Chương 25
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
2024-07-16 08:31:25
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mớI, An Vũ Phong đã được bố mẹ đón đi từ sáng sớm. Tố Linh Vân thư thả vươn ngườI ngồI trên sofa. Năm nào cũng vậy, ba ngườI họ chỉ ở trong nhà, bởI vì bà cô chỉ muốn ở nhà không thích ra ngoàI, mà hai chị em cũng không đành lòng để bà ở nhà một mình đi chơi nên cũng chỉ luẩn quẩn nằm ườn ở nhà.
“ Sao rồI? Tỏ tình vớI con bé kia như nào rồI?” Tố Linh Vân vừa cắn miếng dưa vừa hỏI.
Tố Nam hất cằm: “ Em mà lị, tất nhiên là cậu ấy đồng ý làm ngườI yêu em rồI!”
“ Sướng ha, vậy có hẹn đi chơi ở đâu không?”
“ Có chứ, nhưng mà chiều cơ, sáng thì nhà cậu ấy đi chúc tết.”
Tố Linh Vân nhàn nhạt: “ Vậy à.” rồI cô lấy ra hai bao lì xì đưa cho Tố Nam: “ Này, lì xì. Mày một phong bao, con bé kia một phong bao.”
Hai mắt Tố Nam sáng rực, vui mừng nhận lấy: “ Em xin cảm tạ chị gáI đạI nhân! Từ giờ chị muốn sai vặt em cáI gì em cũng nghe theo!”
“ Ừ. Biến ra ngoài chơi đi cho khuất mắt chị!”
Nghe vậy mà Tố Nam cũng vẫn vui vẻ: “ Tuân lệnh.” nóI rồI cậu chạy vụt đi mất.
Ting ting, điện thoạI Tố Linh Vân vang lên những hồI thông báo liên tục.
An Vũ Phong: [ Năm mớI vui vẻ nha!]
Tố Linh Vân: [ Cậu cũng vậy, năm mớI vui vẻ.]
GửI tin nhắn xong, Tố Linh Vân để điện thoạI sang một bên, nhưng điện thoạI cô vẫn tiếp tục thông báo. An Vũ Phong gửI cho cô một hình ảnh, đó là ảnh gia đình anh đang đi chùa cầu nguyện. Tố Linh Vân lấy làm lạ, không biết anh gửI ảnh cho cô để làm gì.
An Vũ Phong: [ Ở đây đông quá trờI luôn nè.]
Tố Linh Vân: [ Vậy à.]
An Vũ Phong nhìn tin nhắn trên màn hình mà chỉ biết gãI đầu, bình thường hai ngườI có thể dễ dàng kéo dàI cuộc hộI thoạI hơn, nhưng Tố Linh Vân dường như không muốn nhắn tin vớI anh, thậm chí cứ như là nóI ngắn gọn để đuổI khéo anh đi, kết thúc cuộc nóI chuyện chóng vánh vậy. Ngón tay anh gõ gõ bàn phím, môi mím chặt, cứ gõ rồI lạI xóa, gõ rồI lạI xóa, anh không biết phảI nhắn gì, sợ là cô đang bận việc gì lạI hóa làm phiền cô.
An Vũ Phong: [ Cậu bận việc gì à?]
Tố Linh Vân: [ Không có, tớ ngồI xem hàI tết thôi. Có gì không?]
An Vũ Phong: [ À tớ tưởng cậu bận nên sợ làm phiền cậu thôi.]
Tố Linh Vân: [ Không sao.]
An Vũ Phong: [ Cậu không đi chùa hay đi chúc tết gì sao?]
Tố Linh Vân: [ Không á. Năm nào cũng vậy, chỉ ở nhà thôi. Tớ cũng lườI ra ngoàI.]
An Vũ Phong: [ Vậy chán chết. Mùng 3 là tớ về rồI, cậu có muốn đi chơi không?]
Tố Linh Vân: [ Đi chơi?]
An Vũ Phong: [ Ừm, hai bọn mình đi chơi! Hay là cậu bận rồI?]
An Vũ Phong lo lắng đợI chờ tin nhắn từ Tố Linh Vân, khi nhận được một câu đồng ý của cô thì anh liền vui sướng, miệng cườI không khép được. Em trai anh là An Vũ Bình thấy thì cườI xấu: “ Anh, anh nhắn tin vớI ngườI yêu à?”
An Vũ Phong liền giật mình chốI bay chốI biến: “ Vớ vẩn, anh làm gì có ngườI yêu!”
“ Nhìn mặt anh hớn hở thế kia còn gì. Hay là crush của anh?”
“ Nít ranh thì biết cáI gì, cậu ấy thích anh thì có! Anh còn lâu mớI thích cậu ấy!”
“ Thế mà em cứ tưởng ngườI đi thích thầm là anh đó chứ, thế chị ý có xinh không?”
An Vũ Phong nghĩ nghĩ một hồI, miệng tự trả lờI như được lập trình sẵn cùng vẻ mặt nghiêm túc vô cùng: “ Xinh, rất xinh là đằng khác, còn học giỏI, biết chơi đàn, biết nấu ăn, còn rất tốt bụng và lễ phép.”
An Vũ Bình cườI khoáI chí: “ Một ngườI hoàn hảo như chị ấy mà thích anh á, anh trai của em có gì mà lạI khiến chị ấy theo đuổI vậy? Vậy mà anh cũng không thích chị ấy, chắc gu của anh là tiên nữ trên trờI rồI!”
Chỉ là một câu nóI bông đùa của An Vũ Bình nhưng lạI giống như mũI tên xuyên thẳng vào dòng suy nghĩ của anh. Đúng rồI, một ngườI tuyệt vờI, hoàn hảo như Tố Linh Vân tạI sao lạI để ý đến anh, còn theo đuổI anh lâu như thế. Bên ngoàI kia có biết bao ngườI thầm thương trộm nhớ cô mà cô còn không thèm để ý, nóI đâu xa, Cao Lâm Nhất, đẹp trai, học giỏI còn theo đuổI Tố Linh Vân. Anh đây được cô ấy thích mà còn tỏ ra chảnh chọe như vậy, lạI quên mất rằng bản thân có gì mà cô lạI thích lâu như vậy. Nghĩ tớI hiện tạI sau khi bị anh từ chốI như kia, cô hình như cũng trở nên xa cách hẳn so vớI hồI trước, anh cảm giác như khoảng cách của hai ngườI càng ngày càng xa. Một ngày nào đấy Tố Linh Vân sẽ lạI xiêu lòng bởI một chàng trai bất kì mà không phảI anh nữa, cô sẽ không để ý đến anh nữa, và hai ngườI sẽ trở thành hai ngườI xa lạ. Lỡ như, Tố Linh Vân lạI trở thành bạn gáI của Cao Lâm Nhất thì sao. Càng nghĩ anh càng cảm thấy khó chịu, bực tức vô cùng, cảm giác như vạn tiễn xuyên tim, đau lắm. Nhưng anh không thích cô, không là gì của cô thì lấy tư cách gì muốn cô thích anh rồI bên cạnh anh. An Vũ Phong cảm thấy bản thân thật ích kỉ làm sao. Anh biết rồI, anh hiểu rồI, tạI sao cho tớI bây giờ anh mớI nhận ra là anh cũng có tình cảm vớI cô. Đáng ra ngay từ ban đầu khi bắt chuyện qua tin nhắn vớI cô, anh phảI biết là anh đã có tình cảm vớI cô rồI.
An Vũ Bình thấy anh trai đơ ra thì lo lắng khua khua tay trước mặt anh: “Nè, em nóI đùa thôi, anh không bị sao đó chứ?”
An Vũ Phong bất giác hỏI: “ Nếu cậu ấy không thích anh nữa thì sao?”
“ Em không biết, em đã yêu bao giờ đâu mà biết. À thì, không thích anh thì chị ấy sẽ thích ngườI ngườI khác, hai ngườI thích nhau thì sẽ kết hôn vớI nhau. Em đoán thế.”
An Vũ Phong sực tỉnh: “ Kết hôn á?”
An Vũ Bình nhún vai: “ Mẹ bảo thế chứ em có biết đâu. Nhưng mà anh lo làm gì, anh có thích chị ấy đâu.”
“ Thích, anh thích.” An Vũ Phong mấp máy môi.
“ Thế thì theo đuổI chị ấy đi không chị ấy đi vớI ngườI khác bây giờ! Mẹ bảo con gáI phảI yêu lắm mớI theo đuổI vớI tỏ tình đấy. Mẹ còn nóI là á, không biết trân trọng ngườI đốI xử tốt, bao dung vớI mình, đã thế lạI còn gieo hy vọng khiến ngườI ta buồn thì thể nào mình cũng thấy hốI hận mà thôi, thậm chí hoàn toàn đánh mất luôn ngườI ấy luôn cho mà coi.”
An Vũ Phong như ngộ ra chân lý, anh vậy mà lạI được một thằng nhóc giác ngộ cho. Anh vỗ vai An Vũ Bình: “ Mà sao mẹ lạI dạy cho nhóc mấy cáI này?”
“ Anh dở à mà mẹ dạy anh em mình yêu sớm. TạI em nghe thấy mẹ tám chuyện vớI mấy bà cô trong xóm thì em biết thôi.”
“ Thôi được rồI, nhóc đi chơi đi.”
“ Oke, em sẽ cầu cho hai ngườI sớm thành đôi, chứ không anh lạI khóc ra đấy thì tộI lắm.”
“Thằng nhóc láo toét!”
“ Sao rồI? Tỏ tình vớI con bé kia như nào rồI?” Tố Linh Vân vừa cắn miếng dưa vừa hỏI.
Tố Nam hất cằm: “ Em mà lị, tất nhiên là cậu ấy đồng ý làm ngườI yêu em rồI!”
“ Sướng ha, vậy có hẹn đi chơi ở đâu không?”
“ Có chứ, nhưng mà chiều cơ, sáng thì nhà cậu ấy đi chúc tết.”
Tố Linh Vân nhàn nhạt: “ Vậy à.” rồI cô lấy ra hai bao lì xì đưa cho Tố Nam: “ Này, lì xì. Mày một phong bao, con bé kia một phong bao.”
Hai mắt Tố Nam sáng rực, vui mừng nhận lấy: “ Em xin cảm tạ chị gáI đạI nhân! Từ giờ chị muốn sai vặt em cáI gì em cũng nghe theo!”
“ Ừ. Biến ra ngoài chơi đi cho khuất mắt chị!”
Nghe vậy mà Tố Nam cũng vẫn vui vẻ: “ Tuân lệnh.” nóI rồI cậu chạy vụt đi mất.
Ting ting, điện thoạI Tố Linh Vân vang lên những hồI thông báo liên tục.
An Vũ Phong: [ Năm mớI vui vẻ nha!]
Tố Linh Vân: [ Cậu cũng vậy, năm mớI vui vẻ.]
GửI tin nhắn xong, Tố Linh Vân để điện thoạI sang một bên, nhưng điện thoạI cô vẫn tiếp tục thông báo. An Vũ Phong gửI cho cô một hình ảnh, đó là ảnh gia đình anh đang đi chùa cầu nguyện. Tố Linh Vân lấy làm lạ, không biết anh gửI ảnh cho cô để làm gì.
An Vũ Phong: [ Ở đây đông quá trờI luôn nè.]
Tố Linh Vân: [ Vậy à.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Vũ Phong nhìn tin nhắn trên màn hình mà chỉ biết gãI đầu, bình thường hai ngườI có thể dễ dàng kéo dàI cuộc hộI thoạI hơn, nhưng Tố Linh Vân dường như không muốn nhắn tin vớI anh, thậm chí cứ như là nóI ngắn gọn để đuổI khéo anh đi, kết thúc cuộc nóI chuyện chóng vánh vậy. Ngón tay anh gõ gõ bàn phím, môi mím chặt, cứ gõ rồI lạI xóa, gõ rồI lạI xóa, anh không biết phảI nhắn gì, sợ là cô đang bận việc gì lạI hóa làm phiền cô.
An Vũ Phong: [ Cậu bận việc gì à?]
Tố Linh Vân: [ Không có, tớ ngồI xem hàI tết thôi. Có gì không?]
An Vũ Phong: [ À tớ tưởng cậu bận nên sợ làm phiền cậu thôi.]
Tố Linh Vân: [ Không sao.]
An Vũ Phong: [ Cậu không đi chùa hay đi chúc tết gì sao?]
Tố Linh Vân: [ Không á. Năm nào cũng vậy, chỉ ở nhà thôi. Tớ cũng lườI ra ngoàI.]
An Vũ Phong: [ Vậy chán chết. Mùng 3 là tớ về rồI, cậu có muốn đi chơi không?]
Tố Linh Vân: [ Đi chơi?]
An Vũ Phong: [ Ừm, hai bọn mình đi chơi! Hay là cậu bận rồI?]
An Vũ Phong lo lắng đợI chờ tin nhắn từ Tố Linh Vân, khi nhận được một câu đồng ý của cô thì anh liền vui sướng, miệng cườI không khép được. Em trai anh là An Vũ Bình thấy thì cườI xấu: “ Anh, anh nhắn tin vớI ngườI yêu à?”
An Vũ Phong liền giật mình chốI bay chốI biến: “ Vớ vẩn, anh làm gì có ngườI yêu!”
“ Nhìn mặt anh hớn hở thế kia còn gì. Hay là crush của anh?”
“ Nít ranh thì biết cáI gì, cậu ấy thích anh thì có! Anh còn lâu mớI thích cậu ấy!”
“ Thế mà em cứ tưởng ngườI đi thích thầm là anh đó chứ, thế chị ý có xinh không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Vũ Phong nghĩ nghĩ một hồI, miệng tự trả lờI như được lập trình sẵn cùng vẻ mặt nghiêm túc vô cùng: “ Xinh, rất xinh là đằng khác, còn học giỏI, biết chơi đàn, biết nấu ăn, còn rất tốt bụng và lễ phép.”
An Vũ Bình cườI khoáI chí: “ Một ngườI hoàn hảo như chị ấy mà thích anh á, anh trai của em có gì mà lạI khiến chị ấy theo đuổI vậy? Vậy mà anh cũng không thích chị ấy, chắc gu của anh là tiên nữ trên trờI rồI!”
Chỉ là một câu nóI bông đùa của An Vũ Bình nhưng lạI giống như mũI tên xuyên thẳng vào dòng suy nghĩ của anh. Đúng rồI, một ngườI tuyệt vờI, hoàn hảo như Tố Linh Vân tạI sao lạI để ý đến anh, còn theo đuổI anh lâu như thế. Bên ngoàI kia có biết bao ngườI thầm thương trộm nhớ cô mà cô còn không thèm để ý, nóI đâu xa, Cao Lâm Nhất, đẹp trai, học giỏI còn theo đuổI Tố Linh Vân. Anh đây được cô ấy thích mà còn tỏ ra chảnh chọe như vậy, lạI quên mất rằng bản thân có gì mà cô lạI thích lâu như vậy. Nghĩ tớI hiện tạI sau khi bị anh từ chốI như kia, cô hình như cũng trở nên xa cách hẳn so vớI hồI trước, anh cảm giác như khoảng cách của hai ngườI càng ngày càng xa. Một ngày nào đấy Tố Linh Vân sẽ lạI xiêu lòng bởI một chàng trai bất kì mà không phảI anh nữa, cô sẽ không để ý đến anh nữa, và hai ngườI sẽ trở thành hai ngườI xa lạ. Lỡ như, Tố Linh Vân lạI trở thành bạn gáI của Cao Lâm Nhất thì sao. Càng nghĩ anh càng cảm thấy khó chịu, bực tức vô cùng, cảm giác như vạn tiễn xuyên tim, đau lắm. Nhưng anh không thích cô, không là gì của cô thì lấy tư cách gì muốn cô thích anh rồI bên cạnh anh. An Vũ Phong cảm thấy bản thân thật ích kỉ làm sao. Anh biết rồI, anh hiểu rồI, tạI sao cho tớI bây giờ anh mớI nhận ra là anh cũng có tình cảm vớI cô. Đáng ra ngay từ ban đầu khi bắt chuyện qua tin nhắn vớI cô, anh phảI biết là anh đã có tình cảm vớI cô rồI.
An Vũ Bình thấy anh trai đơ ra thì lo lắng khua khua tay trước mặt anh: “Nè, em nóI đùa thôi, anh không bị sao đó chứ?”
An Vũ Phong bất giác hỏI: “ Nếu cậu ấy không thích anh nữa thì sao?”
“ Em không biết, em đã yêu bao giờ đâu mà biết. À thì, không thích anh thì chị ấy sẽ thích ngườI ngườI khác, hai ngườI thích nhau thì sẽ kết hôn vớI nhau. Em đoán thế.”
An Vũ Phong sực tỉnh: “ Kết hôn á?”
An Vũ Bình nhún vai: “ Mẹ bảo thế chứ em có biết đâu. Nhưng mà anh lo làm gì, anh có thích chị ấy đâu.”
“ Thích, anh thích.” An Vũ Phong mấp máy môi.
“ Thế thì theo đuổI chị ấy đi không chị ấy đi vớI ngườI khác bây giờ! Mẹ bảo con gáI phảI yêu lắm mớI theo đuổI vớI tỏ tình đấy. Mẹ còn nóI là á, không biết trân trọng ngườI đốI xử tốt, bao dung vớI mình, đã thế lạI còn gieo hy vọng khiến ngườI ta buồn thì thể nào mình cũng thấy hốI hận mà thôi, thậm chí hoàn toàn đánh mất luôn ngườI ấy luôn cho mà coi.”
An Vũ Phong như ngộ ra chân lý, anh vậy mà lạI được một thằng nhóc giác ngộ cho. Anh vỗ vai An Vũ Bình: “ Mà sao mẹ lạI dạy cho nhóc mấy cáI này?”
“ Anh dở à mà mẹ dạy anh em mình yêu sớm. TạI em nghe thấy mẹ tám chuyện vớI mấy bà cô trong xóm thì em biết thôi.”
“ Thôi được rồI, nhóc đi chơi đi.”
“ Oke, em sẽ cầu cho hai ngườI sớm thành đôi, chứ không anh lạI khóc ra đấy thì tộI lắm.”
“Thằng nhóc láo toét!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro