Chương 22
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
2024-07-16 08:31:25
BởI vì đêm nay là đêm giao thừa nên Tố Linh Vân cùng Tố Nam ra ngoàI mua đồ chuẩn bị cho tốI nay.
“ Chị, tốI nay em định tỏ tình vớI crush… chị gợI ý cho em nên chuẩn bị những gì và làm như thế nào để lấy được điểm trong mắt bạn ấy?”
Tố Linh Vân chau mày: “ Thế không ở nhà cùng bà vớI chị mày à?”
“ Năm nào mà chả có giao thừa, năm nay em muốn đặc biệt chút thôi.” Tố Nam bĩu môi.
Tố Linh Vân nhàn nhạt trả lờI: “ Ờ, sao cũng được.”
“ Thế chị bày em cách đi!”
“ Cách gì? MỗI ngườI một sở thích, mày cứ tỏ tình chân thành là được, mua món quà mà bạn ấy thích rồI tỏ tình cùng lúc pháo hoa đầu tiên được bắn lên thôi. Đấy, đơn giản.”
“ Mà, em sợ bị từ chốI lắm.”
“ Thì có sao đâu. Buồn một chút thôi. Đằng nào thích ngườI ta rồI thì cũng nên tỏ tình.”
“ Như chị á hả? Nhưng chắc chắn em sẽ không thất bạI như chị đâu!”
Tố Linh Vân tức giận đánh vào lưng Tố Nam mấy phát liền: “ Bộ mày mắc nóI lắm hả? Năm nay chị không lì xì cho mày nữa bây giờ!”
“ Ấy ấy, em đùa em đùa. Ai lạI làm thế, mất may mắn, hihi.”
“ Đi về thôi, ở đó xàm linh tinh chị cho mày nhịn ăn tốI bây giờ!”
“ Tuân lệnh chị gáI iu quý!”
Vừa đi được mấy bước chân thì hai ngườI họ bắt gặp ngườI quen: “ Ủa trùng hợp ghê, Linh Vân cậu cũng mua đồ ở đây à?” An Vũ Phong đi tớI chào hỏI.
Nhìn lướt qua An Vũ Phong một lượt từ trên xuống dướI, cao ráo, sáng sủa, lạI đẹp trai, Tố Nam huých vào khuỷu tay Tố Linh Vân rồI thì thầm vớI cô: “ Crush chị đây à?”
“ V*i, sao mày biết?”
“ Chuyện, em mà lị. TạI chị mê trai đẹp mà anh này đẹp trai nên em đoán thế.”
“ Im.” Tố Linh Vân liếc xéo rồI quay ra nóI chuyện vớI An Vũ Phong: “ À ừ, tớ mua đồ làm bánh ỳ mà…”
“ Vậy à…” An Vũ Phong bây giờ mớI nhìn qua cậu thanh niên đứng bên cạnh Tố Linh Vân, anh dò hỏI: “ Đây là… không lẽ ngườI này….”
Tố Linh Vân vộI gạt phăng ý nghĩ của An Vũ Phong: “ Em trai tớ ý mà, nhỏ hơn mình 2 tuổI.”
Tố Nam lễ phép gật đầu: “ Em chào anh.”
“ Ồ, à. TạI trông hai chị em không giống nhau lắm nên tớ tưởng…” An Vũ Phong ngạI ngùng nóI.
“ TạI chị ấy giống bố còn em giống mẹ ấy, nên có nhiều nét không giống nhau.” Tố Nam giảI thích.
Tố Linh Vân: “ À thôi… tớ mua xong đồ rồI nên về trước đây.”
Thấy Tố Linh Vân định rờI đi thì An Vũ Phong nóI: “CáI đó, tớ cũng định mua nguyên liệu làm bánh theo lờI của mẹ nhưng không biết phảI mua những gì… Cậu có phiền khi giúp tớ không?”
“ Thế thì cậu có thể hỏI nhâ-ưm” Tố Nam vộI bịt mồm Tố Linh Vân lạI, cậu cầm nốt mấy túI trên tay Tố Linh Vân, cườI nhe răng: “ Chị em rảnh ý mà, cứ để chị em giúp. Chị, để em mang chỗ đồ này về cho, chị cứ thong thả đi ha!” nóI rồI cậu cũng không để Tố Linh Vân có cơ hộI giữ lạI mà chạy mất hút luôn.
“ Em cậu… ngoan thật đấy nhỉ…”
“ GiỏI chuồn thì có. Thôi thì để tớ lựa đồ giúp cậu nha.” Tố Linh Vân thở dàI.
“ Vậy thì cảm ơn cậu nhiều lắm!” An Vũ Phong vui mừng.
Hai ngườI đi vào trong siêu thị, An Vũ Phong lấy một chiếc xe đẩy rồI theo sau Tố Linh Vân.
“ Nhà cậu định ăn loạI bánh gì? Bánh mì, bánh ngọt, hay bánh kem? MỗI loạI thì có những nguyên liệu khác nhau ấy.” Tố Linh Vân hỏI.
An Vũ Phong ậm ừ: “ Tớ cũng không biết… Vậy cậu có lờI gợI ý nào không?”
“ GợI ý thì nhiều lắm, nhưng mà quan trọng là khẩu vị nhà cậu như thế nào thôi!”
“ Nhà tớ dễ ăn lắm, như nào cũng được…” An Vũ Phong vộI nóI.
Đôi chân của Tố Linh Vân dừng lạI, xoay ngườI nhìn An Vũ Phong: “ Cậu có chắc là cậu đi mua đồ làm bánh không vậy?”
An Vũ Phong lúc này mớI thành thật: “ Thực ra bố mẹ tớ không có mặt đêm giao thừa, hai ngườI họ rủ nhau đi chơi riêng không cho tớ đi theo, tớ phảI ở nhà một mình đây…”
Tố Linh Vân bật cườI: “ Bố mẹ cậu tình cảm vậy nhỉ! Còn em cậu thì sao?”
“ Nó được nghỉ sớm hơn nên về quê trước rồI. Tớ phảI mùng một mớI về. ”
“ Haiz, tộI nghiệp ghê, giao thừa phảI ở một mình. Thế cậu không định đi xem pháo hoa cùng ai à?”
“ Bạn bè cũng về quê hết rồI, vớI cả cũng đâu có thân vớI ai lắm đâu.”
Tố Linh Vân suy nghĩ một hồI rồI đưa ra quyết định: “ Vậy có muốn sang nhà tớ ăn uống xong xem pháo hoa không? Dù sao thì cũng có mỗI hai bà cháu tớ thôi! Cu em thì đi chơi vớI ngườI yêu nó rồI.”
An Vũ Phong mắt sáng rực: “ Có được không? Nhưng còn bà cậu?”
“ Không sao, bà tớ mong khách tớI chơi lắm, mấy lần bà bảo rủ bạn về nhà mà tớ không đó. Cậu không cần ngạI đâu!”
“ Thật, thật vậy sao? Vậy bây giờ tớ sẽ tớI nhà để phụ cậu nấu ăn!”
“ Được thôi.” Tố Linh Vân nhún vai: “ Đi thôi!”
Tố Linh Vân vừa đi vừa nghĩ thầm, rõ ràng cô đã quyết tâm uncrush rồI, thế nào lạI lỡ miệng rủ An Vũ Phong về nhà mình, nhưng căn bản là thấy dáng vẻ đáng thương này của anh, cô lạI không chịu được. Cứ thế hai ngườI đi bộ về nhà trong im lặng.
“ Bà ơi, con về rồI đây.” Tố Linh vân đẩy cửa, dẫn theo An Vũ Phong đi vào trong nhà.
Bà nộI Tố trông thấy sự xuất hiện của An Vũ Phong thì lấy làm ngạc nhiên: “ Ủa, ai vậy con?”
“ Bạn con, cậu ấy tên An Vũ Phong. TạI năm nay cậu ấy đón giao thừa có một mình nên con rủ cậu ấy về nhà mình cho vui.”
“ Cháu chào bà ạ!”
Tố Nam lạI ghé vào tai bà nộI nóI nhỏ: “ Cháu rể tương lai của bà đấy bà! Đẹp trai lạI học giỏI nữa.”
Bà nộI Tố nghe vậy liền nhíu mắt lạI, xem xét từ đầu tớI chân An Vũ Phong: “ TớI đây bà cháu mình ngồI tâm sự đôi chút!”
An Vũ Phong mím môi, không khỏI bất an trong lòng mà rón rén tiến lạI tớI ghế ngồI.
Tố Linh Vân thở dàI vừa nóI vừa đi vào bếp: “ Bà đừng dọa cậu ấy sợ đấy nhé!”
“ Được rồI con bé này, bà chứ có phảI quỷ đâu mà dọa sợ một thằng nhóc!”
“ Chị, tốI nay em định tỏ tình vớI crush… chị gợI ý cho em nên chuẩn bị những gì và làm như thế nào để lấy được điểm trong mắt bạn ấy?”
Tố Linh Vân chau mày: “ Thế không ở nhà cùng bà vớI chị mày à?”
“ Năm nào mà chả có giao thừa, năm nay em muốn đặc biệt chút thôi.” Tố Nam bĩu môi.
Tố Linh Vân nhàn nhạt trả lờI: “ Ờ, sao cũng được.”
“ Thế chị bày em cách đi!”
“ Cách gì? MỗI ngườI một sở thích, mày cứ tỏ tình chân thành là được, mua món quà mà bạn ấy thích rồI tỏ tình cùng lúc pháo hoa đầu tiên được bắn lên thôi. Đấy, đơn giản.”
“ Mà, em sợ bị từ chốI lắm.”
“ Thì có sao đâu. Buồn một chút thôi. Đằng nào thích ngườI ta rồI thì cũng nên tỏ tình.”
“ Như chị á hả? Nhưng chắc chắn em sẽ không thất bạI như chị đâu!”
Tố Linh Vân tức giận đánh vào lưng Tố Nam mấy phát liền: “ Bộ mày mắc nóI lắm hả? Năm nay chị không lì xì cho mày nữa bây giờ!”
“ Ấy ấy, em đùa em đùa. Ai lạI làm thế, mất may mắn, hihi.”
“ Đi về thôi, ở đó xàm linh tinh chị cho mày nhịn ăn tốI bây giờ!”
“ Tuân lệnh chị gáI iu quý!”
Vừa đi được mấy bước chân thì hai ngườI họ bắt gặp ngườI quen: “ Ủa trùng hợp ghê, Linh Vân cậu cũng mua đồ ở đây à?” An Vũ Phong đi tớI chào hỏI.
Nhìn lướt qua An Vũ Phong một lượt từ trên xuống dướI, cao ráo, sáng sủa, lạI đẹp trai, Tố Nam huých vào khuỷu tay Tố Linh Vân rồI thì thầm vớI cô: “ Crush chị đây à?”
“ V*i, sao mày biết?”
“ Chuyện, em mà lị. TạI chị mê trai đẹp mà anh này đẹp trai nên em đoán thế.”
“ Im.” Tố Linh Vân liếc xéo rồI quay ra nóI chuyện vớI An Vũ Phong: “ À ừ, tớ mua đồ làm bánh ỳ mà…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Vậy à…” An Vũ Phong bây giờ mớI nhìn qua cậu thanh niên đứng bên cạnh Tố Linh Vân, anh dò hỏI: “ Đây là… không lẽ ngườI này….”
Tố Linh Vân vộI gạt phăng ý nghĩ của An Vũ Phong: “ Em trai tớ ý mà, nhỏ hơn mình 2 tuổI.”
Tố Nam lễ phép gật đầu: “ Em chào anh.”
“ Ồ, à. TạI trông hai chị em không giống nhau lắm nên tớ tưởng…” An Vũ Phong ngạI ngùng nóI.
“ TạI chị ấy giống bố còn em giống mẹ ấy, nên có nhiều nét không giống nhau.” Tố Nam giảI thích.
Tố Linh Vân: “ À thôi… tớ mua xong đồ rồI nên về trước đây.”
Thấy Tố Linh Vân định rờI đi thì An Vũ Phong nóI: “CáI đó, tớ cũng định mua nguyên liệu làm bánh theo lờI của mẹ nhưng không biết phảI mua những gì… Cậu có phiền khi giúp tớ không?”
“ Thế thì cậu có thể hỏI nhâ-ưm” Tố Nam vộI bịt mồm Tố Linh Vân lạI, cậu cầm nốt mấy túI trên tay Tố Linh Vân, cườI nhe răng: “ Chị em rảnh ý mà, cứ để chị em giúp. Chị, để em mang chỗ đồ này về cho, chị cứ thong thả đi ha!” nóI rồI cậu cũng không để Tố Linh Vân có cơ hộI giữ lạI mà chạy mất hút luôn.
“ Em cậu… ngoan thật đấy nhỉ…”
“ GiỏI chuồn thì có. Thôi thì để tớ lựa đồ giúp cậu nha.” Tố Linh Vân thở dàI.
“ Vậy thì cảm ơn cậu nhiều lắm!” An Vũ Phong vui mừng.
Hai ngườI đi vào trong siêu thị, An Vũ Phong lấy một chiếc xe đẩy rồI theo sau Tố Linh Vân.
“ Nhà cậu định ăn loạI bánh gì? Bánh mì, bánh ngọt, hay bánh kem? MỗI loạI thì có những nguyên liệu khác nhau ấy.” Tố Linh Vân hỏI.
An Vũ Phong ậm ừ: “ Tớ cũng không biết… Vậy cậu có lờI gợI ý nào không?”
“ GợI ý thì nhiều lắm, nhưng mà quan trọng là khẩu vị nhà cậu như thế nào thôi!”
“ Nhà tớ dễ ăn lắm, như nào cũng được…” An Vũ Phong vộI nóI.
Đôi chân của Tố Linh Vân dừng lạI, xoay ngườI nhìn An Vũ Phong: “ Cậu có chắc là cậu đi mua đồ làm bánh không vậy?”
An Vũ Phong lúc này mớI thành thật: “ Thực ra bố mẹ tớ không có mặt đêm giao thừa, hai ngườI họ rủ nhau đi chơi riêng không cho tớ đi theo, tớ phảI ở nhà một mình đây…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Linh Vân bật cườI: “ Bố mẹ cậu tình cảm vậy nhỉ! Còn em cậu thì sao?”
“ Nó được nghỉ sớm hơn nên về quê trước rồI. Tớ phảI mùng một mớI về. ”
“ Haiz, tộI nghiệp ghê, giao thừa phảI ở một mình. Thế cậu không định đi xem pháo hoa cùng ai à?”
“ Bạn bè cũng về quê hết rồI, vớI cả cũng đâu có thân vớI ai lắm đâu.”
Tố Linh Vân suy nghĩ một hồI rồI đưa ra quyết định: “ Vậy có muốn sang nhà tớ ăn uống xong xem pháo hoa không? Dù sao thì cũng có mỗI hai bà cháu tớ thôi! Cu em thì đi chơi vớI ngườI yêu nó rồI.”
An Vũ Phong mắt sáng rực: “ Có được không? Nhưng còn bà cậu?”
“ Không sao, bà tớ mong khách tớI chơi lắm, mấy lần bà bảo rủ bạn về nhà mà tớ không đó. Cậu không cần ngạI đâu!”
“ Thật, thật vậy sao? Vậy bây giờ tớ sẽ tớI nhà để phụ cậu nấu ăn!”
“ Được thôi.” Tố Linh Vân nhún vai: “ Đi thôi!”
Tố Linh Vân vừa đi vừa nghĩ thầm, rõ ràng cô đã quyết tâm uncrush rồI, thế nào lạI lỡ miệng rủ An Vũ Phong về nhà mình, nhưng căn bản là thấy dáng vẻ đáng thương này của anh, cô lạI không chịu được. Cứ thế hai ngườI đi bộ về nhà trong im lặng.
“ Bà ơi, con về rồI đây.” Tố Linh vân đẩy cửa, dẫn theo An Vũ Phong đi vào trong nhà.
Bà nộI Tố trông thấy sự xuất hiện của An Vũ Phong thì lấy làm ngạc nhiên: “ Ủa, ai vậy con?”
“ Bạn con, cậu ấy tên An Vũ Phong. TạI năm nay cậu ấy đón giao thừa có một mình nên con rủ cậu ấy về nhà mình cho vui.”
“ Cháu chào bà ạ!”
Tố Nam lạI ghé vào tai bà nộI nóI nhỏ: “ Cháu rể tương lai của bà đấy bà! Đẹp trai lạI học giỏI nữa.”
Bà nộI Tố nghe vậy liền nhíu mắt lạI, xem xét từ đầu tớI chân An Vũ Phong: “ TớI đây bà cháu mình ngồI tâm sự đôi chút!”
An Vũ Phong mím môi, không khỏI bất an trong lòng mà rón rén tiến lạI tớI ghế ngồI.
Tố Linh Vân thở dàI vừa nóI vừa đi vào bếp: “ Bà đừng dọa cậu ấy sợ đấy nhé!”
“ Được rồI con bé này, bà chứ có phảI quỷ đâu mà dọa sợ một thằng nhóc!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro