"Như Yên, nàng muốn cứu Nhị Trưởng lão không?" Vào lúc này Lạc Thuấn Thần mang theo kẻ tham ăn xuất hiện, đồng thời làm Quý Như Yên giải trừ nghi hoặc.
Mà bây giời Quý Như Yên mới chợt hiểu, thì ra là đối phương biết mình hiểu y thuật nên mới muốn cầu xin giúp đỡ.
Quý Như Yên trừng mắt nhìn, "Con người của ta rất thích trao đổi sòng phẳng, đúng là ta có biện pháp cứu ngươi, nhưng ngươi có thể cho ta cái gì?"
"Các ngươi đến Gia Cát tộc chắc là vì cửu thải long mà thôi. Cửu thải long ngư là do một tay ta bày ra sát trận, chỉ cần ngươi đáp ứng giải u độc trên người, ta lập tức lấy cửu thải long ngư ra, hơn nữa cũng sẽ vô điều kiện làm cho ngươi ba việc." Mặc Nho trực tiếp hứa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe hắn nói như vậy, nàng cảm nhận được có mấy phần chân thành trong đó.
Lạc Thuấn Thần truyền âm mật ngữ cho Quý Như Yên: Như Yên, trước hết để cho hắn ta tuyên thề, nhận nàng làm chủ nhân, phải để cho hắn ta dùng máu của mình thề với trời là sẽ không tổn thương nàng.
Quý Như Yên mới nhớ ra đây là tính cách của Mặc gia. Nếu không phải Lạc Thuấn Thần nhắc nhở, nàng cũng không chú ý đến điều này.
Vì thế nàng nhanh chống nói với Mặc Nho, "Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta muốn ngươi nhận ta làm chủ nhân, lấy máu của mình mà thề với trời."
"Được!"
Mặc Nho đúng là rất sảng khoái, hắn ta trực tiếp đánh về phía lồng ngực của mình, dụng tâm trích máu để thề với trời.
Lập xong lời thề nhận chủ nhân, bầu trời bỗng xuất hiện một vệt sáng xanh rồi lại biến mất trong nháy mắt.
Quý Như Yên có chút bất ngờ, nàng chưa từng thấy có người lập lời thề xong, ông trời cũng sẽ phản ứng.
Qủa thật là trời xanh có mắt nha.
Lạc Thuấn Thần khẽ mỉm cười, "Ngươi đã đã nhận thức Như Yên làm chủ, vậy sau này là người một nhà rồi, vậy thì ngươi thả cửu thải long ngư ra trước đi, bằng không nó chết thì cũng chẳng còn tác dụng gì."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro