Đừng suy nghĩ bậy bạ!
Tịch Linh
2024-07-15 17:59:05
“Không cần, bác sĩ đương nhiên cần có lòng tốt nhưng người ta có bác sĩ giỏi hơn rồi, chúng ta cần gì phải nhiều chuyện." Lục Phàm xua tay.
Triệu Hàn Đông cũng không thể làm gì khác, ông cũng nhìn ra được sư phụ mình mất hứng rồi.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, lấy thân phận của sư phụ ông chịu đến đây chữa bệnh cũng là do nể mặt ông, coi như cho cả đám này mặt mũi rồi đấy, vậy mà lại bị người ta đuổi đi, thái độ sứt sẹo này sao mà Lục Phàm chịu được.
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu, chủ nhiệm Triệu nhìn về phía Lưu Hạo: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? thân phận ông Thẩm không phải chuyện nhỏ, đứa nhỏ này không thể xảy ra chuyện, để mấy người các cậu ở lại phòng bệnh để đặc biệt chăm sóc nó, vậy mà để người lạ lẻn vào?”
“Chủ nhiệm Triệu, chúng tôi cũng không muốn!” Lưu Hạo giải thích: "Mấy người chúng tôi vừa tranh thủ mở cuộc họp một chút thì bọn họ đã chớp thời cơ lên vào!”
"Phòng này từ nay về sau lúc nào cũng phải có bác sĩ phụ trách, một tấc cũng không được rời!" Chủ nhiệm Triệu lạnh lùng nói: "Bác sĩ Ngô đang ở trên máy bay rồi, rất nhanh sẽ đến bệnh viện, các cậu lo mà trông coi cho tốti!”
“Nếu bác sĩ Ngô đến, bệnh này nhất định có thể chữa khỏi!”
"Cái này không cần phải bàn, bác sĩ Ngô là chuyên gia số một, là bác sĩ đầu ngành của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu chúng ta, có anh ấy ở đây sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào đâu!”
Vài tên bác sĩ cười nói, vì bệnh tình của đứa nhỏ này, bệnh viện trực thuộc. Thanh Châu bận trong bận ngoài cả tháng nay, bỏ ra không ít công sức.
Trong xóm người lao động, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, bà Quế Hoa dọn dẹp sạp hàng, nấu cả một bàn đồ ăn lớn, bây giờ đang ở trong sân quét dọn vệ sinh.
"Bà nội, sao con không thấy Khả Nhi đâu?" Lục Phàm hỏi: "Không phải đã tan học nãy giờ sao? Sao còn chưa thấy em ấy về nhà?”
"Khả Nhi đang vừa học vừa làm, con bé vừa tìm được công việc, con bé sắp. tốt nghiệp mà, coi như vừa lúc đi thực tập luôn!” Bà Quế Hoa cười nói: "Chẳng lẽ
Khả Nhi không nói với con sao?"
“Làm việc?” Lục Phàm tò mò hỏi: "Em ấy còn chưa tốt nghiệp, bây giờ có thể tìm được công việc gì?"
“Bà cũng không hỏi.” Bà Quế Hoa lắc đầu: "Con mau rửa tay đi, còn vào ăn cơm này!"
“Đợi Khả Nhi về rồi cùng ăn ạ.” Lục Phàm mỉm cười nói. Vừa dứt lời, Lâm Khả Nhi đạp xe đạp đi vào sân, thoạt nhìn rất mệt mỏi. "Khả nhi, em ngoan ngoãn học tập là được, sau khi tốt nghiệp muốn tìm
công việc ở đâu mà chả xong!" Lục Phàm lên tiếng nói: "Hiện tại cũng không thể làm cho bản thân quá mệt mỏi đâu!"
“Em biết mà anh Lục Phàm!" Lâm Khả Nhi liếc mắt một cái: “Em chỉ muốn tập quen từ bây giờ, đặt nền móng vững chắc cho mình, sau này tốt nghiệp rồi cũng không mất nhiều thời gian nữa.”
Lục Phàm gật đầu, cũng không nói thêm gì, Lâm Khả Nhi suy nghĩ kỹ càng như vậy kỳ thực cũng không tệ.
Chờ ăn xong cơm tối, ba người nhà Lục Phàm cùng ngồi xem TV, thoạt nhìn có chút ấm áp.
"Bà nội, bà thích nhà ở Hoa viên Bích Lam, hay là thích biệt thự ở vịnh Đế Bác?" Lục Phàm đột ngột hỏi.
“Sao đột nhiên con hỏi cái này?” Bà Quế Hoa cười nói: "Mấy căn nhà ở hai chỗ đó đều xa hoa lắm, không hợp với chúng ta đâu.”
“Con chỉ hỏi một chút thôi mài” Lục Phàm mỉm cười nói: "Biết đâu ngày nào dó chúng ta có thể vào ở!”
“Đừng suy nghĩ bậy bạ!” Bà Quế Hoa trợn trắng mắt: "Chúng ta đều là người tốt, công dân có trách nhiệm, cũng không thể làm chuyện thất đức, bất nhân bất nghĩa đâu con ơi!”
“Khụ khụ, bà nội ơi cái này con biết mà!" Lục Phàm gật đầu: “Bộ con giống người không đứng đản lắm hả?”
Bên ngoài phòng VỊP của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu, một ông lão tóc bạc đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng cả người ông có vẻ bồn chồn, cứ đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
“Ông Thẩm à không có việc gì đâu! Chuyên gia giỏi nhất của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu sẽ đến ngay.”
Chủ nhiệm Triệu vẫn luôn ở bên cạnh ông lão không rời nửa bước, luôn miệng trấn an ông, người trước mắt này tuy rằng nhìn cũng không khác gì các ông bà lão bình thường khác nhưng thực chất ông là đại tướng đã xuất ngữ, chiến công thời còn trẻ vô cùng hiển hách, là vị tướng có công lớn với đất nước.
"Chủ nhiệm Triệu, bất luận như thế nào đi nữa cậu cũng phải bảo vệ huyết mạch của nhà họ Thẩm cho tôi!"
Thẩm Thiên Long trịnh trọng nói: "Đây chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thẩm, nếu cháu tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, hậu quả như thế nào tôi nghĩ là cậu biết rố!”
"Ông Thẩm yên tâm, bác sĩ Ngô lập tức sẽ đến ngay!"
Chủ nhiệm Triệu luôn miệng nói: "Cậu ấy là bác sĩ chữa trị đầu ngành của bệnh viện chúng tôi, đợi cậu ấy đến thì tình hình cháu ông sẽ tốt lên ngay thôi ông Thẩm!”
Ở sảnh lớn của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu, một người đàn ông đeo. kính gọng vàng đang đi về phía phòng bệnh VỊP trong sự vây quanh của cả đám người.
“Bác sĩ Ngô, anh cuối cùng cũng tới!”
Trong phòng bệnh VIP, Lưu Hạo vội vàng nói: "Tình trạng bệnh nhân càng ngày càng nguy hiểm!”
Triệu Hàn Đông cũng không thể làm gì khác, ông cũng nhìn ra được sư phụ mình mất hứng rồi.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, lấy thân phận của sư phụ ông chịu đến đây chữa bệnh cũng là do nể mặt ông, coi như cho cả đám này mặt mũi rồi đấy, vậy mà lại bị người ta đuổi đi, thái độ sứt sẹo này sao mà Lục Phàm chịu được.
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu, chủ nhiệm Triệu nhìn về phía Lưu Hạo: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? thân phận ông Thẩm không phải chuyện nhỏ, đứa nhỏ này không thể xảy ra chuyện, để mấy người các cậu ở lại phòng bệnh để đặc biệt chăm sóc nó, vậy mà để người lạ lẻn vào?”
“Chủ nhiệm Triệu, chúng tôi cũng không muốn!” Lưu Hạo giải thích: "Mấy người chúng tôi vừa tranh thủ mở cuộc họp một chút thì bọn họ đã chớp thời cơ lên vào!”
"Phòng này từ nay về sau lúc nào cũng phải có bác sĩ phụ trách, một tấc cũng không được rời!" Chủ nhiệm Triệu lạnh lùng nói: "Bác sĩ Ngô đang ở trên máy bay rồi, rất nhanh sẽ đến bệnh viện, các cậu lo mà trông coi cho tốti!”
“Nếu bác sĩ Ngô đến, bệnh này nhất định có thể chữa khỏi!”
"Cái này không cần phải bàn, bác sĩ Ngô là chuyên gia số một, là bác sĩ đầu ngành của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu chúng ta, có anh ấy ở đây sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào đâu!”
Vài tên bác sĩ cười nói, vì bệnh tình của đứa nhỏ này, bệnh viện trực thuộc. Thanh Châu bận trong bận ngoài cả tháng nay, bỏ ra không ít công sức.
Trong xóm người lao động, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, bà Quế Hoa dọn dẹp sạp hàng, nấu cả một bàn đồ ăn lớn, bây giờ đang ở trong sân quét dọn vệ sinh.
"Bà nội, sao con không thấy Khả Nhi đâu?" Lục Phàm hỏi: "Không phải đã tan học nãy giờ sao? Sao còn chưa thấy em ấy về nhà?”
"Khả Nhi đang vừa học vừa làm, con bé vừa tìm được công việc, con bé sắp. tốt nghiệp mà, coi như vừa lúc đi thực tập luôn!” Bà Quế Hoa cười nói: "Chẳng lẽ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khả Nhi không nói với con sao?"
“Làm việc?” Lục Phàm tò mò hỏi: "Em ấy còn chưa tốt nghiệp, bây giờ có thể tìm được công việc gì?"
“Bà cũng không hỏi.” Bà Quế Hoa lắc đầu: "Con mau rửa tay đi, còn vào ăn cơm này!"
“Đợi Khả Nhi về rồi cùng ăn ạ.” Lục Phàm mỉm cười nói. Vừa dứt lời, Lâm Khả Nhi đạp xe đạp đi vào sân, thoạt nhìn rất mệt mỏi. "Khả nhi, em ngoan ngoãn học tập là được, sau khi tốt nghiệp muốn tìm
công việc ở đâu mà chả xong!" Lục Phàm lên tiếng nói: "Hiện tại cũng không thể làm cho bản thân quá mệt mỏi đâu!"
“Em biết mà anh Lục Phàm!" Lâm Khả Nhi liếc mắt một cái: “Em chỉ muốn tập quen từ bây giờ, đặt nền móng vững chắc cho mình, sau này tốt nghiệp rồi cũng không mất nhiều thời gian nữa.”
Lục Phàm gật đầu, cũng không nói thêm gì, Lâm Khả Nhi suy nghĩ kỹ càng như vậy kỳ thực cũng không tệ.
Chờ ăn xong cơm tối, ba người nhà Lục Phàm cùng ngồi xem TV, thoạt nhìn có chút ấm áp.
"Bà nội, bà thích nhà ở Hoa viên Bích Lam, hay là thích biệt thự ở vịnh Đế Bác?" Lục Phàm đột ngột hỏi.
“Sao đột nhiên con hỏi cái này?” Bà Quế Hoa cười nói: "Mấy căn nhà ở hai chỗ đó đều xa hoa lắm, không hợp với chúng ta đâu.”
“Con chỉ hỏi một chút thôi mài” Lục Phàm mỉm cười nói: "Biết đâu ngày nào dó chúng ta có thể vào ở!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng suy nghĩ bậy bạ!” Bà Quế Hoa trợn trắng mắt: "Chúng ta đều là người tốt, công dân có trách nhiệm, cũng không thể làm chuyện thất đức, bất nhân bất nghĩa đâu con ơi!”
“Khụ khụ, bà nội ơi cái này con biết mà!" Lục Phàm gật đầu: “Bộ con giống người không đứng đản lắm hả?”
Bên ngoài phòng VỊP của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu, một ông lão tóc bạc đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng cả người ông có vẻ bồn chồn, cứ đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
“Ông Thẩm à không có việc gì đâu! Chuyên gia giỏi nhất của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu sẽ đến ngay.”
Chủ nhiệm Triệu vẫn luôn ở bên cạnh ông lão không rời nửa bước, luôn miệng trấn an ông, người trước mắt này tuy rằng nhìn cũng không khác gì các ông bà lão bình thường khác nhưng thực chất ông là đại tướng đã xuất ngữ, chiến công thời còn trẻ vô cùng hiển hách, là vị tướng có công lớn với đất nước.
"Chủ nhiệm Triệu, bất luận như thế nào đi nữa cậu cũng phải bảo vệ huyết mạch của nhà họ Thẩm cho tôi!"
Thẩm Thiên Long trịnh trọng nói: "Đây chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thẩm, nếu cháu tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, hậu quả như thế nào tôi nghĩ là cậu biết rố!”
"Ông Thẩm yên tâm, bác sĩ Ngô lập tức sẽ đến ngay!"
Chủ nhiệm Triệu luôn miệng nói: "Cậu ấy là bác sĩ chữa trị đầu ngành của bệnh viện chúng tôi, đợi cậu ấy đến thì tình hình cháu ông sẽ tốt lên ngay thôi ông Thẩm!”
Ở sảnh lớn của bệnh viện trực thuộc Thanh Châu, một người đàn ông đeo. kính gọng vàng đang đi về phía phòng bệnh VỊP trong sự vây quanh của cả đám người.
“Bác sĩ Ngô, anh cuối cùng cũng tới!”
Trong phòng bệnh VIP, Lưu Hạo vội vàng nói: "Tình trạng bệnh nhân càng ngày càng nguy hiểm!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro