Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Thi thể mình đầ...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Chỉ là thánh thượng Phù Ngạo Thiên gọi Cốc hoàng hậu, khiến cho lục hoàng tử có chút tức giận.
"Phụ hoàng! Mẫu hậu không sai, nhi thần chỉ đánh chết vài nô tài, vì sao phụ hoàng muốn trách cứ mẫu hậu?"
"Thật quá hồ đồ! Ngươi coi mạng người là cái gì? Ngươi đánh chết một hai, có thể tha thứ, nhưng trong phủ của ngươi có vài trăm tử thi, ngươi nói xem thế nào?"
Phù Ngạo Thiên tức giận đến thở không ra hơi, thật không dám nghĩ có một ngày, đứa con này lại có thể lén lút gây ra chuyện lớn như vậy.
Thậm chí chính ông cũng cảm thấy dựng tóc gáy.
Cũng không biết đứa con này nghĩ thế nào, mỗi ngày, biết rõ trong phủ có vài trăm cỗ thi thể, vẫn có thể ngủ yên giấc.
''Phụ hoàng! Nô tài chỉ là nô tài. Theo luật của nước mình, làm gia nô, chỉ cần bỏ ngân lượng mua khế ước bán thân của đối phương, thì sống chết của người này đều do chủ xử trí. Nhi thần không có phạm lỗi, tại sao phải nhận lỗi?"
Lục hoàng tử vẫn cố chấp biện giải cho mình, xác thực hắn không sai, dựa vào đâu phụ hoàng muốn chỉ trích hắn như vậy?
Xa xa trong cung Mẫu Đơn, vừa nhận được tin tức, hoàng hậu liền cấp tốc chạy thẳng tới Chính Dương điện.
Tĩnh phi đang ngắm hoa trong ngự hoa viên, khóe miệng khẽ mỉm cười, phân phó tỳ nữ bên người.
"Đi, cùng bản cung đến Chính Dương nhìn xem."
"Dạ, nương nương."
Tĩnh phi đi xem náo nhiệt, cũng có thể nói là tham gia góp vui.
Trước giờ tính Phù Nguyên Tấn vẫn luôn hẹp hòi có thù tất báo, nô tài vào làm trong phủ lục hoàng tử cứ vài ngày liền mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Trước giờ nàng luôn có cảm giác kỳ quái. Đêm hôm qua phát hiện phủ lục hoàng tử tự nhiên bốc cháy, lúc này mới bại lộ chuyện lớn như vậy.
Trò hay đang diễn, sao nàng có thể có thể bàn quan, kiểu gì cũng phải đả kích tôn nghiêm Cốc hoàng hậu mới được. Lục hoàng tử là do nàng ta đích thân dạy bảo trở thành đứa con ngoan nha.
....
Phủ đệ lục hoàng tử, từ rất xa Quý Như Yên đã nhìn thấy một mảnh phế tích đen nhánh.
Quan trọng nhất là, hơn một nghìn hoàng kim vệ đang bảo vệ hiện trường.
Hiện trường bày ra hàng trăm cỗ thi thể. Những thi thể này không bị thiêu hủy, nhưng đều là xác thối, không rõ thời gian tử vong.
Hơn nữa, những thi thể này không có một miếng thịt nào. Trên cánh tay, trên đùi đều bị người ta dóc trơ xương.
Quý Như Yên quan sát vết thương, trong lòng đã có nhận định.
Khôi Tinh nhìn thấy Quý Như Yên tới, lặng yên vòng qua đoàn người, chen tới bên cạnh nàng.
"Tiểu thư, những tử thi này là sau khi dập tắt đám cháy, lục hoàng tử sai người khiêng ra."
"Hắn sai người khiêng ra?"
"Vâng, thuộc hạ nhớ rõ, lúc đó hắn nói với quản gia, những thứ này đều là bảo bối của hắn, không được tổn thương một chút nào. Thuộc hạ còn tưởng rằng tuyệt thế bảo bối gì đó, chưa từng nghĩ lại là một cái xác.”
Quý Như Yên híp híp mắt, ngược đãi thi thể trở thành bảo bối?
Nếu ở hiện đại, lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn tuyệt đối có vấn đề về tâm lý.
Chỉ là bệnh của người này đã tới mức phát điên.
Xem kìa, vài trăm cỗ thi thể bị đánh thương tích đầy mình, lúc còn sống bị người ta đánh chết, sau khi chết, còn bị người ta cất giữ, thường xuyên quay lại đánh.
Như vậy, thật sự khiến người ta sợ hãi không nói nên lời.
Quý Như Yên vừa nghĩ đến thi độc, cả người rùng mình một cái.
Phù Nguyên Tấn chết tiệt, chẳng lẽ hắn muốn khiến cả Thịnh kinh trở thành thành chết?
"Khôi Tinh, ngươi trước cứ ở đây nhìn. Ta phải cấp tốc tiến cung một chuyến nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Tiểu thư yên tâm. Thuộc hạ đảm bảo, nửa bước không rời."
Mặc dù Khôi Tinh không biết tại sao tiểu thư đột nhiên biến sắc mặt, nhưng vẫn nghe theo sự phân phó của nàng.
"Phụ hoàng! Mẫu hậu không sai, nhi thần chỉ đánh chết vài nô tài, vì sao phụ hoàng muốn trách cứ mẫu hậu?"
"Thật quá hồ đồ! Ngươi coi mạng người là cái gì? Ngươi đánh chết một hai, có thể tha thứ, nhưng trong phủ của ngươi có vài trăm tử thi, ngươi nói xem thế nào?"
Phù Ngạo Thiên tức giận đến thở không ra hơi, thật không dám nghĩ có một ngày, đứa con này lại có thể lén lút gây ra chuyện lớn như vậy.
Thậm chí chính ông cũng cảm thấy dựng tóc gáy.
Cũng không biết đứa con này nghĩ thế nào, mỗi ngày, biết rõ trong phủ có vài trăm cỗ thi thể, vẫn có thể ngủ yên giấc.
''Phụ hoàng! Nô tài chỉ là nô tài. Theo luật của nước mình, làm gia nô, chỉ cần bỏ ngân lượng mua khế ước bán thân của đối phương, thì sống chết của người này đều do chủ xử trí. Nhi thần không có phạm lỗi, tại sao phải nhận lỗi?"
Lục hoàng tử vẫn cố chấp biện giải cho mình, xác thực hắn không sai, dựa vào đâu phụ hoàng muốn chỉ trích hắn như vậy?
Xa xa trong cung Mẫu Đơn, vừa nhận được tin tức, hoàng hậu liền cấp tốc chạy thẳng tới Chính Dương điện.
Tĩnh phi đang ngắm hoa trong ngự hoa viên, khóe miệng khẽ mỉm cười, phân phó tỳ nữ bên người.
"Đi, cùng bản cung đến Chính Dương nhìn xem."
"Dạ, nương nương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tĩnh phi đi xem náo nhiệt, cũng có thể nói là tham gia góp vui.
Trước giờ tính Phù Nguyên Tấn vẫn luôn hẹp hòi có thù tất báo, nô tài vào làm trong phủ lục hoàng tử cứ vài ngày liền mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Trước giờ nàng luôn có cảm giác kỳ quái. Đêm hôm qua phát hiện phủ lục hoàng tử tự nhiên bốc cháy, lúc này mới bại lộ chuyện lớn như vậy.
Trò hay đang diễn, sao nàng có thể có thể bàn quan, kiểu gì cũng phải đả kích tôn nghiêm Cốc hoàng hậu mới được. Lục hoàng tử là do nàng ta đích thân dạy bảo trở thành đứa con ngoan nha.
....
Phủ đệ lục hoàng tử, từ rất xa Quý Như Yên đã nhìn thấy một mảnh phế tích đen nhánh.
Quan trọng nhất là, hơn một nghìn hoàng kim vệ đang bảo vệ hiện trường.
Hiện trường bày ra hàng trăm cỗ thi thể. Những thi thể này không bị thiêu hủy, nhưng đều là xác thối, không rõ thời gian tử vong.
Hơn nữa, những thi thể này không có một miếng thịt nào. Trên cánh tay, trên đùi đều bị người ta dóc trơ xương.
Quý Như Yên quan sát vết thương, trong lòng đã có nhận định.
Khôi Tinh nhìn thấy Quý Như Yên tới, lặng yên vòng qua đoàn người, chen tới bên cạnh nàng.
"Tiểu thư, những tử thi này là sau khi dập tắt đám cháy, lục hoàng tử sai người khiêng ra."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hắn sai người khiêng ra?"
"Vâng, thuộc hạ nhớ rõ, lúc đó hắn nói với quản gia, những thứ này đều là bảo bối của hắn, không được tổn thương một chút nào. Thuộc hạ còn tưởng rằng tuyệt thế bảo bối gì đó, chưa từng nghĩ lại là một cái xác.”
Quý Như Yên híp híp mắt, ngược đãi thi thể trở thành bảo bối?
Nếu ở hiện đại, lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn tuyệt đối có vấn đề về tâm lý.
Chỉ là bệnh của người này đã tới mức phát điên.
Xem kìa, vài trăm cỗ thi thể bị đánh thương tích đầy mình, lúc còn sống bị người ta đánh chết, sau khi chết, còn bị người ta cất giữ, thường xuyên quay lại đánh.
Như vậy, thật sự khiến người ta sợ hãi không nói nên lời.
Quý Như Yên vừa nghĩ đến thi độc, cả người rùng mình một cái.
Phù Nguyên Tấn chết tiệt, chẳng lẽ hắn muốn khiến cả Thịnh kinh trở thành thành chết?
"Khôi Tinh, ngươi trước cứ ở đây nhìn. Ta phải cấp tốc tiến cung một chuyến nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Tiểu thư yên tâm. Thuộc hạ đảm bảo, nửa bước không rời."
Mặc dù Khôi Tinh không biết tại sao tiểu thư đột nhiên biến sắc mặt, nhưng vẫn nghe theo sự phân phó của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro