Một loại biểu h...
2024-08-18 09:45:55
Ra khỏi phòng tắm, Thu Minh trực tiếp đến mép giường ngồi xuống.
Lê Thu Thủy ngồi ở bàn cũng không quá chú ý đến bạn mình, cô đeo trên tai chiếc headphones, vô cùng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính với vô số màu sắc đang chiếu rọi lên da mặt, dường như là đang xem chương trình ca nhạc của nam ca sĩ mà cô yêu thích, qua vài phút lại gõ nhịp chân theo điệp khúc còn thỉnh thoảng nhắm mắt lại để cảm nhận từng nốt nhạc.
Nhìn vào thời gian trên đồng hồ, Thu Minh cụp mắt ý thức rõ ràng việc sắp nên làm, cô kéo chiếc rèm trượt dọc hướng thanh treo rồi mở ba lô lấy ra những tập tài liệu và những cuốn sách đã được chọn ở nhà sách.
Ánh đèn bàn học bật mở làm cho từng đường cong trên khuôn mặt Thu Minh trở nên mềm mại hơn.
Sáu giờ, Thu Minh quyết định tự học trước.
Dõi theo từng ký hiệu và công thức trên giấy, thỉnh thoảng lại lật thêm vài trang sách.
Cứ như vậy, Thu Minh bắt đầu mờ mịt sau hơn năm mươi phút tự chinh phục toán học, cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại sau đó chọn soạn một tin nhắn.
Tô Ngọc Thu Minh: Xin chào;
Tô Ngọc Thu Minh: Anh có thời gian không?
Sau khi gửi thành công, Thu Minh ảo não lấy tay chống cằm tự hỏi nhỏ bản thân:
“Có phải quá dựa dẫm vào người ta rồi không? Hay là thu hồi?”
Lát sau, cô còn chưa kịp gõ chữ thì bong bóng chat đột nhiên hiện lên màn hình.
-Ting-
Trần Thanh Duy: Còn cần không?
Nhắm mắt một lúc, hít thở sâu để xua tan cảm giác bối rối.
Tô Ngọc Thu Minh: Còn ạ.
Trước mặt là sách vở, bên cạnh là Thanh Duy.
Thu Minh rủ mắt, nhấc chiếc bút lên sau đó tiếp tục với câu hỏi.
Giải phương trình sin x + cos x \= 1 trong khoảng [0; 2π]
Trần Thanh Duy: Đầu tiên sử dụng đồng nhất thức và các phương pháp lượng giác, sau đó tìm các giá trị x cho phương trình thỏa mãn.
Tô Ngọc Thu Minh: Dạ
Vài phút trôi qua, cô gục đầu xuống mặt bàn, ngón tay vô tình đặt lên điện thoại khiến nó gửi thêm một biểu tượng like.
Trần Thanh Duy: Em làm được không?
- “Trần Thanh Duy” đã thu hồi một tin nhắn.
Nhận thấy sự căng thẳng của cô, anh nghĩ rằng việc hỗ trợ qua tin nhắn có thể không đủ.
Điện thoại reo lên, từng hồi chuông vang rõ ràng hơn bao giờ hết trong không gian yên tĩnh.
Cô, nên làm gì đây.
Suy nghĩ một chút, cô chọn nhận cuộc gọi, giọng hơi bối rối: “Dạ, em đây.”
“Có thể gọi bằng video chứ? Em đặt camera đối diện bài toán là được.”
“C- Có thể!”
Trong ánh sáng mờ ảo của phòng, khuôn mặt anh hiện ra rõ ràng trên màn hình.
Làn da hơi ướt, những nước vẫn còn đọng đang liên tục nhỏ giọt từ tóc đổ xuống cổ áo.
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh phát ra từ anh như một làn sóng nhẹ nhàng lướt qua, mang theo cảm giác ấm áp như thể đang nói chuyện ở khoảng cách thật gần.
Mỗi từ ngữ được truyền tải vô cùng tận tâm: “Ở đây, ta sử dụng đồng nhất thức sin bình x + cos bình x \= 1.”
Gạt đi những suy nghĩ riêng, Thu Minh tập trung dõi theo từng cách thức mà anh nêu lên.
Từ trước đến nay cô luôn cảm thấy vận khí của mình không tốt;
Nhưng hiện tại có thể xem những thứ may mắn đang đến chính là nhờ đánh đổi mà có được.
Bầu trời đêm như một tấm vải nhung đen tuyền được điểm xuyết bởi hàng ngàn ngôi sao lấp lánh.
Trăng tròn trên treo cao, thả ánh sáng bạc chiếu xuống mọi vật một lớp huyền diệu tựa trong giấc mơ.
---
Sáng sớm hôm sau.
Buổi học lại bắt đầu, Thu Minh nhanh chóng sửa soạn rồi đến trường.
Mỗi bước chân đều làm lộ ra thứ phụ kiện mới mà cô gắn vào bằng một sợi dây màu trắng. Chú gấu bông nhỏ có kích thước bằng lòng bàn tay, bộ lông mịn màu nâu nhạt, mắt mũi và miệng được thêu bằng chỉ đen.
Lê Thu Thủy tiến đến bên cạnh, sau đó chỉ vào chú gấu: “Dễ thương quá đi.”
Nghe vậy, Thu Minh nở nụ cười ngọt ngào, cũng nhìn qua một chút: “Đúng đó, dễ thương.”
Cả hai cùng rời ký túc xá, đến lớp học.
Tại lớp, thầy Nguyễn Gia Nhật đứng trên bục giảng, cầm phấn chia bảng làm bốn phần khiến một số học sinh bên dưới một phen toát mồ hôi.
Thu Thủy ngồi bên cạnh liên tục chấp tay khấn vái: “Thiên địa ơi, thiên linh linh địa linh linh, hãy giúp con được trả bài đơn giản.”, sau đó cô tiếp tục nói thêm: “Con hứa sẽ mua hai kí trái cây đền đáp ân tình.”
Vừa đúng lúc dứt lời xin xỏ thần linh, thầy đã chỉ đích danh được bốn người “may mắn” hôm nay, trong đó có Thu Minh, Thu Thủy và hai người bạn khác.
Thu Thủy đứng trên bục vô cùng xúc động, bài đơn giản.
Còn Thu Minh nhận được một bài toán nâng cao, lần đầu tiên không cảm thấy sợ hãi.
Vào những môn học chính gồm toán học, vật lý, hóa học, ngữ văn hay tiếng anh học sinh có quyền được chọn lựa lớp để tham gia các tiết học.
Bên dưới Tuấn Đình dường như muốn nói gì đó, cậu nghiêng người hướng lên phần bảng mà Thu Minh đang đứng, chăm chú theo dõi.
Kiến thức đã được Thu Minh nắm rõ, cách trình bày tuần tự, rất nhanh đã giải xong.
Xuống chỗ ngồi, Thu Thủy liền huých vai Thu Minh, giọng bất ngờ nói: “Cậu chỉ xuống sau tớ tầm ba phút thôi đó, giỏi quá!”
“Tớ đã học.”
“Khi nào cơ?”
“Tối qua đó.”
Thu Thủy nhìn cô, càng thêm bất ngờ: “Nhanh như vậy sao? Toán nâng cao?”
Nên nói với Thu Thủy rằng bản thân cô có tài;
Hay là, được người ưu tú chỉ dẫn.
Thu Minh suy tư hai giây, sau đó nghiêm túc thừa nhận: “Tối qua, tớ có nhận được sự giúp đỡ.”
Còn chưa kịp để Thu Thủy hỏi thêm, giọng thầy Nhật đã ầm ầm truyền đến.
“Hai bạn ngồi bàn ba dãy thứ nhất từ dưới đếm lên. Trật tự!”
Hai người lập tức yên lặng lại.
Tiết học cũng nhanh chóng kết thúc, dưới nhà ăn là các món ăn được dọn ra còn đang bốc khói nghi ngút.
Huân Tiến hôm nay vắng học, đơn xin nghỉ học báo phát sốt nhập viện khiến không gian xung quanh đặc biệt yên tĩnh.
Tô Ngọc Thu Minh đứng trước quầy ăn, muốn chọn nui xào bò nhưng trong khay hiện tại chỉ có một phần, số còn lại vẫn chưa nêm nếm xong.
Điều quan trọng hiện tại chính là có đến hai người muốn gọi phần ăn đó, bao gồm cô nhưng cô biết chắc rằng phần ăn sẽ là của mình vì cô đã đến trước.
Thu Minh nhìn vào người kế bên, nghĩ một chút rồi chủ động nói: “Chị gái, hay là chị nhận phần này đi.”
Đối ngược với thái độ của cô, người bên cạnh lại rất thô lỗ: “Tất nhiên rồi, tại sao tôi phải nhường?”
Người này, sao có thể vô lý như vậy chứ.
Thu Minh lập tức yên lặng lại, chủ động múc lấy phần ăn duy nhất trong khay bỏ vào bát của mình.
Nhìn hành động của cô, chị gái bên cạnh đặt mạnh chiếc bát trong tay xuống tạo nên âm thanh va chạm lớn: “Mày muốn kiếm chuyện với tao đúng không?”
Thu Minh nâng cằm hướng về phía cô, nói với giọng vô cùng khó hiểu: “Với cách hành xử này sao chị có thể vào học ở đây thế, tôi thật không biết chị học giỏi bao nhiêu.” Sau đó cô nhìn vào bảng tên học sinh của chị ta, phân tích thêm: “Phạm Thục Nghi, tên chị lạ thật đó, hình như không có xuất hiện ở bảng vinh danh của trường đúng không ạ?”
Bị câu nói của cô công kích, chị ta đang giơ cao tay chuẩn bị muốn đánh người thì đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt lại.
“Thục Nghi, đừng gây chuyện nữa, bao nhiêu lần rồi?”
“Tớ- do con nhỏ này động đến tớ mà!”
Thu Minh cũng ngẩng cao đầu, đối diện với ánh mắt kia.
Là anh Thanh Duy.
Thấy Thu Minh đứng giữa đám hỗn loạn, Thu Thủy cũng gấp rút chạy ra từ khu nhà vệ sinh, nhìn thấy một tay Thanh Duy đang giữ chặt tay người kế bên, cô liền nắm bắt được vấn đề:
“Ở đây có chuyện gì vậy Thu Minh? Cậu bị ức hiếp đúng không?”
Cũng không tính là bị ức hiếp hoàn toàn, đoạn sau rõ ràng là cô đang ức hiếp người ta.
Nếu lúc nãy ăn phải cái tát kia, cô thề sẽ trả lại gấp mười.
Thu Minh không nói nữa, cô gật đầu cảm ơn Thanh Duy vì đã giải vây nhanh chóng cho mình, sau đó bưng phần ăn đi về phía bàn, ngồi xuống.
Nhà ăn trở nên ồn ào hơn vì sự việc vừa rồi, Thu Thủy cũng nhanh chóng lấy phần ăn sau đó đến ngồi bên cạnh Thu Minh: “Bà chị đó là ai vậy chứ, nhìn xấu xa chết đi được. Chị ta có làm gì cậu không?”
“Không có, tớ chỉ nói chuyện một chút thôi.”, nói rồi cô cắm ông hút vào hộp sữa, đầu kia ngậm vào miệng.
“Tớ không biết Thu Minh cũng mạnh mẽ như vậy đó, lúc nãy chị ta mà dám tát Thu Minh, tớ quyết tâm sẽ trù ẻo chị ta xui xẻo một tháng.”, nhưng Thu Thủy lại chợt cảm thấy không đủ, cô vội sửa thành hai tháng…
Thu Minh không đáp lời, dưới đáy mắt cô ánh lên dòng suy tư với vô vàn điều đã qua.
Vẻ bề ngoài không thể nói lên bản chất bên trong, một con người thành công tài giỏi khi đứng sau ánh hào hang hoa lệ cũng có thể yếu đuối, mệt mỏi hay thậm chí muốn chạy trốn vô hồi vô hạn. Thế nhưng như vậy thì có sao, những ánh mắt ngấn lệ của quá khứ cũng chính là động lực đẽo tạc nên con người của hiện tại.
Giờ giải lao kết thúc.
Bầu không gian rung lên bởi sức nóng, làm cho mọi thứ dường như chậm lại dưới ánh mặt trời gay gắt, những ô cửa sổ phản chiếu ánh sáng như những tấm gương nhỏ.
Nghĩ đến việc Huân Tiến đang thoi thóp trên giường bệnh khiến Thu Thủy vô cùng bồn chồn, ra về liền kéo tay Thu Minh cùng đi đến bệnh viện.
Trong mắt cô tất cả đều là cảm xúc chân thành nhưng mồm miệng lại không thành thật.
Lê Thu Thủy căng thẳng nói: “Tớ muốn đến xem cậu ta sống hay chết ấy mà, bạn Thu Minh đi với tớ nha.”
Thu Minh nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô càng thêm chột dạ: “Nếu một mình tớ đến, cậu ta chắc chắn sẽ nói với cả trường rằng tớ cảm nắng cậu ta, lo lắng cậu ta, nhớ nhung cậu ta- đúng rồi, còn nữa, danh dự của tớ. Đi mà, Thu Minh ơi.”
Vốn ban đầu Thu Minh còn thật sự nghĩ rằng Thu Thủy muốn đến để trêu chọc Huân Tiến, nhưng với tốc độ đạp xe đang vô cùng nhanh ở thời điểm hiện tại của cô, bánh xe lướt nhanh trên mặt đường bao nhiêu thì lòng Thu Thủy khẩn trương bấy nhiêu.
“Cậu đi chậm một chút, nguy hiểm lắm đó.”
“Thu Minh đừng lo, tớ có hơn mười năm tuổi nghề, tích góp đến nay chỉ ngã đúng 20 lần trong đó ngã do tên Huân Lùi kia 17 lần.” Vừa dứt lời, tay cô cuộn tròn thành nấm đấm, đấm mạnh vào không trung để giải tỏa uất hận.
Thu Thủy không biết lựa lời nói giúp người khác an tâm hơn sao, Thu Minh nghĩ thầm trong lòng sau đó căng thẳng nắm chặt yên xe đạp mặc kệ cô bạn mình.
Những rung động đầu đời như trái tim giấu kín trong ngăn kéo e ấp không dám lộ diện, cũng giống như những sợi tơ mảnh mai từng chút nhẹ nhàng đan vào nhau tạo nên một bức tranh đầy ngọt ngào nơi lồng ngực.
Lê Thu Thủy ngồi ở bàn cũng không quá chú ý đến bạn mình, cô đeo trên tai chiếc headphones, vô cùng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính với vô số màu sắc đang chiếu rọi lên da mặt, dường như là đang xem chương trình ca nhạc của nam ca sĩ mà cô yêu thích, qua vài phút lại gõ nhịp chân theo điệp khúc còn thỉnh thoảng nhắm mắt lại để cảm nhận từng nốt nhạc.
Nhìn vào thời gian trên đồng hồ, Thu Minh cụp mắt ý thức rõ ràng việc sắp nên làm, cô kéo chiếc rèm trượt dọc hướng thanh treo rồi mở ba lô lấy ra những tập tài liệu và những cuốn sách đã được chọn ở nhà sách.
Ánh đèn bàn học bật mở làm cho từng đường cong trên khuôn mặt Thu Minh trở nên mềm mại hơn.
Sáu giờ, Thu Minh quyết định tự học trước.
Dõi theo từng ký hiệu và công thức trên giấy, thỉnh thoảng lại lật thêm vài trang sách.
Cứ như vậy, Thu Minh bắt đầu mờ mịt sau hơn năm mươi phút tự chinh phục toán học, cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại sau đó chọn soạn một tin nhắn.
Tô Ngọc Thu Minh: Xin chào;
Tô Ngọc Thu Minh: Anh có thời gian không?
Sau khi gửi thành công, Thu Minh ảo não lấy tay chống cằm tự hỏi nhỏ bản thân:
“Có phải quá dựa dẫm vào người ta rồi không? Hay là thu hồi?”
Lát sau, cô còn chưa kịp gõ chữ thì bong bóng chat đột nhiên hiện lên màn hình.
-Ting-
Trần Thanh Duy: Còn cần không?
Nhắm mắt một lúc, hít thở sâu để xua tan cảm giác bối rối.
Tô Ngọc Thu Minh: Còn ạ.
Trước mặt là sách vở, bên cạnh là Thanh Duy.
Thu Minh rủ mắt, nhấc chiếc bút lên sau đó tiếp tục với câu hỏi.
Giải phương trình sin x + cos x \= 1 trong khoảng [0; 2π]
Trần Thanh Duy: Đầu tiên sử dụng đồng nhất thức và các phương pháp lượng giác, sau đó tìm các giá trị x cho phương trình thỏa mãn.
Tô Ngọc Thu Minh: Dạ
Vài phút trôi qua, cô gục đầu xuống mặt bàn, ngón tay vô tình đặt lên điện thoại khiến nó gửi thêm một biểu tượng like.
Trần Thanh Duy: Em làm được không?
- “Trần Thanh Duy” đã thu hồi một tin nhắn.
Nhận thấy sự căng thẳng của cô, anh nghĩ rằng việc hỗ trợ qua tin nhắn có thể không đủ.
Điện thoại reo lên, từng hồi chuông vang rõ ràng hơn bao giờ hết trong không gian yên tĩnh.
Cô, nên làm gì đây.
Suy nghĩ một chút, cô chọn nhận cuộc gọi, giọng hơi bối rối: “Dạ, em đây.”
“Có thể gọi bằng video chứ? Em đặt camera đối diện bài toán là được.”
“C- Có thể!”
Trong ánh sáng mờ ảo của phòng, khuôn mặt anh hiện ra rõ ràng trên màn hình.
Làn da hơi ướt, những nước vẫn còn đọng đang liên tục nhỏ giọt từ tóc đổ xuống cổ áo.
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh phát ra từ anh như một làn sóng nhẹ nhàng lướt qua, mang theo cảm giác ấm áp như thể đang nói chuyện ở khoảng cách thật gần.
Mỗi từ ngữ được truyền tải vô cùng tận tâm: “Ở đây, ta sử dụng đồng nhất thức sin bình x + cos bình x \= 1.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gạt đi những suy nghĩ riêng, Thu Minh tập trung dõi theo từng cách thức mà anh nêu lên.
Từ trước đến nay cô luôn cảm thấy vận khí của mình không tốt;
Nhưng hiện tại có thể xem những thứ may mắn đang đến chính là nhờ đánh đổi mà có được.
Bầu trời đêm như một tấm vải nhung đen tuyền được điểm xuyết bởi hàng ngàn ngôi sao lấp lánh.
Trăng tròn trên treo cao, thả ánh sáng bạc chiếu xuống mọi vật một lớp huyền diệu tựa trong giấc mơ.
---
Sáng sớm hôm sau.
Buổi học lại bắt đầu, Thu Minh nhanh chóng sửa soạn rồi đến trường.
Mỗi bước chân đều làm lộ ra thứ phụ kiện mới mà cô gắn vào bằng một sợi dây màu trắng. Chú gấu bông nhỏ có kích thước bằng lòng bàn tay, bộ lông mịn màu nâu nhạt, mắt mũi và miệng được thêu bằng chỉ đen.
Lê Thu Thủy tiến đến bên cạnh, sau đó chỉ vào chú gấu: “Dễ thương quá đi.”
Nghe vậy, Thu Minh nở nụ cười ngọt ngào, cũng nhìn qua một chút: “Đúng đó, dễ thương.”
Cả hai cùng rời ký túc xá, đến lớp học.
Tại lớp, thầy Nguyễn Gia Nhật đứng trên bục giảng, cầm phấn chia bảng làm bốn phần khiến một số học sinh bên dưới một phen toát mồ hôi.
Thu Thủy ngồi bên cạnh liên tục chấp tay khấn vái: “Thiên địa ơi, thiên linh linh địa linh linh, hãy giúp con được trả bài đơn giản.”, sau đó cô tiếp tục nói thêm: “Con hứa sẽ mua hai kí trái cây đền đáp ân tình.”
Vừa đúng lúc dứt lời xin xỏ thần linh, thầy đã chỉ đích danh được bốn người “may mắn” hôm nay, trong đó có Thu Minh, Thu Thủy và hai người bạn khác.
Thu Thủy đứng trên bục vô cùng xúc động, bài đơn giản.
Còn Thu Minh nhận được một bài toán nâng cao, lần đầu tiên không cảm thấy sợ hãi.
Vào những môn học chính gồm toán học, vật lý, hóa học, ngữ văn hay tiếng anh học sinh có quyền được chọn lựa lớp để tham gia các tiết học.
Bên dưới Tuấn Đình dường như muốn nói gì đó, cậu nghiêng người hướng lên phần bảng mà Thu Minh đang đứng, chăm chú theo dõi.
Kiến thức đã được Thu Minh nắm rõ, cách trình bày tuần tự, rất nhanh đã giải xong.
Xuống chỗ ngồi, Thu Thủy liền huých vai Thu Minh, giọng bất ngờ nói: “Cậu chỉ xuống sau tớ tầm ba phút thôi đó, giỏi quá!”
“Tớ đã học.”
“Khi nào cơ?”
“Tối qua đó.”
Thu Thủy nhìn cô, càng thêm bất ngờ: “Nhanh như vậy sao? Toán nâng cao?”
Nên nói với Thu Thủy rằng bản thân cô có tài;
Hay là, được người ưu tú chỉ dẫn.
Thu Minh suy tư hai giây, sau đó nghiêm túc thừa nhận: “Tối qua, tớ có nhận được sự giúp đỡ.”
Còn chưa kịp để Thu Thủy hỏi thêm, giọng thầy Nhật đã ầm ầm truyền đến.
“Hai bạn ngồi bàn ba dãy thứ nhất từ dưới đếm lên. Trật tự!”
Hai người lập tức yên lặng lại.
Tiết học cũng nhanh chóng kết thúc, dưới nhà ăn là các món ăn được dọn ra còn đang bốc khói nghi ngút.
Huân Tiến hôm nay vắng học, đơn xin nghỉ học báo phát sốt nhập viện khiến không gian xung quanh đặc biệt yên tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ngọc Thu Minh đứng trước quầy ăn, muốn chọn nui xào bò nhưng trong khay hiện tại chỉ có một phần, số còn lại vẫn chưa nêm nếm xong.
Điều quan trọng hiện tại chính là có đến hai người muốn gọi phần ăn đó, bao gồm cô nhưng cô biết chắc rằng phần ăn sẽ là của mình vì cô đã đến trước.
Thu Minh nhìn vào người kế bên, nghĩ một chút rồi chủ động nói: “Chị gái, hay là chị nhận phần này đi.”
Đối ngược với thái độ của cô, người bên cạnh lại rất thô lỗ: “Tất nhiên rồi, tại sao tôi phải nhường?”
Người này, sao có thể vô lý như vậy chứ.
Thu Minh lập tức yên lặng lại, chủ động múc lấy phần ăn duy nhất trong khay bỏ vào bát của mình.
Nhìn hành động của cô, chị gái bên cạnh đặt mạnh chiếc bát trong tay xuống tạo nên âm thanh va chạm lớn: “Mày muốn kiếm chuyện với tao đúng không?”
Thu Minh nâng cằm hướng về phía cô, nói với giọng vô cùng khó hiểu: “Với cách hành xử này sao chị có thể vào học ở đây thế, tôi thật không biết chị học giỏi bao nhiêu.” Sau đó cô nhìn vào bảng tên học sinh của chị ta, phân tích thêm: “Phạm Thục Nghi, tên chị lạ thật đó, hình như không có xuất hiện ở bảng vinh danh của trường đúng không ạ?”
Bị câu nói của cô công kích, chị ta đang giơ cao tay chuẩn bị muốn đánh người thì đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt lại.
“Thục Nghi, đừng gây chuyện nữa, bao nhiêu lần rồi?”
“Tớ- do con nhỏ này động đến tớ mà!”
Thu Minh cũng ngẩng cao đầu, đối diện với ánh mắt kia.
Là anh Thanh Duy.
Thấy Thu Minh đứng giữa đám hỗn loạn, Thu Thủy cũng gấp rút chạy ra từ khu nhà vệ sinh, nhìn thấy một tay Thanh Duy đang giữ chặt tay người kế bên, cô liền nắm bắt được vấn đề:
“Ở đây có chuyện gì vậy Thu Minh? Cậu bị ức hiếp đúng không?”
Cũng không tính là bị ức hiếp hoàn toàn, đoạn sau rõ ràng là cô đang ức hiếp người ta.
Nếu lúc nãy ăn phải cái tát kia, cô thề sẽ trả lại gấp mười.
Thu Minh không nói nữa, cô gật đầu cảm ơn Thanh Duy vì đã giải vây nhanh chóng cho mình, sau đó bưng phần ăn đi về phía bàn, ngồi xuống.
Nhà ăn trở nên ồn ào hơn vì sự việc vừa rồi, Thu Thủy cũng nhanh chóng lấy phần ăn sau đó đến ngồi bên cạnh Thu Minh: “Bà chị đó là ai vậy chứ, nhìn xấu xa chết đi được. Chị ta có làm gì cậu không?”
“Không có, tớ chỉ nói chuyện một chút thôi.”, nói rồi cô cắm ông hút vào hộp sữa, đầu kia ngậm vào miệng.
“Tớ không biết Thu Minh cũng mạnh mẽ như vậy đó, lúc nãy chị ta mà dám tát Thu Minh, tớ quyết tâm sẽ trù ẻo chị ta xui xẻo một tháng.”, nhưng Thu Thủy lại chợt cảm thấy không đủ, cô vội sửa thành hai tháng…
Thu Minh không đáp lời, dưới đáy mắt cô ánh lên dòng suy tư với vô vàn điều đã qua.
Vẻ bề ngoài không thể nói lên bản chất bên trong, một con người thành công tài giỏi khi đứng sau ánh hào hang hoa lệ cũng có thể yếu đuối, mệt mỏi hay thậm chí muốn chạy trốn vô hồi vô hạn. Thế nhưng như vậy thì có sao, những ánh mắt ngấn lệ của quá khứ cũng chính là động lực đẽo tạc nên con người của hiện tại.
Giờ giải lao kết thúc.
Bầu không gian rung lên bởi sức nóng, làm cho mọi thứ dường như chậm lại dưới ánh mặt trời gay gắt, những ô cửa sổ phản chiếu ánh sáng như những tấm gương nhỏ.
Nghĩ đến việc Huân Tiến đang thoi thóp trên giường bệnh khiến Thu Thủy vô cùng bồn chồn, ra về liền kéo tay Thu Minh cùng đi đến bệnh viện.
Trong mắt cô tất cả đều là cảm xúc chân thành nhưng mồm miệng lại không thành thật.
Lê Thu Thủy căng thẳng nói: “Tớ muốn đến xem cậu ta sống hay chết ấy mà, bạn Thu Minh đi với tớ nha.”
Thu Minh nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô càng thêm chột dạ: “Nếu một mình tớ đến, cậu ta chắc chắn sẽ nói với cả trường rằng tớ cảm nắng cậu ta, lo lắng cậu ta, nhớ nhung cậu ta- đúng rồi, còn nữa, danh dự của tớ. Đi mà, Thu Minh ơi.”
Vốn ban đầu Thu Minh còn thật sự nghĩ rằng Thu Thủy muốn đến để trêu chọc Huân Tiến, nhưng với tốc độ đạp xe đang vô cùng nhanh ở thời điểm hiện tại của cô, bánh xe lướt nhanh trên mặt đường bao nhiêu thì lòng Thu Thủy khẩn trương bấy nhiêu.
“Cậu đi chậm một chút, nguy hiểm lắm đó.”
“Thu Minh đừng lo, tớ có hơn mười năm tuổi nghề, tích góp đến nay chỉ ngã đúng 20 lần trong đó ngã do tên Huân Lùi kia 17 lần.” Vừa dứt lời, tay cô cuộn tròn thành nấm đấm, đấm mạnh vào không trung để giải tỏa uất hận.
Thu Thủy không biết lựa lời nói giúp người khác an tâm hơn sao, Thu Minh nghĩ thầm trong lòng sau đó căng thẳng nắm chặt yên xe đạp mặc kệ cô bạn mình.
Những rung động đầu đời như trái tim giấu kín trong ngăn kéo e ấp không dám lộ diện, cũng giống như những sợi tơ mảnh mai từng chút nhẹ nhàng đan vào nhau tạo nên một bức tranh đầy ngọt ngào nơi lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro