Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Tiểu gia ta muố...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit + Beta: Đông Vân Triều
Động tác của Quý Như Yên, khiến mấy đại nam nhân bọn hắn đều trố mắt ra.
Ngoại trừ Lạc Thuấn Thần biết Quý Như Yên là nữ nhân vào phòng bếp được, cũng ra phòng khác được, các nam nhân khác đều chỉ cảm thấy nàng là một tiểu thư, không hiểu những món ăn thông quê dân dã, nhưng không nghĩ động tác của nàng lại thành thạo như vậy, khiến bọn họ im như hến.
Lúc thịt gà đinh đã gần chín, Quý Như Yên cũng bỏ thêm nấm vào, hương vị thơm lừng tỏa khắp sơn động.
Dĩ nhiên, kích động nhất không phải mấy nam nhân, mà là tên háu ăn kia.
Tên háu ăn ấy đã lăm le đứng rất sát vào đây, nếu không phải hai bên trái phải đều có củi, chỉ sợ nó sẽ nhảy vào trong nồi ăn lấy ăn để!
Trong miệng tiểu tử kia, nước miếng đã tràn cả ra ngoài.
Quý Như Yên cầm cái muôi, tức giận gõ một vào đầu nó, "Đồ tham ăn! Thu hồi nước miếng của ngươi, nếu nước miếng của ngươi rớt vào trong nồi, ta không ngại nấu ngươi!"
"Ô ô!"
Nói lầm bầm! Ngươi mau nấu xong đi, ta cũng muốn ăn canh gà!
Thấy bộ dáng thúc giục của nó, Quý Như Yên vừa bực mình vừa buồn cười.
Cầm một cái thìa, nếm nếm hương vị, đậm đà vừa vặn, nếu cho mặn quá, trái lại sẽ làm mất hương vị của nấm.
Một muỗng lớn trược tiếp chan vào chén, sau đó đưa đến trước mặt lão tướng quân Hứa Tử Minh, "Ông ngoại, người nếm thử trước xem sao. Mùa này, ở rừng núi, ban đêm dễ lạnh, uống chén canh nóng, thân thể cũng ấm áp hơn một chút."
"Được, được! Ngươi cũng ăn đi."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng không khách khí, đã bắt đầu ăn.
Những người khác cũng ăn, chỉ có tiểu tử kia nhìn những người đó ăn cật lực, căn bản không có chú ý tới sự tồn tại của nó, không khỏi tức giận đến dậm chân.
"Ô ô! Ô ô ô!"
Bại hoại!
Đại khốn nạn!
Các ngươi cư nhiên không hiếu kính ta trước, các ngươi đều khi dễ ta!
Đột nhiên, một bát canh gà lớn, hai miếng xương gà thật to, cứ như vậy đặt trước mặt nó, khiến nó sứng sờ.
Quý Như Yên đã múc hơn phân nửa nồi canh cho nó, "Ăn đi! Tên tham ăn này!"
"Ô…"
Chủ nhân …
Đôi mắt tiểu tử kia to như ngọc bích, long lanh nhìn nàng, làm bộ đáng thương sắp rơi nước mắt.
Quý Như Yên chịu không nổi bộ dạng của nó, tay khẽ xoa đầu nó một chút, "Lần sau chớ nóng vội phát giận, ngươi đã theo ta, ta cũng sẽ không để ngươi đói bụng. Bất kể là người hay là thú, đều phải kính lão trước, biết không? Dĩ nhiên, ngươi là thú, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phát hiện thứ tốt gì, cũng tuyệt đối không thể quên chủ nhân, hiểu chưa?"
"Ô ô!"
Chủ nhân! Ta hiểu!
Tiểu tử kia lập tức gật đầu như giã tỏi, miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái!
"Ăn nhanh đi, nguội sẽ ăn không ngon! Ngươi không được ăn trong nồi, nếu không lần sau không cho ngươi ăn!"
Quý Như Yên phân phó một tiếng, xoay người tiếp tục đi xử lý nguyên liệu nấu ăn khác.
Trong nồi còn có chút nước canh, vẫn có thể nấu một chút cơm.
Vo gạo thật sạch, bỏ vào nồi.
Vì vậy, đốt chút lửa, cơm trong nồi cũng đã bắt đầu chín.
Lạc Thuấn Thần ở bên thấy nàng vội vàng, có chút yêu thương, "Nàng ăn một chút đã, còn làm nữa sao sống đây."
"Yên tâm đi, ta không phải là có giữ lại phần mình sao?"
Quý Như Yên chỉ chỉ chén nhỏ bên cạnh, bưng lên, sau đó ăn sạch.
Thừa dịp cơm còn chưa chín, nàng lại mở vung, lấy trứng chim, đập từng quả một rải lên trên cơm, toàn bộ đám trứng chim xinh đẹp nổi trên mặt cơm.
Sau đó nói với bọn họ, "Cơm một khắc sẽ chín, mọi người ăn trước, ta đi dạo một chút."
Động tác của Quý Như Yên, khiến mấy đại nam nhân bọn hắn đều trố mắt ra.
Ngoại trừ Lạc Thuấn Thần biết Quý Như Yên là nữ nhân vào phòng bếp được, cũng ra phòng khác được, các nam nhân khác đều chỉ cảm thấy nàng là một tiểu thư, không hiểu những món ăn thông quê dân dã, nhưng không nghĩ động tác của nàng lại thành thạo như vậy, khiến bọn họ im như hến.
Lúc thịt gà đinh đã gần chín, Quý Như Yên cũng bỏ thêm nấm vào, hương vị thơm lừng tỏa khắp sơn động.
Dĩ nhiên, kích động nhất không phải mấy nam nhân, mà là tên háu ăn kia.
Tên háu ăn ấy đã lăm le đứng rất sát vào đây, nếu không phải hai bên trái phải đều có củi, chỉ sợ nó sẽ nhảy vào trong nồi ăn lấy ăn để!
Trong miệng tiểu tử kia, nước miếng đã tràn cả ra ngoài.
Quý Như Yên cầm cái muôi, tức giận gõ một vào đầu nó, "Đồ tham ăn! Thu hồi nước miếng của ngươi, nếu nước miếng của ngươi rớt vào trong nồi, ta không ngại nấu ngươi!"
"Ô ô!"
Nói lầm bầm! Ngươi mau nấu xong đi, ta cũng muốn ăn canh gà!
Thấy bộ dáng thúc giục của nó, Quý Như Yên vừa bực mình vừa buồn cười.
Cầm một cái thìa, nếm nếm hương vị, đậm đà vừa vặn, nếu cho mặn quá, trái lại sẽ làm mất hương vị của nấm.
Một muỗng lớn trược tiếp chan vào chén, sau đó đưa đến trước mặt lão tướng quân Hứa Tử Minh, "Ông ngoại, người nếm thử trước xem sao. Mùa này, ở rừng núi, ban đêm dễ lạnh, uống chén canh nóng, thân thể cũng ấm áp hơn một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, được! Ngươi cũng ăn đi."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng không khách khí, đã bắt đầu ăn.
Những người khác cũng ăn, chỉ có tiểu tử kia nhìn những người đó ăn cật lực, căn bản không có chú ý tới sự tồn tại của nó, không khỏi tức giận đến dậm chân.
"Ô ô! Ô ô ô!"
Bại hoại!
Đại khốn nạn!
Các ngươi cư nhiên không hiếu kính ta trước, các ngươi đều khi dễ ta!
Đột nhiên, một bát canh gà lớn, hai miếng xương gà thật to, cứ như vậy đặt trước mặt nó, khiến nó sứng sờ.
Quý Như Yên đã múc hơn phân nửa nồi canh cho nó, "Ăn đi! Tên tham ăn này!"
"Ô…"
Chủ nhân …
Đôi mắt tiểu tử kia to như ngọc bích, long lanh nhìn nàng, làm bộ đáng thương sắp rơi nước mắt.
Quý Như Yên chịu không nổi bộ dạng của nó, tay khẽ xoa đầu nó một chút, "Lần sau chớ nóng vội phát giận, ngươi đã theo ta, ta cũng sẽ không để ngươi đói bụng. Bất kể là người hay là thú, đều phải kính lão trước, biết không? Dĩ nhiên, ngươi là thú, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phát hiện thứ tốt gì, cũng tuyệt đối không thể quên chủ nhân, hiểu chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ô ô!"
Chủ nhân! Ta hiểu!
Tiểu tử kia lập tức gật đầu như giã tỏi, miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái!
"Ăn nhanh đi, nguội sẽ ăn không ngon! Ngươi không được ăn trong nồi, nếu không lần sau không cho ngươi ăn!"
Quý Như Yên phân phó một tiếng, xoay người tiếp tục đi xử lý nguyên liệu nấu ăn khác.
Trong nồi còn có chút nước canh, vẫn có thể nấu một chút cơm.
Vo gạo thật sạch, bỏ vào nồi.
Vì vậy, đốt chút lửa, cơm trong nồi cũng đã bắt đầu chín.
Lạc Thuấn Thần ở bên thấy nàng vội vàng, có chút yêu thương, "Nàng ăn một chút đã, còn làm nữa sao sống đây."
"Yên tâm đi, ta không phải là có giữ lại phần mình sao?"
Quý Như Yên chỉ chỉ chén nhỏ bên cạnh, bưng lên, sau đó ăn sạch.
Thừa dịp cơm còn chưa chín, nàng lại mở vung, lấy trứng chim, đập từng quả một rải lên trên cơm, toàn bộ đám trứng chim xinh đẹp nổi trên mặt cơm.
Sau đó nói với bọn họ, "Cơm một khắc sẽ chín, mọi người ăn trước, ta đi dạo một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro