Điều ước
Hannah
2024-06-16 06:48:40
Có những người cứ ôm những điều ước nhỏ bé trong lòng, bởi vì điều ước ấy nhỏ nên họ tin rằng nó sẽ dễ dàng để thực hiện, thế rồi họ cứ mãi ôm ấp cái điều ước ấy cùng với nỗi mong chờ dài dằng dẵng, mãi cho đến sau này khi cái điều ước nhỏ bé đó được cất gọn một góc trong tâm hồn họ, thì bỗng nhiên có một ánh sao bước đến và biến điều ước của họ thành sự thật.
………..
Hiroshi cùng hai ông cháu Roshita ghé quanh khắp Tokyo nhộn nhịp mùa thu, cái thời tiết se lạnh nhẹ nhẹ ấy khiến cho con người ta càng cảm thấy bình yên khi từng bước dạo nhẹ trên những góc phố nhỏ, mặc dù ông của Roshita cũng đã khá lớn tuổi nhưng ông cũng vẫn rất chịu khó cùng hai cậu trai trẻ dạo bước loanh quanh Tokyo ấy.
Roshita nhận ra ông có vẻ cũng đã thấm mệt cậu nói nhỏ vào tai ông:“Hay mình ghé quán nước dừng chân tí ông ha!”
Ông Roshita khua tay bảo: “Ông vẫn còn đi tiếp được, nước nôi làm gì”
Roshita biết rằng có nói tiếp nữa thì ông vẫn sẽ không nghe lời mình nên cứ thế mà bước tiếp cùng ông. Nhưng, đi được một đoạn nữa Hiroshi bỗng chốc dừng lại trước một tiệm cafe có tên “Nơi trò chuyện của tuổi xế chiều”. Hiroshi đẩy cửa bước vào, cậu lễ phép nép gọn qua một bên giữ cửa rồi mời hai ông cháu Roshita vào cùng.
Hiroshi vẫy tay chào bác chủ tiệm: “Nay cháu mang khách quý đến cho bác đây”
Tấm rèm ở quầy order được vén lên, một cụ già tầm chừng 70 gật đầu khẽ chào lại Hiroshi: “Nay cháu dẫn cho ta vị khách nào nữa đây”
Hiroshi giới thiệu sơ qua đối phương cho cả bác chủ tiệm và hai ông cháu Roshita, cậu chọn chỗ này bởi vì cứ tầm 10 giờ đúng sáng các cụ ông cụ bà trong xóm sẽ dẫn theo những bé mèo bé cún của họ tới đây tụ họp cùng trò chuyện, ăn bánh, uống trà, vả lại đây còn là cơ hội cho ông Roshita tìm thấy niềm vui thông qua những người bạn mới mà ông sẽ gặp ở đây.
Gửi gắm ông cho bác chủ tiệm xong, Hiroshi lẽ phép chào cả hai rồi dẫn Roshita bước ra ngoài.
Roshita nghiêng đầu hỏi: “Cậu đã tính trước được sao”
“Sao cậu biết được tôi đang tìm những nơi như này chứ”
Hiroshi nhún vai cười đáp: “Tôi đã tìm rất nhiều nơi như thế này chỉ để dành cho một người, tiếc là người đó không cùng tôi thực hiện được mong muốn ấy”
Hiroshi bỗng im lặng một hồi lâu trong lòng cậu bỗng hiện lên những dòng suy nghĩ: “Ước gì giờ này ông vẫn còn”
Roshita khẽ chạm lên vai cậu:“Cậu có ổn không”
Hiroshi thoát ra khỏi vẻ suy tư, cậu vội đáp: “Tôi vẫn ổn”
Đợi Hiroshi bình tỉnh lại, Roshita mới bắt đầu mở lời về việc họ sẽ thăm nơi nào tiếp theo,Hiroshi tỏ vẻ bí ẩn, cậu bắt vội một chiếc taxi bên đường rồi lôi Roshita leo lên đấy, cứ thế 20 phút trôi qua, chiếc xe dừng lại trước một khu công viên vui chơi, lúc này Roshita há hốc mồm bàng hoàng, còn Hiroshi thì cười đắc chí
Hiroshi quay qua nhìn Roshita: “Cậu không ngờ đến chứ gì”
Roshita lúc này vẫn còn bàng hoàng mà gật đầu lia lịa: “Ờ ờ”
Roshita bất giác hỏi: “Vậy chúng ta làm gì trong đấy”
Hiroshi có đôi chút hoài nghi: “Cậu hỏi ngớ ngẩn thật, đến khu vui chơi không chơi chả nhẽ ngủ”
Thế là cuộc đi chơi của họ bắt đầu, hai người thử từng trò một trong khu vui chơi, thử từng món ăn rồi chụp đủ mọi kiểu ảnh, hai người nghỉ chân ở một quán nước nhỏ trong khu vui chơi, lúc này cả hai như hai chú chuột nhắt ướt nhẹp, mồ hôi nhễ nhại, nhịp thở thì chẳng đều. Lúc này cũng đã hơn 3 tiếng hai người càn quét cả khu vui chơi, Hiroshi mở lời:
“Tớ nghĩ chúng mình nên dừng lại được rồi, để có dịp thì khám phá tiếp”
Roshita như còn điều gì khúc mắc trong lòng, cậu im lặng hồi lâu
Hiroshi chờ mãi không nghe câu trả lời, cậu lo lắng hỏi: “Gì vậy, cậu chơi chưa đủ hả”
Roshita đáp: “Tớ vẫn còn một điều ước chưa thực hiện ở nơi này”
Hiroshi liền thẳng lưng nghiêm túc hỏi han, lúc này Roshita cũng bộc bạch hết những tâm tư của bản thân, nơi đầy là nơi chứa nhiều kỉ niệm tươi đẹp cũng như những kỉ niệm đau khổ khiến câu không khỏi nguôi ngoai, kể xong cậu liếc mắt nhìn lên chiếc đu quay đối diện rồi cất tiếng:
“Nơi ấy chính là điều ước của tớ”
Hiểu được tâm trạng của Roshita, Hiroshi liền kéo tay cậu một mạch tới quầy mua vé chẳng chần chừ gì cả, cậu mua liền 2 vé rồi lôi Roshita lên đu quay, sự ngỡ ngàng đấy khiến cho trong lòng Roshita bỗng nhen nhóm một loại cảm giác gì đó liệu rằng đó là một sự biết ơn hay là lòng cảm mến chàng trai đang đứng ngay trước mặt cậu đây.
Cái điều khó nói đấy chẳng ai có thể giải thích được, chỉ mỗi lòng cậu mới có thể hiểu loại cảm giác vừa xuất hiện đấy là gì: là biết ơn, cảm mến hay là rung động? Chúng ta đều chẳng thể biết được
………..
Hiroshi cùng hai ông cháu Roshita ghé quanh khắp Tokyo nhộn nhịp mùa thu, cái thời tiết se lạnh nhẹ nhẹ ấy khiến cho con người ta càng cảm thấy bình yên khi từng bước dạo nhẹ trên những góc phố nhỏ, mặc dù ông của Roshita cũng đã khá lớn tuổi nhưng ông cũng vẫn rất chịu khó cùng hai cậu trai trẻ dạo bước loanh quanh Tokyo ấy.
Roshita nhận ra ông có vẻ cũng đã thấm mệt cậu nói nhỏ vào tai ông:“Hay mình ghé quán nước dừng chân tí ông ha!”
Ông Roshita khua tay bảo: “Ông vẫn còn đi tiếp được, nước nôi làm gì”
Roshita biết rằng có nói tiếp nữa thì ông vẫn sẽ không nghe lời mình nên cứ thế mà bước tiếp cùng ông. Nhưng, đi được một đoạn nữa Hiroshi bỗng chốc dừng lại trước một tiệm cafe có tên “Nơi trò chuyện của tuổi xế chiều”. Hiroshi đẩy cửa bước vào, cậu lễ phép nép gọn qua một bên giữ cửa rồi mời hai ông cháu Roshita vào cùng.
Hiroshi vẫy tay chào bác chủ tiệm: “Nay cháu mang khách quý đến cho bác đây”
Tấm rèm ở quầy order được vén lên, một cụ già tầm chừng 70 gật đầu khẽ chào lại Hiroshi: “Nay cháu dẫn cho ta vị khách nào nữa đây”
Hiroshi giới thiệu sơ qua đối phương cho cả bác chủ tiệm và hai ông cháu Roshita, cậu chọn chỗ này bởi vì cứ tầm 10 giờ đúng sáng các cụ ông cụ bà trong xóm sẽ dẫn theo những bé mèo bé cún của họ tới đây tụ họp cùng trò chuyện, ăn bánh, uống trà, vả lại đây còn là cơ hội cho ông Roshita tìm thấy niềm vui thông qua những người bạn mới mà ông sẽ gặp ở đây.
Gửi gắm ông cho bác chủ tiệm xong, Hiroshi lẽ phép chào cả hai rồi dẫn Roshita bước ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Roshita nghiêng đầu hỏi: “Cậu đã tính trước được sao”
“Sao cậu biết được tôi đang tìm những nơi như này chứ”
Hiroshi nhún vai cười đáp: “Tôi đã tìm rất nhiều nơi như thế này chỉ để dành cho một người, tiếc là người đó không cùng tôi thực hiện được mong muốn ấy”
Hiroshi bỗng im lặng một hồi lâu trong lòng cậu bỗng hiện lên những dòng suy nghĩ: “Ước gì giờ này ông vẫn còn”
Roshita khẽ chạm lên vai cậu:“Cậu có ổn không”
Hiroshi thoát ra khỏi vẻ suy tư, cậu vội đáp: “Tôi vẫn ổn”
Đợi Hiroshi bình tỉnh lại, Roshita mới bắt đầu mở lời về việc họ sẽ thăm nơi nào tiếp theo,Hiroshi tỏ vẻ bí ẩn, cậu bắt vội một chiếc taxi bên đường rồi lôi Roshita leo lên đấy, cứ thế 20 phút trôi qua, chiếc xe dừng lại trước một khu công viên vui chơi, lúc này Roshita há hốc mồm bàng hoàng, còn Hiroshi thì cười đắc chí
Hiroshi quay qua nhìn Roshita: “Cậu không ngờ đến chứ gì”
Roshita lúc này vẫn còn bàng hoàng mà gật đầu lia lịa: “Ờ ờ”
Roshita bất giác hỏi: “Vậy chúng ta làm gì trong đấy”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiroshi có đôi chút hoài nghi: “Cậu hỏi ngớ ngẩn thật, đến khu vui chơi không chơi chả nhẽ ngủ”
Thế là cuộc đi chơi của họ bắt đầu, hai người thử từng trò một trong khu vui chơi, thử từng món ăn rồi chụp đủ mọi kiểu ảnh, hai người nghỉ chân ở một quán nước nhỏ trong khu vui chơi, lúc này cả hai như hai chú chuột nhắt ướt nhẹp, mồ hôi nhễ nhại, nhịp thở thì chẳng đều. Lúc này cũng đã hơn 3 tiếng hai người càn quét cả khu vui chơi, Hiroshi mở lời:
“Tớ nghĩ chúng mình nên dừng lại được rồi, để có dịp thì khám phá tiếp”
Roshita như còn điều gì khúc mắc trong lòng, cậu im lặng hồi lâu
Hiroshi chờ mãi không nghe câu trả lời, cậu lo lắng hỏi: “Gì vậy, cậu chơi chưa đủ hả”
Roshita đáp: “Tớ vẫn còn một điều ước chưa thực hiện ở nơi này”
Hiroshi liền thẳng lưng nghiêm túc hỏi han, lúc này Roshita cũng bộc bạch hết những tâm tư của bản thân, nơi đầy là nơi chứa nhiều kỉ niệm tươi đẹp cũng như những kỉ niệm đau khổ khiến câu không khỏi nguôi ngoai, kể xong cậu liếc mắt nhìn lên chiếc đu quay đối diện rồi cất tiếng:
“Nơi ấy chính là điều ước của tớ”
Hiểu được tâm trạng của Roshita, Hiroshi liền kéo tay cậu một mạch tới quầy mua vé chẳng chần chừ gì cả, cậu mua liền 2 vé rồi lôi Roshita lên đu quay, sự ngỡ ngàng đấy khiến cho trong lòng Roshita bỗng nhen nhóm một loại cảm giác gì đó liệu rằng đó là một sự biết ơn hay là lòng cảm mến chàng trai đang đứng ngay trước mặt cậu đây.
Cái điều khó nói đấy chẳng ai có thể giải thích được, chỉ mỗi lòng cậu mới có thể hiểu loại cảm giác vừa xuất hiện đấy là gì: là biết ơn, cảm mến hay là rung động? Chúng ta đều chẳng thể biết được
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro