Biến Cố Quán Tr...
2024-11-23 23:37:43
Lo lắng bọn thổ phỉ phái người thăm dò đi trước, Lương Ngôn dọc đường chỉ chọn đường nhỏ, tránh đường lớn.
Chạy đến kiệt sức, cũng chỉ dám núp dưới gốc cây nghỉ lấy hơi, rồi lại vội vàng lên đường.
Chờ đến khi hắn chạy đến quán trọ, lại phát hiện nơi đó đã có bảy con tuấn mã đang đứng.
"Chết rồi, không ngờ bọn chúng cưỡi ngựa nhanh như vậy, đã đến nơi rồi sao?
Ta vẫn là chậm một bước!"
Bên trong quán trà.
"Đại ca, phụ cận đã thăm dò rõ ràng, không có một ai, chỉ có gian phòng trong cùng của quán trà có một lão hòa thượng."
Trần Lâm nhíu mày:
"Lão hòa thượng?
Đi theo ta xem sao."
Mọi người đi theo hắn vào trong, đến trước cửa phòng, Trần Lâm âm thầm dò xét, xác định lão hòa thượng không có chút linh lực dao động nào, lúc này mới yên tâm, hướng Trình lão nhị nháy mắt.
Trình lão nhị hiểu ý, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, định xông vào kết liễu tính mạng lão hòa thượng.
Đúng lúc này, ngoài cửa quán trà bỗng có người cao giọng hô:
"Lão thần côn, vận may của ngươi đến rồi!
Hôm qua ngươi xem cho tiểu thư nhà ta một quẻ, nàng ấy tin chắc không nghi ngờ, đặc biệt sai ta quay lại tìm ngươi, muốn xin thêm một quẻ."
Tiếng nói vừa dứt, cửa lớn "ầm" một tiếng mở ra, một đứa trẻ mười tuổi, cao gầy, mặc áo vải thô, tay ôm một bọc vải bước vào.
"Ngươi yên tâm, sẽ không để ngươi xem bói không công, ta mang theo..."
Cậu bé còn chưa nói hết, dường như chú ý đến mọi người trong quán, lập tức im bặt, theo bản năng giấu bọc vải ra sau lưng.
Mọi người trong quán nhìn nhau cười, xem ra tên nhóc này mang theo bạc đến xin quẻ đây mà.
Trình lão nhị ho khan một tiếng, ôn hòa cười nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi đến tìm người xem bói?"
Cậu bé mặt mày hoảng hốt, sau đó lại như cố lấy dũng khí nói:
"Các ngươi là ai?
Gia gia ta là quan lớn triều đình, tiểu thư càng là kim chi ngọc diệp, ta vâng mệnh tiểu thư đến đây xin quẻ, nếu nhất thời nửa khắc không thể quay về, đến lúc đó tiểu thư nhất định sẽ truy cứu."
Trình lão nhị thầm cười lạnh, chợt nghĩ đến điều gì, lớn tiếng hỏi:
"Vừa rồi ngươi nói, ngươi là vâng mệnh tiểu thư nhà ngươi?"
Cậu bé nghe hắn hỏi vậy, dường như thêm can đảm, chống nạnh nói lớn:
"Đó là đương nhiên, tiểu thư nhà ta dung mạo hơn người, ngày thường mấy vị công tử vương tộc đều cố ý đến nhà ta làm quen, còn những kẻ giàu sang quyền quý, công tử nhà giàu kia, càng là dẫm nát cả cửa nhà ta, hừ, không biết bao nhiêu người muốn lấy lòng chúng ta đâu!"
Cậu bé không nói còn đỡ, vừa nói xong, Trình lão nhị càng ánh mắt sáng rực, sau đó ghé sát tai Trần Lâm thì thầm vài câu, Trần Lâm cũng mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Trình lão nhị được hắn đồng ý, liền nói:
"Tiểu huynh đệ, chúng ta bảy người đều là thương nhân đi đường, hôm nay gặp nhau ở đây cũng coi như duyên phận.
Nghe ngươi nói xong, chúng ta đối với tiểu thư nhà ngươi cũng vô cùng ngưỡng mộ, xin nhờ tiểu huynh đệ dẫn kiến một chút."
Cậu bé nghe xong vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, xua tay nói:
"Không được, không được, tiểu thư nhà ta lần này đặc biệt về quê nhà tế tổ, đã nói là không gặp bất kỳ ai, nếu dẫn các ngươi đi ta nhất định sẽ bị đánh gãy chân, hơn nữa thân phận các ngươi không rõ, lỡ như..."
Cậu bé còn chưa dứt lời, bỗng nghe "ầm" một tiếng, Thạch lão tam đã vỗ một chưởng vào bàn gỗ bên cạnh, chiếc bàn gỗ lập tức vỡ tan tành, mảnh vụn rơi đầy đất.
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên biết điều, ngươi thử nghĩ xem, là đầu ngươi cứng, hay là bàn gỗ này cứng?"
Cậu bé đã sớm kinh ngạc đến ngây người, lẩm bẩm:
"Các ngươi... Các ngươi..."
Trình lão nhị thấy vậy ho khan một tiếng:
"Tiểu huynh đệ, chúng ta chỉ là một đám thương nhân đi đường thôi, nhưng tính tình lại không giống nhau.
Ta tuy rằng nguyện ý nói lý lẽ với tiểu huynh đệ, nhưng mấy huynh đệ của ta e là không có kiên nhẫn như vậy, ta khuyên tiểu huynh đệ vẫn nên ngoan ngoãn hợp tác thì hơn, nếu không, hắc hắc..."
Ngữ khí uy hiếp đã vô cùng rõ ràng.
Cậu bé chột dạ, lập tức như cà tím bị thiêu, sợ hãi nhìn bọn chúng.
Thấy cậu bé đã bị dọa choáng váng, Trình lão nhị lại ôn hòa nói:
"Ngươi yên tâm, bảy huynh đệ chúng ta rất thích kết giao bằng hữu, hôm nay chỉ muốn được chiêm ngưỡng dung nhan tiểu thư, kết giao bằng hữu, không có ý gì khác."
Cậu bé dường như đã bị hắn thuyết phục, yếu ớt nói:
"Nếu đã vậy, ta sẽ dẫn các vị đi gặp một chút, ta ra ngoài cũng không ít thời gian rồi, mấy vị hiệp sĩ không bằng mượn ngựa dùng một lát."
Trình lão nhị gật đầu nói:
"Đáng lẽ phải như vậy."
Sau đó lại hướng hai tên thổ phỉ bên cạnh nháy mắt, hai người hiểu ý, lặng lẽ đi đến bên cạnh cậu bé, âm thầm kẹp cậu bé ở giữa, hiển nhiên là để đề phòng cậu bé bỏ chạy.
Chỉ là bọn chúng đều không chú ý tới, cậu bé lúc xoay người đi ra ngoài, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
Cậu bé này, tự nhiên chính là Lương Ngôn.
Lúc trước ở trong rừng hắn nghe được cuộc trò chuyện của mấy người, từ trong lời nói của bọn chúng suy đoán ra mấy người này hẳn là hạng háo sắc, trong lúc nguy cấp nghĩ ra kế sách dựng chuyện, bịa ra một vị tiểu thư khuynh quốc khuynh thành để dẫn dụ bọn chúng.
Chỉ là bản thân hắn căn bản không phải gia đinh nhà giàu sang nào, lại đi đâu tìm cho bọn chúng một vị tiểu thư khuynh quốc khuynh thành đây?
Lương Ngôn thầm cười khổ, chỉ sợ khi bọn chúng phát hiện ra điều không ổn, người đầu tiên muốn giết chính là hắn để trút giận, chỉ mong có thể dẫn bọn chúng đi xa một chút, để lão hòa thượng nhân cơ hội thoát thân.
Sau đó lại thầm than:
"Lão hòa thượng à lão hòa thượng, hy vọng ngươi linh hoạt một chút, đợi lát nữa nhân cơ hội chuồn đi, ngươi cứu ta một mạng, ta trả ngươi một mạng, chúng ta coi như huề nhau.
Hừ, ta tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa!"
Bên trong gian phòng của quán trà, lão tăng đang ngồi thiền nhập định.
Mọi chuyện bên ngoài, không sót một chút nào lọt vào thần thức của ông.
Bọn thổ phỉ kia sớm đã bị ông phát hiện, trong đó đều là võ giả phàm tục, kẻ cầm đầu bất quá chỉ là tiểu bối Luyện Khí tầng một, ông vốn không để vào mắt.
Chỉ là khi ông phát hiện Lương Ngôn quay trở lại, lén lút dò xét bên ngoài quán, lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Muốn biết tiểu oa nhi này quay lại làm gì.
Đến lúc này, ông làm sao còn không biết dụng ý của Lương Ngôn, không khỏi bật cười.
"Tiểu tử này quỷ linh tinh quái, thật sự là một kẻ phiền phức.
Ừm, tuy rằng tính cách có phần cực đoan, nhưng cũng coi như ân oán phân minh, trọng tình trọng nghĩa, nếu hơi dẫn dắt một chút, tương lai chưa chắc không thể đi vào chính đạo..."
Lão hòa thượng nghĩ thầm trong lòng, bất giác đã coi Lương Ngôn như nửa đồ đệ của mình.
Đang suy nghĩ, chuỗi tràng hạt trên tay bay ra, đang định ra tay.
Bỗng nhiên tai phải khẽ động, liền thu hồi tràng hạt.
"Xem ra quán trà này sắp náo nhiệt rồi, ha ha, cứ án binh bất động quan sát biến hóa trước đã."
Lúc này, Lương Ngôn đã cùng mọi người đi đến ngoài quán trà, đang định xuất phát, lại nghe thấy từ phía đường cái truyền đến tiếng vó ngựa hỗn loạn.
Trần Lâm bọn người nhìn rõ người đến liền dừng lại.
Ngựa đến trước mặt, một nam tử trung niên áo đen lật người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất:
"Bẩm bang chủ, mục tiêu bọn người kia không biết vì sao lại tăng tốc hành trình, đi suốt đêm, hiện giờ đã đến cách đây mười dặm, chẳng mấy chốc sẽ đến."
"Cái gì?"
Trần Lâm trừng mắt.
"Mấy hôm trước thám mã không phải còn nói phải ngày kia mới đến sao?!"
Nam tử trung niên áo đen vội vàng nói:
"Thuộc hạ cũng không biết, bọn chúng đột nhiên tăng tốc, buổi tối cũng không nghỉ ngơi, chỉ ngủ nửa đêm, cứ như vậy suốt đêm đi đường.
Thuộc hạ không dám chậm trễ, nhưng cũng chỉ nhanh hơn bọn chúng một chút."
Sắc mặt Trần Lâm hơi dịu lại, chậm rãi nói:
"Đã bọn chúng muốn chết sớm như vậy, chúng ta cũng không thể thất lễ, huynh đệ, hành động theo kế hoạch."
Trình lão nhị ghé sát tai hỏi:
"Vậy tiểu tử này và lão hòa thượng xử lý thế nào?
Hay là giết rồi chôn ở hậu viện?"
"Bây giờ giết bọn chúng quá sớm, trong đám người kia có một cao thủ lợi hại, đến cảnh giới của bọn họ, đối với mùi máu tanh cực kỳ mẫn cảm, nếu bị nàng ta phát hiện ra manh mối, e rằng bất lợi cho kế hoạch của chúng ta."
"Vậy phải làm sao?"
Trần Lâm trầm ngâm một lát nói:
"Lão hòa thượng kia từ đầu đến cuối không hề động đậy, cũng không biết là mù hay điếc, không đáng lo ngại.
Còn tiểu tử này...
Chúng ta không phải còn thiếu một tên bồi bàn sao?
Hắc hắc, đến lúc đó để tiểu tử này giả làm bồi bàn bưng trà, người ta đối với tiểu hài tử luôn có sự đề phòng thấp nhất, ngươi nói có đúng không?"
Trình lão nhị hai mắt sáng lên, giơ ngón cái lên:
"Cao kiến!"
Trần Lâm khẽ mỉm cười, âm thầm vận chuyển linh lực, giơ tay lên chỉ, một thanh tiểu đao màu lam bay vụt ra, cắm phập xuống đất trước mặt Lương Ngôn, đá vụn bắn tung tóe.
"Tiểu oa nhi, ta cũng không giấu ngươi, ông đây muốn làm chuyện lớn, lát nữa ngươi giả làm bồi bàn, làm theo lời ta nói, nếu làm tốt thì tha cho ngươi, nếu làm hỏng việc, ta sẽ lập tức chém ngươi thành muôn mảnh, hòn đá trên mặt đất chính là kết cục của ngươi!"
Lời vừa nói ra, Trần Lâm trừng mắt nhìn Lương Ngôn đầy sát khí, Lương Ngôn mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy, ngoài mặt không ngừng gật đầu đồng ý.
Trong lòng lại thầm nghĩ:
"Lúc trước nghe bọn chúng nói chuyện trong rừng, đám người mà bọn chúng mai phục có một cao thủ, khiến cho tên áo tím này cũng kiêng dè.
Bọn chúng thiết kế mai phục ở đây, hiển nhiên là không muốn giao đấu trực diện, nếu đợi bọn chúng giải quyết xong mục tiêu, vậy ta chắc chắn phải chết.
Hiện tại chỉ có cách nghĩ biện pháp báo cho người đến, phá vỡ kế hoạch của bọn chúng, đợi bọn chúng đánh nhau, ta mới có đường sống."
"Nhưng tên áo tím này luôn chú ý đến nhất cử nhất động của ta, ta mà có hành động khác thường, hoặc mở miệng nói chuyện, tên kia nhất định sẽ không chút do dự chém chết ta, chẳng phải chết quá oan uổng sao?"
Cho dù Lương Ngôn ngày thường thông minh lanh lợi, mưu trí hơn người, lúc này cũng nghĩ không ra biện pháp nào vẹn toàn.
Đang lúc suy nghĩ, bên kia mọi người đã thay đổi trang phục, Trình lão nhị giả làm chưởng quầy, một tên thổ phỉ giả làm tiểu nhị, Thạch lão tam và mấy tên thổ phỉ còn lại giả làm khách uống trà, Trần Lâm thì ẩn nấp trong phòng ở hậu viện.
Thạch lão tam đưa cho Lương Ngôn một bộ quần áo bồi bàn, Lương Ngôn đưa tay nhận lấy, thầm than:
"Hiện tại chỉ có thể tùy cơ ứng biến..."
Mọi người cải trang xong, ai vào vị trí nấy.
Lương Ngôn cầm chổi quét dọn sân trước, qua một lúc, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Tiếp theo một người nhanh chóng bước vào trong viện, Lương Ngôn ngẩng đầu nhìn, người đến lại là một nữ tử, dáng người cao ráo, mặc võ phục màu đỏ rực, eo đeo thắt lưng đen, sau lưng đeo một thanh trường đao đã tra vào vỏ, tóc búi cao.
Người này dường như rất thích màu đỏ, ngay cả trên mắt cá chân cũng đeo một dải lụa đỏ.
Nữ tử này vừa vào trong viện, ánh mắt đã đảo khắp xung quanh, thấy Lương Ngôn nhìn mình, cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào Lương Ngôn, đồng thời đánh giá từ trên xuống dưới.
Lương Ngôn sợ hãi vội vàng cúi đầu, sợ chọc giận tên áo tím đang ẩn nấp, cho mình một đao.
Nữ tử áo đỏ đánh giá Lương Ngôn hai lần, liền không để ý đến hắn nữa, trực tiếp đi vào quán trà.
"Chưởng quầy, hôm nay phòng ở đây chúng ta bao hết."
Nữ tử áo đỏ vừa nói vừa lấy ra một thỏi bạc, ném lên bàn.
Trình lão nhị lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói:
"Việc này...
Không tiện lắm đâu cô nương, cô xem bàn kia cũng là người trong giang hồ, người ta đến trước uống trà, chúng ta cũng chỉ là buôn bán nhỏ, không dám đắc tội đâu."
Nữ tử liếc mắt nhìn:
"Không sao, bọn họ uống trà, chỉ cần không gây chuyện với chúng ta là được, ta chỉ muốn bao hết phòng ở hậu viện, tối nay không cho người khác ở lại đây."
Trình lão nhị biến sắc, lúc này mới cười hì hì nhận lấy thỏi bạc, gọi tiểu nhị một tiếng:
"Còn không mau dọn dẹp bàn ghế, lau chùi cẩn thận cho khách!"
Nữ tử áo đỏ lại dặn dò vài câu, Trình lão nhị liên tục gật đầu, nữ tử lúc này mới lộ vẻ hài lòng, đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng.
Mọi người bên ngoài lúc này mới chậm rãi đi vào, chỉ thấy mười mấy tên hộ vệ vây quanh một phụ nhân trung niên xinh đẹp, người phụ nhân thì dắt theo một bé gái.
Bé gái mặc áo khoác màu xanh ngọc bích, mày ngài như vẽ, tóc búi thành hai búi nhỏ, cả người toát lên vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một tia anh khí, quả thật là một mỹ nhân tương lai.
Không biết vì sao, bé gái này vừa vào cửa nhìn thấy Lương Ngôn liền nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, lộ ra vẻ tò mò.
Nhìn Lương Ngôn có chút không được tự nhiên, gãi đầu thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ trên mặt ta có gì sao?"
Chờ đến khi nữ tử áo đỏ gọi, bé gái mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
"Tiểu nha đầu, nhìn gì mà chăm chú vậy?"
Bé gái đỏ mặt:
"Đâu có gì đâu Tình di, chỉ là con đi đường mệt mỏi, vừa hay ở đây có quán trà, chúng ta uống chút nước nghỉ ngơi một lát đi."
Nữ tử áo đỏ cưng chiều xoa đầu bé gái:
"Mấy ngày nay quả thật là vất vả cho con rồi, thật sự là tình huống có biến, chúng ta phải nhanh chóng lên đường, may mà hiện tại cách Vân Thành không xa, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm."
Nói xong liền dẫn bé gái và phụ nhân trung niên tìm một chiếc bàn sạch sẽ ngồi xuống, gọi Trình lão nhị:
"Chưởng quầy, mang hai bình trà lạnh đến đây."
"Được rồi!"
Trình lão nhị đáp một tiếng, đưa hai bình trà lạnh cho Lương Ngôn, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.
Lương Ngôn nhận lấy bình trà, lại lấy thêm một bộ chén trà, im lặng xoay người đi về phía bàn kia.
Trong lòng hắn biết, trà này nhất định đã bị bỏ thuốc, chỉ cần bọn họ uống vào liền đại khai sát giới.
Lương Ngôn muốn nhắc nhở nữ tử áo đỏ, nhưng hắn biết lúc này mình mà có hành động khác thường, hoặc mở miệng nói chuyện, người trong sân sau nhất định sẽ không chút do dự chém chết mình.
Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng, Lương Ngôn im lặng đi đến trước bàn của nữ tử áo đỏ, đặt khay đựng bình trà và chén trà lên bàn, sau đó xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào.
Ngay lúc Lương Ngôn xoay người, nữ tử áo đỏ dường như hơi sững người, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường.
Bé gái phía sau mặt đỏ bừng, từ lúc Lương Ngôn đi tới, liền len lén nhìn trộm hắn, chờ đến khi hắn đi đến trước bàn, mặt đã đỏ như quả táo, cúi đầu nhìn chân, không dám ngẩng lên nữa.
Đáng tiếc Lương Ngôn tâm thần căng thẳng, căn bản không hề chú ý.
Phụ nhân trung niên mỉm cười xoa đầu bé gái, sau đó cầm lấy bình trà, rót cho hai người trên bàn mỗi người một chén trà, lại rót cho mình một chén, bé gái vốn đã khát nước, bưng chén trà lên định uống.
Nữ tử áo đỏ đột nhiên đưa tay ngăn cản.
"Chưởng quầy, phiền ông gọi tiểu nhị đến đây, ta có vài lời muốn hỏi."
Trình lão nhị thấy sắp thành công, lại đột nhiên bị cắt ngang, nhất thời có chút không hiểu đầu đuôi ra sao.
Chỉ đành nói với tiểu nhị:
"Nghe thấy chưa, còn không mau qua xem vị khách quý này có yêu cầu gì, hầu hạ cho tốt vào.
Nếu chọc giận vị khách quý này, hừ!
Xem ta có lột da ngươi không!"
Tên thổ phỉ giả làm tiểu nhị đáp một tiếng, vội vàng đi tới.
Nữ tử áo đỏ cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
"Chúng ta dùng cơm luôn có chút câu nệ, ra ngoài càng phải cẩn thận, không bằng chén trà đầu tiên này ngươi uống thay ta đi."
Tên thổ phỉ kia không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhất thời á khẩu, không biết trả lời thế nào.
Chỉ một thoáng do dự, nữ tử áo đỏ trong lòng đã rõ mười mươi, người chưa kịp xoay lại, đao đã ra khỏi vỏ, mọi người chỉ nhìn thấy một vòng sáng bạc lóe lên, đầu tên tiểu nhị đã bay lên cao, máu tươi bắn tung tóe.
Nữ tử áo đỏ cầm đao che chở cho bé gái và phụ nhân trung niên phía sau, đám hộ vệ xung quanh cũng lập tức cảnh giác, vây thành một vòng, bảo vệ hai người ở giữa.
"Hừ, tiểu nhị đã biết chuyện, chưởng quầy cũng không thoát khỏi liên quan chứ?"
Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nói.
Diễn biến nhanh như chớp, Trần Lâm bọn người vốn định mai phục, không những không có cơ hội ra tay, ngược lại để đối phương ra tay trước.
Nhất thời đều sững sờ.
Nhưng những người này vốn là thổ phỉ núi rừng, sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua, lúc này thấy kế hoạch bị phá, ngược lại lập tức bình tĩnh trở lại.
Trình lão nhị cười lạnh:
"Cô nương thật tinh mắt, không biết phát hiện ra sơ hở từ lúc nào vậy?"
Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nhìn hắn, hiển nhiên không có ý định trả lời.
"Choang!"
Một tiếng, là tiếng chén trà bị ném xuống đất vỡ tan, tiếp theo là tiếng quát lạnh lùng của Trình Lão Nhị:
"Ra tay!"
Chạy đến kiệt sức, cũng chỉ dám núp dưới gốc cây nghỉ lấy hơi, rồi lại vội vàng lên đường.
Chờ đến khi hắn chạy đến quán trọ, lại phát hiện nơi đó đã có bảy con tuấn mã đang đứng.
"Chết rồi, không ngờ bọn chúng cưỡi ngựa nhanh như vậy, đã đến nơi rồi sao?
Ta vẫn là chậm một bước!"
Bên trong quán trà.
"Đại ca, phụ cận đã thăm dò rõ ràng, không có một ai, chỉ có gian phòng trong cùng của quán trà có một lão hòa thượng."
Trần Lâm nhíu mày:
"Lão hòa thượng?
Đi theo ta xem sao."
Mọi người đi theo hắn vào trong, đến trước cửa phòng, Trần Lâm âm thầm dò xét, xác định lão hòa thượng không có chút linh lực dao động nào, lúc này mới yên tâm, hướng Trình lão nhị nháy mắt.
Trình lão nhị hiểu ý, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, định xông vào kết liễu tính mạng lão hòa thượng.
Đúng lúc này, ngoài cửa quán trà bỗng có người cao giọng hô:
"Lão thần côn, vận may của ngươi đến rồi!
Hôm qua ngươi xem cho tiểu thư nhà ta một quẻ, nàng ấy tin chắc không nghi ngờ, đặc biệt sai ta quay lại tìm ngươi, muốn xin thêm một quẻ."
Tiếng nói vừa dứt, cửa lớn "ầm" một tiếng mở ra, một đứa trẻ mười tuổi, cao gầy, mặc áo vải thô, tay ôm một bọc vải bước vào.
"Ngươi yên tâm, sẽ không để ngươi xem bói không công, ta mang theo..."
Cậu bé còn chưa nói hết, dường như chú ý đến mọi người trong quán, lập tức im bặt, theo bản năng giấu bọc vải ra sau lưng.
Mọi người trong quán nhìn nhau cười, xem ra tên nhóc này mang theo bạc đến xin quẻ đây mà.
Trình lão nhị ho khan một tiếng, ôn hòa cười nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi đến tìm người xem bói?"
Cậu bé mặt mày hoảng hốt, sau đó lại như cố lấy dũng khí nói:
"Các ngươi là ai?
Gia gia ta là quan lớn triều đình, tiểu thư càng là kim chi ngọc diệp, ta vâng mệnh tiểu thư đến đây xin quẻ, nếu nhất thời nửa khắc không thể quay về, đến lúc đó tiểu thư nhất định sẽ truy cứu."
Trình lão nhị thầm cười lạnh, chợt nghĩ đến điều gì, lớn tiếng hỏi:
"Vừa rồi ngươi nói, ngươi là vâng mệnh tiểu thư nhà ngươi?"
Cậu bé nghe hắn hỏi vậy, dường như thêm can đảm, chống nạnh nói lớn:
"Đó là đương nhiên, tiểu thư nhà ta dung mạo hơn người, ngày thường mấy vị công tử vương tộc đều cố ý đến nhà ta làm quen, còn những kẻ giàu sang quyền quý, công tử nhà giàu kia, càng là dẫm nát cả cửa nhà ta, hừ, không biết bao nhiêu người muốn lấy lòng chúng ta đâu!"
Cậu bé không nói còn đỡ, vừa nói xong, Trình lão nhị càng ánh mắt sáng rực, sau đó ghé sát tai Trần Lâm thì thầm vài câu, Trần Lâm cũng mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Trình lão nhị được hắn đồng ý, liền nói:
"Tiểu huynh đệ, chúng ta bảy người đều là thương nhân đi đường, hôm nay gặp nhau ở đây cũng coi như duyên phận.
Nghe ngươi nói xong, chúng ta đối với tiểu thư nhà ngươi cũng vô cùng ngưỡng mộ, xin nhờ tiểu huynh đệ dẫn kiến một chút."
Cậu bé nghe xong vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, xua tay nói:
"Không được, không được, tiểu thư nhà ta lần này đặc biệt về quê nhà tế tổ, đã nói là không gặp bất kỳ ai, nếu dẫn các ngươi đi ta nhất định sẽ bị đánh gãy chân, hơn nữa thân phận các ngươi không rõ, lỡ như..."
Cậu bé còn chưa dứt lời, bỗng nghe "ầm" một tiếng, Thạch lão tam đã vỗ một chưởng vào bàn gỗ bên cạnh, chiếc bàn gỗ lập tức vỡ tan tành, mảnh vụn rơi đầy đất.
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên biết điều, ngươi thử nghĩ xem, là đầu ngươi cứng, hay là bàn gỗ này cứng?"
Cậu bé đã sớm kinh ngạc đến ngây người, lẩm bẩm:
"Các ngươi... Các ngươi..."
Trình lão nhị thấy vậy ho khan một tiếng:
"Tiểu huynh đệ, chúng ta chỉ là một đám thương nhân đi đường thôi, nhưng tính tình lại không giống nhau.
Ta tuy rằng nguyện ý nói lý lẽ với tiểu huynh đệ, nhưng mấy huynh đệ của ta e là không có kiên nhẫn như vậy, ta khuyên tiểu huynh đệ vẫn nên ngoan ngoãn hợp tác thì hơn, nếu không, hắc hắc..."
Ngữ khí uy hiếp đã vô cùng rõ ràng.
Cậu bé chột dạ, lập tức như cà tím bị thiêu, sợ hãi nhìn bọn chúng.
Thấy cậu bé đã bị dọa choáng váng, Trình lão nhị lại ôn hòa nói:
"Ngươi yên tâm, bảy huynh đệ chúng ta rất thích kết giao bằng hữu, hôm nay chỉ muốn được chiêm ngưỡng dung nhan tiểu thư, kết giao bằng hữu, không có ý gì khác."
Cậu bé dường như đã bị hắn thuyết phục, yếu ớt nói:
"Nếu đã vậy, ta sẽ dẫn các vị đi gặp một chút, ta ra ngoài cũng không ít thời gian rồi, mấy vị hiệp sĩ không bằng mượn ngựa dùng một lát."
Trình lão nhị gật đầu nói:
"Đáng lẽ phải như vậy."
Sau đó lại hướng hai tên thổ phỉ bên cạnh nháy mắt, hai người hiểu ý, lặng lẽ đi đến bên cạnh cậu bé, âm thầm kẹp cậu bé ở giữa, hiển nhiên là để đề phòng cậu bé bỏ chạy.
Chỉ là bọn chúng đều không chú ý tới, cậu bé lúc xoay người đi ra ngoài, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
Cậu bé này, tự nhiên chính là Lương Ngôn.
Lúc trước ở trong rừng hắn nghe được cuộc trò chuyện của mấy người, từ trong lời nói của bọn chúng suy đoán ra mấy người này hẳn là hạng háo sắc, trong lúc nguy cấp nghĩ ra kế sách dựng chuyện, bịa ra một vị tiểu thư khuynh quốc khuynh thành để dẫn dụ bọn chúng.
Chỉ là bản thân hắn căn bản không phải gia đinh nhà giàu sang nào, lại đi đâu tìm cho bọn chúng một vị tiểu thư khuynh quốc khuynh thành đây?
Lương Ngôn thầm cười khổ, chỉ sợ khi bọn chúng phát hiện ra điều không ổn, người đầu tiên muốn giết chính là hắn để trút giận, chỉ mong có thể dẫn bọn chúng đi xa một chút, để lão hòa thượng nhân cơ hội thoát thân.
Sau đó lại thầm than:
"Lão hòa thượng à lão hòa thượng, hy vọng ngươi linh hoạt một chút, đợi lát nữa nhân cơ hội chuồn đi, ngươi cứu ta một mạng, ta trả ngươi một mạng, chúng ta coi như huề nhau.
Hừ, ta tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa!"
Bên trong gian phòng của quán trà, lão tăng đang ngồi thiền nhập định.
Mọi chuyện bên ngoài, không sót một chút nào lọt vào thần thức của ông.
Bọn thổ phỉ kia sớm đã bị ông phát hiện, trong đó đều là võ giả phàm tục, kẻ cầm đầu bất quá chỉ là tiểu bối Luyện Khí tầng một, ông vốn không để vào mắt.
Chỉ là khi ông phát hiện Lương Ngôn quay trở lại, lén lút dò xét bên ngoài quán, lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Muốn biết tiểu oa nhi này quay lại làm gì.
Đến lúc này, ông làm sao còn không biết dụng ý của Lương Ngôn, không khỏi bật cười.
"Tiểu tử này quỷ linh tinh quái, thật sự là một kẻ phiền phức.
Ừm, tuy rằng tính cách có phần cực đoan, nhưng cũng coi như ân oán phân minh, trọng tình trọng nghĩa, nếu hơi dẫn dắt một chút, tương lai chưa chắc không thể đi vào chính đạo..."
Lão hòa thượng nghĩ thầm trong lòng, bất giác đã coi Lương Ngôn như nửa đồ đệ của mình.
Đang suy nghĩ, chuỗi tràng hạt trên tay bay ra, đang định ra tay.
Bỗng nhiên tai phải khẽ động, liền thu hồi tràng hạt.
"Xem ra quán trà này sắp náo nhiệt rồi, ha ha, cứ án binh bất động quan sát biến hóa trước đã."
Lúc này, Lương Ngôn đã cùng mọi người đi đến ngoài quán trà, đang định xuất phát, lại nghe thấy từ phía đường cái truyền đến tiếng vó ngựa hỗn loạn.
Trần Lâm bọn người nhìn rõ người đến liền dừng lại.
Ngựa đến trước mặt, một nam tử trung niên áo đen lật người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất:
"Bẩm bang chủ, mục tiêu bọn người kia không biết vì sao lại tăng tốc hành trình, đi suốt đêm, hiện giờ đã đến cách đây mười dặm, chẳng mấy chốc sẽ đến."
"Cái gì?"
Trần Lâm trừng mắt.
"Mấy hôm trước thám mã không phải còn nói phải ngày kia mới đến sao?!"
Nam tử trung niên áo đen vội vàng nói:
"Thuộc hạ cũng không biết, bọn chúng đột nhiên tăng tốc, buổi tối cũng không nghỉ ngơi, chỉ ngủ nửa đêm, cứ như vậy suốt đêm đi đường.
Thuộc hạ không dám chậm trễ, nhưng cũng chỉ nhanh hơn bọn chúng một chút."
Sắc mặt Trần Lâm hơi dịu lại, chậm rãi nói:
"Đã bọn chúng muốn chết sớm như vậy, chúng ta cũng không thể thất lễ, huynh đệ, hành động theo kế hoạch."
Trình lão nhị ghé sát tai hỏi:
"Vậy tiểu tử này và lão hòa thượng xử lý thế nào?
Hay là giết rồi chôn ở hậu viện?"
"Bây giờ giết bọn chúng quá sớm, trong đám người kia có một cao thủ lợi hại, đến cảnh giới của bọn họ, đối với mùi máu tanh cực kỳ mẫn cảm, nếu bị nàng ta phát hiện ra manh mối, e rằng bất lợi cho kế hoạch của chúng ta."
"Vậy phải làm sao?"
Trần Lâm trầm ngâm một lát nói:
"Lão hòa thượng kia từ đầu đến cuối không hề động đậy, cũng không biết là mù hay điếc, không đáng lo ngại.
Còn tiểu tử này...
Chúng ta không phải còn thiếu một tên bồi bàn sao?
Hắc hắc, đến lúc đó để tiểu tử này giả làm bồi bàn bưng trà, người ta đối với tiểu hài tử luôn có sự đề phòng thấp nhất, ngươi nói có đúng không?"
Trình lão nhị hai mắt sáng lên, giơ ngón cái lên:
"Cao kiến!"
Trần Lâm khẽ mỉm cười, âm thầm vận chuyển linh lực, giơ tay lên chỉ, một thanh tiểu đao màu lam bay vụt ra, cắm phập xuống đất trước mặt Lương Ngôn, đá vụn bắn tung tóe.
"Tiểu oa nhi, ta cũng không giấu ngươi, ông đây muốn làm chuyện lớn, lát nữa ngươi giả làm bồi bàn, làm theo lời ta nói, nếu làm tốt thì tha cho ngươi, nếu làm hỏng việc, ta sẽ lập tức chém ngươi thành muôn mảnh, hòn đá trên mặt đất chính là kết cục của ngươi!"
Lời vừa nói ra, Trần Lâm trừng mắt nhìn Lương Ngôn đầy sát khí, Lương Ngôn mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy, ngoài mặt không ngừng gật đầu đồng ý.
Trong lòng lại thầm nghĩ:
"Lúc trước nghe bọn chúng nói chuyện trong rừng, đám người mà bọn chúng mai phục có một cao thủ, khiến cho tên áo tím này cũng kiêng dè.
Bọn chúng thiết kế mai phục ở đây, hiển nhiên là không muốn giao đấu trực diện, nếu đợi bọn chúng giải quyết xong mục tiêu, vậy ta chắc chắn phải chết.
Hiện tại chỉ có cách nghĩ biện pháp báo cho người đến, phá vỡ kế hoạch của bọn chúng, đợi bọn chúng đánh nhau, ta mới có đường sống."
"Nhưng tên áo tím này luôn chú ý đến nhất cử nhất động của ta, ta mà có hành động khác thường, hoặc mở miệng nói chuyện, tên kia nhất định sẽ không chút do dự chém chết ta, chẳng phải chết quá oan uổng sao?"
Cho dù Lương Ngôn ngày thường thông minh lanh lợi, mưu trí hơn người, lúc này cũng nghĩ không ra biện pháp nào vẹn toàn.
Đang lúc suy nghĩ, bên kia mọi người đã thay đổi trang phục, Trình lão nhị giả làm chưởng quầy, một tên thổ phỉ giả làm tiểu nhị, Thạch lão tam và mấy tên thổ phỉ còn lại giả làm khách uống trà, Trần Lâm thì ẩn nấp trong phòng ở hậu viện.
Thạch lão tam đưa cho Lương Ngôn một bộ quần áo bồi bàn, Lương Ngôn đưa tay nhận lấy, thầm than:
"Hiện tại chỉ có thể tùy cơ ứng biến..."
Mọi người cải trang xong, ai vào vị trí nấy.
Lương Ngôn cầm chổi quét dọn sân trước, qua một lúc, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Tiếp theo một người nhanh chóng bước vào trong viện, Lương Ngôn ngẩng đầu nhìn, người đến lại là một nữ tử, dáng người cao ráo, mặc võ phục màu đỏ rực, eo đeo thắt lưng đen, sau lưng đeo một thanh trường đao đã tra vào vỏ, tóc búi cao.
Người này dường như rất thích màu đỏ, ngay cả trên mắt cá chân cũng đeo một dải lụa đỏ.
Nữ tử này vừa vào trong viện, ánh mắt đã đảo khắp xung quanh, thấy Lương Ngôn nhìn mình, cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào Lương Ngôn, đồng thời đánh giá từ trên xuống dưới.
Lương Ngôn sợ hãi vội vàng cúi đầu, sợ chọc giận tên áo tím đang ẩn nấp, cho mình một đao.
Nữ tử áo đỏ đánh giá Lương Ngôn hai lần, liền không để ý đến hắn nữa, trực tiếp đi vào quán trà.
"Chưởng quầy, hôm nay phòng ở đây chúng ta bao hết."
Nữ tử áo đỏ vừa nói vừa lấy ra một thỏi bạc, ném lên bàn.
Trình lão nhị lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói:
"Việc này...
Không tiện lắm đâu cô nương, cô xem bàn kia cũng là người trong giang hồ, người ta đến trước uống trà, chúng ta cũng chỉ là buôn bán nhỏ, không dám đắc tội đâu."
Nữ tử liếc mắt nhìn:
"Không sao, bọn họ uống trà, chỉ cần không gây chuyện với chúng ta là được, ta chỉ muốn bao hết phòng ở hậu viện, tối nay không cho người khác ở lại đây."
Trình lão nhị biến sắc, lúc này mới cười hì hì nhận lấy thỏi bạc, gọi tiểu nhị một tiếng:
"Còn không mau dọn dẹp bàn ghế, lau chùi cẩn thận cho khách!"
Nữ tử áo đỏ lại dặn dò vài câu, Trình lão nhị liên tục gật đầu, nữ tử lúc này mới lộ vẻ hài lòng, đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng.
Mọi người bên ngoài lúc này mới chậm rãi đi vào, chỉ thấy mười mấy tên hộ vệ vây quanh một phụ nhân trung niên xinh đẹp, người phụ nhân thì dắt theo một bé gái.
Bé gái mặc áo khoác màu xanh ngọc bích, mày ngài như vẽ, tóc búi thành hai búi nhỏ, cả người toát lên vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một tia anh khí, quả thật là một mỹ nhân tương lai.
Không biết vì sao, bé gái này vừa vào cửa nhìn thấy Lương Ngôn liền nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, lộ ra vẻ tò mò.
Nhìn Lương Ngôn có chút không được tự nhiên, gãi đầu thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ trên mặt ta có gì sao?"
Chờ đến khi nữ tử áo đỏ gọi, bé gái mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
"Tiểu nha đầu, nhìn gì mà chăm chú vậy?"
Bé gái đỏ mặt:
"Đâu có gì đâu Tình di, chỉ là con đi đường mệt mỏi, vừa hay ở đây có quán trà, chúng ta uống chút nước nghỉ ngơi một lát đi."
Nữ tử áo đỏ cưng chiều xoa đầu bé gái:
"Mấy ngày nay quả thật là vất vả cho con rồi, thật sự là tình huống có biến, chúng ta phải nhanh chóng lên đường, may mà hiện tại cách Vân Thành không xa, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm."
Nói xong liền dẫn bé gái và phụ nhân trung niên tìm một chiếc bàn sạch sẽ ngồi xuống, gọi Trình lão nhị:
"Chưởng quầy, mang hai bình trà lạnh đến đây."
"Được rồi!"
Trình lão nhị đáp một tiếng, đưa hai bình trà lạnh cho Lương Ngôn, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.
Lương Ngôn nhận lấy bình trà, lại lấy thêm một bộ chén trà, im lặng xoay người đi về phía bàn kia.
Trong lòng hắn biết, trà này nhất định đã bị bỏ thuốc, chỉ cần bọn họ uống vào liền đại khai sát giới.
Lương Ngôn muốn nhắc nhở nữ tử áo đỏ, nhưng hắn biết lúc này mình mà có hành động khác thường, hoặc mở miệng nói chuyện, người trong sân sau nhất định sẽ không chút do dự chém chết mình.
Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng, Lương Ngôn im lặng đi đến trước bàn của nữ tử áo đỏ, đặt khay đựng bình trà và chén trà lên bàn, sau đó xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào.
Ngay lúc Lương Ngôn xoay người, nữ tử áo đỏ dường như hơi sững người, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường.
Bé gái phía sau mặt đỏ bừng, từ lúc Lương Ngôn đi tới, liền len lén nhìn trộm hắn, chờ đến khi hắn đi đến trước bàn, mặt đã đỏ như quả táo, cúi đầu nhìn chân, không dám ngẩng lên nữa.
Đáng tiếc Lương Ngôn tâm thần căng thẳng, căn bản không hề chú ý.
Phụ nhân trung niên mỉm cười xoa đầu bé gái, sau đó cầm lấy bình trà, rót cho hai người trên bàn mỗi người một chén trà, lại rót cho mình một chén, bé gái vốn đã khát nước, bưng chén trà lên định uống.
Nữ tử áo đỏ đột nhiên đưa tay ngăn cản.
"Chưởng quầy, phiền ông gọi tiểu nhị đến đây, ta có vài lời muốn hỏi."
Trình lão nhị thấy sắp thành công, lại đột nhiên bị cắt ngang, nhất thời có chút không hiểu đầu đuôi ra sao.
Chỉ đành nói với tiểu nhị:
"Nghe thấy chưa, còn không mau qua xem vị khách quý này có yêu cầu gì, hầu hạ cho tốt vào.
Nếu chọc giận vị khách quý này, hừ!
Xem ta có lột da ngươi không!"
Tên thổ phỉ giả làm tiểu nhị đáp một tiếng, vội vàng đi tới.
Nữ tử áo đỏ cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
"Chúng ta dùng cơm luôn có chút câu nệ, ra ngoài càng phải cẩn thận, không bằng chén trà đầu tiên này ngươi uống thay ta đi."
Tên thổ phỉ kia không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhất thời á khẩu, không biết trả lời thế nào.
Chỉ một thoáng do dự, nữ tử áo đỏ trong lòng đã rõ mười mươi, người chưa kịp xoay lại, đao đã ra khỏi vỏ, mọi người chỉ nhìn thấy một vòng sáng bạc lóe lên, đầu tên tiểu nhị đã bay lên cao, máu tươi bắn tung tóe.
Nữ tử áo đỏ cầm đao che chở cho bé gái và phụ nhân trung niên phía sau, đám hộ vệ xung quanh cũng lập tức cảnh giác, vây thành một vòng, bảo vệ hai người ở giữa.
"Hừ, tiểu nhị đã biết chuyện, chưởng quầy cũng không thoát khỏi liên quan chứ?"
Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nói.
Diễn biến nhanh như chớp, Trần Lâm bọn người vốn định mai phục, không những không có cơ hội ra tay, ngược lại để đối phương ra tay trước.
Nhất thời đều sững sờ.
Nhưng những người này vốn là thổ phỉ núi rừng, sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua, lúc này thấy kế hoạch bị phá, ngược lại lập tức bình tĩnh trở lại.
Trình lão nhị cười lạnh:
"Cô nương thật tinh mắt, không biết phát hiện ra sơ hở từ lúc nào vậy?"
Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nhìn hắn, hiển nhiên không có ý định trả lời.
"Choang!"
Một tiếng, là tiếng chén trà bị ném xuống đất vỡ tan, tiếp theo là tiếng quát lạnh lùng của Trình Lão Nhị:
"Ra tay!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro