Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Tử Trúc trưởng...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
“Tử Trúc trưởng lão?”
Trước kia Quý Như Yên có nghe sư huynh Sở Lam Thiên nói qua về Diễm Tông, nhưng nàng vẫn chưa có thời gian tìm hiểu tông môn thần bí đó. Hơn nữa sư huynh cũng chưa từng nói muốn dẫn nàng đi, một người không nói, một người không nhắc, thoáng cái đã qua mười mấy năm chưa từng tới Diễm Tông.
Sư huynh Sở Lam Thiên lộ ra khuôn mặt già nua, nghiêm túc: “Như Yên, muội còn nhớ cửa hàng đồ cổ kia ở chỗ nào không?”
“Nhớ rõ!”
“Đi, bây giờ dẫn ta tới đó xem.”
Sư huynh Sở Lam Thiên cũng không quan tâm bây giờ là lúc nào, nói muốn đi là đi.
Quý Như Yên đành phải phân phó Linh Tinh chăm sóc Phượng Như Tuyết, còn nàng theo sư huynh tới phố đồ cổ, tìm lão già kỳ lạ kia.
Một lần nữa đi tới cửa hàng không có bảng hiệu, lại phát hiện, cửa hàng đã đóng cửa!
Quý Như Yên vô thức nhìn qua Sở Lam Thiên: “Sư huynh, chính là nơi này, huynh xem cửa đã đóng, chỉ sợ người đã đi rồi.”
“Sao không gõ cửa? Ngu ngốc!”
Tử Trúc trưởng lão lấy kiếm đổi thiên tiên ngọc lộ, chứng tỏ trưởng lão đã xảy ra chuyện, nói không chừng Diễm Tông cũng xảy ra chuyện lớn.
Dứt lời, đích thân hắn xông lên, “Cạch! Cạch! Cạch!” đập cửa muốn rung trời.
Bên trong quả nhiên có người lên tiếng: “Ngươi là tiểu tử nào, gõ cửa thành dạng này, muốn chết sao?”
Quý Như Yên nghe thấy vậy, nhanh chóng cẩm như hến, đứng xem cuộc vui.
Không có cách, thanh âm này chính là của lão già lạnh lùng kia.
Đánh không lại ông ta, dĩ nhiên nên trốn đi.
Sau khi bên trong có tiếng truyền ra, sư huynh Sở Lam Thiên nhanh chóng hô: “Có phải Tử Trúc trưởng lão không? Ta là Sở Lam Thiên, ngài mau mở cửa đi!”
“Tiểu Sở Tử?”
Tử Trúc lão nhân ở bên trong thì thầm, ngay sau đó mở cửa ra.
Vừa mở cửa quả nhiên nhìn thấy tiểu tử Sở Lam Thiên thường xuyên không có mặt ở Diễm Tông.
“Trưởng lão, tại sao ngài lại thế này? Có phải Diễm Tông xảy ra chuyện lớn? Vì sao không phát thư cầu cứu?”
Sở Lam Ngàn vừa nhìn thấy lão già lạnh lùng, liền kích động lay bả vai gầy yếu của ông, như muốn đẩy ngã, hỏi một liên tiếp vài câu.
Tử Trúc lão nhân bị lay tới chóng mặt, không chịu nổi sư huynh Sở Lam Thiên phát cuồng, trực tiếp dùng nội lực đẩy hắn ra ngoài.
“Tiểu Sơ Tử, đừng kích động như vậy, Tông môn không có chuyện gì, ngươi gấp cái gì?”
Sở Lam Thiên trừng mắt nhìn Tử Trúc lão nhân: “Không có chuyện gì, vậy tại sao trưởng lão lại đem kiếm cho người khác?”
Quý Như Yên vừa nghe liền thản nhiên xen vào: “Sư huynh! Cái gì mà cho người khác? Là muội dùng thiên tiên ngọc lộ đổi lấy! Sao huynh có thể nói thành ta lấy không?”
“Sư huynh?”
Tử Trúc lão nhân theo thanh âm nhìn thoáng qua Quý Như Yên, sau đó nhìn Sở Lam Thiên: “Tiểu Sơ Tử, nàng cũng là người của Diễm Tông?”
Sư huynh nhanh chóng bẩm báo: “Trưởng lão, ngài cũng biết năm đó sư tổ ta có giao cho ta một mảnh bạch ngọc diễm, dùng máu tươi nhận chủ. Mười năm trước, bạch ngọc diễm đã nhận nàng làm chủ, nàng là Quý Như Yên, có thể nói là tiểu sư muội của ta. Như Yên, còn đứng đó làm gì? Nhanh qua bái kiến Tử Trúc trưởng lão?”
“Như Yên gặp qua trưởng lão.”
Quý Như Yên thấy Sở Lam Thiên có quen biết với lão nhân, lúc này mới thở dài một hơi.
May mắn không có lũ lụt trong miếu long vương, nếu không tự mình đánh người nhà mình, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe nha!
Trước kia Quý Như Yên có nghe sư huynh Sở Lam Thiên nói qua về Diễm Tông, nhưng nàng vẫn chưa có thời gian tìm hiểu tông môn thần bí đó. Hơn nữa sư huynh cũng chưa từng nói muốn dẫn nàng đi, một người không nói, một người không nhắc, thoáng cái đã qua mười mấy năm chưa từng tới Diễm Tông.
Sư huynh Sở Lam Thiên lộ ra khuôn mặt già nua, nghiêm túc: “Như Yên, muội còn nhớ cửa hàng đồ cổ kia ở chỗ nào không?”
“Nhớ rõ!”
“Đi, bây giờ dẫn ta tới đó xem.”
Sư huynh Sở Lam Thiên cũng không quan tâm bây giờ là lúc nào, nói muốn đi là đi.
Quý Như Yên đành phải phân phó Linh Tinh chăm sóc Phượng Như Tuyết, còn nàng theo sư huynh tới phố đồ cổ, tìm lão già kỳ lạ kia.
Một lần nữa đi tới cửa hàng không có bảng hiệu, lại phát hiện, cửa hàng đã đóng cửa!
Quý Như Yên vô thức nhìn qua Sở Lam Thiên: “Sư huynh, chính là nơi này, huynh xem cửa đã đóng, chỉ sợ người đã đi rồi.”
“Sao không gõ cửa? Ngu ngốc!”
Tử Trúc trưởng lão lấy kiếm đổi thiên tiên ngọc lộ, chứng tỏ trưởng lão đã xảy ra chuyện, nói không chừng Diễm Tông cũng xảy ra chuyện lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời, đích thân hắn xông lên, “Cạch! Cạch! Cạch!” đập cửa muốn rung trời.
Bên trong quả nhiên có người lên tiếng: “Ngươi là tiểu tử nào, gõ cửa thành dạng này, muốn chết sao?”
Quý Như Yên nghe thấy vậy, nhanh chóng cẩm như hến, đứng xem cuộc vui.
Không có cách, thanh âm này chính là của lão già lạnh lùng kia.
Đánh không lại ông ta, dĩ nhiên nên trốn đi.
Sau khi bên trong có tiếng truyền ra, sư huynh Sở Lam Thiên nhanh chóng hô: “Có phải Tử Trúc trưởng lão không? Ta là Sở Lam Thiên, ngài mau mở cửa đi!”
“Tiểu Sở Tử?”
Tử Trúc lão nhân ở bên trong thì thầm, ngay sau đó mở cửa ra.
Vừa mở cửa quả nhiên nhìn thấy tiểu tử Sở Lam Thiên thường xuyên không có mặt ở Diễm Tông.
“Trưởng lão, tại sao ngài lại thế này? Có phải Diễm Tông xảy ra chuyện lớn? Vì sao không phát thư cầu cứu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Lam Ngàn vừa nhìn thấy lão già lạnh lùng, liền kích động lay bả vai gầy yếu của ông, như muốn đẩy ngã, hỏi một liên tiếp vài câu.
Tử Trúc lão nhân bị lay tới chóng mặt, không chịu nổi sư huynh Sở Lam Thiên phát cuồng, trực tiếp dùng nội lực đẩy hắn ra ngoài.
“Tiểu Sơ Tử, đừng kích động như vậy, Tông môn không có chuyện gì, ngươi gấp cái gì?”
Sở Lam Thiên trừng mắt nhìn Tử Trúc lão nhân: “Không có chuyện gì, vậy tại sao trưởng lão lại đem kiếm cho người khác?”
Quý Như Yên vừa nghe liền thản nhiên xen vào: “Sư huynh! Cái gì mà cho người khác? Là muội dùng thiên tiên ngọc lộ đổi lấy! Sao huynh có thể nói thành ta lấy không?”
“Sư huynh?”
Tử Trúc lão nhân theo thanh âm nhìn thoáng qua Quý Như Yên, sau đó nhìn Sở Lam Thiên: “Tiểu Sơ Tử, nàng cũng là người của Diễm Tông?”
Sư huynh nhanh chóng bẩm báo: “Trưởng lão, ngài cũng biết năm đó sư tổ ta có giao cho ta một mảnh bạch ngọc diễm, dùng máu tươi nhận chủ. Mười năm trước, bạch ngọc diễm đã nhận nàng làm chủ, nàng là Quý Như Yên, có thể nói là tiểu sư muội của ta. Như Yên, còn đứng đó làm gì? Nhanh qua bái kiến Tử Trúc trưởng lão?”
“Như Yên gặp qua trưởng lão.”
Quý Như Yên thấy Sở Lam Thiên có quen biết với lão nhân, lúc này mới thở dài một hơi.
May mắn không có lũ lụt trong miếu long vương, nếu không tự mình đánh người nhà mình, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe nha!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro