Chuyến tàu bị bỏ lỡ
Hannah
2024-06-16 06:48:40
Quay trở lại quãng thời gian lúc bấy giờ, đồng hồ cũng đã điểm tới 5 giờ hơn chiều, lúc này Roshita đứng dậy đi vào trong buồng ngồi cạnh ông cậu
Cậu cất tiếng hỏi:
“Ông có thấy vui không ạ?”
“Lần sau có dịp chúng ta lại ghé nữa nhé ông. Giờ trời cũng đã chập tối rồi, đến lúc chúng ta phải về rồi ông ạ”
Ông của Roshita có vẻ rất nghe lời đứa cháu trai này, ông cậu liền đứng dậy rồi bảo:
“Nào ta hãy về thôi!”
Sau khi Roshita và ông tạm biệt Hiroshi và bác chủ tiệm, hai người cũng mau bắt một chuyện taxi để có thể nhanh ra bến tàu cho kịp chuyến cuối cùng
Riêng về phần Hiroshi cậu vẫn ngồi lại quán trò chuyện cùng bác Fushima một lúc, sau đó cùng bác dọn dẹp đồ và tiễn khách ra về.
6 giờ 30 tối, đèn hai bên đường đã được bật hết lên cả, những ánh đèn lấp ló cùng những vì sao ban đêm như thể dẫn bước Hiroshi về tới nhà. Bỗng đang đi ngang qua một khách sạn, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc
“Mình nhìn nhầm sao là Roshita và ông cậu ấy kia mà, sao họ còn ở đây thế nhỉ?” Hiroshi nghĩ thầm trong đầu
Nghĩ xong cậu cũng quyết định bước vào sảnh khách sạn, Hiroshi cất tiếng hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra sao, sao hai người vẫn còn ở đây. Đáng lẽ ra.....”
Chưa kịp nói hết câu Roshita đã vội đáp:
“Chúng tôi gặp chút chuyện về vé tàu, tạm thời trong thể rời đi trong đêm được, tôi đang định đặt khách sạn”
Hiroshi nghe xong cũng đôi phần hiểu được vấn đề cấp bách hiện tại. Nhưng rồi cậu chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hiroshi hỏi thẳng:
“Cậu không đặt được phòng đúng không, khách sạn ở đây phải đặt trước hai ngày thì người ta mới nhận cơ”
Roshita vò đầu bứt tai:
“Bực mình thật chứ, tôi thì không sao nhưng ông tôi giờ đang cảm thấy mệt lắm”
Nói xong Roshita liếc mắt nhìn ông đang ngồi trên chiếc sofa cách đó không xa, cũng đã 7 giờ hơn nhưng hai ông cháu Roshita vẫn chưa tìm được nơi để ở lại qua đêm.
Lúc này Hiroshi đề nghị:
“Nhà tôi cũng ở gần đây, nếu như anh không chê có thể mang ông đến để nghỉ nhờ tạm một đêm”
Nghe xong Roshita mắt như vớ được vàng mừng rỡ đáp:
“Sao tôi dám chê được chứ, cậu đã có lòng cỡ vậy rồi. Ơn này tôi hứa sẽ trả”
Nói xong ba người bắt đầu đi về nhà của Hiroshi, dọc đường đi Hiroshi cũng cố bắt chuyện với ông, cậu giới thiệu về quang cảnh về mọi thứ nơi đây cho ông nghe, nói tầm chừng 10 phút thì cũng về tới nhà của Hiroshi,
Lúc này cậu mở cửa căn hộ nhỏ của cậu rồi nói:
“Mọi người thông cảm ạ. Nhà chỉ có mình cháu nên có hơi nhỏ đôi chút, với lại..... cháu cũng chưa có thời gian để dọn dẹp đồ đạc ạ” Hiroshi cười ngượng
Hai ông cháu Roshita đáp:
“Không sao không sao, có chỗ ở là chúng tôi mừng lắm rồi, thật sự không dám chê đâu!”
Ba người họ bước vào trong nhà, lúc này bụng ai cũng kêu lên một âm thanh rên rỉ, đồng hồ điểm gần 8 giờ ấy thế mà ba cái bụng rỗng này vẫn chưa có gì cả.
Hiroshi vội nói nhỏ với Roshita:
“Ông cậu có ăn được mì không, chắc thỉnh thoảng mới ăn thì không sao ha”
Roshita cười rồi bảo:
“Ông tớ khoái món đấy lắm nhé, đặc biệt là mì từ tay tớ nấu ra đó, cậu không phải lo”
Hiroshi bất ngờ, cậu ngạc nhiên nhưng rồi nói tiếp:
“Vậy trong tủ có vài gói mì, anh hãy trổ tài đi nhé, giờ tôi phải đi tắm rửa, giao hết cho anh đó”
Tầm chừng 15 phút sau khi tắm, Hiroshi mở cánh cửa phòng tắm ra, một mùi thơm xộc lên mũi cậu, khiến cái bụng vốn đã không có gì lại kêu gào thảm thiết hơn.
Cậu tiến đến bàn ăn, nhìn nồi mì mà Roshita làm. Lúc này cậu nhìn quanh bếp không thấy ông đâu thì liền hỏi Roshita:
“Ông ở đâu rồi, sao tôi không thấy ông nhỉ”
Roshita vừa rửa dụng cụ nấu ăn vừa đáp:
“Ông mệt quá nên ngủ sớm rồi, chỉ có tôi và cậu tiêu diệt nồi mì này thôi.”
Hiroshi nhìn vào nồi mì to tướng ngay trước mắt rồi ngơ ngác hỏi:
“Gì thật á? Nhiều như vậy thì sao mà ăn hết cho được chứ”
Roshita cười lên:
“Tớ nấu siêu ngon đấy nhé, có khi một nồi này cậu ăn không đủ lại bảo tôi nấu thêm đấy”
Hiroshi bày ra vẻ mặt không mấy là tin tưởng, cậu gắp thử một đũa mì lên cho vào bác rồi thưởng thức.
Bỗng Hiroshi trợn mắt lên, cậu nói lớn:
“Gì vậy chứ. Lần đầu tôi được ăn thử mì nào ngon như vậy ở trên đời đấy. Thần kỳ thật đó vì sao anh làm được”
Roshita nhếch mày, thản nhiên đáp:
“Kĩ năng cả thôi, thấy chưa tôi đã nói rồi mà rồi cậu sẽ phải nghiền cái tài năng của tôi thôi”
Hiroshi lúc này buông bát xuống chấp hai tay lại cầu xin Hiroshi:
“Sư phụ à, xin người hãy truyền bí kíp nấu ăn cho đệ tử đi mà!”
Roshita kéo 2 tay cậu xuống dưới bàn rồi khẽ bảo:
“Sao cậu phải học chứ, cứ để tôi nấu là được mà”
Hiroshi mặt đần ra:
“Nói gì lạ vậy, chúng ta đâu sống chung đâu, nấu với nướng cái gì”
Roshita cười, nói:
“Thì ngay bây giờ sống chung là được chứ sao!”
Cậu cất tiếng hỏi:
“Ông có thấy vui không ạ?”
“Lần sau có dịp chúng ta lại ghé nữa nhé ông. Giờ trời cũng đã chập tối rồi, đến lúc chúng ta phải về rồi ông ạ”
Ông của Roshita có vẻ rất nghe lời đứa cháu trai này, ông cậu liền đứng dậy rồi bảo:
“Nào ta hãy về thôi!”
Sau khi Roshita và ông tạm biệt Hiroshi và bác chủ tiệm, hai người cũng mau bắt một chuyện taxi để có thể nhanh ra bến tàu cho kịp chuyến cuối cùng
Riêng về phần Hiroshi cậu vẫn ngồi lại quán trò chuyện cùng bác Fushima một lúc, sau đó cùng bác dọn dẹp đồ và tiễn khách ra về.
6 giờ 30 tối, đèn hai bên đường đã được bật hết lên cả, những ánh đèn lấp ló cùng những vì sao ban đêm như thể dẫn bước Hiroshi về tới nhà. Bỗng đang đi ngang qua một khách sạn, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc
“Mình nhìn nhầm sao là Roshita và ông cậu ấy kia mà, sao họ còn ở đây thế nhỉ?” Hiroshi nghĩ thầm trong đầu
Nghĩ xong cậu cũng quyết định bước vào sảnh khách sạn, Hiroshi cất tiếng hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra sao, sao hai người vẫn còn ở đây. Đáng lẽ ra.....”
Chưa kịp nói hết câu Roshita đã vội đáp:
“Chúng tôi gặp chút chuyện về vé tàu, tạm thời trong thể rời đi trong đêm được, tôi đang định đặt khách sạn”
Hiroshi nghe xong cũng đôi phần hiểu được vấn đề cấp bách hiện tại. Nhưng rồi cậu chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hiroshi hỏi thẳng:
“Cậu không đặt được phòng đúng không, khách sạn ở đây phải đặt trước hai ngày thì người ta mới nhận cơ”
Roshita vò đầu bứt tai:
“Bực mình thật chứ, tôi thì không sao nhưng ông tôi giờ đang cảm thấy mệt lắm”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong Roshita liếc mắt nhìn ông đang ngồi trên chiếc sofa cách đó không xa, cũng đã 7 giờ hơn nhưng hai ông cháu Roshita vẫn chưa tìm được nơi để ở lại qua đêm.
Lúc này Hiroshi đề nghị:
“Nhà tôi cũng ở gần đây, nếu như anh không chê có thể mang ông đến để nghỉ nhờ tạm một đêm”
Nghe xong Roshita mắt như vớ được vàng mừng rỡ đáp:
“Sao tôi dám chê được chứ, cậu đã có lòng cỡ vậy rồi. Ơn này tôi hứa sẽ trả”
Nói xong ba người bắt đầu đi về nhà của Hiroshi, dọc đường đi Hiroshi cũng cố bắt chuyện với ông, cậu giới thiệu về quang cảnh về mọi thứ nơi đây cho ông nghe, nói tầm chừng 10 phút thì cũng về tới nhà của Hiroshi,
Lúc này cậu mở cửa căn hộ nhỏ của cậu rồi nói:
“Mọi người thông cảm ạ. Nhà chỉ có mình cháu nên có hơi nhỏ đôi chút, với lại..... cháu cũng chưa có thời gian để dọn dẹp đồ đạc ạ” Hiroshi cười ngượng
Hai ông cháu Roshita đáp:
“Không sao không sao, có chỗ ở là chúng tôi mừng lắm rồi, thật sự không dám chê đâu!”
Ba người họ bước vào trong nhà, lúc này bụng ai cũng kêu lên một âm thanh rên rỉ, đồng hồ điểm gần 8 giờ ấy thế mà ba cái bụng rỗng này vẫn chưa có gì cả.
Hiroshi vội nói nhỏ với Roshita:
“Ông cậu có ăn được mì không, chắc thỉnh thoảng mới ăn thì không sao ha”
Roshita cười rồi bảo:
“Ông tớ khoái món đấy lắm nhé, đặc biệt là mì từ tay tớ nấu ra đó, cậu không phải lo”
Hiroshi bất ngờ, cậu ngạc nhiên nhưng rồi nói tiếp:
“Vậy trong tủ có vài gói mì, anh hãy trổ tài đi nhé, giờ tôi phải đi tắm rửa, giao hết cho anh đó”
Tầm chừng 15 phút sau khi tắm, Hiroshi mở cánh cửa phòng tắm ra, một mùi thơm xộc lên mũi cậu, khiến cái bụng vốn đã không có gì lại kêu gào thảm thiết hơn.
Cậu tiến đến bàn ăn, nhìn nồi mì mà Roshita làm. Lúc này cậu nhìn quanh bếp không thấy ông đâu thì liền hỏi Roshita:
“Ông ở đâu rồi, sao tôi không thấy ông nhỉ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Roshita vừa rửa dụng cụ nấu ăn vừa đáp:
“Ông mệt quá nên ngủ sớm rồi, chỉ có tôi và cậu tiêu diệt nồi mì này thôi.”
Hiroshi nhìn vào nồi mì to tướng ngay trước mắt rồi ngơ ngác hỏi:
“Gì thật á? Nhiều như vậy thì sao mà ăn hết cho được chứ”
Roshita cười lên:
“Tớ nấu siêu ngon đấy nhé, có khi một nồi này cậu ăn không đủ lại bảo tôi nấu thêm đấy”
Hiroshi bày ra vẻ mặt không mấy là tin tưởng, cậu gắp thử một đũa mì lên cho vào bác rồi thưởng thức.
Bỗng Hiroshi trợn mắt lên, cậu nói lớn:
“Gì vậy chứ. Lần đầu tôi được ăn thử mì nào ngon như vậy ở trên đời đấy. Thần kỳ thật đó vì sao anh làm được”
Roshita nhếch mày, thản nhiên đáp:
“Kĩ năng cả thôi, thấy chưa tôi đã nói rồi mà rồi cậu sẽ phải nghiền cái tài năng của tôi thôi”
Hiroshi lúc này buông bát xuống chấp hai tay lại cầu xin Hiroshi:
“Sư phụ à, xin người hãy truyền bí kíp nấu ăn cho đệ tử đi mà!”
Roshita kéo 2 tay cậu xuống dưới bàn rồi khẽ bảo:
“Sao cậu phải học chứ, cứ để tôi nấu là được mà”
Hiroshi mặt đần ra:
“Nói gì lạ vậy, chúng ta đâu sống chung đâu, nấu với nướng cái gì”
Roshita cười, nói:
“Thì ngay bây giờ sống chung là được chứ sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro