Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Trường đấu thú...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit:haquynh1812
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hiên đế không nhìn rõ Quý Như Yên làm thế nào hạ được con báo.
Ông chỉ nhìn thấy sắc đỏ xẹt như chuồn chuồn bay tới bay lui, khiến con báo không ngừng kêu gào.
Tới lúc nhìn rõ, con báo đã ngã xuống, mà Quý Như Yên vẫn đứng sừng sững nới đó, nàng còn gật đầu với mọi người, sau đó dùng đi ra ngoài.
Trong sân đấu chỉ còn lại con báo chảy máu ồ ạt.
Túc Thân vương nhìn thoáng qua lư hương, chỉ một phần tư.
Thời gian như vậy, nếu ông đánh chết một con, nàng có thể giết được bốn con.
Vì sao, trên người nàng không có đấu khí?
Đúng vậy!
Trận này từ đầu tới cuối, Quý Như Yên không xử dụng đấu khí.
Trong mắt người khác, nàng sử dụng né tránh, sức bật của chân, cũng không có gì khác thường.
Hiên đế nhìn thoáng qua Túc Thân vương: “Thập thất đệ, xem ra trận này thất hoàng phi thắng.”
“Umh, là nàng thắng.”
Ông không muốn nhận cũng phải nhận.
Túc Thân vương đường đường nam tử hắn, không phải loại thua không dậy nổi?
Vì thế trận đấu tay đôi với thú, Quý Như Yên thắng.
Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần rời khỏi trường đấu, các vị vương công, quý tộc, cũng lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hiên đê cùng Túc Thân vương.
“Hoàng thượng, ngài cũng muốn đi xem sao?”
Túc Thân vương hỏi Hiên đế.
Hiên đế gật đầu, giọng điệu có chút nghiêm túc: “Nếu không đi xem cái xác, chỉ sợ chúng ta cũng không biết nàng giết con báo bằng cách nào.”
“Mời hoàng thượng!”
Túc Thân vương cũng không nhiều lời, mời Hiên đế đi trước.
Đi tới sân đấu, sắc mặt hai người có chút nghiêm túc, hai người tự mình kiểm tra xác con báo.
Vừa nhìn bọn họ đã kinh hãi.
Con báo bị bẻ gãy bốn chân, tất cả các móng vuốt xương đầu bị đánh nát.
Hiên đế hô lên: “Khó trách nàng nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, mục đích là tới gần con báo mỗi lần tấn công khiến nó kêu gào, chỉ sợ chịu không ít đau đớn.”
“Hoàng thượng nói rất đúng.”
Túc Thân vương cũng sợ, thủ đoạn của Quý Như Yên không thể nói là tàn nhẫn, nhưng thời gian quá ngắn so với ông.
Hiên đế đứng dậy thản nhiên vỗ vai ông: “Ngày mai đấu sủng vật, chỉ cần sủng vật của đệ thắng, đệ vẫn con cơ hội.”
Túc Thân vương gật đầu: “Hoàng thượng yên tâm, thần đệ sẽ cố gắng hết sức.”
Hiên đế nở nụ cười: “Đi thôi, vào cung bồi trẫm cũng hay. Ngày mai đệ cho Thanh Phong lang vương xuất chiến, nàng có nói sủng vật của mình là gì không?”
“Vừa rồi thất hoàng phi đi, trước mặt Lạc Thuấn Thần có một con thú nhỏ màu trắng, thần đệ chỉ thấy nó ăn hoa quả, không biết nó là cổ thú gì?”
“Là tiểu tử chỉ lớn bằng bàn tay kia?”
Hiên đế cảm thấy tràn đầy hứng thú.
Lúc Quý Như Yên tới chỉ mang theo một con thú nhỏ màu trắng, có cặp mắt xanh biếc to tròn, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đang nghĩ quay về sai người đi bắt một con đưa cho Băng phi giúp nàng giải sầu trong thâm cung.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hiên đế không nhìn rõ Quý Như Yên làm thế nào hạ được con báo.
Ông chỉ nhìn thấy sắc đỏ xẹt như chuồn chuồn bay tới bay lui, khiến con báo không ngừng kêu gào.
Tới lúc nhìn rõ, con báo đã ngã xuống, mà Quý Như Yên vẫn đứng sừng sững nới đó, nàng còn gật đầu với mọi người, sau đó dùng đi ra ngoài.
Trong sân đấu chỉ còn lại con báo chảy máu ồ ạt.
Túc Thân vương nhìn thoáng qua lư hương, chỉ một phần tư.
Thời gian như vậy, nếu ông đánh chết một con, nàng có thể giết được bốn con.
Vì sao, trên người nàng không có đấu khí?
Đúng vậy!
Trận này từ đầu tới cuối, Quý Như Yên không xử dụng đấu khí.
Trong mắt người khác, nàng sử dụng né tránh, sức bật của chân, cũng không có gì khác thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiên đế nhìn thoáng qua Túc Thân vương: “Thập thất đệ, xem ra trận này thất hoàng phi thắng.”
“Umh, là nàng thắng.”
Ông không muốn nhận cũng phải nhận.
Túc Thân vương đường đường nam tử hắn, không phải loại thua không dậy nổi?
Vì thế trận đấu tay đôi với thú, Quý Như Yên thắng.
Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần rời khỏi trường đấu, các vị vương công, quý tộc, cũng lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hiên đê cùng Túc Thân vương.
“Hoàng thượng, ngài cũng muốn đi xem sao?”
Túc Thân vương hỏi Hiên đế.
Hiên đế gật đầu, giọng điệu có chút nghiêm túc: “Nếu không đi xem cái xác, chỉ sợ chúng ta cũng không biết nàng giết con báo bằng cách nào.”
“Mời hoàng thượng!”
Túc Thân vương cũng không nhiều lời, mời Hiên đế đi trước.
Đi tới sân đấu, sắc mặt hai người có chút nghiêm túc, hai người tự mình kiểm tra xác con báo.
Vừa nhìn bọn họ đã kinh hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con báo bị bẻ gãy bốn chân, tất cả các móng vuốt xương đầu bị đánh nát.
Hiên đế hô lên: “Khó trách nàng nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, mục đích là tới gần con báo mỗi lần tấn công khiến nó kêu gào, chỉ sợ chịu không ít đau đớn.”
“Hoàng thượng nói rất đúng.”
Túc Thân vương cũng sợ, thủ đoạn của Quý Như Yên không thể nói là tàn nhẫn, nhưng thời gian quá ngắn so với ông.
Hiên đế đứng dậy thản nhiên vỗ vai ông: “Ngày mai đấu sủng vật, chỉ cần sủng vật của đệ thắng, đệ vẫn con cơ hội.”
Túc Thân vương gật đầu: “Hoàng thượng yên tâm, thần đệ sẽ cố gắng hết sức.”
Hiên đế nở nụ cười: “Đi thôi, vào cung bồi trẫm cũng hay. Ngày mai đệ cho Thanh Phong lang vương xuất chiến, nàng có nói sủng vật của mình là gì không?”
“Vừa rồi thất hoàng phi đi, trước mặt Lạc Thuấn Thần có một con thú nhỏ màu trắng, thần đệ chỉ thấy nó ăn hoa quả, không biết nó là cổ thú gì?”
“Là tiểu tử chỉ lớn bằng bàn tay kia?”
Hiên đế cảm thấy tràn đầy hứng thú.
Lúc Quý Như Yên tới chỉ mang theo một con thú nhỏ màu trắng, có cặp mắt xanh biếc to tròn, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đang nghĩ quay về sai người đi bắt một con đưa cho Băng phi giúp nàng giải sầu trong thâm cung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro