Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Trang sức ngọc...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Lúc Lạc Thuấn Thần đang lúng túng, Quý Như Yên mở chiếc hộp gỗ ra.
Một luồng ánh sáng màu tím mỹ lệ huyền ảo lóe lên.
Đó là trang sức làm từ ngọc, hai cây trâm, một đôi hoa tai, một chiếc vòng cổ.
Quý Như Yên cảm thấy thích nhất là cây trâm cài đầu, tỏa ra sắc tím mê hoặc lòng người.
“Đẹp quá!”
Nàng tán thưởng cây trâm kia.
Lúc nàng đang ngẩn người, Lạc Thuấn Thần đã sờ lên mái tóc nàng.
“Ta giúp nàng thử trang sức”
Lạc Thuấn Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen kia, cẩn thận vấn một kiểu tóc đơn giản.
Sau đó cài cây trâm lên lên, đeo lần lượt các món trang sức, Quý Như Yên nhìn mình qua gương đồng chói mắt như một con phượng hoàng.
Ánh mắt uy nghi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lạc Thuấn Thần khen: “Không tồi! Quả thật rất đẹp.”
“Mang nhiều như vậy, đau cổ.”
Quý Như Yên tức giận lườm hắn, nhìn chính mình trong gương, tới mình cũng không nhận ra.
Đẹp thì đẹp, nhưng có cảm giác lạnh lẽo.
Khiến nàng cảm thấy mình cô độc, nàng không thích.
Im lặng cất bộ trang sức đi, Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần nói: “Hôm nay ta tới phủ Túc Thân vương, hẹ Túc vương thúc thúc ba ngày sau quyết đấu, phụ hoàng làm chứng.”
“Ta đi với nàng.”
Lạc Thuấn Thần gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Quý Như Yên nhướng mày: “Chàng xác định, ta đánh gãy chân tay thúc thúc sẽ không bị trách tội?”
Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Sẽ không, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chư.”
Quý Như Yên ngẩn ra: “Chuẩn bị gì?”
“Một khi bại lộ nàng là cao thủ võ thánh, chỉ sợ cả Đôn Nhạc Châu sẽ đổ dồn ánh mắt lên người nàng.”
Lạc Thuấn Thần thẳng thắn vạch trần tình cảnh của nàng.
Quý Như Yên nở nụ cười: “Nếu ai không có mắt, muốn tìm ngược, ta sẽ đánh cho bọn họ tàn phế.”
Lạc Thuấn Thần bật cười.
“Nàng càn rỡ như vậy, phụ hoàng sẽ trách phạt.”
“Phạt cái gì, lẽ nào người khác khiêu khích, ta phải ngoan ngoãn hứng chịu để họ bắt nạt? Quý Như Yên đâu phải mèo bệnh, dám trêu chọc ta phải có gan chờ ta trả thù.”
Quý Như Yên trừng mắt liếc hắn, tức giận không giảm.
Lạc Thuấn Thần xoa đầu nàng: “Đừng tức giận, nàng đừng quên, mình ở lại Đôn Nhạc Châu cũng không lâu. Hai mươi ngày sau chúng ta sẽ đi Đan Nhân Mai, đó là nơi ta nhậm chức, chỉ sợ một năm rưỡi không về được.”
“Chết, chàng không nói, ta cũng quên mất chuyện này.”
Quý Như Yên ảo não vỗ trán.
Mấy ngày nay nàng bận rộn chuyện của Phượng gia, thiếu chút nữa quên mất, nàng còn phải đi với hắn tới Đan Nhậm Mai nhậm chức.
Bên cạnh Đan Nhân Mai là nước Bồ Đề, cùng nước Di.
Nước Di có Bùi Khê cùng Trần hoàng hậu khốn khiếp, sớm muộn gì nàng cũng phải đi thu thập.
Quý Như Yên nhìn hắn: “Vậy ý chàng là, chỉ cần đánh bại Túc vương thúc, sau đó để cho biểu ca cưới quận chúa?”
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Để tránh đêm dài lắm mộng, đừng quên Đức phi cùng Hiền phi ở trong cung không phải đèn cạn giầu, một khi biết phủ Phượng Thiên kết thông gi với phủ Túc Thân vương, bọn họ sẽ không giống trước kia, bừa bãi xuống tay. Chung quy phải nghĩ mình có đủ khả năng hạ được Túc vương thúc không.”
Một luồng ánh sáng màu tím mỹ lệ huyền ảo lóe lên.
Đó là trang sức làm từ ngọc, hai cây trâm, một đôi hoa tai, một chiếc vòng cổ.
Quý Như Yên cảm thấy thích nhất là cây trâm cài đầu, tỏa ra sắc tím mê hoặc lòng người.
“Đẹp quá!”
Nàng tán thưởng cây trâm kia.
Lúc nàng đang ngẩn người, Lạc Thuấn Thần đã sờ lên mái tóc nàng.
“Ta giúp nàng thử trang sức”
Lạc Thuấn Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen kia, cẩn thận vấn một kiểu tóc đơn giản.
Sau đó cài cây trâm lên lên, đeo lần lượt các món trang sức, Quý Như Yên nhìn mình qua gương đồng chói mắt như một con phượng hoàng.
Ánh mắt uy nghi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lạc Thuấn Thần khen: “Không tồi! Quả thật rất đẹp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mang nhiều như vậy, đau cổ.”
Quý Như Yên tức giận lườm hắn, nhìn chính mình trong gương, tới mình cũng không nhận ra.
Đẹp thì đẹp, nhưng có cảm giác lạnh lẽo.
Khiến nàng cảm thấy mình cô độc, nàng không thích.
Im lặng cất bộ trang sức đi, Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần nói: “Hôm nay ta tới phủ Túc Thân vương, hẹ Túc vương thúc thúc ba ngày sau quyết đấu, phụ hoàng làm chứng.”
“Ta đi với nàng.”
Lạc Thuấn Thần gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Quý Như Yên nhướng mày: “Chàng xác định, ta đánh gãy chân tay thúc thúc sẽ không bị trách tội?”
Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Sẽ không, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chư.”
Quý Như Yên ngẩn ra: “Chuẩn bị gì?”
“Một khi bại lộ nàng là cao thủ võ thánh, chỉ sợ cả Đôn Nhạc Châu sẽ đổ dồn ánh mắt lên người nàng.”
Lạc Thuấn Thần thẳng thắn vạch trần tình cảnh của nàng.
Quý Như Yên nở nụ cười: “Nếu ai không có mắt, muốn tìm ngược, ta sẽ đánh cho bọn họ tàn phế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thuấn Thần bật cười.
“Nàng càn rỡ như vậy, phụ hoàng sẽ trách phạt.”
“Phạt cái gì, lẽ nào người khác khiêu khích, ta phải ngoan ngoãn hứng chịu để họ bắt nạt? Quý Như Yên đâu phải mèo bệnh, dám trêu chọc ta phải có gan chờ ta trả thù.”
Quý Như Yên trừng mắt liếc hắn, tức giận không giảm.
Lạc Thuấn Thần xoa đầu nàng: “Đừng tức giận, nàng đừng quên, mình ở lại Đôn Nhạc Châu cũng không lâu. Hai mươi ngày sau chúng ta sẽ đi Đan Nhân Mai, đó là nơi ta nhậm chức, chỉ sợ một năm rưỡi không về được.”
“Chết, chàng không nói, ta cũng quên mất chuyện này.”
Quý Như Yên ảo não vỗ trán.
Mấy ngày nay nàng bận rộn chuyện của Phượng gia, thiếu chút nữa quên mất, nàng còn phải đi với hắn tới Đan Nhậm Mai nhậm chức.
Bên cạnh Đan Nhân Mai là nước Bồ Đề, cùng nước Di.
Nước Di có Bùi Khê cùng Trần hoàng hậu khốn khiếp, sớm muộn gì nàng cũng phải đi thu thập.
Quý Như Yên nhìn hắn: “Vậy ý chàng là, chỉ cần đánh bại Túc vương thúc, sau đó để cho biểu ca cưới quận chúa?”
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Để tránh đêm dài lắm mộng, đừng quên Đức phi cùng Hiền phi ở trong cung không phải đèn cạn giầu, một khi biết phủ Phượng Thiên kết thông gi với phủ Túc Thân vương, bọn họ sẽ không giống trước kia, bừa bãi xuống tay. Chung quy phải nghĩ mình có đủ khả năng hạ được Túc vương thúc không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro