Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Tuyết mạch dưới...
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
Bạch mao vượng người nếu như trưởng thành, thân phải cao ít nhất là mười thước, đây chính là loài đấu hoàng vua của rừng rậm
Lạc Thuấn Thần thấy bạch mao vượn người, đồng tử hơi co lại, lần trước Qúy Như Yên mang theo bạch mao vượn người tới Độc Hiết thành, Mễ Nhĩ đã nói cho hắn biết
Không nghĩ tới bạch mao vượn người này thật sự đã bị nàng thu phục
Qúy Như Yên tiến lên ôm lấy tay của bạch mao vượn người, vô cùng thân thiết nói: "Viên Viên mang ta cùng hắn đến Viễn Đông được không?"
Bạch mao vượn người bị gọi tên, ánh mắt màu nâu nhìn Lạc Thuấn Thần, hơn nửa ngày mới gật đầu
Nhìn ra được là nó có chút không vui, nhưng vẫn là đồng ý gật đầu
Qúy Như Yên cười hắc hắc, không biết từ nơi nào lấy ra quả đào, đặt ở trong tay,: "Viên Viên nghe lời, đây là cho ngươi ăn!"
Qúy Như Yên biết Viên Viên thích ăn đào, sau đó nói với Lạc Thuấn Thần: "Chờ Viên Viên ăn đào xong, chúng ta sẽ đi"
Lạc Thuấn Thần không nói, hiểu ý gật đầu
Đào đã ăn xong, Viên Viên hai tay nắm lấy bọn họ, sau đó đưa bọn họ lên vai, trái phải mỗi người một bên vai của nó
Qúy Như Yên nhanh chóng dặn dò Lạc Thuấn Thần: "Mau nắm lấy lông của Viên Viên, bằng không lúc Viên Viên chạy toàn lực về phía trước, ngươi sẽ bị ngã xuống"
Từ Ti U quốc đến Viễn Đông đường bộ cũng tính khoảng bảy nghìn dặm
Trong này, có một tòa tuyết mạch kéo dài trong khoảng bảy nghìn dặm cây cối
Toàn bộ đại tuyết mạch, hàng năm đọng lại tuyết, vài ngày lại có gió lốc, tình cảnh ác liệt vô cùng
Qúy Như Yên sở dĩ mang theo Viên Viên, chính là nghĩ muốn mau chóng đến nơi. Viên Viên là vua của rừng rậm, nhiều nhất chỉ cần thời gian ba ngày, là có thể đi tới Viễn Đông
Cũng bởi vì nơi này có đại tuyết mạch, nên bọn sơn tặc không dám đi qua, dù sao cứ vài ngày lại có một trận gió tuyết, đến bất tử cũng phải tàn đời
Sức người có thể so với sức thiên nhiên sao?
Màn đêm buông xuống, bọn họ cuối cùng cũng tới được chân núi tuyết mạch, Viên Viên tựa hồ đối với nơi đây rất quen thuộc, thời tiết cứ việc khắc nghiệt, nhưng nó vẫn có thể tìm thấy được một hang động nhỏ
"Viên Viên, đi tìm một chút củi lại đây"
Một tiếng phân phó, Viên Viên nhanh như chớp biến mất trong đêm tối
Lạc Thuấn Thần nhìn qua hang động này, phát hiện rất đơn sơ, trống rỗng, cỏ mọc thành bụi, mọi nơi đều cảm thấy lạnh như băng
Vươn tay, chỉ cảm thấy vì lạnh mà đỏ lên, tất cả đều không có cảm giác
Qúy Như Yên thấy hắn bị lạnh, môi đều có chút tím tái, mau chóng từ trong không gian lấy ra một chiếc áo choàng, đắp lên cho hắn: "Ngươi lạnh, tại sao không nói một tiếng? Nếu như thật sự bị lạnh chết, ta sao có thể ăn nói với Đại Mễ?"
Qúy Như Yên không quên, từ lúc Mễ Nhĩ rời đi Yến vương phủ, đã đến tìm mình niệm kinh suốt một ngày
Nói Lạc Thuấn Thần đối với mình quan tâm như thế nào, như thế nào như thế nào cũng thật tốt, lúc trước là hắn cứu nàng, muốn nàng cho dù phải chết cũng phải bảo hộ tính mệnh hắn an toàn...
Tóm lại những lời này nàng dường như đã học thuộc lòng đi, tiểu tử Mễ Nhĩ kia lúc này mới chịu buông tha cho nàng
Lạc Thuấn Thần thản nhiên nói một câu: "Không sao"
Qúy Như Yên thấy hắn như vậy, không khỏi ngăn được thở dài một tiếng, quét tước sạch sẽ một chỗ, giúp hắn ngồi xuống
Lạc Thuấn Thần thấy bạch mao vượn người, đồng tử hơi co lại, lần trước Qúy Như Yên mang theo bạch mao vượn người tới Độc Hiết thành, Mễ Nhĩ đã nói cho hắn biết
Không nghĩ tới bạch mao vượn người này thật sự đã bị nàng thu phục
Qúy Như Yên tiến lên ôm lấy tay của bạch mao vượn người, vô cùng thân thiết nói: "Viên Viên mang ta cùng hắn đến Viễn Đông được không?"
Bạch mao vượn người bị gọi tên, ánh mắt màu nâu nhìn Lạc Thuấn Thần, hơn nửa ngày mới gật đầu
Nhìn ra được là nó có chút không vui, nhưng vẫn là đồng ý gật đầu
Qúy Như Yên cười hắc hắc, không biết từ nơi nào lấy ra quả đào, đặt ở trong tay,: "Viên Viên nghe lời, đây là cho ngươi ăn!"
Qúy Như Yên biết Viên Viên thích ăn đào, sau đó nói với Lạc Thuấn Thần: "Chờ Viên Viên ăn đào xong, chúng ta sẽ đi"
Lạc Thuấn Thần không nói, hiểu ý gật đầu
Đào đã ăn xong, Viên Viên hai tay nắm lấy bọn họ, sau đó đưa bọn họ lên vai, trái phải mỗi người một bên vai của nó
Qúy Như Yên nhanh chóng dặn dò Lạc Thuấn Thần: "Mau nắm lấy lông của Viên Viên, bằng không lúc Viên Viên chạy toàn lực về phía trước, ngươi sẽ bị ngã xuống"
Từ Ti U quốc đến Viễn Đông đường bộ cũng tính khoảng bảy nghìn dặm
Trong này, có một tòa tuyết mạch kéo dài trong khoảng bảy nghìn dặm cây cối
Toàn bộ đại tuyết mạch, hàng năm đọng lại tuyết, vài ngày lại có gió lốc, tình cảnh ác liệt vô cùng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qúy Như Yên sở dĩ mang theo Viên Viên, chính là nghĩ muốn mau chóng đến nơi. Viên Viên là vua của rừng rậm, nhiều nhất chỉ cần thời gian ba ngày, là có thể đi tới Viễn Đông
Cũng bởi vì nơi này có đại tuyết mạch, nên bọn sơn tặc không dám đi qua, dù sao cứ vài ngày lại có một trận gió tuyết, đến bất tử cũng phải tàn đời
Sức người có thể so với sức thiên nhiên sao?
Màn đêm buông xuống, bọn họ cuối cùng cũng tới được chân núi tuyết mạch, Viên Viên tựa hồ đối với nơi đây rất quen thuộc, thời tiết cứ việc khắc nghiệt, nhưng nó vẫn có thể tìm thấy được một hang động nhỏ
"Viên Viên, đi tìm một chút củi lại đây"
Một tiếng phân phó, Viên Viên nhanh như chớp biến mất trong đêm tối
Lạc Thuấn Thần nhìn qua hang động này, phát hiện rất đơn sơ, trống rỗng, cỏ mọc thành bụi, mọi nơi đều cảm thấy lạnh như băng
Vươn tay, chỉ cảm thấy vì lạnh mà đỏ lên, tất cả đều không có cảm giác
Qúy Như Yên thấy hắn bị lạnh, môi đều có chút tím tái, mau chóng từ trong không gian lấy ra một chiếc áo choàng, đắp lên cho hắn: "Ngươi lạnh, tại sao không nói một tiếng? Nếu như thật sự bị lạnh chết, ta sao có thể ăn nói với Đại Mễ?"
Qúy Như Yên không quên, từ lúc Mễ Nhĩ rời đi Yến vương phủ, đã đến tìm mình niệm kinh suốt một ngày
Nói Lạc Thuấn Thần đối với mình quan tâm như thế nào, như thế nào như thế nào cũng thật tốt, lúc trước là hắn cứu nàng, muốn nàng cho dù phải chết cũng phải bảo hộ tính mệnh hắn an toàn...
Tóm lại những lời này nàng dường như đã học thuộc lòng đi, tiểu tử Mễ Nhĩ kia lúc này mới chịu buông tha cho nàng
Lạc Thuấn Thần thản nhiên nói một câu: "Không sao"
Qúy Như Yên thấy hắn như vậy, không khỏi ngăn được thở dài một tiếng, quét tước sạch sẽ một chỗ, giúp hắn ngồi xuống
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro