Chương 20
Tâm Văn
2024-11-14 21:58:59
Đêm 30, rất nhiều người có thói quen đợi đón giao thừa.
Giờ Tí vừa đến, tiếng pháo nổ không nghỉ phút nào, gần gần xa xa, hòa thành một chuỗi.
Vi Lam gối đầu lên gối lắng nghe, tiếng pháo nổ trong đêm tối lạnh lẽo này.
Tết, tết. Một năm cũ đã qua đi, một năm mới vẫn phải sống.
Cô không có ý định đợi đến giao thừa, chỉ có điều không thể ngủ. Liền khoác áo ngồi dậy, bước ra ban công.
Bầu trời xanh thẫm, chỉ có mấy ngôi sao nằm rải rác, giống như tâm trạng u ám lúc này của cô.
Tiếng pháo dần dần lắng xuống, trời đất lại trở về với sự tĩnh lặng.
Trên ban công, gió đêm lạnh giá. Cô kéo chặt chiếc áo ngủ, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bời, đang định quay về phòng, đột nhiên bên tai có tiếng đàn violon vọng lại, nhẹ nhàng, chậm rãi, là bài Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài đó.
Giai điệu này hòa vào màn đêm, lan tỏa trong không khí, khiến người ta không có nơi nào để trốn, không thể né tránh. Trong đêm tối như thế này, u buồn và da diết biết bao.
Vi Lam thẫn thờ lắng nghe, không thể bước đi được nữa, mặc cho giai điệu đó dâng lên như thủy triều, nhấn chìm trái tim cô.
Giai điệu hớp hồn người khác này vọng ra từ phòng Thiên Lãng. Lúc thì nó nhẹ nhàng rộn rã, lúc lại buồn bã ai oán, lúc thì lại da diết thiết tha, lúc lại như đang thổn thức tâm sự. Khi khúc nhạc bước vào cao trào, Chúc Anh Đài thề dù phải chết cũng không chịu khuất phục, chung thủy với tình yêu, đến đoạn khóc trước linh cữu đi vào mộ, người cô không đủ sức nhúc nhích nữa, không kìm được nước mắt trào ra.
Trong gió đêm lạnh giá, cô không thể thuyết phục được mình đi ra, cứ đứng thẫn thờ trên ban công vậy…
Khúc nhạc kết thúc từ bao giờ, Vi Lam hoàn toàn không hay biết, tâm hồn của cô dường như cũng hóa thành bướm và bay theo Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, chỉ để lại một nỗi thê lương, chua xót thấu tim.
Từ thời còn là học sinh, mỗi lần trong lòng không vui, Thiên Lãng đều thích chơi bài này.
Còn cô mỗi lần đều bị giai điệu tuyệt vời và buồn bã của nó làm cho cảm động. Có lẽ, cái khiến cô cảm động không phải là bản thân khúc nhạc, mà là mối tình chân thành nhất giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Mối tình chân thành nhất là gì? Trong vở kịch Mẫu đơn đình, Thang Hiển Tổ nói, không biết tình yêu xuất hiện từ bao giờ, da diết sâu sắc, sinh có thể tử, tử có thể sinh. Mối tình chân thành nhất, thật sự có thể chết vì người đó! Giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Có nhiều lúc Vi Lam nghĩ, nếu mình là Chúc Anh Đài, cũng sẽ chết vì Lương Sơn Bá. Tuy nhiên, có lẽ cô sẽ mãi mãi không có cơ hội này, cô không gặp người đàn ông chân thành như Lương Sơn Bá, còn cô cũng không thể giữ tình cảm chân thành nhất.
Chính vì thế hiện tại cô vẫn đang sống.
Cho dù thế nào, sống vẫn tốt hơn chết.
Vật vã một đêm, khi mọi người đều đã dậy, Vi Lam mới ngủ thiếp đi.
Gần trưa, cô chui từ trong chăn ra, tết mái tóc dài thành hai bím, buộc vào sợi nơ màu hồng tía, tóc mai trên trán chải gọn gàng, trông rất ngây thơ.
Vi Lam mặc xong quần áo liền đứng dậy, ra nhà tắm rửa mặt, vừa mở cửa phòng ra, liền giật mình.
Thiên Lãng đứng ở hành lang, gần như đứng sát vào cửa. Cô suýt nữa thì đâm vào lòng anh.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn anh, nét mặt vô cảm.
“Xin chào”. Anh nhìn cô gật gật đầu, vẻ mặt cười cười, “chúc mừng năm mới!”
“Anh đứng ở đây là để chúc tết em ư?” Cuối cùng cô cũng đã chịu mở miệng.
“Đáng lẽ là em phải chúc tết anh chứ?” Anh cười với vẻ ranh mãnh, “em nhỏ hơn anh”.
Nhưng Vi Lam vẫn phát hiện ra quầng mắt anh hơi thâm, đầu tóc rối bù, chắc là cũng mất ngủ cả đêm.
“Thế thì anh phải lì xì cho em, hoặc tặng quà năm mới”.
“Quà? Dĩ nhiên là phải có rồi, chỉ có điều không biết em có thích hay không”, nói rồi, anh kéo cô vào lòng, hôn cô một cách cuồng nhiệt và mãnh liệt.
Cái hôn mãnh liệt đó khiến Vi Lãm không thể kháng cự, không kìm chế được cô liền nồng nhiệt đáp lại anh, nồng nhiệt vòng tay ôm lấy cổ anh. Cô thực sự không có cách nào để từ chối nụ hôn và vòng tay của anh, thậm chí lại có một nỗi khát khao khó tả với cơ thể anh. Điều khiến cô cảm thấy chơi vơi là, chỉ có Thiên Lãng mới là người khiến cô sa đọa như vậy.
Trước khi khống chế được tâm hồn, anh đã kiểm soát một cách thành công cơ thể cô.
Vi Lam cảm thấy người lâng lâng, dường như đang cưỡi mây về gió. Cô ú ớ trong miệng nói: “Em chưa đánh răng”.
“Anh không chê em mồm hôi đâu”. Anh hơi cười cười nói, dùng hai tay đỡ cằm cô, hôn cô càng nồng nhiệt hơn.
Họ ghì siết vào nhau. Vi Lam nghe thấy tiếng rên rỉ hòa lẫn với tiếng thở hổn hển, âm thanh mờ ám này khiến cô giật mình.
Bất ngờ đẩy mạnh anh ra, cô nhìn xung quanh nói: “Mọi người đâu hết rồi? Nếu để họ nhìn thấy ngại biết bao!”
“Mẹ đưa Dương Dương đi chúc tết rồi. Ba đang nghỉ trong phòng”. Thiên Lãng hậm hực nói: “Vi Lam, tại sao phải lén lén lút lút như vậy? Dường như đã làm việc gì mờ ám lắm”.
Thiên Lãng, anh dám nói ở bên em, không có mục đích gì mờ ám hay sao?
Vi Lam kìm lại không nói ra câu đó, chỉ nói một câu: “Không phải anh nói em không có tim gan đó sao? Tại sao vẫn còn nói chuyện với em?”
“Đúng là anh không muốn nói chuyện với em, nhưng không có cách nào khác, anh đã không thể xa em được nữa!”
Không thể xa em hay là không thể xa được tài sản và thế lực của nhà họ Hạ?
Vi Lam không có đủ can đảm để hỏi tiếp, trước mặt Thiên Lãng, cô cũng giống như Hứa Thiếu Hàm, thà tự lừa dối mình, cũng không dám hỏi ra sự thật.
Sự thật, có những lúc giống như một con dao, sẽ tùng xẻo bạn máu me nhầy nhụa, thương tích đầy mình.
Sau tết, quay về tỉnh, cuộc sống của hai người vẫn không có gì thay đổi.
Vi Lam vẫn cứ để mặc, không nói gì đến chuyện đám cưới, cũng không muốn công khai với mọi người. Mối quan hệ vừa là anh em lại vừa là người yêu này lại khiến cô cảm thấy an toàn.
Sự cô đơn và phiêu bạt kéo dài, cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến, gối đầu lên cánh tay một người đàn ông, thiên hoang địa lão.
Chỉ có điều người đàn ông này, chưa bao giờ là Tần Thiên Lãng.
Ngày ngày sống với nhau, cùng với sự trôi qua của thời gian, cô dần dần đã đem lòng yêu cặp lông mày rậm của anh, yêu đôi mắt sâu thẳm của anh, yêu bờ ngực ấm áp chắc chắn của anh, yêu đôi vai có thể nương tựa của anh, nhưng lại không hạ được quyết tâm, gửi gắm cuộc đời mình cho anh.
Thiên Lãng không cầu hôn với cô nữa, nhưng vẻ trầm tư trong mắt lại hiện rõ.
Để xoa dịu bầu không khí, Ngày Valentine, Vi Lam tỏ ra hồ hởi, vui vẻ chuyện trò với anh về những chuyện của công ty Vân Thiên, đồng thời mua loại bánh ngọt mà anh thích ăn nhất về.
Mặc dù nét mặt Thiên Lãng tỏ ra bất ngờ và vui mừng, sự hóm hỉnh của anh, sự quan tâm của anh, vẫn như ngày trước. Tuy nhiên nửa đêm Vi Lam tỉnh dậy, nhìn thấy anh đứng một mình trước cửa sổ, thở dài một tiếng trong đêm tối, bán đứng mọi niềm vui mà anh cố gắng tạo ra.
Nghe thấy tiếng thở dài này, cô lại cảm thấy thắt tim, bản thân cũng không biết tại sao lại như vậy.
Hôm nay, Vi Lam nghỉ phép, cô đeo tạp dề, đích thân vào bếp.
Thiên Lãng hết giờ làm việc đến chỗ cô, nhìn cô bận rộn, rau xanh thịt cá bầy đầy bàn, liền cười nói: “Em có làm được không?”
Cô đẩy anh vào ghế sofa, nói: “Anh Tần, anh hãy kiên nhẫn chờ đợi, yên tâm hưởng thụ đi!”
Thiên Lãng dựa vào lưng ghế sofa, lấy ra một tờ báo, hờ hững giở ra xem.
Chiếc điện thoại đặt trên tràng kỷ của Vi Lam đột nhiên đổ chuông.
Anh bấm nút nghe nhưng lại thấy không ổn, không nên tự ý nghe điện thoại của cô.
Đầu bên kia là tiếng của con gái: “Hạ Vi Lam à? Tớ là Phương Mộ Tình, tớ và Sở Hàm đã về rồi!”
Cô gái nói rất nhanh, giọng ngọt ngào, tỏ rõ vẻ vui mừng và khoe khoang.
Anh sững người một lát, mới nói: “Xin lỗi, Vi Lam đang trong bếp. Để anh gọi cô ấy vào nghe điện thoại”.
“Không cần đâu, xin anh chuyển lời giúp em rằng, chủ nhật tuần này em và Sở Hàm tổ chức tiệc đính hôn, tại khách sạn Hoa Kiều, mời cô ấy nhất định phải đến tham gia!”
Nói xong đối phương liền tắt máy.
Thiên Lãng vào bếp, Vi Lam đang chặt xương sườn, anh tường thuật lại: “Có một cô bé tên là Phương Mộ Tình gọi điện thoại nói với em rằng, cô ấy và Sở Hàm sẽ tổ chức tiệc đính hôn vào chủ nhật tuần này tại khách sạn Hoa Kiều, mời em đến dự”.
Cánh tay phải của Vi Lam run lên, dao chặt xuống ngón tay, máu tươi chảy ra.
Thiên Lãng không quan tâm đến việc ai đính hôn, chỉ quan tâm đến ngón tay chảy máu của cô.
“Tại sao em lại không cẩn thận như vậy?” Anh tỏ ra rất bực, vội tìm miếng băng băng vào vết thương cho cô.
“Phương Mộ Tình… cô ấy đính hôn với Sở Hàm thật ư? Vi Lam đầu óc rối bời, thẫn thờ hỏi.
“Trong điện thoại cô ấy nói như vậy”. Thiên Lãng cau mày, “Phương Mộ Tình là…”
“Cô ấy là bạn học đại học của em, bọn em ở cùng phòng với nhau, từng là cô bạn thân nhất”.
Nhưng cũng là tình địch… Cuối cùng cô ấy và Sở Hàm đã đính hôn rồi!
Thiên Lãng nhìn Vi Lam bằng ánh mắt chăm chú, sắc mặt cô như tảng băng hồi lâu không tan ra, dường như trong lòng đang phải chịu đựng một nỗi đau và nỗi xót xa tê tái.
Giờ Tí vừa đến, tiếng pháo nổ không nghỉ phút nào, gần gần xa xa, hòa thành một chuỗi.
Vi Lam gối đầu lên gối lắng nghe, tiếng pháo nổ trong đêm tối lạnh lẽo này.
Tết, tết. Một năm cũ đã qua đi, một năm mới vẫn phải sống.
Cô không có ý định đợi đến giao thừa, chỉ có điều không thể ngủ. Liền khoác áo ngồi dậy, bước ra ban công.
Bầu trời xanh thẫm, chỉ có mấy ngôi sao nằm rải rác, giống như tâm trạng u ám lúc này của cô.
Tiếng pháo dần dần lắng xuống, trời đất lại trở về với sự tĩnh lặng.
Trên ban công, gió đêm lạnh giá. Cô kéo chặt chiếc áo ngủ, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bời, đang định quay về phòng, đột nhiên bên tai có tiếng đàn violon vọng lại, nhẹ nhàng, chậm rãi, là bài Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài đó.
Giai điệu này hòa vào màn đêm, lan tỏa trong không khí, khiến người ta không có nơi nào để trốn, không thể né tránh. Trong đêm tối như thế này, u buồn và da diết biết bao.
Vi Lam thẫn thờ lắng nghe, không thể bước đi được nữa, mặc cho giai điệu đó dâng lên như thủy triều, nhấn chìm trái tim cô.
Giai điệu hớp hồn người khác này vọng ra từ phòng Thiên Lãng. Lúc thì nó nhẹ nhàng rộn rã, lúc lại buồn bã ai oán, lúc thì lại da diết thiết tha, lúc lại như đang thổn thức tâm sự. Khi khúc nhạc bước vào cao trào, Chúc Anh Đài thề dù phải chết cũng không chịu khuất phục, chung thủy với tình yêu, đến đoạn khóc trước linh cữu đi vào mộ, người cô không đủ sức nhúc nhích nữa, không kìm được nước mắt trào ra.
Trong gió đêm lạnh giá, cô không thể thuyết phục được mình đi ra, cứ đứng thẫn thờ trên ban công vậy…
Khúc nhạc kết thúc từ bao giờ, Vi Lam hoàn toàn không hay biết, tâm hồn của cô dường như cũng hóa thành bướm và bay theo Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, chỉ để lại một nỗi thê lương, chua xót thấu tim.
Từ thời còn là học sinh, mỗi lần trong lòng không vui, Thiên Lãng đều thích chơi bài này.
Còn cô mỗi lần đều bị giai điệu tuyệt vời và buồn bã của nó làm cho cảm động. Có lẽ, cái khiến cô cảm động không phải là bản thân khúc nhạc, mà là mối tình chân thành nhất giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Mối tình chân thành nhất là gì? Trong vở kịch Mẫu đơn đình, Thang Hiển Tổ nói, không biết tình yêu xuất hiện từ bao giờ, da diết sâu sắc, sinh có thể tử, tử có thể sinh. Mối tình chân thành nhất, thật sự có thể chết vì người đó! Giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Có nhiều lúc Vi Lam nghĩ, nếu mình là Chúc Anh Đài, cũng sẽ chết vì Lương Sơn Bá. Tuy nhiên, có lẽ cô sẽ mãi mãi không có cơ hội này, cô không gặp người đàn ông chân thành như Lương Sơn Bá, còn cô cũng không thể giữ tình cảm chân thành nhất.
Chính vì thế hiện tại cô vẫn đang sống.
Cho dù thế nào, sống vẫn tốt hơn chết.
Vật vã một đêm, khi mọi người đều đã dậy, Vi Lam mới ngủ thiếp đi.
Gần trưa, cô chui từ trong chăn ra, tết mái tóc dài thành hai bím, buộc vào sợi nơ màu hồng tía, tóc mai trên trán chải gọn gàng, trông rất ngây thơ.
Vi Lam mặc xong quần áo liền đứng dậy, ra nhà tắm rửa mặt, vừa mở cửa phòng ra, liền giật mình.
Thiên Lãng đứng ở hành lang, gần như đứng sát vào cửa. Cô suýt nữa thì đâm vào lòng anh.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn anh, nét mặt vô cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin chào”. Anh nhìn cô gật gật đầu, vẻ mặt cười cười, “chúc mừng năm mới!”
“Anh đứng ở đây là để chúc tết em ư?” Cuối cùng cô cũng đã chịu mở miệng.
“Đáng lẽ là em phải chúc tết anh chứ?” Anh cười với vẻ ranh mãnh, “em nhỏ hơn anh”.
Nhưng Vi Lam vẫn phát hiện ra quầng mắt anh hơi thâm, đầu tóc rối bù, chắc là cũng mất ngủ cả đêm.
“Thế thì anh phải lì xì cho em, hoặc tặng quà năm mới”.
“Quà? Dĩ nhiên là phải có rồi, chỉ có điều không biết em có thích hay không”, nói rồi, anh kéo cô vào lòng, hôn cô một cách cuồng nhiệt và mãnh liệt.
Cái hôn mãnh liệt đó khiến Vi Lãm không thể kháng cự, không kìm chế được cô liền nồng nhiệt đáp lại anh, nồng nhiệt vòng tay ôm lấy cổ anh. Cô thực sự không có cách nào để từ chối nụ hôn và vòng tay của anh, thậm chí lại có một nỗi khát khao khó tả với cơ thể anh. Điều khiến cô cảm thấy chơi vơi là, chỉ có Thiên Lãng mới là người khiến cô sa đọa như vậy.
Trước khi khống chế được tâm hồn, anh đã kiểm soát một cách thành công cơ thể cô.
Vi Lam cảm thấy người lâng lâng, dường như đang cưỡi mây về gió. Cô ú ớ trong miệng nói: “Em chưa đánh răng”.
“Anh không chê em mồm hôi đâu”. Anh hơi cười cười nói, dùng hai tay đỡ cằm cô, hôn cô càng nồng nhiệt hơn.
Họ ghì siết vào nhau. Vi Lam nghe thấy tiếng rên rỉ hòa lẫn với tiếng thở hổn hển, âm thanh mờ ám này khiến cô giật mình.
Bất ngờ đẩy mạnh anh ra, cô nhìn xung quanh nói: “Mọi người đâu hết rồi? Nếu để họ nhìn thấy ngại biết bao!”
“Mẹ đưa Dương Dương đi chúc tết rồi. Ba đang nghỉ trong phòng”. Thiên Lãng hậm hực nói: “Vi Lam, tại sao phải lén lén lút lút như vậy? Dường như đã làm việc gì mờ ám lắm”.
Thiên Lãng, anh dám nói ở bên em, không có mục đích gì mờ ám hay sao?
Vi Lam kìm lại không nói ra câu đó, chỉ nói một câu: “Không phải anh nói em không có tim gan đó sao? Tại sao vẫn còn nói chuyện với em?”
“Đúng là anh không muốn nói chuyện với em, nhưng không có cách nào khác, anh đã không thể xa em được nữa!”
Không thể xa em hay là không thể xa được tài sản và thế lực của nhà họ Hạ?
Vi Lam không có đủ can đảm để hỏi tiếp, trước mặt Thiên Lãng, cô cũng giống như Hứa Thiếu Hàm, thà tự lừa dối mình, cũng không dám hỏi ra sự thật.
Sự thật, có những lúc giống như một con dao, sẽ tùng xẻo bạn máu me nhầy nhụa, thương tích đầy mình.
Sau tết, quay về tỉnh, cuộc sống của hai người vẫn không có gì thay đổi.
Vi Lam vẫn cứ để mặc, không nói gì đến chuyện đám cưới, cũng không muốn công khai với mọi người. Mối quan hệ vừa là anh em lại vừa là người yêu này lại khiến cô cảm thấy an toàn.
Sự cô đơn và phiêu bạt kéo dài, cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến, gối đầu lên cánh tay một người đàn ông, thiên hoang địa lão.
Chỉ có điều người đàn ông này, chưa bao giờ là Tần Thiên Lãng.
Ngày ngày sống với nhau, cùng với sự trôi qua của thời gian, cô dần dần đã đem lòng yêu cặp lông mày rậm của anh, yêu đôi mắt sâu thẳm của anh, yêu bờ ngực ấm áp chắc chắn của anh, yêu đôi vai có thể nương tựa của anh, nhưng lại không hạ được quyết tâm, gửi gắm cuộc đời mình cho anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Lãng không cầu hôn với cô nữa, nhưng vẻ trầm tư trong mắt lại hiện rõ.
Để xoa dịu bầu không khí, Ngày Valentine, Vi Lam tỏ ra hồ hởi, vui vẻ chuyện trò với anh về những chuyện của công ty Vân Thiên, đồng thời mua loại bánh ngọt mà anh thích ăn nhất về.
Mặc dù nét mặt Thiên Lãng tỏ ra bất ngờ và vui mừng, sự hóm hỉnh của anh, sự quan tâm của anh, vẫn như ngày trước. Tuy nhiên nửa đêm Vi Lam tỉnh dậy, nhìn thấy anh đứng một mình trước cửa sổ, thở dài một tiếng trong đêm tối, bán đứng mọi niềm vui mà anh cố gắng tạo ra.
Nghe thấy tiếng thở dài này, cô lại cảm thấy thắt tim, bản thân cũng không biết tại sao lại như vậy.
Hôm nay, Vi Lam nghỉ phép, cô đeo tạp dề, đích thân vào bếp.
Thiên Lãng hết giờ làm việc đến chỗ cô, nhìn cô bận rộn, rau xanh thịt cá bầy đầy bàn, liền cười nói: “Em có làm được không?”
Cô đẩy anh vào ghế sofa, nói: “Anh Tần, anh hãy kiên nhẫn chờ đợi, yên tâm hưởng thụ đi!”
Thiên Lãng dựa vào lưng ghế sofa, lấy ra một tờ báo, hờ hững giở ra xem.
Chiếc điện thoại đặt trên tràng kỷ của Vi Lam đột nhiên đổ chuông.
Anh bấm nút nghe nhưng lại thấy không ổn, không nên tự ý nghe điện thoại của cô.
Đầu bên kia là tiếng của con gái: “Hạ Vi Lam à? Tớ là Phương Mộ Tình, tớ và Sở Hàm đã về rồi!”
Cô gái nói rất nhanh, giọng ngọt ngào, tỏ rõ vẻ vui mừng và khoe khoang.
Anh sững người một lát, mới nói: “Xin lỗi, Vi Lam đang trong bếp. Để anh gọi cô ấy vào nghe điện thoại”.
“Không cần đâu, xin anh chuyển lời giúp em rằng, chủ nhật tuần này em và Sở Hàm tổ chức tiệc đính hôn, tại khách sạn Hoa Kiều, mời cô ấy nhất định phải đến tham gia!”
Nói xong đối phương liền tắt máy.
Thiên Lãng vào bếp, Vi Lam đang chặt xương sườn, anh tường thuật lại: “Có một cô bé tên là Phương Mộ Tình gọi điện thoại nói với em rằng, cô ấy và Sở Hàm sẽ tổ chức tiệc đính hôn vào chủ nhật tuần này tại khách sạn Hoa Kiều, mời em đến dự”.
Cánh tay phải của Vi Lam run lên, dao chặt xuống ngón tay, máu tươi chảy ra.
Thiên Lãng không quan tâm đến việc ai đính hôn, chỉ quan tâm đến ngón tay chảy máu của cô.
“Tại sao em lại không cẩn thận như vậy?” Anh tỏ ra rất bực, vội tìm miếng băng băng vào vết thương cho cô.
“Phương Mộ Tình… cô ấy đính hôn với Sở Hàm thật ư? Vi Lam đầu óc rối bời, thẫn thờ hỏi.
“Trong điện thoại cô ấy nói như vậy”. Thiên Lãng cau mày, “Phương Mộ Tình là…”
“Cô ấy là bạn học đại học của em, bọn em ở cùng phòng với nhau, từng là cô bạn thân nhất”.
Nhưng cũng là tình địch… Cuối cùng cô ấy và Sở Hàm đã đính hôn rồi!
Thiên Lãng nhìn Vi Lam bằng ánh mắt chăm chú, sắc mặt cô như tảng băng hồi lâu không tan ra, dường như trong lòng đang phải chịu đựng một nỗi đau và nỗi xót xa tê tái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro