Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Tham ăn gây hoạ...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Lạc Thuấn Thần cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình khẽ run rẩy.
Quý Như Yên để ý sự khác thường của hắn, chĩ khẽ nắm lấy tay hắn, giọng như châu ngọc: “Ta sẽ đứng ở bên cạnh chàng, bất kể đối phương mạnh tới mức nào, chúng ta tuyệt đối không đầu hàng.”
“Như Yên! Cảm ơn nàng ở bên cạnh ta lúc này.”
Lạc Thuấn Thần nóng bỏng nhìn nàng, khiến tim Quý Như Yên đập lỡ nhịp.
Chỉ thấy dáng hắn đứng thẳng, mắt anh mày kiếm, ẩn chứa sự sắc bén, môi mỏng, đường nét góc cạnh, cao lớn nhưng không tục từng, cao ngạo như chim ưng trong đếm, khí thế lạnh lùng bức người, cả người cường thế kiêu ngạo đứng giữa thiên hạ.
Hắn như vậy, khiến Quý Như Yên không cách nào tránh khỏi mị lực.
Khó khăn dứt mắt ra, nàng nhìn ngoài cửa sổ, trăng treo lơ lửng trên không, lộ ra ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo.
Lão tướng quân thấy hai người tình sâu ý đậm, khẽ ho nhẹ một tiếng: “Các ngươi về phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai còn trò hay để xem. Nếu không dưỡng đủ tinh thần, sao có thể ứng phó với đám tiểu sửu nhảy nhót kia?”
“Ông ngoại, cháu đã biết.”
Lạc Thuấn Thần trả lời ông.
Quý Như Yên đứng ở bên cạnh hắn, phu xướng phụ tuỳ.
Trở lại căn phòng nhỏ, Quý Như Yên nhìn về phía tiểu gia hoả nói: “Tham ăn, ngươi nghe cho kỹ đây! Cấm không được ăn lung tung đồ đạc trong nhà, nếu không ta không tha cho ngươi.”
“Ai Ô!”
Tiểu gia đói bụng, phải làm sao bây giờ/”
“Ngươi đói bụng thì nói với ta, ta chuẩn bị cho ngươi ăn.”
Bất kể thế nào, không nên chọc giận vị tiểu tổ tông này, nếu không phòng ốc chẳng còn.
Nàng không muốn sáng ra thức dậy thấy mình lấy đất làm giường, trời làm chăn, thật sự là một cơn ác mộng kinh hãi!”
“Ô!”
Thành.
Tiểu tử sảng khoái đáp ứng, Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần tìm chỗ nghỉ ngơi của mình.
Quý Như Yên vẫn ngủ trên giường như cũ, tiểu tham ăn cũng ngủ cùng nàng.
Lạc Thuấn Thần ngủ trên ghế quý phi.
Đế canh hai, tiểu tử sờ bụng, đưa tay chọc chọc Quý Như Yên: “Ô! Ô!”
Chủ Nhân!
Mau dậy đi, tiểu gia đói bụng!
Quý Như Yên nằm bất động trên giường, không nghe thấy hắn gọi.
Hai tháng này nàng không được nghỉ ngơi tốt, ngày nào cũng bận như con quay không ngừng. Thật vất vả có thể nằm trên giường ngủ ngon, sao có thể nhớ tới việc thức dậy giải quyết cơn đói của tiểu tử kia?
Tiểu tử kia tiếp tục dùng móng vuốt chọc nàng: “A chi!”
Heo!
Mau dậy đi!
Người ta đói bụng.
Quý Như Yên vẫn bất động như cũ.
Cuối cùng tiểu tử kia không thể nhẫn nãi thêm được nữa, trực tiếp nhanh như gió, ăn hết cái chăn trên người nàng.
Vẫn còn chưa xong, hắn nhe răng nhìn về phía Như Yên.
Nàng đột nhiên cảm thấy lạnh, sau đó đỉnh đầu nằng nặng bị nó ngồi lên. Quý Như Yên đưa tay cấu nó, giật mình tỉnh lại.
“Khốn khiếp, đại thùng cơm, cô nãi nãi đây thấy ngươi được một tấc muốn tiến thêm một thước, dám cưỡi lên đầu ta?”
Rống xong, nàng mới cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Vì sao nàng lại lạnh?
Quý Như Yên để ý sự khác thường của hắn, chĩ khẽ nắm lấy tay hắn, giọng như châu ngọc: “Ta sẽ đứng ở bên cạnh chàng, bất kể đối phương mạnh tới mức nào, chúng ta tuyệt đối không đầu hàng.”
“Như Yên! Cảm ơn nàng ở bên cạnh ta lúc này.”
Lạc Thuấn Thần nóng bỏng nhìn nàng, khiến tim Quý Như Yên đập lỡ nhịp.
Chỉ thấy dáng hắn đứng thẳng, mắt anh mày kiếm, ẩn chứa sự sắc bén, môi mỏng, đường nét góc cạnh, cao lớn nhưng không tục từng, cao ngạo như chim ưng trong đếm, khí thế lạnh lùng bức người, cả người cường thế kiêu ngạo đứng giữa thiên hạ.
Hắn như vậy, khiến Quý Như Yên không cách nào tránh khỏi mị lực.
Khó khăn dứt mắt ra, nàng nhìn ngoài cửa sổ, trăng treo lơ lửng trên không, lộ ra ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo.
Lão tướng quân thấy hai người tình sâu ý đậm, khẽ ho nhẹ một tiếng: “Các ngươi về phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai còn trò hay để xem. Nếu không dưỡng đủ tinh thần, sao có thể ứng phó với đám tiểu sửu nhảy nhót kia?”
“Ông ngoại, cháu đã biết.”
Lạc Thuấn Thần trả lời ông.
Quý Như Yên đứng ở bên cạnh hắn, phu xướng phụ tuỳ.
Trở lại căn phòng nhỏ, Quý Như Yên nhìn về phía tiểu gia hoả nói: “Tham ăn, ngươi nghe cho kỹ đây! Cấm không được ăn lung tung đồ đạc trong nhà, nếu không ta không tha cho ngươi.”
“Ai Ô!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu gia đói bụng, phải làm sao bây giờ/”
“Ngươi đói bụng thì nói với ta, ta chuẩn bị cho ngươi ăn.”
Bất kể thế nào, không nên chọc giận vị tiểu tổ tông này, nếu không phòng ốc chẳng còn.
Nàng không muốn sáng ra thức dậy thấy mình lấy đất làm giường, trời làm chăn, thật sự là một cơn ác mộng kinh hãi!”
“Ô!”
Thành.
Tiểu tử sảng khoái đáp ứng, Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần tìm chỗ nghỉ ngơi của mình.
Quý Như Yên vẫn ngủ trên giường như cũ, tiểu tham ăn cũng ngủ cùng nàng.
Lạc Thuấn Thần ngủ trên ghế quý phi.
Đế canh hai, tiểu tử sờ bụng, đưa tay chọc chọc Quý Như Yên: “Ô! Ô!”
Chủ Nhân!
Mau dậy đi, tiểu gia đói bụng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Như Yên nằm bất động trên giường, không nghe thấy hắn gọi.
Hai tháng này nàng không được nghỉ ngơi tốt, ngày nào cũng bận như con quay không ngừng. Thật vất vả có thể nằm trên giường ngủ ngon, sao có thể nhớ tới việc thức dậy giải quyết cơn đói của tiểu tử kia?
Tiểu tử kia tiếp tục dùng móng vuốt chọc nàng: “A chi!”
Heo!
Mau dậy đi!
Người ta đói bụng.
Quý Như Yên vẫn bất động như cũ.
Cuối cùng tiểu tử kia không thể nhẫn nãi thêm được nữa, trực tiếp nhanh như gió, ăn hết cái chăn trên người nàng.
Vẫn còn chưa xong, hắn nhe răng nhìn về phía Như Yên.
Nàng đột nhiên cảm thấy lạnh, sau đó đỉnh đầu nằng nặng bị nó ngồi lên. Quý Như Yên đưa tay cấu nó, giật mình tỉnh lại.
“Khốn khiếp, đại thùng cơm, cô nãi nãi đây thấy ngươi được một tấc muốn tiến thêm một thước, dám cưỡi lên đầu ta?”
Rống xong, nàng mới cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Vì sao nàng lại lạnh?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro