Chương 12
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
2024-07-16 08:31:25
“ Ừm… chuyện hồI trước… cho tớ xin lỗI…”
Tố Linh Vân cứ nghĩ là xong chuyện rồI chứ, sao mà tên này cứ lắm mồm vậy. Đáng lẽ hồI nãy cô nên chuồn đi luôn chứ không nán lạI làm gì.
“ Lúc đó, tớ…ừm…”
Tố Linh Vân liền cắt lờI: “ Chuyện qua rồI thì để nó qua đi! Tớ cũng không quá để tâm tớI nó nữa. Dù sao hiện tịa mình vẫn là bạn cùng lớp nên cứ như bình thường là được rồI.”
Nghe Tố Linh Vân nóI vậy, Tân Minh Viễn liền mừng ra mặt: “ Thật sao? Vậy, vậy chúng ta vẫn là bạn như lúc trước được không?”
Tố Linh Vân càng lúc càng khó hiểu, cô nhéo chân một cáI thật mạnh, sau khi xác định đây là sự thật không phảI mơ thì cô cườI gượng rồI gật đầu một cáI: “ Ờ, ờ…” sau đó cô đứng phắt dậy rồI nhanh chóng chạy ra khỏI phòng, vừa ra tớI cửa thì bắt gặp An Vũ Phong đang đứng ở đó, Tố Linh Vân cũng không nghĩ nhiều liền tiếp tục chạy đi.
Xuống dướI tầng, khi Ninh Ngọc Thi còn đang phè phỡn vớI cáI bụng lấp đầy thức ăn của mình thì liền bị Tố Linh Vân kéo đi: “ ỐI giồI ơi, cậu làm cáI gì thế? Để bụng tớ tiêu hóa xíu đã.”
“ Ra đây, nghe chuyện này đã rồI tiêu hóa sau!”
Sau một hồI nghe Tố Linh Vân kể chuyện, Ninh Ngọc Thi cảm thấy thức ăn trong dạ dày không thể tiêu hóa được nữa mà muốn trào luôn ra ngoàI, miệng cô há hốc như thể sắp rơi khỏI mặt, cơ mặt cũng cứng đờ nhìn Tố Linh Vân: “ Ậc ứ? ( Thật chứ?)”
Thấy được cáI gật đầu chắc nịch của Tố Linh Vân, Ninh Ngọc thi càng há miệng to hơn, cô tự tát mình một cáI để kiểm chứng lạI đây có phảI là sự thật không.
“ V*I, thật á? Sh*t, uầy, tên đấy mà cũng chủ động nóI chuyện rồI xin lỗI cậu á? V***? Ôi đ*t.”
“ Nè, Ngọc Thi cậu đừng chửI bậy nữa!”
“ Tớ chỉ đang tỏ ra cảm thán qua ngôn từ mà thôi! Ê… không lẽ cậu ta có ý định quay lạI?”
Tố Linh Vân liền ngắt lờI: “ Đừng điên vậy chứ, không có chuyện đó đâu!”
“ Ừ ha, tính cách của cậu ta như thế thì chắc chắn không có chuyện này đâu. Hay là… cậu ta đang muốn trêu đùa cậu? V*I nếu cậu ta dám làm thế, tớ sẽ đấm cậu ta khỏI đi lạI được luôn!” Ánh mắt Ninh Ngọc Thi hừng hực lửa nhìn Tố Linh Vân.
“ Òm, chắc không có gì đâu! Thôi kệ đi! Không để ý tớI cậu ta nữa là được… Có điều, cậu về phòng cùng tớ đi! Tớ muốn nghỉ ngơi mà lỡ như có mỗI cậu ta trong phòng thôi thì khó xử lắm.”
“Ầu, được thôi.”
Rất may khi trở về phòng thì đã có kha khá ngườI ở đây rồI, Tố Linh Vân cũng bớt khó xử.Thà rằng ngay từ đầu, Tân Minh Viễn đốI xử bình thường vớI cô hoặc là cứ như ngườI xa lạ như trước đi, tự dưng hắn ta lạI thay đồI như vậy.
Ting ting.
Tố Linh Vân mở điện thoạI lên xem, là tin nhắn đến từ An Vũ Phong.
An Vũ Phòng: [ Xin lỗI nhé…vừa rồI tớ không có ý nghe lén hai ngườI nóI chuyện đâu…]
Tố Linh Vân: [ À ờm có gì đâu. Chỉ là chuyện cỏn con thôi không có gì đâu.]
Đầu giờ chiều, xe bắt đầu xuất phát tớI địa điểm tham quan đầu tiên, mộI ngườI đi xung quanh tham thú bảo tàng rồI cảnh vật xung quanh, tiện thể cùng chụp nhiều bức ảnh lưu giữ kỉ niệm. Tố Linh Vân cũng chăm chú dõI theo An Vũ Phong, sau đó lén chụp trộm anh thật nhiều ảnh về ngắm. Thật sự là ăn ảnh, dù có chụp ở góc độ nào thì đều đẹp hết.
Điểm đến tiếp theo là công viên tích hợp cả trang trạI lẫn khu vui chơi. Trên xe, mọI ngườI bàn tán sôi nổI, lúc này Tố Linh Vân mớI chọt nhận ra là Tân Minh Viễn ngồI ngay phía sau ghế của cô, sao mà trung hợp quá vậy? Cô để ý dạo gần đây Tân Minh Viễn rất hay xuất hiện chung một khung hình vớI cô, nhưng Tố Linh Vân vẫn là không quan tâm quá nhiều, hiện tạI mọI sự chú ý của cô đều dồn lên ngườI An Vũ Phong.
Chiếc xe dừng bánh ở trạm kế tiếp, khi vừa bước khỏI xe thì Tố Linh Vân bị ai đó ở phía sau va phảI và suýt bị ngã, rất may có cánh tay đỡ cô lạI.
“ A! Cảm ơn.”
“ Không có gì.” Cao Lâm Nhất cất giọng, tay anh thì vẫn không buông ra, vẫn nắm chặt cánh tay đỡ cô cho tớI khi chân của Tố Linh Vân chạm đất.
“ Linh Vân!” Ninh Ngọc Thi vẫy tay gọI cô: “ Nè, được á nha. Cao Lâm Nhất vậy mà tự nguyện đỡ cậu kìa! CáI tên mặt lạnh như băng kia mà cũng có mặt này sao?”
“ Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẩn, chỉ là tiện tay giúp thôi. Đi thôi, tìm chỗ chơi.”
“ Okee!”
Tham thú trang trạI cừu, sau đó lạI chơi cả những trò cảm giác mạnh, xe trượt xuống dốc, xích đu khổng lồ,… nóI chung là vui quên lốI về.
“ Linh Vân, mau lên! Ở đây có cả nhà băng! Mình vào đó chơi trượt băng!”
“ Lạnh thế này mà vào nhà băng x2 sự lạnh đó! Mà cậu có biết trượt băng không?” Tố Linh Vân nghi hoặc hỏI.
“ Không biết, nhưng mà tập xíu là biết ngay à! Vào đi, nhanh nhanh.”
Vào bên trong, thấy đa phần là lớp của mình, nhưng mà ai nấy cũng đều không biết trượt, té lên té xuống.
Tố Linh Vân nhăn mặt: “ Ê, bị ngã chắc đau lắm. VớI lạI cũng không có ai biết trượt băng để hướng dẫn chúng ta hết á.”
“ Ui dào ôi, thì phảI ngã nhiều lần mớI trượt được chứ! Đằng nào cũng tớI rồI, nè mau thay giày đi! Tớ đi kiếm con chim cánh cụt làm bệ đỡ đã!”
“ Ầu.” Tố Linh Vân cũng nghe lờI đi giày vào. Có vẻ khó thăng bằng hơn so vớI giày patin bởI vì mặt tiếp xúc Ít hơn. Sau một hồI tập đứng thăng bằng, Tố Linh Vân bắt đầu lướt đi, có vẻ cũng không khác gì trượt patin, chỉ là trơn hơn xíu. Nghĩ vậy liền yên tâm, Tố Linh Vân mạnh dạn trượt dàI hơn, cô thích thú tăng tốc độ, nhưng ở đây toàn ngườI vớI ngườI, suýt chút nữa cô đâm phảI ngườI phía trước thì Tố Linh Vân liền nhanh trí xoay một vòng rồI né qua một bên. Không uổng công ngày ngày cô tập luyện trượt patin dướI sự khắt khe chỉ bảo của Tố Nam, lần này vậy mà lạI áp dụng được.
Một màn này khiến những ngườI xung quanh đều trầm trồ, cô cứ như một ngườI trượt băng nghệ thuật vậy, mà đâu biết rằng tình huống vừa rồI, tim của Tố Linh Vân mém nhảy ra ngoàI.
Tố Linh Vân cứ nghĩ là xong chuyện rồI chứ, sao mà tên này cứ lắm mồm vậy. Đáng lẽ hồI nãy cô nên chuồn đi luôn chứ không nán lạI làm gì.
“ Lúc đó, tớ…ừm…”
Tố Linh Vân liền cắt lờI: “ Chuyện qua rồI thì để nó qua đi! Tớ cũng không quá để tâm tớI nó nữa. Dù sao hiện tịa mình vẫn là bạn cùng lớp nên cứ như bình thường là được rồI.”
Nghe Tố Linh Vân nóI vậy, Tân Minh Viễn liền mừng ra mặt: “ Thật sao? Vậy, vậy chúng ta vẫn là bạn như lúc trước được không?”
Tố Linh Vân càng lúc càng khó hiểu, cô nhéo chân một cáI thật mạnh, sau khi xác định đây là sự thật không phảI mơ thì cô cườI gượng rồI gật đầu một cáI: “ Ờ, ờ…” sau đó cô đứng phắt dậy rồI nhanh chóng chạy ra khỏI phòng, vừa ra tớI cửa thì bắt gặp An Vũ Phong đang đứng ở đó, Tố Linh Vân cũng không nghĩ nhiều liền tiếp tục chạy đi.
Xuống dướI tầng, khi Ninh Ngọc Thi còn đang phè phỡn vớI cáI bụng lấp đầy thức ăn của mình thì liền bị Tố Linh Vân kéo đi: “ ỐI giồI ơi, cậu làm cáI gì thế? Để bụng tớ tiêu hóa xíu đã.”
“ Ra đây, nghe chuyện này đã rồI tiêu hóa sau!”
Sau một hồI nghe Tố Linh Vân kể chuyện, Ninh Ngọc Thi cảm thấy thức ăn trong dạ dày không thể tiêu hóa được nữa mà muốn trào luôn ra ngoàI, miệng cô há hốc như thể sắp rơi khỏI mặt, cơ mặt cũng cứng đờ nhìn Tố Linh Vân: “ Ậc ứ? ( Thật chứ?)”
Thấy được cáI gật đầu chắc nịch của Tố Linh Vân, Ninh Ngọc thi càng há miệng to hơn, cô tự tát mình một cáI để kiểm chứng lạI đây có phảI là sự thật không.
“ V*I, thật á? Sh*t, uầy, tên đấy mà cũng chủ động nóI chuyện rồI xin lỗI cậu á? V***? Ôi đ*t.”
“ Nè, Ngọc Thi cậu đừng chửI bậy nữa!”
“ Tớ chỉ đang tỏ ra cảm thán qua ngôn từ mà thôi! Ê… không lẽ cậu ta có ý định quay lạI?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Linh Vân liền ngắt lờI: “ Đừng điên vậy chứ, không có chuyện đó đâu!”
“ Ừ ha, tính cách của cậu ta như thế thì chắc chắn không có chuyện này đâu. Hay là… cậu ta đang muốn trêu đùa cậu? V*I nếu cậu ta dám làm thế, tớ sẽ đấm cậu ta khỏI đi lạI được luôn!” Ánh mắt Ninh Ngọc Thi hừng hực lửa nhìn Tố Linh Vân.
“ Òm, chắc không có gì đâu! Thôi kệ đi! Không để ý tớI cậu ta nữa là được… Có điều, cậu về phòng cùng tớ đi! Tớ muốn nghỉ ngơi mà lỡ như có mỗI cậu ta trong phòng thôi thì khó xử lắm.”
“Ầu, được thôi.”
Rất may khi trở về phòng thì đã có kha khá ngườI ở đây rồI, Tố Linh Vân cũng bớt khó xử.Thà rằng ngay từ đầu, Tân Minh Viễn đốI xử bình thường vớI cô hoặc là cứ như ngườI xa lạ như trước đi, tự dưng hắn ta lạI thay đồI như vậy.
Ting ting.
Tố Linh Vân mở điện thoạI lên xem, là tin nhắn đến từ An Vũ Phong.
An Vũ Phòng: [ Xin lỗI nhé…vừa rồI tớ không có ý nghe lén hai ngườI nóI chuyện đâu…]
Tố Linh Vân: [ À ờm có gì đâu. Chỉ là chuyện cỏn con thôi không có gì đâu.]
Đầu giờ chiều, xe bắt đầu xuất phát tớI địa điểm tham quan đầu tiên, mộI ngườI đi xung quanh tham thú bảo tàng rồI cảnh vật xung quanh, tiện thể cùng chụp nhiều bức ảnh lưu giữ kỉ niệm. Tố Linh Vân cũng chăm chú dõI theo An Vũ Phong, sau đó lén chụp trộm anh thật nhiều ảnh về ngắm. Thật sự là ăn ảnh, dù có chụp ở góc độ nào thì đều đẹp hết.
Điểm đến tiếp theo là công viên tích hợp cả trang trạI lẫn khu vui chơi. Trên xe, mọI ngườI bàn tán sôi nổI, lúc này Tố Linh Vân mớI chọt nhận ra là Tân Minh Viễn ngồI ngay phía sau ghế của cô, sao mà trung hợp quá vậy? Cô để ý dạo gần đây Tân Minh Viễn rất hay xuất hiện chung một khung hình vớI cô, nhưng Tố Linh Vân vẫn là không quan tâm quá nhiều, hiện tạI mọI sự chú ý của cô đều dồn lên ngườI An Vũ Phong.
Chiếc xe dừng bánh ở trạm kế tiếp, khi vừa bước khỏI xe thì Tố Linh Vân bị ai đó ở phía sau va phảI và suýt bị ngã, rất may có cánh tay đỡ cô lạI.
“ A! Cảm ơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Không có gì.” Cao Lâm Nhất cất giọng, tay anh thì vẫn không buông ra, vẫn nắm chặt cánh tay đỡ cô cho tớI khi chân của Tố Linh Vân chạm đất.
“ Linh Vân!” Ninh Ngọc Thi vẫy tay gọI cô: “ Nè, được á nha. Cao Lâm Nhất vậy mà tự nguyện đỡ cậu kìa! CáI tên mặt lạnh như băng kia mà cũng có mặt này sao?”
“ Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẩn, chỉ là tiện tay giúp thôi. Đi thôi, tìm chỗ chơi.”
“ Okee!”
Tham thú trang trạI cừu, sau đó lạI chơi cả những trò cảm giác mạnh, xe trượt xuống dốc, xích đu khổng lồ,… nóI chung là vui quên lốI về.
“ Linh Vân, mau lên! Ở đây có cả nhà băng! Mình vào đó chơi trượt băng!”
“ Lạnh thế này mà vào nhà băng x2 sự lạnh đó! Mà cậu có biết trượt băng không?” Tố Linh Vân nghi hoặc hỏI.
“ Không biết, nhưng mà tập xíu là biết ngay à! Vào đi, nhanh nhanh.”
Vào bên trong, thấy đa phần là lớp của mình, nhưng mà ai nấy cũng đều không biết trượt, té lên té xuống.
Tố Linh Vân nhăn mặt: “ Ê, bị ngã chắc đau lắm. VớI lạI cũng không có ai biết trượt băng để hướng dẫn chúng ta hết á.”
“ Ui dào ôi, thì phảI ngã nhiều lần mớI trượt được chứ! Đằng nào cũng tớI rồI, nè mau thay giày đi! Tớ đi kiếm con chim cánh cụt làm bệ đỡ đã!”
“ Ầu.” Tố Linh Vân cũng nghe lờI đi giày vào. Có vẻ khó thăng bằng hơn so vớI giày patin bởI vì mặt tiếp xúc Ít hơn. Sau một hồI tập đứng thăng bằng, Tố Linh Vân bắt đầu lướt đi, có vẻ cũng không khác gì trượt patin, chỉ là trơn hơn xíu. Nghĩ vậy liền yên tâm, Tố Linh Vân mạnh dạn trượt dàI hơn, cô thích thú tăng tốc độ, nhưng ở đây toàn ngườI vớI ngườI, suýt chút nữa cô đâm phảI ngườI phía trước thì Tố Linh Vân liền nhanh trí xoay một vòng rồI né qua một bên. Không uổng công ngày ngày cô tập luyện trượt patin dướI sự khắt khe chỉ bảo của Tố Nam, lần này vậy mà lạI áp dụng được.
Một màn này khiến những ngườI xung quanh đều trầm trồ, cô cứ như một ngườI trượt băng nghệ thuật vậy, mà đâu biết rằng tình huống vừa rồI, tim của Tố Linh Vân mém nhảy ra ngoàI.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro