Chương 24
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
2024-07-16 08:31:25
An Vũ Phong men theo phía cuốI hành lang thì thấy một căn phòng, đó là phòng của Tố Linh Vân. Lí trí đã nhắc nhở anh không được táy máy tự tiện vào phòng ngườI khác, nhưng có vẻ cơ thể của anh thì không. An Vũ Phong mở cửa đi vào bên trong, căn phòng ngăn nắp gọn gàng vớI tone màu chủ đạo là hồng và trắng, có một chiếc piano rất lớn, bên cạnh đặt một cây violin và một số loạI nhạc cụ khác. An Vũ Phong bước gần tớI bàn học, anh liền sửng sốt, toàn là ảnh chụp lén anh ở trên trường, bên cạnh còn có một cuốn sổ tay mở sẵn, tiêu đề ghi ngày hôm qua. Anh lướt qua thì dường như đó là nhật ký của Tố Linh Vân, cô đem hết cảm xúc vui buồn vào trong cuốn sổ, kết trang còn có dòng chữ “mình sẽ không thích cậu ấy nữa” An Vũ Phong liền biết cậu ấy được nhắc tớI ở đây chính là anh. Có lẽ bởI vì trước đó cô tỏ tình mà anh lạI từ chốI nên cô mớI quyết định từ bỏ. Không hiểu vì sao trong lòng An Vũ Phong dâng lên loạI cảm xúc khó chịu xen lẫn bực bộI.
“ Cậu làm gì vậy?” Tố Linh Vân đứng ngoàI cửa nóI.
An Vũ Phong giật mình quay lạI: “ A, tớ… xin lỗI vì đã tự ý vào phòng cậu mà không xin phép.”
“ Tự ý vào phòng con gáI là bất lịch sự lắm đấy.” Tố Linh Vân bước đến thu dọn tấm ảnh cùng cuống nhật ký cho hết vào ngăn kéo tủ.
“ Tớ xin lỗI.”
“ Được rồI không sao. Xuống nhà thôi.” Tố Linh Vân đẩy An Vũ Phong đi thì bị vấp vào thảm dướI chân, theo quán tính cô liền túm chặt lấy tay áo của anh để khỏI bị ngã. Kết quả là cả hai bị ngã lên giường, An Vũ Phong ở phía trên đã nhanh tay chống lạI, nếu không, môi hai ngườI đã chạm nhau rồI.
“ À thì, xin lỗI nha, tớ trượt chân. Cậu có sao không?” Tố Linh Vân ngạI ngùng nóI.
An Vũ Phong không trả lờI, đôi mắt anh dán chặt vào đôi môi hồng hào căng mọng của Tố Linh Vân, nuốt ực một tiếng rồI từ từ hạ thấp xuống. Tố Linh Vân căng mắt vộI né qua một bên khiến anh úp mặt xuống giường. Không kịp hỏI anh một câu, Tố Linh Vân nhanh chóng chạy ra khỏI phòng: “ TrờI ơi, nồI canh của của mình!”
An Vũ Phong nằm sấp trên giường Tố Linh Vân, nhớ lạI vừa rồI có ý định muốn hôn Tố Linh Vân, An Vũ Phong đỏ mặt, nằm giãy giụa trên giường: “ Aisss, mình đang làm cáI gì vậy chứ.” rồI anh lạI ngồI dậy hít thở thật sâu ổn định lạI tinh thần sau đó mớI rờI khỏI phòng.
Nhìn một bàn đầy món ăn nghi ngút khóI, mùI thơm phức, không khí cũng ấm cúng, An Vũ Phong vui vẻ hòa nhập chung không khí vớI mọI ngườI.
“ À này, nhà cháu ở đâu?” bà nộI Tố hỏI.
“ Dạ nhà cháu cũng cùng khu này thôi ạ, cách đây tầm 3km gì đó ạ.”
“thế thì gần rồI. Vậy thỉnh thoảng con lạI sang chơi vớI bà nhé. Hai đứa này đi học miết bà ở nhà một mình cũng chán, nếu rảnh thì con cứ sang đây chơi, sang ăn cơm vớI bà.”
“ À, dạ…”
“ Không cần khách sao! Như ngườI nhà cả thôi. Sang chơi vớI bà cho bà vui!”
An Vũ Phong ngại ngùng gật đầu: “ Dạ.”
“ Cậu cứ thoảI máI đi. Bà tớ hiền vớI hay cho tiền lắm. Bao giờ chán thì sang đây chơi cũng được!” Tố Linh Vân nhàn nhạt nóI.
“ Vậy, làm phiền mọI ngườI rồI ạ!”
Ăn xong, Tố Linh vân thu dọn bát đũa, Tố Nam thì đã chuồn đi chơi rồI, còn bà nộI Tố lạI trở về phòng.
“ Ơ, bà không xem pháo hoa ạ?” An Vũ Phong ngạc nhiên hỏI.
“ Không, hai đứa cứ tự nhiên đi. Bà về phòng nghỉ ngơi, có bánh kem Linh Vân làm đây là được rồi.”
Tố Linh Vân giảI thích: “ Vào những dịp lễ như vậy, bà tớ luôn ở trong phòng cầu nguyện đấy. Cậu không cần để ý đâu.”
“ Vậy hả, vậy còn hai bọn mình…” An Vũ Phong bất giác liếc qua đôi môi của Tố Linh Vân, vết kem vẫn còn dính trên khóe môi do lúc nãy cô ăn bánh kem.
“ Gì vậy?” Tố Linh Vân quay sang khó hiểu nhìn anh.
“ Không, không có gì. Miệng cậu dính kem thôi.” An Vũ Phong chỉ lên miệng cô và nóI.
“ À, cảm ơn nha.” Tố Linh Vân vộI lau đi: “ Sắp bắn pháo hoa rồI, đi ra ngoàI xem đi!”
“ Ừm, ừ.”
Vậy là hai ngườI ra ngồI ngoàI hiên nhà xem pháo hoa. Nhưng có lẽ, sự chú ý cảu An Vũ Phong đều đặt lên ngườI Tố Linh Vân, anh thực sự không biết bản thân mình hiện tạI bị làm sao, lúc ở bên cạnh cô, tim đập rất nhanh, ngườI cũng nóng bừng lên. Không lẽ… là anh có tình cảm vớI cô rồI? Không đúng, An Vũ Phong tự mình phủ định. Ban đầu khi nhắn tin vớI cô, An Vũ Phong đã biết Tố Linh Vân thích anh, nhưng vì nhắn tin và nóI chuyện vớI cô rất hợp nên anh vẫn tiếp tục duy trì. Càng tiếp xúc lâu, anh lạI càng thấy Tố Linh Vân hoàn hảo không có chỗ nào để chê, nhưng anh vẫn không khảng định được tình cảm của mình đốI vớI cô. Anh không muốn có quyết định hấp tấp, cũng không muốn giống như những mốI quan hệ trước đó, bởI lúc đầu nóI chuyện cũng rất vui nhưng sau một thờI gian thì lại chán, anh sợ rằng mốI quan hệ này cũng vậy. NóI vớI cô có crush từ lâu cũng là nóI dốI, chỉ là để cô không tỏ tình anh và hai ngườI vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ như vậy. Nhưng từ hôm anh từ chốI lờI tỏ tình của Tố Linh Vân, cô dường như trở nên xa cách anh hơn, mặc dù đốI xử vớI anh vẫn rất tốt nhưng không còn được như hồI trước nữa, thêm cả việc ban nãy trông thấy dòng chữ quyết định từ bỏ của cô, không hiểu sao tim anh lạI hẫng đi một nhịp, cảm thấy trong lòng cực kì trống trảI, khó chịu vô cùng.
Cứ như vậy, suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu An Vũ Phong mãI cho tớI khi anh bị Tố Linh Vân làm cho sực tỉnh: “ Cậu ngồI đơ ra đó làm gì? Pháo hoa bắn hết rồI. À qua ngày mớI rồI, chúc mừng năm mớI nha!”
“ Ừm ừ, chúc mừng năm mớI.” An Vũ Phong nóI: “ CáI đó, tớ-”
“ Cũng muộn rồI đấy, giờ này đi về một mình cũng nguy hiểm lắm, cậu có muốn ở lạI đây không?”
“ Ở, ở lạI?”gương mặt An Vũ Phong đỏ bừng lên.
Tố Linh Vân bật cườI, gõ nhẹ vào trán An Vũ Phong: “ Nghĩ linh tinh cáI gì? Nhà tớ có phòng dành cho khách, cậu ngủ ở đó rồI sáng mai đi.”
“ Chắc, chắc tớ về nhà thôi, mai nhà tớ về quê…”
“ Được không đó? Về thì cậu cũng ở một mình thôi mà. Ngủ ở đây rồI sáng mai bố mẹ cậu về quê thì qua đây đón cậu cũng được mà.”
“ Vậy thì ngạI quá…”
“ NgạI gì chứ, để cậu về một mình giữa đêm tớ mớI ngạI ý! Đi, tớ dẫn cậu về phòng.”
“ Cảm ơn cậu.”
“ Ờ, không có gì đâu.”
“ Cậu làm gì vậy?” Tố Linh Vân đứng ngoàI cửa nóI.
An Vũ Phong giật mình quay lạI: “ A, tớ… xin lỗI vì đã tự ý vào phòng cậu mà không xin phép.”
“ Tự ý vào phòng con gáI là bất lịch sự lắm đấy.” Tố Linh Vân bước đến thu dọn tấm ảnh cùng cuống nhật ký cho hết vào ngăn kéo tủ.
“ Tớ xin lỗI.”
“ Được rồI không sao. Xuống nhà thôi.” Tố Linh Vân đẩy An Vũ Phong đi thì bị vấp vào thảm dướI chân, theo quán tính cô liền túm chặt lấy tay áo của anh để khỏI bị ngã. Kết quả là cả hai bị ngã lên giường, An Vũ Phong ở phía trên đã nhanh tay chống lạI, nếu không, môi hai ngườI đã chạm nhau rồI.
“ À thì, xin lỗI nha, tớ trượt chân. Cậu có sao không?” Tố Linh Vân ngạI ngùng nóI.
An Vũ Phong không trả lờI, đôi mắt anh dán chặt vào đôi môi hồng hào căng mọng của Tố Linh Vân, nuốt ực một tiếng rồI từ từ hạ thấp xuống. Tố Linh Vân căng mắt vộI né qua một bên khiến anh úp mặt xuống giường. Không kịp hỏI anh một câu, Tố Linh Vân nhanh chóng chạy ra khỏI phòng: “ TrờI ơi, nồI canh của của mình!”
An Vũ Phong nằm sấp trên giường Tố Linh Vân, nhớ lạI vừa rồI có ý định muốn hôn Tố Linh Vân, An Vũ Phong đỏ mặt, nằm giãy giụa trên giường: “ Aisss, mình đang làm cáI gì vậy chứ.” rồI anh lạI ngồI dậy hít thở thật sâu ổn định lạI tinh thần sau đó mớI rờI khỏI phòng.
Nhìn một bàn đầy món ăn nghi ngút khóI, mùI thơm phức, không khí cũng ấm cúng, An Vũ Phong vui vẻ hòa nhập chung không khí vớI mọI ngườI.
“ À này, nhà cháu ở đâu?” bà nộI Tố hỏI.
“ Dạ nhà cháu cũng cùng khu này thôi ạ, cách đây tầm 3km gì đó ạ.”
“thế thì gần rồI. Vậy thỉnh thoảng con lạI sang chơi vớI bà nhé. Hai đứa này đi học miết bà ở nhà một mình cũng chán, nếu rảnh thì con cứ sang đây chơi, sang ăn cơm vớI bà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ À, dạ…”
“ Không cần khách sao! Như ngườI nhà cả thôi. Sang chơi vớI bà cho bà vui!”
An Vũ Phong ngại ngùng gật đầu: “ Dạ.”
“ Cậu cứ thoảI máI đi. Bà tớ hiền vớI hay cho tiền lắm. Bao giờ chán thì sang đây chơi cũng được!” Tố Linh Vân nhàn nhạt nóI.
“ Vậy, làm phiền mọI ngườI rồI ạ!”
Ăn xong, Tố Linh vân thu dọn bát đũa, Tố Nam thì đã chuồn đi chơi rồI, còn bà nộI Tố lạI trở về phòng.
“ Ơ, bà không xem pháo hoa ạ?” An Vũ Phong ngạc nhiên hỏI.
“ Không, hai đứa cứ tự nhiên đi. Bà về phòng nghỉ ngơi, có bánh kem Linh Vân làm đây là được rồi.”
Tố Linh Vân giảI thích: “ Vào những dịp lễ như vậy, bà tớ luôn ở trong phòng cầu nguyện đấy. Cậu không cần để ý đâu.”
“ Vậy hả, vậy còn hai bọn mình…” An Vũ Phong bất giác liếc qua đôi môi của Tố Linh Vân, vết kem vẫn còn dính trên khóe môi do lúc nãy cô ăn bánh kem.
“ Gì vậy?” Tố Linh Vân quay sang khó hiểu nhìn anh.
“ Không, không có gì. Miệng cậu dính kem thôi.” An Vũ Phong chỉ lên miệng cô và nóI.
“ À, cảm ơn nha.” Tố Linh Vân vộI lau đi: “ Sắp bắn pháo hoa rồI, đi ra ngoàI xem đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Ừm, ừ.”
Vậy là hai ngườI ra ngồI ngoàI hiên nhà xem pháo hoa. Nhưng có lẽ, sự chú ý cảu An Vũ Phong đều đặt lên ngườI Tố Linh Vân, anh thực sự không biết bản thân mình hiện tạI bị làm sao, lúc ở bên cạnh cô, tim đập rất nhanh, ngườI cũng nóng bừng lên. Không lẽ… là anh có tình cảm vớI cô rồI? Không đúng, An Vũ Phong tự mình phủ định. Ban đầu khi nhắn tin vớI cô, An Vũ Phong đã biết Tố Linh Vân thích anh, nhưng vì nhắn tin và nóI chuyện vớI cô rất hợp nên anh vẫn tiếp tục duy trì. Càng tiếp xúc lâu, anh lạI càng thấy Tố Linh Vân hoàn hảo không có chỗ nào để chê, nhưng anh vẫn không khảng định được tình cảm của mình đốI vớI cô. Anh không muốn có quyết định hấp tấp, cũng không muốn giống như những mốI quan hệ trước đó, bởI lúc đầu nóI chuyện cũng rất vui nhưng sau một thờI gian thì lại chán, anh sợ rằng mốI quan hệ này cũng vậy. NóI vớI cô có crush từ lâu cũng là nóI dốI, chỉ là để cô không tỏ tình anh và hai ngườI vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ như vậy. Nhưng từ hôm anh từ chốI lờI tỏ tình của Tố Linh Vân, cô dường như trở nên xa cách anh hơn, mặc dù đốI xử vớI anh vẫn rất tốt nhưng không còn được như hồI trước nữa, thêm cả việc ban nãy trông thấy dòng chữ quyết định từ bỏ của cô, không hiểu sao tim anh lạI hẫng đi một nhịp, cảm thấy trong lòng cực kì trống trảI, khó chịu vô cùng.
Cứ như vậy, suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu An Vũ Phong mãI cho tớI khi anh bị Tố Linh Vân làm cho sực tỉnh: “ Cậu ngồI đơ ra đó làm gì? Pháo hoa bắn hết rồI. À qua ngày mớI rồI, chúc mừng năm mớI nha!”
“ Ừm ừ, chúc mừng năm mớI.” An Vũ Phong nóI: “ CáI đó, tớ-”
“ Cũng muộn rồI đấy, giờ này đi về một mình cũng nguy hiểm lắm, cậu có muốn ở lạI đây không?”
“ Ở, ở lạI?”gương mặt An Vũ Phong đỏ bừng lên.
Tố Linh Vân bật cườI, gõ nhẹ vào trán An Vũ Phong: “ Nghĩ linh tinh cáI gì? Nhà tớ có phòng dành cho khách, cậu ngủ ở đó rồI sáng mai đi.”
“ Chắc, chắc tớ về nhà thôi, mai nhà tớ về quê…”
“ Được không đó? Về thì cậu cũng ở một mình thôi mà. Ngủ ở đây rồI sáng mai bố mẹ cậu về quê thì qua đây đón cậu cũng được mà.”
“ Vậy thì ngạI quá…”
“ NgạI gì chứ, để cậu về một mình giữa đêm tớ mớI ngạI ý! Đi, tớ dẫn cậu về phòng.”
“ Cảm ơn cậu.”
“ Ờ, không có gì đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro