Tháng Ngày Tôi Làm Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 18

Diều Cá Mặn

2024-07-02 03:31:01

 Nữ y tá dẫn năm người đi dọc hành lang, dọc đường đi bọn họ phát hiện trong phó bản này tất cả NPC bệnh nhân hay y tá đều rất giống người bình thường.

khi đi đến phòng phẫu thuật có một bác sĩ đẩy cửa bước ra khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

y tá thấy vậy bèn đến hỏi “ Bác sĩ Vương Anh vừa làm phẫu thuật cho bệnh nhân Đoàn Tây Tây ạ?”

Tần Tuyên thấy đó là y tá chuyên dẫn đường cho thực tập sinh cũng gật đầu, cậu đưa tay xoa đều lên đôi lông mày nói “ không biết hôm nay là ngày gì mà hết người này người kia đều đưa đến đây, từ hôm qua đến giờ tôi đã làm ba ca phẫu thuật rồi đến giờ còn chưa được nghỉ ngơi, tôi muốn tìm viện trưởng để ông ấy chuyển thêm một vài bác sĩ mổ chính xuống “

Y tá tên là Tô Tô, cô nghe vậy bật cười khanh khách, cô biết bác sĩ Vương Thanh vừa mới chuyển về từ bệnh viện hàng đầu từ nước ngoài mới nữa tháng này.

Tính cách tốt rất biết nhẫn nại luôn chăm sóc bệnh nhân tận tình.

Lời vừa rồi của bác sĩ Vương chính là đang lo lắng cho các bệnh nhân mà anh ấy vừa làm phẫu thuật.

Tần Tuyên nhìn thấy nữ y tá Tô Tô như vậy âm thầm gật đầu trong lòng, thiên phú của cậu là [ Ngàn mặt ] chuyên sắm vai người khác, nếu thiết lập nhân vật có sai sót sẽ không được thiên phú bảo vệ.

Dù mọi thứ dưới góc nhìn của cậu rất bình thường, nhưng được cái ai mà không muốn có được sức mạnh cơ chứ.

Mới đầu nhìn thấy thiên phú và miêu tả về nó cậu đã hơi sợ hãi, cậu không thích mở miệng nói chuyện.

Năm người chơi khác khi nghe thấy lời của NPC mới đều im lặng, đây rất có thể là thông tin quan trọng.

Trong phó bản này hệ thống không trực tiếp đưa ra quy tắc chắc hẳn có liên quan đến việc một phó bản cấp thấp mà có hơn bảy người chơi mới.

Nói cách khác người chơi càng mạnh độ nguy hiểm của trò chơi càng tăng cao

Chu Hồng nhìn những người chơi khác không ai có ý định mở miệng nói chuyện cô chỉ có thể đứng ra hỏi “ anh là bác sĩ Vương sao ạ, em nghe nói anh rất lợi hại hi vọng vài ngày này sẽ được theo anh học tập ạ “

Chu Hồng biết mở đầu phó bản không có nguy hiểm gì, hơn thế nữa hội trưởng của mình lại là kiểu người ít nói, muốn hắn mở miệng ra chao đổi với NPC chi bằng cô tự mở miệng còn hơn.

Vương Thanh nghe vậy khẽ gật đầu với cô “ các em là thực tập sinh mới đến phải không, cũng đúng lúc tôi cũng có ý định đi tìm viện trưởng mọi người đi cùng luôn “

Chu Hồng mỉm cười gật đầu cô nói thêm “ em tên Chu Hồng, những người còn lại đều là bạn của em, gồm Đỗ Quyên, Tiêu Tự Nguyên, Trác Hy Phàm, Du Hòa, hôm nay bọn em vừa mới đến á “

lúc vừa đến đây các người chơi đã kiểm tra vali một chút trong số đó bọn họ cũng tìm ra được một số thiết lập của nhân vật mà mình sắm vai.

Chu Hồng sắm vai một cô gái hoạt bát yêu đời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Quyên sắm vai một mỹ nữ lãnh đạm.

Tiêu Tự Nguyên sắm vai học sinh giỏi ít nói.

Trác Hy Phàm sắm vai nam thân lạnh lùng.

Du Hoà sắm vai một người sợ xã hội.

Trong số thiết lập này chỉ có mỗi thiết lập của cô là hữu ích nhất, sẽ không bị nghi ngờ khi nói quá nhiều, mà có lẽ trong năm người được sếp vào một nhóm này cũng chỉ có mình cô là người hay nói, còn lại toàn kiểu mọi chuyện không liên quan đến ông.

Tần Tuyên thấy nữ sinh tự giới thiệu cũng mỉm cười giới thiệu bản thân “ tôi là Vương Thanh, hai mươi bảy tuổi mới vừa từ nước ngoài về vào nửa tháng trước “

Chu Hồng tỏ vẻ hâm mộ nói “ em nghe thầy cô giáo nói những người lợi hại thường sẽ được mời đến nước ngoài để hội thảo và kiểm tra năng lực á “

Vương Thanh nghe vậy gật đầu mỉm cười không đáp lại.

Mà bên này.

Năm người, Phạm Văn Đồ, Đồ Yên Yên, Diệp Thanh Tuyết, Vương Trường Sa, Trương Vi đã đi theo người nhà bệnh nhận đến phòng nghỉ dưỡng.

trong một phòng bệnh có hai mẹ con đang thở bằng bình oxi, nhìn tình huống như là vừa mới làm phẫu thuật xong thuốc gây mê còn chưa hết tác dụng.

Người phụ nữ trung niên có vẻ như là mẹ chồng của cô gái kia thấy năm người đến bèn khóc lóc kể lại “ đạo chưởng, ông nhìn xem con dâu và cháu trai tôi bị gì được không, mới hôm kia hai mẹ con nó ở nhà đột nhiên trong nhà bị ngọn lửa lớn bừng lên bị đốt cháy mới vừa làm phẫu thuật xong “

Đồ Yên Yên thấy thế bèn đến đỡ bà ngồi xuống ghế nhỏ giọng hỏi “ dì à dì ngồi xuống đi trước hết hãy kể lại kỹ càng những việc đó đã ạ, nếu không rõ nguyên nhân bọn cháu cũng không biết phải giải quyết thế nào “

Bà cụ họ Triệu là người thôn triệu gia, cô con dâu tên Miên Miên cháu trai tên Triệu Bảo hôm đó cả nhà không ai ở chỉ để lại cô con dâu và cháu trai ở nhà, bà và những người khác đi xem ông cụ điên trong thôn vừa mới qua đời, hai mẹ con ở nhà, Miên Miên ở nhà nấu cơm Triệu Bảo ngồi đó tự chơi một mình lúc đó không ai để ý tự nhiên ngọn lửa từ trong bếp bừng lên đốt cháy hai mẹ con.

Cũng may lúc đó có người hàng sớm đi ngang qua kịp thời gọi điện cho bác sĩ. “

Đồ Yên Yên nhìn về phía Phạm Văn Đồ tỏ vẻ nghi hoặc, Phạm Văn Đồ là người chơi cấp cao cũng có thể nói hắn chính là hội chưởng của công hội Tả Nguyệt.

Phạm Văn Đồ gật đầu với cô rồi hỏi dì Triệu “ dì à, hôm đó vì sao lại có người chết a?”

Dì Triệu nghe vậy kích động từ trên ghế bật dậy “ tôi biết mà, người trong thôn chúng tôi đều xa lánh lão già điên đó, chỉ có Miên Miên vừa mới gã vào không hiểu rõ nên đã từng cho lão thức ăn, đến khi lão chết mới muốn kéo hai mẹ con nó đi cùng... “

Đồ Yên Yên vội vàng đỡ bà ngồi xuống nhỏ giọng an ủi.

Theo như lời bà cụ thì ông lão điên trong miệng bà ta khiến người trong thôn chán ghét không muốn tiếp xúc, chỉ có cô gái Miên Miên vừa gã đến khô không lâu từng cho lão đó thức ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phạm Văn Đồ lúc này hỏi một câu “ dì à lão già điên đó trong miệng dì chết được mấy ngày rồi?”

Dì Triệu xoa xoa hốc mắt đỏ ửng vì khóc nói “ từ lúc chết cho đến khi con dâu và cháu e tôi gặp chuyện vừa vặn là bảy ngày “

những người chơi khác đồng loẹt hít sâu một hơi.

Phạm Văn Đồ ra hiệu cho người chơi đi ra ngoài nói chuyện.

Diệp Thanh Tuyết lúc này mới nghiêng đầu hỏi “ Hội Chưởng phạm, anh tìm được thông tin gì rồi?”

Trong phó bản này hệ thống không đưa ra quy tắc mà trực tiếp ghép đội cho các người chơi, hiển nhiên phó bản này phải cần các thành viên trong đội hợp tác với nhau.

trong phó bản này người chơi cấp cao đã lên đến tám người trực tiếp kéo độ nguy hiểm của phó bản lên cao nếu không hợp tác không biết có thể thông quan hay không nữa.

Theo như những người chơi cấp cao trong các công hội sở dĩ Tiêu Tự Nguyên và Chu Hồng không thông quan phó bản cấp một độ khó năm sao kia chính là vì hai người kia có cấp bậc quá cao trực tiếp khiến cho thế giới phó bản dành cho người mới trực tiếp thăng cấp.

Nghe ý tứ của chu Hồng chắc lúc đó bọn họ còn chưa hoàn thân nhiệm vụ chính đó là Tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Vương Tử cho nên mới có thể hoàn thành bốn sao mà thôi.

Một phó bản cấp một chỉ có hai người chơi cấp cao, một người có thuộc tính cấp SS và một trị liệu có cấp bậc cấp A+ đã khiến phó bản khó như vậy, vậy thì phó bản cấp hai mà họ đang tham hại không phải hình thức địa ngục sao?

Phạm Văn Đồ đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này nên hắn giải thích ngắn gọn.

“ trong các thôn làng hồi xưa có lót loại người được gọi là người canh gác, bọn họ sống điên điên dại dại trong thôn để bảo vệ thôn làng, khi người đó chết ma quỷ ngoài thôn sẽ xông vào giết người trong thôn, trong vòng bảy ngày phải tìm ra một người canh gác mới mới có thể ngăn cản ma quỷ ngoài thôn.

đương nhiên đó là trong trường hợp người già trước đó trong thôn đã tạo ra sát nghiệp mới khiến cho ma quỷ muốn báo thù như vậy “

Lời của Phạm Văn Đồ khiến cho không ít người xuy tư, trong phó bản chắc chắn là sẽ không có ma quỷ thay vào đó sẽ có vật kỳ dị có sức mạnh khủng bố.

...----------------...

Tác giả:

Vốn lúc đầu định cho Tiêu Tự Nguyên là công nhưng vào phó bản này tui chợt hoang mang.

bởi vì tôi vừa phát hiện, Phạm Văn Đồ và Trác Hy Phàm đều có tố chất đó.

Thật là khó sử quá đi.....

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tháng Ngày Tôi Làm Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn

Số ký tự: 0