Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Vì Phượng gia.
Lâu Tinh Ngâm Loại
2024-11-11 23:11:09
“Dù ta cưới quận chúa Nhã Linh, có thể bảo vệ được Phượng gia sao?”
Phượng Từ Ân nhìn thẳng Lạc Thuấn Thần, hỏi lại.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Có thể! Bởi vì Túc vương thúc là người rất bao che khuyết điểm. Chuyện ngươi với quận chúa Nhã Linh khiến thúc thúc nổi giận là vì, tưởng ngươi muốn người sang bắt quàng làm họ, nên mới lỗ mãng ra tay khiến ngươi bị thương. Túc vương thúc yêu nữ nhi như mạng, nổi tiếng ở Đôn Nhạc Châu.”
Lạc Thuấn Thần giải thích xong, Phượng Từ Ân mới hiểu, khó trách ngày đó Túc Thân vương không nghe bất cứ ai, trực tiếp ra tay với mình.
“Ngươi nghĩ thế nào? Cưới hay không cưới tổng phải nói một câu. Nếu không thánh chỉ hạ, tới lúc đó không muốn cũng phải cưới! Túc Thân vương là người hẹp hòi, không chấp nhận được người khác đánh mặt mình.”
Lạc Thuấn Thần sẽ không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi quyết định của hắn.
Phượng Từ Ân mỉm cười: “Ta cưới!”
Lạc Thuấn Thần nhìn nhìn hắn: “Là thật tâm muốn cưới sao? Nếu cưỡng ép, vẫn đừng nên cưới.”
“Là thật tâm, tất cả làm phiền thất điện hạ lo liệu.”
Ánh mắt Phượng Từ Ân trong suốt, không rối rắm mê man như trước.
Lạc Thuấn Thần thấy chuyện đã ổn thỏa, cũng đứng dậy: “Một khi đã như vậy, ta đây đi trước.”
“Ngươi không chờ Như Yên sao?”
Phượng Từ Ân có chút bất ngờ.
Lạc Thuấn Thần nở nụ cười: “Không cần, hai huynh muội các ngươi lâu ngày không gặp có nhiều chuyện cần nói. Ta ở lại sẽ không tiện, chờ vết thương của ngươi lành, ta nhất định tới uống rượu mừng của ngươi.”
“Có lời này của điện hạ, Từ Ân sẽ cố gắng dưỡng bệnh, sớm ngày cùng điện hạ không say không về.”
Phượng Từ Ân nở nụ cười chân thật.
Lạc Thuấn Thần gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng Lạc Thuấn Thần biến mất, Phượng Từ Ân cảm thán, có lẽ chỉ có rồng phượng giữa biển người như hắn ta mới xứng với Như Yên.
Quý Như Yên bận việc ở trong bếp, không biết Lạc Thuấn Thần đã đi khỏi.
Chờ nàng bưng cháo lên, phát hiện không thấy hắn đâu, có chút bất ngờ: “Từ Ân biểu ca, Thuấn Thần đâu?”
“Điện hạ có việc đi trước, nếu muội bận, có thể về luôn. Vài ngày nay, phụ mẫu còn nhờ muội lo lắng nhiều.”
Phượng Từ ân giải thích.
Quý Như Yên lắc đầu: “Cho dù vội hơn nữa, cũng không kém một khắc, ca tới ăn một chút đi rồi nói sau.”
Đẩy chén cháo lớn tới trước mặt hắn: “Phượng Từ Ân đột nhiên lên tiếng: “Như Yên, ta nghĩ kỹ rồi, sẽ cưới quận chúa Nhã Linh, cũng thật lòng đối tốt với nàng.”
“Từ Ân biểu ca nói thật sao ?”
Quý Như Yên có chút mừng rỡ, nàng biết rõ tâm tư của hắn, chỉ là không nói. Bây giờ nghe thấy hắn đồng ý cưới quận chúa Nhã Linh, sao có thể không mừng.
Chỉ cần hắn đồng ý cưới nữ nhân khác, đại cữu đại mẫu cũng có thể yên lòng.
Quý Như Yên kinh hỉ, trong mắt Phượng Từ Ân lại một mảnh đau đớn, nàng biết rồi?
Có điều hắn vẫn che dấu tâm trạng rất tốt: “Umh! Vì Phượng ta, ta hẳn nên gánh vác trách nhiệm làm đại thiếu gia Phượng gia.”
Quý Như Yên cảm thấy có chỗ khác thường liền phụng phịu: “Từ Ân biểu ca! Nếu ca không thích quận chúa, vậy không cần cưới. Muội muốn ca có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, không phải vì trách nhiệm gia tộc cưới một người mình không yêu. Nếu không thích thì cự tuyệt, như vậy sẽ không làm bị thương người vô tội. Ca không thể vì trách nhiệm gia tộc khiến quận chúa Nhã Linh tổn thương.”
Phượng Từ Ân nhìn thẳng Lạc Thuấn Thần, hỏi lại.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Có thể! Bởi vì Túc vương thúc là người rất bao che khuyết điểm. Chuyện ngươi với quận chúa Nhã Linh khiến thúc thúc nổi giận là vì, tưởng ngươi muốn người sang bắt quàng làm họ, nên mới lỗ mãng ra tay khiến ngươi bị thương. Túc vương thúc yêu nữ nhi như mạng, nổi tiếng ở Đôn Nhạc Châu.”
Lạc Thuấn Thần giải thích xong, Phượng Từ Ân mới hiểu, khó trách ngày đó Túc Thân vương không nghe bất cứ ai, trực tiếp ra tay với mình.
“Ngươi nghĩ thế nào? Cưới hay không cưới tổng phải nói một câu. Nếu không thánh chỉ hạ, tới lúc đó không muốn cũng phải cưới! Túc Thân vương là người hẹp hòi, không chấp nhận được người khác đánh mặt mình.”
Lạc Thuấn Thần sẽ không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi quyết định của hắn.
Phượng Từ Ân mỉm cười: “Ta cưới!”
Lạc Thuấn Thần nhìn nhìn hắn: “Là thật tâm muốn cưới sao? Nếu cưỡng ép, vẫn đừng nên cưới.”
“Là thật tâm, tất cả làm phiền thất điện hạ lo liệu.”
Ánh mắt Phượng Từ Ân trong suốt, không rối rắm mê man như trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thuấn Thần thấy chuyện đã ổn thỏa, cũng đứng dậy: “Một khi đã như vậy, ta đây đi trước.”
“Ngươi không chờ Như Yên sao?”
Phượng Từ Ân có chút bất ngờ.
Lạc Thuấn Thần nở nụ cười: “Không cần, hai huynh muội các ngươi lâu ngày không gặp có nhiều chuyện cần nói. Ta ở lại sẽ không tiện, chờ vết thương của ngươi lành, ta nhất định tới uống rượu mừng của ngươi.”
“Có lời này của điện hạ, Từ Ân sẽ cố gắng dưỡng bệnh, sớm ngày cùng điện hạ không say không về.”
Phượng Từ Ân nở nụ cười chân thật.
Lạc Thuấn Thần gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng Lạc Thuấn Thần biến mất, Phượng Từ Ân cảm thán, có lẽ chỉ có rồng phượng giữa biển người như hắn ta mới xứng với Như Yên.
Quý Như Yên bận việc ở trong bếp, không biết Lạc Thuấn Thần đã đi khỏi.
Chờ nàng bưng cháo lên, phát hiện không thấy hắn đâu, có chút bất ngờ: “Từ Ân biểu ca, Thuấn Thần đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Điện hạ có việc đi trước, nếu muội bận, có thể về luôn. Vài ngày nay, phụ mẫu còn nhờ muội lo lắng nhiều.”
Phượng Từ ân giải thích.
Quý Như Yên lắc đầu: “Cho dù vội hơn nữa, cũng không kém một khắc, ca tới ăn một chút đi rồi nói sau.”
Đẩy chén cháo lớn tới trước mặt hắn: “Phượng Từ Ân đột nhiên lên tiếng: “Như Yên, ta nghĩ kỹ rồi, sẽ cưới quận chúa Nhã Linh, cũng thật lòng đối tốt với nàng.”
“Từ Ân biểu ca nói thật sao ?”
Quý Như Yên có chút mừng rỡ, nàng biết rõ tâm tư của hắn, chỉ là không nói. Bây giờ nghe thấy hắn đồng ý cưới quận chúa Nhã Linh, sao có thể không mừng.
Chỉ cần hắn đồng ý cưới nữ nhân khác, đại cữu đại mẫu cũng có thể yên lòng.
Quý Như Yên kinh hỉ, trong mắt Phượng Từ Ân lại một mảnh đau đớn, nàng biết rồi?
Có điều hắn vẫn che dấu tâm trạng rất tốt: “Umh! Vì Phượng ta, ta hẳn nên gánh vác trách nhiệm làm đại thiếu gia Phượng gia.”
Quý Như Yên cảm thấy có chỗ khác thường liền phụng phịu: “Từ Ân biểu ca! Nếu ca không thích quận chúa, vậy không cần cưới. Muội muốn ca có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, không phải vì trách nhiệm gia tộc cưới một người mình không yêu. Nếu không thích thì cự tuyệt, như vậy sẽ không làm bị thương người vô tội. Ca không thể vì trách nhiệm gia tộc khiến quận chúa Nhã Linh tổn thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro