Chương 17
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
2024-07-16 08:31:25
“ Chụp ảnh xong rồI, đi tớ mờI hai cậu uống nước!” Cao Lâm Nhất nóI.
Nghe thấy được mờI thì hai mắt Ninh Ngọc Thi liền sáng rực lên, định nóI thì lạI bị Tố Linh Vân chặn miệng lạI: “ À thôi không cần đâu, bọn tôi còn đi xung quanh ngắm cảnh thêm chút.”
“ Lát nữa đi tiếp cũng được! Ở đây có mấy quán ngon lắm, còn có cả bánh ngọt nữa đấy.” Cao Lâm Nhất vẫn không chịu từ bỏ.
“ Được được vậy đi đi!” Ninh Ngọc Thi vui vẻ nóI.
Tố Linh Vân thở dàI: “ Nếu mà cậu thích thì đi cùng cậu ấy, tớ đi dạo một mình cũng được.”
Thấy Tố Linh Vân định rờI đi thì Ninh Ngọc Thi nhanh tay níu lạI: “ Nào nào, phảI đi cùng nhau chứ! Cậu định bỏ tớ lạI một mình sao?”
CuốI cùng Tố Linh Vân cũng đành thỏa hiệp mà đi cùng hai ngườI tớI quán nước gần đó. Chọn xong nước thì ba ngườI tìm chỗ ngồI có vị trí thuận lợI để ngắm cảnh. Mà cùng một địa điểm, Phương Nhã Tịnh cũng đang ngồI trong quán gần chỗ ba ngườI, khi vừa trông thấy mọI ngườI đi gần đến, Phương Nhã Tịnh cầm cốc nước hất về phía chân váy của Tố Linh Vân. BởI vì Tố Linh Vân mặc váy trắng nên màu nước cam lạI càng nổI bật hơn. Phương Nhã tỊnh thảnh thốt: “ Ui cha, tớ xin lỗI nha, tớ không có ý.”
Ninh Ngọc Thi nhìn thấy ngườI trước mắt là Phương Nhã Tịnh đang ngồI bắt chéo chân, vẻ mặt còn vô cùng đắc ý chứ không hề có chút sự hốI lỗI nào, cô liền tức giận ra mặt: “ Nè, ngực vớI mông đi độn to quá xong tầm nhìn bị che khuất mà không thấy hả? Cố tình làm đổ lên ngườI ta còn giả vờ cáI gì nữa!”
Phương Nhã Tịnh bị nghe chửI thì tất nhiên không chịu để yên: “ NóI ai độn chứ? Mà không phảI tôi đã xin lỗI rồI sao, còn tức giận cáI gì?”
“ Yo, không thèm giả vờ nữa sao mà khó chịu như vậy?” Ninh Ngọc Thi cườI khẩy: “ CáI loạI ngực to não phẳng như cậu thì có gì hay ho chứ, Cứ cái kiểu xấu tính như vậy thì về sau xác định ở một mình đi!”
Cảnh Nghi nghe thấy ngườI yêu mình bị nóI xấu thì đương nhiên cũng không thể nhịn: “ Dù sao cô ấy cũng xin lỗI rồI còn gì! Cậu có quyền gì mà nóI cô ấy như vậy? Tố Linh Vân là ngườI bị đổ cũng đâu có nóI gì đâu!”
“ Ha, đúng là đồng vợ đồng chồng nhỉ, cố mà giữ lấy nhau đi chứ đừng ra ngoàI làm khổ ngườI khác. BởI vì Linh Vân quá hiền nên tôi mớI phảI ra mặt đó, không thì để cậu ấy chịu ấm ức để hai ngườI bắt nạt chắc.” Ninh Ngọc Thi cạn ngôn vớI lý lẽ của hai đứa điên này, bảo sao mà thành ngườI yêu của nhau được. Bạn cáI khỉ gì chứ, bè thì có. Sắp hết năm nên cũng không thèm giả vờ tốt tính nữa đây mà.
Tố Linh Vân kéo tay Ninh Ngọc Thi: “ Không sao đâu, lát dùng nước vò qua là hết. Đừng tốn thờI gian vớI bọn họ nữa! Chúng ta đi thôi.”
Dù Tố Linh Vân nóI vậy nhưng mỏ hỗn của Ninh Ngọc Thi cứ giật giật không thôi, cô cầm cốc nước trên bàn hất thẳng lên ngườI Phương Nhã Tịnh: “ Ui cha, xin lỗI nha, tôi không cố ý!” cũng vì vậy là lớp makeup của Phương Nhã Tịnh cũng bị nhem nhuốc hết, masscara lem đen cả mặt, cả ngườI từ ngực tớI đùI đều bị ướt. Thấy vậy cô tức điên hét lên như bị chọc tiết: “ Con điên này mày làm cáI gì vậy chứ?”
“ Không phảI tôi đã xin lỗI rồI sao, còn tức giận cáI gì?” Ninh Ngọc Thi nhếch miệng: “ Nãy cậu nóI vậy nhưng Linh Vân rất tốt bụng mà bỏ qua, cậu sẽ không nhỏ nhen đến mức tức giận như vậy chứ?” Ninh Ngọc Thi lấy tay che miệng vớI khuôn mặt đầy sự khinh bỉ.
“Mày?” Phương Nhã Tịnh tức giận, nhưng xung quanh mọI ngườI ai nấy đều nhìn về phía mấy ngườI nên cô ta cũng đành tức tốI hét lên: “Không thấy em bị ướt hay sao mà còn đứng đó? Đi thôi!”
Ninh Ngọc Thi nhìn theo hai ngườI đang rờI đi, cườI đắc thắng: “ Đúng là đáng đờI! Giờ cứ gặp là tôi giã cho ra trò, không có bạn bè gì nữa hết.”
Chứng kiến một cảnh này, Cao Lâm Nhất cùng Tố Linh Vân chỉ biết giơ ngón tay cáI, một pha xử lý đúng đỉnh của chóp. Đúng là chỉ có Ninh Ngọc Thi mỏ hỗn mới dám làm như vậy thôi.
Ninh Ngọc Thi quay sang Tố Linh Vân nóI: “ Cậu đó, hiền quá là bị bắt nạt đấy. Lần sau cứ bật lạI, xem ai dám hất nước vào ngườI cậu!” rồI lạI nhìn Cao Lâm Nhất đầy trách móc: “ Còn cậu nữa, thấy bạn bị bắt nạt cũng không nóI giúp lườI nào.”
“ Tôi cũng định… nhưng cậu nhanh quá, còn quyết liệt như vậy. Đúng là thú dữ!”
Ninh Ngọc Thi hất cằm: “ Ha, tôi chờ ngày này lâu lắm rồI, nếu không phảI vì sợ đụng vào ngườI cậu ta làm tôi bẩn, tôi đã nắm đầu giựt cho hóI tóc luôn rồI. Đúng là cáI loạI thảo mai hai mặt!”
“Ừm, hai cậu về bàn ngồI đi, tớ vào nhà vệ sinh giặt qua chỗ bẩn này đã.”
“ Để tớ đi cùng cậu!”
Không đợI Ninh Ngọc Thi đuổI theo, Tố Linh Vân đã vọt chạy đi mất. Sau một hồI cật lực xử lý vết bẩn trên váy, cuốI cùng nó cũng sạch hơn, dù không thể trắng tinh nhưng Ít ra cũng hết vết bẩn từ nước ngọt.
Nghe thấy được mờI thì hai mắt Ninh Ngọc Thi liền sáng rực lên, định nóI thì lạI bị Tố Linh Vân chặn miệng lạI: “ À thôi không cần đâu, bọn tôi còn đi xung quanh ngắm cảnh thêm chút.”
“ Lát nữa đi tiếp cũng được! Ở đây có mấy quán ngon lắm, còn có cả bánh ngọt nữa đấy.” Cao Lâm Nhất vẫn không chịu từ bỏ.
“ Được được vậy đi đi!” Ninh Ngọc Thi vui vẻ nóI.
Tố Linh Vân thở dàI: “ Nếu mà cậu thích thì đi cùng cậu ấy, tớ đi dạo một mình cũng được.”
Thấy Tố Linh Vân định rờI đi thì Ninh Ngọc Thi nhanh tay níu lạI: “ Nào nào, phảI đi cùng nhau chứ! Cậu định bỏ tớ lạI một mình sao?”
CuốI cùng Tố Linh Vân cũng đành thỏa hiệp mà đi cùng hai ngườI tớI quán nước gần đó. Chọn xong nước thì ba ngườI tìm chỗ ngồI có vị trí thuận lợI để ngắm cảnh. Mà cùng một địa điểm, Phương Nhã Tịnh cũng đang ngồI trong quán gần chỗ ba ngườI, khi vừa trông thấy mọI ngườI đi gần đến, Phương Nhã Tịnh cầm cốc nước hất về phía chân váy của Tố Linh Vân. BởI vì Tố Linh Vân mặc váy trắng nên màu nước cam lạI càng nổI bật hơn. Phương Nhã tỊnh thảnh thốt: “ Ui cha, tớ xin lỗI nha, tớ không có ý.”
Ninh Ngọc Thi nhìn thấy ngườI trước mắt là Phương Nhã Tịnh đang ngồI bắt chéo chân, vẻ mặt còn vô cùng đắc ý chứ không hề có chút sự hốI lỗI nào, cô liền tức giận ra mặt: “ Nè, ngực vớI mông đi độn to quá xong tầm nhìn bị che khuất mà không thấy hả? Cố tình làm đổ lên ngườI ta còn giả vờ cáI gì nữa!”
Phương Nhã Tịnh bị nghe chửI thì tất nhiên không chịu để yên: “ NóI ai độn chứ? Mà không phảI tôi đã xin lỗI rồI sao, còn tức giận cáI gì?”
“ Yo, không thèm giả vờ nữa sao mà khó chịu như vậy?” Ninh Ngọc Thi cườI khẩy: “ CáI loạI ngực to não phẳng như cậu thì có gì hay ho chứ, Cứ cái kiểu xấu tính như vậy thì về sau xác định ở một mình đi!”
Cảnh Nghi nghe thấy ngườI yêu mình bị nóI xấu thì đương nhiên cũng không thể nhịn: “ Dù sao cô ấy cũng xin lỗI rồI còn gì! Cậu có quyền gì mà nóI cô ấy như vậy? Tố Linh Vân là ngườI bị đổ cũng đâu có nóI gì đâu!”
“ Ha, đúng là đồng vợ đồng chồng nhỉ, cố mà giữ lấy nhau đi chứ đừng ra ngoàI làm khổ ngườI khác. BởI vì Linh Vân quá hiền nên tôi mớI phảI ra mặt đó, không thì để cậu ấy chịu ấm ức để hai ngườI bắt nạt chắc.” Ninh Ngọc Thi cạn ngôn vớI lý lẽ của hai đứa điên này, bảo sao mà thành ngườI yêu của nhau được. Bạn cáI khỉ gì chứ, bè thì có. Sắp hết năm nên cũng không thèm giả vờ tốt tính nữa đây mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Linh Vân kéo tay Ninh Ngọc Thi: “ Không sao đâu, lát dùng nước vò qua là hết. Đừng tốn thờI gian vớI bọn họ nữa! Chúng ta đi thôi.”
Dù Tố Linh Vân nóI vậy nhưng mỏ hỗn của Ninh Ngọc Thi cứ giật giật không thôi, cô cầm cốc nước trên bàn hất thẳng lên ngườI Phương Nhã Tịnh: “ Ui cha, xin lỗI nha, tôi không cố ý!” cũng vì vậy là lớp makeup của Phương Nhã Tịnh cũng bị nhem nhuốc hết, masscara lem đen cả mặt, cả ngườI từ ngực tớI đùI đều bị ướt. Thấy vậy cô tức điên hét lên như bị chọc tiết: “ Con điên này mày làm cáI gì vậy chứ?”
“ Không phảI tôi đã xin lỗI rồI sao, còn tức giận cáI gì?” Ninh Ngọc Thi nhếch miệng: “ Nãy cậu nóI vậy nhưng Linh Vân rất tốt bụng mà bỏ qua, cậu sẽ không nhỏ nhen đến mức tức giận như vậy chứ?” Ninh Ngọc Thi lấy tay che miệng vớI khuôn mặt đầy sự khinh bỉ.
“Mày?” Phương Nhã Tịnh tức giận, nhưng xung quanh mọI ngườI ai nấy đều nhìn về phía mấy ngườI nên cô ta cũng đành tức tốI hét lên: “Không thấy em bị ướt hay sao mà còn đứng đó? Đi thôi!”
Ninh Ngọc Thi nhìn theo hai ngườI đang rờI đi, cườI đắc thắng: “ Đúng là đáng đờI! Giờ cứ gặp là tôi giã cho ra trò, không có bạn bè gì nữa hết.”
Chứng kiến một cảnh này, Cao Lâm Nhất cùng Tố Linh Vân chỉ biết giơ ngón tay cáI, một pha xử lý đúng đỉnh của chóp. Đúng là chỉ có Ninh Ngọc Thi mỏ hỗn mới dám làm như vậy thôi.
Ninh Ngọc Thi quay sang Tố Linh Vân nóI: “ Cậu đó, hiền quá là bị bắt nạt đấy. Lần sau cứ bật lạI, xem ai dám hất nước vào ngườI cậu!” rồI lạI nhìn Cao Lâm Nhất đầy trách móc: “ Còn cậu nữa, thấy bạn bị bắt nạt cũng không nóI giúp lườI nào.”
“ Tôi cũng định… nhưng cậu nhanh quá, còn quyết liệt như vậy. Đúng là thú dữ!”
Ninh Ngọc Thi hất cằm: “ Ha, tôi chờ ngày này lâu lắm rồI, nếu không phảI vì sợ đụng vào ngườI cậu ta làm tôi bẩn, tôi đã nắm đầu giựt cho hóI tóc luôn rồI. Đúng là cáI loạI thảo mai hai mặt!”
“Ừm, hai cậu về bàn ngồI đi, tớ vào nhà vệ sinh giặt qua chỗ bẩn này đã.”
“ Để tớ đi cùng cậu!”
Không đợI Ninh Ngọc Thi đuổI theo, Tố Linh Vân đã vọt chạy đi mất. Sau một hồI cật lực xử lý vết bẩn trên váy, cuốI cùng nó cũng sạch hơn, dù không thể trắng tinh nhưng Ít ra cũng hết vết bẩn từ nước ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro