Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Quận chúa 2.
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Quý Như Yên nhàn nhạt trả lời, nhãn thần nhìn chằm chằm Quận chúa Nhã Linh, dù sao nàng không hiểu, sao quận chúa này không ở lại Vương phủ, lại chạy tới hiệu thuốc Phượng gia làm loạn?
"Cái này..."
Hai mắt Quận chúa Nhã Linh ửng đỏ, khóc hoa lê đái vũ.
Tỳ nữ sau lưng nàng vội vàng đỡ Quận chúa Nhã Linh, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Quận chúa, người đừng khóc a. Đây là trên đường cái, nếu để cho Vương gia thấy bộ dạng này của người, khi trở lại chắc chắn sẽ bị quở trách a."
"Ngươi câm miệng! Nếu không phải ngày hôm qua ngươi lắm miệng, kinh động phụ vương, công tử Phượng gia sao lại bị thương chứ? Nếu hắn có bất trắc gì, ta..."
Quận chúa Nhã Linh nói đến đây, càng khóc to hơn.
Hoàn toàn coi Quý Như Yên thành người vô hình!
Nhìn trời!
Quý Như Yên có chút nhức đầu nhìn hai chủ tớ.
Bởi vì, bốn phía đã có người dòm ngó nhìn tới nhìn lui, nếu các nàng không đi, không chừng hiệu thuốc Phượng gia này lại có thêm nhiều tin đồn đây!
Quý Như Yên trực tiếp nói với Quận chúa Nhã Linh rằng, "Ta là Quý Như Yên, Phượng Từ Ân là biểu ca của ta, nếu ngươi muốn biết tình hình của hắn thì đi theo ta!"
Dứt lời, cũng không quản phản ứng của Quận chúa Nhã Linh, nhấc chân rời đi.
Đến Tiên Thực Các cách đó không xa.
Quận chúa Nhã Linh vừa nghe Quý Như Yên nói, trước mắt sáng ngời, nước mắt cũng ngừng rơi, lau qua loa rồi đuổi theo.
Quý Như Yên thấy hai chủ tớ các nàng theo kịp, cũng chọn một gian.
Ngồi trong căn phòng nhỏ, Quý Như Yên để Quận chúa Nhã Linh uống một ly trà, rồi mới lên tiếng, "Quận chúa hôm nay đến hiệu thuốc Phượng gia, làm muốn mua thuốc gì?"
Quận chúa Nhã Linh cũng đã nhận ra nàng chính là nữ tử ngạo khí nọ, cũng chính là Thất hoàng phi.
Quận chúa Nhã Linh kinh ngạc nhìn Quý Như Yên, cuối cùng cất giọng không hề lo lắng, "Ta muốn hỏi một chút tình hình của Phượng gia công tử? Hắn ở vương phủ bị thương, ta nguyện ý bồi thường."
Quý Như Yên cười một tiếng, "Bồi thường? Nếu người chết, xin hỏi Quận chúa lấy cái gì để bồi thường? Biểu ca ta là dòng chính duy nhất của Phượng gia, nếu như hắn chết, ai thay hắn hiếu thuận phụ mẫu? Mấy thứ như vàng bạc, ngân phiếu…, Phượng gia thiếu sao?"
Quận chúa Nhã Linh sửng sốt, không nghĩ tới Quý Như Yên lại hỏi như vậy.
Bất quá, nàng cũng không do dự là bao lâu, "Nếu như Phượng gia công tử thực sự vì phụ vương mà chết, ta nguyện rời Vương phủ, thay Phượng gia công chủ hầu hạ song thân sống quãng đời còn lại!"
Quý Như Yên lại càng hoảng sợ.
Nàng cũng không muốn ép đường đường là một Quận chúa lại đi làm nô tỳ cho đại cữu cữu và đại cữu mẫu!
Huống chi, biểu ca nàng là độc nhất vô nhị a!
Nàng sẽ để biểu ca chết sao?
Bất quá, thử một lần như vậy, ngược lại khiến Quý Như Yên nhìn thấu con người Quận chúa Nhã Linh.
Châm trà, Quý Như Yên không quên, phủ Túc thân vương còn có một Vương phi bệnh nặng liệt giường nhiều năm.
"Quận chúa quá lời rồi, thân phận nô tì này, sợ Phượng gia không kham nổi.”
Quý Như Yên nhàn nhạt trả lời, nhãn thần nhìn chằm chằm Quận chúa Nhã Linh, dù sao nàng không hiểu, sao quận chúa này không ở lại Vương phủ, lại chạy tới hiệu thuốc Phượng gia làm loạn?
"Cái này..."
Hai mắt Quận chúa Nhã Linh ửng đỏ, khóc hoa lê đái vũ.
Tỳ nữ sau lưng nàng vội vàng đỡ Quận chúa Nhã Linh, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Quận chúa, người đừng khóc a. Đây là trên đường cái, nếu để cho Vương gia thấy bộ dạng này của người, khi trở lại chắc chắn sẽ bị quở trách a."
"Ngươi câm miệng! Nếu không phải ngày hôm qua ngươi lắm miệng, kinh động phụ vương, công tử Phượng gia sao lại bị thương chứ? Nếu hắn có bất trắc gì, ta..."
Quận chúa Nhã Linh nói đến đây, càng khóc to hơn.
Hoàn toàn coi Quý Như Yên thành người vô hình!
Nhìn trời!
Quý Như Yên có chút nhức đầu nhìn hai chủ tớ.
Bởi vì, bốn phía đã có người dòm ngó nhìn tới nhìn lui, nếu các nàng không đi, không chừng hiệu thuốc Phượng gia này lại có thêm nhiều tin đồn đây!
Quý Như Yên trực tiếp nói với Quận chúa Nhã Linh rằng, "Ta là Quý Như Yên, Phượng Từ Ân là biểu ca của ta, nếu ngươi muốn biết tình hình của hắn thì đi theo ta!"
Dứt lời, cũng không quản phản ứng của Quận chúa Nhã Linh, nhấc chân rời đi.
Đến Tiên Thực Các cách đó không xa.
Quận chúa Nhã Linh vừa nghe Quý Như Yên nói, trước mắt sáng ngời, nước mắt cũng ngừng rơi, lau qua loa rồi đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Như Yên thấy hai chủ tớ các nàng theo kịp, cũng chọn một gian.
Ngồi trong căn phòng nhỏ, Quý Như Yên để Quận chúa Nhã Linh uống một ly trà, rồi mới lên tiếng, "Quận chúa hôm nay đến hiệu thuốc Phượng gia, làm muốn mua thuốc gì?"
Quận chúa Nhã Linh cũng đã nhận ra nàng chính là nữ tử ngạo khí nọ, cũng chính là Thất hoàng phi.
Quận chúa Nhã Linh kinh ngạc nhìn Quý Như Yên, cuối cùng cất giọng không hề lo lắng, "Ta muốn hỏi một chút tình hình của Phượng gia công tử? Hắn ở vương phủ bị thương, ta nguyện ý bồi thường."
Quý Như Yên cười một tiếng, "Bồi thường? Nếu người chết, xin hỏi Quận chúa lấy cái gì để bồi thường? Biểu ca ta là dòng chính duy nhất của Phượng gia, nếu như hắn chết, ai thay hắn hiếu thuận phụ mẫu? Mấy thứ như vàng bạc, ngân phiếu…, Phượng gia thiếu sao?"
Quận chúa Nhã Linh sửng sốt, không nghĩ tới Quý Như Yên lại hỏi như vậy.
Bất quá, nàng cũng không do dự là bao lâu, "Nếu như Phượng gia công tử thực sự vì phụ vương mà chết, ta nguyện rời Vương phủ, thay Phượng gia công chủ hầu hạ song thân sống quãng đời còn lại!"
Quý Như Yên lại càng hoảng sợ.
Nàng cũng không muốn ép đường đường là một Quận chúa lại đi làm nô tỳ cho đại cữu cữu và đại cữu mẫu!
Huống chi, biểu ca nàng là độc nhất vô nhị a!
Nàng sẽ để biểu ca chết sao?
Bất quá, thử một lần như vậy, ngược lại khiến Quý Như Yên nhìn thấu con người Quận chúa Nhã Linh.
Châm trà, Quý Như Yên không quên, phủ Túc thân vương còn có một Vương phi bệnh nặng liệt giường nhiều năm.
"Quận chúa quá lời rồi, thân phận nô tì này, sợ Phượng gia không kham nổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro