Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Túc Thân vương...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Edit:haquynh1812
“Câm miêng! Túc Thân vương phi không thể chịu được kích thích, mau chóng nín khóc, đỡ bà lên giường trước.”
Quý Như Yên như sát tinh khiển trách quận chúa Nhã Linh.
Quận chúa nghe thấy vậy, nhanh chóng lau nước mắt.
“Được.”
Quý Như Yên hết sức hài lòng vì sự nghe lời của nàng ta.
Bởi vì nàng cảm thấy quận chúa Nhã Linh yếu đuối như vậy sẽ khiến đại cữu mẫu thích.
Quý Như Yên chỉ huy nàng ta làm việc, trong lòng đã có kế hoạch trước.
Quận chúa Nhã Linh giúp Túc vương phi ăn một chút, sau đó bà lại ngủ.
Chẳng qua lúc này mạch đập đã rất ổn định.
Quận chúa Nhã Linh đột nhiên quỳ uống trước mặt Quý Như Yên: “Thất hoàng phi, xin thứ lỗi cho Nhã Linh có một yêu cầu quá đáng.”
Quý Như Yên lạnh lùng liếc nàng ta, nàng biết nàng ta muốn xin cho ai.
Đơn giản là Túc Thân vương.
Ông ta bị nội công của nàng đả thương tâm mạch, chỉ sợ vẫn chưa tỉnh lại.
Có điều nàng cũng rất chờ mong, ông ta tới khiêu khích mình.
Như vậy nàng mới có thể thừa cơ đạt được mục đích của mình.
Vì thế nàng nói với quận chúa Nhã Linh: “Ta hiểu ý của quận chúa, có phải người muốn ta đi xem bệnh cho Túc Thân vương?”
Quận chúa khốn quẫn, nhưng vẫn gật đầu: “Thất hoàng phi, Nhã Linh cầu xin người đại nhân đại lượng, tha thứ cho phụ vương, ta xin chịu tội thay cho phụ vương.”
Nàng ta đau khổ cầu xin khiến Quý Như Yên có chút không nỡ.
Thật ra tính cách của Nhã Linh không thể khiến Quý Như Yên thích nổi.
Quá yếu đuối, không có chủ kiến.
Nhưng chỉ sợ đó mới là tính cách của nữ nhân ở thời đại này.
Quý Như Yên vốn không thuộc về nơi này, sao có thể yếu đuối như vậy?
Cũng bởi vì nàng học võ, quanh năm bôn ba bên ngoài, có khi vài tháng không báo tin về phủ Phượng Thiên cũng là chuyện bình thường.
Không phải nàng không nhớ nhà, mà vì trong nội tâm phủ Phượng Thiên không phải nhà của nàng.
Đó chỉ là người thân của nàng.
Nhà của nàng, từ năm sáu tuổi mẫu thân Phượng Thiên Sương mất đi cũng đã không còn.
Quý Như Yên cười khổ: “Quận chúa đứng dậy đi, ta chưa nói từ chối, người dẫn ta đi xem Túc Thân vương gia đi.”
“Được.”
Quận chúa Nhã Linh sợ nàng đổi ý, nhanh chóng dẫn nàng đi.
Túc Thân vương ở trong thư phòng, gã sai vặt bên cạnh ông ta nhìn thấy Quý Như Yên tới thì mễm nhũn cả chân.
Quý Như Yên không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi tới vỗ Túc Thân vương.
Túc Thân vương gia bật dậy nôn ra một ngụm máu, rồi mới từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy Nhã Linh hai mắt đỏ bừng.
“Phụ vương, ngài cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái thì nới với nữ nhi, nữ nhi xin thất hoàng phi.xem cho ngài.”
“Câm miêng! Túc Thân vương phi không thể chịu được kích thích, mau chóng nín khóc, đỡ bà lên giường trước.”
Quý Như Yên như sát tinh khiển trách quận chúa Nhã Linh.
Quận chúa nghe thấy vậy, nhanh chóng lau nước mắt.
“Được.”
Quý Như Yên hết sức hài lòng vì sự nghe lời của nàng ta.
Bởi vì nàng cảm thấy quận chúa Nhã Linh yếu đuối như vậy sẽ khiến đại cữu mẫu thích.
Quý Như Yên chỉ huy nàng ta làm việc, trong lòng đã có kế hoạch trước.
Quận chúa Nhã Linh giúp Túc vương phi ăn một chút, sau đó bà lại ngủ.
Chẳng qua lúc này mạch đập đã rất ổn định.
Quận chúa Nhã Linh đột nhiên quỳ uống trước mặt Quý Như Yên: “Thất hoàng phi, xin thứ lỗi cho Nhã Linh có một yêu cầu quá đáng.”
Quý Như Yên lạnh lùng liếc nàng ta, nàng biết nàng ta muốn xin cho ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đơn giản là Túc Thân vương.
Ông ta bị nội công của nàng đả thương tâm mạch, chỉ sợ vẫn chưa tỉnh lại.
Có điều nàng cũng rất chờ mong, ông ta tới khiêu khích mình.
Như vậy nàng mới có thể thừa cơ đạt được mục đích của mình.
Vì thế nàng nói với quận chúa Nhã Linh: “Ta hiểu ý của quận chúa, có phải người muốn ta đi xem bệnh cho Túc Thân vương?”
Quận chúa khốn quẫn, nhưng vẫn gật đầu: “Thất hoàng phi, Nhã Linh cầu xin người đại nhân đại lượng, tha thứ cho phụ vương, ta xin chịu tội thay cho phụ vương.”
Nàng ta đau khổ cầu xin khiến Quý Như Yên có chút không nỡ.
Thật ra tính cách của Nhã Linh không thể khiến Quý Như Yên thích nổi.
Quá yếu đuối, không có chủ kiến.
Nhưng chỉ sợ đó mới là tính cách của nữ nhân ở thời đại này.
Quý Như Yên vốn không thuộc về nơi này, sao có thể yếu đuối như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng bởi vì nàng học võ, quanh năm bôn ba bên ngoài, có khi vài tháng không báo tin về phủ Phượng Thiên cũng là chuyện bình thường.
Không phải nàng không nhớ nhà, mà vì trong nội tâm phủ Phượng Thiên không phải nhà của nàng.
Đó chỉ là người thân của nàng.
Nhà của nàng, từ năm sáu tuổi mẫu thân Phượng Thiên Sương mất đi cũng đã không còn.
Quý Như Yên cười khổ: “Quận chúa đứng dậy đi, ta chưa nói từ chối, người dẫn ta đi xem Túc Thân vương gia đi.”
“Được.”
Quận chúa Nhã Linh sợ nàng đổi ý, nhanh chóng dẫn nàng đi.
Túc Thân vương ở trong thư phòng, gã sai vặt bên cạnh ông ta nhìn thấy Quý Như Yên tới thì mễm nhũn cả chân.
Quý Như Yên không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi tới vỗ Túc Thân vương.
Túc Thân vương gia bật dậy nôn ra một ngụm máu, rồi mới từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy Nhã Linh hai mắt đỏ bừng.
“Phụ vương, ngài cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái thì nới với nữ nhi, nữ nhi xin thất hoàng phi.xem cho ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro