Chương 5
Sương Nhiễm Y
2024-07-24 02:24:29
Ngu Thiền thấp thỏm, quay người đi vài bước, lúc này mới ấn nút nghe
máy, cố gắng dùng giọng điệu bình thường để trả lời: "Alo, có chuyện gì
sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Ngu Tân Cố: "Mấy giờ rồi? Còn chưa đi về!”
"Em đang ở trên đường, rất nhanh sẽ về đến nhà."
"Tiểu Thiền Thiền!" Bùi Vân Sơ quay đầu không thấy Ngu Thiền, cách đám người gọi cô một tiếng.
Trái tim Ngu Thiến dường như sắp bay lên đến cổ họng, cô không chắc rằng Ngu Tân Cố ở đầu dây bên kia có nghe thấy hay không, vội vàng nói: "Nếu không có việc gì thì em cúp máy trước đây, tạm biệt.”
Ngu Thiền thoáng nhìn thấy Bùi Vân Sơ đang đi về phía cô, nhanh chóng cúp điện thoại.
"Nghe điện thoại còn chạy xa như vậy làm gì? Cha mẹ gọi à?" Bùi Vân Sơ thuận miệng hỏi.
Ngu Thiền ậm ờ vâng một tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Bùi Vân Sơ cười khẽ: "Cha mẹ gọi tới, em che che giấu giấu gì chứ? Thành thật nói với họ là được, tránh cho bọn họ phải lo lắng, nếu lần sau em không tiện nói, vậy thì để anh nói giúp em."
Ngu Thiền: "Dạ?"
"Em dạ cái gì? Mỗi ngày anh đến đón em tan học, em chưa từng nhắc đến với người nhà sao?”
Ngu Thiền có chút bối rối.
Bùi Vân Sơ không nói gì chỉ cười cười: "Này, Tiểu Thiền Thiền, anh trai không ra sao nên em không dám nói à? Nếu em không nói rõ ràng với cha mẹ em, nhỡ đâu một ngày nào đó cha mẹ em lại hiểu lầm anh dụ dỗ bạn nhỏ, vậy chẳng phải dù anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được sao?”
Mặt Ngu Thiền đỏ lên: "Em có nói với bọn họ rồi.”
"Vậy em nói với bọn họ như thế nào?"
Ngu Thiền ấp úng nói: "Em nói anh là bạn học của em.”
"Vậy tên, tuổi với lớp của anh, em cũng nói rõ ràng với bọn họ rồi à?"
"Em..." Ngu Thiền không trả lời được.
"Anh học trường cấp ba, lớp 11A14, nhớ nói rõ ràng cho cha mẹ em biết, còn cả số điện thoại của anh nữa."
Anh nói rất thẳng thắn, Ngu Thiền lại thấy vô cùng chột dạ, cô không dám nói thẳng với người trong nhà, Bùi Vân Sơ không biết cô còn có một anh trai cũng đang học lớp 11.
Cô từ chối để Ngu Tân Cố đón cô tan học, nếu Ngu Tân Cố biết bạn học trong miệng cô lại là học sinh cấp ba, không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Ngu Thiền mơ hồ trả lời một câu.
Bùi Vân Sơ cũng không để ý, sờ đỉnh đầu cô: "Đi thôi, qua đó chọn đồ.”
Bùi Vân Sơ bắn trúng 10 phát, cộng thêm Ngu Thiền cũng bắn trúng hai phát, bọn họ có thể chọn rất nhiều đồ vật nhỏ.
Ngu Thiền chọn một bé heo Peppa dạng lon tiết kiệm, Bùi Vân Sơ cầm trên tay nhìn: "Trắng trẻo mũm mĩm, thế mà lại rất hợp với em đấy.”
"Em mới không giống nó đâu!"
Bùi Vân Sơ bị bộ dáng ngây thơ của cô chọc cười: "Anh chỉ nói nó rất hợp với em, cũng đâu có nói em giống nó, sao em lại nghĩ như vậy chứ?”
Ngu Thiền: … Hình như cô không nhận được chút an ủi nào cả.
"Vốn dĩ anh còn muốn mời em ăn cơm tối nhưng cha mẹ em đã về nhà, vậy anh cũng nên đưa em về sớm thôi! Cơm không ăn được, vậy thì ăn chút đồ ăn vặt đi, dù sao hôm nay cũng là ngày lễ của Tiểu Thiền chúng ta mà.”
Đường Tân Giang ngoài trò chơi ra thì là đồ ăn, hơn một nửa con phố đều là quầy ăn vặt, Ngu Thiền nhìn mà hoa cả mắt, rất nhiều đồ ăn vặt cô còn chưa thấy qua bao giờ, trong chốc lát không biết nên chọn cái gì.
Quầy hàng cách bọn họ gần nhất có không ít kẹo hồ lô, sơn trà, dâu tây, nho, dưa lưới và các loại trái cây khác được xâu chuỗi lại với nhau, màu sắc rực rỡ, nhìn rất xinh đẹp.
Bùi Vân Sơ thấy Ngu Thiền nhìn chằm chằm vào xâu kẹo hồ lô một lúc lâu, anh nói: "Thích à? Thích thì lấy một xâu đi.”
Ngu Thiền chọn một xâu các loại hoa quả xâu cùng một chỗ, Bùi Vân Sơ trả tiền.
"Anh ơi, ăn nè." Ngu Thiền cầm kẹo hồ lô đưa tới trước mặt Bùi Vân Sơ.
Bùi Vân Sơ cười: "Em ăn đi! Anh không giành đồ ăn với bạn nhỏ.”
"Anh ăn thử một miếng đi mà."
Thấy cô cố chấp như vậy, Bùi Vân Sơ cúi đầu cắn một quả dâu tây trên cùng, anh không thích ăn hoa quả, chẳng qua hương vị dâu tây bọc nước đường hình như không tệ.
"Ngon không?"
"Cũng được nhưng mà quá ngọt, còn lại em ăn đi."
Ngu Thiền cúi đầu đang muốn cắn, Thạch Đầu ở một bên bắt đầu trêu chọc cô: "Ây, cháu gái nhỏ, cho anh trai em ăn, sao lại không cho chú ăn?”
"Cút!" Bùi Vân Sơ không khách sáo tặng anh ta một chữ.
Mấy người Nhiếp Hải Thần và Đồng Hâm cũng mua không ít đồ ăn vặt, bọn họ thích ăn cay, đều là hoa khoai tây, đậu phụ thối, thịt dê nướng, bánh cầm tay các loại.
Dọc theo đường Tân Giang, bọn họ ăn cả một đường mới trở lại chỗ đỗ xe đạp, Bùi Vân Sơ nhìn thời gian không còn sớm, anh đưa Ngu Thiền trở về.
Đến cửa tiểu khu, Bùi Vân Sơ đưa cặp sách cho Ngu Thiền: "Về nhà nói rõ ràng với cha mẹ em, tránh cho bọn họ lại lo lắng.”
Ngu Thiền chột dạ vâng một tiếng, quay người đi vào tiểu khu.
Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy chưa trở về, chỉ có Ngu Tân Cố ở nhà một mình, Ngu Thiền thở phào nhẹ nhõm. Tuy Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy đều rất yêu thương cô nhưng chính vì sự yêu thương này khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội, luôn sợ chính mình sẽ khiến họ thấy thất vọng.
Ngu Tân Cố ngồi trên sô pha chơi game, Ngu Thiền biết anh đối xử với cô hờ hững, cô cũng không định chào hỏi anh, đi thẳng về phía phòng sách.
Ngu Tân Cố thấy cô im lặng không nói câu nào, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác tức giận, bực bội buông điện thoại xuống: "Mấy giờ thì em tan học?”
Trong lòng Ngu Thiền hoảng loạn nhưng rất nhanh cô đã ổn định lại cảm xúc, nói dối: "Sau khi tan học em ở lại đó làm bài tập một lát.”
Cô nhỏ hơn so với các bạn cùng trang lứa, luôn thích cúi đầu, bộ dáng đáng thương nhát gan. Ngu Tân Cố không chịu nổi bộ dáng này của cô, nó khiến anh giống như một kẻ xấu tội ác tày trời vậy.
"Đi về với ai?" Ngu Tân Cố hỏi một câu.
Ngu Thiền nắm lấy dây đeo của cặp sách: "Em đi về một mình.”
Thật ra anh không muốn quan tâm chuyện này, chỉ là anh về đến nhà cả buổi cũng không thấy Ngu Thiền trở về, lo lắng cô gặp chuyện không may, cuối cùng mới gọi điện thoại cho Ngu Thiền. Hơn nữa rõ ràng trong cuộc điện thoại vừa nãy có một giọng nam, nghe hơi quen nhưng dù Ngu Tân Cố có cố gắng nhớ lại cũng không nghĩ ra đã nghe thấy ở chỗ nào.
Cũng có thể là do anh nghe nhầm, giọng nói đó không giống học sinh tiểu học, anh cũng không xác định được đối phương có phải đang gọi Ngu Thiền hay không.
Ngu Tân Cố nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Ngu Thiến một lượt, ánh nhìn của anh khiến Ngu Thiến thấy không được tự nhiên, nặn ra một câu: "Không có việc gì thì em về phòng đây.”
Ngu Tân Cố nhìn dáng vẻ sợ bóng sợ gió của cô, đoán rằng chắc cô cũng không có can đảm lêu lổng ở bên ngoài, anh nói: "Sau này tan học thì về nhà sớm một chút, ở nhà cũng có thể làm bài tập về nhà.”
"Em biết rồi."
Ngu Thiền trở về phòng sách làm bài, Ngu Tân Cố đi phòng bếp lục lọi một lượt, không có đồ ăn thừa, cuối cùng anh gọi hai phần đồ ăn ngoài, gọi Ngu Thiền ra ăn.
Ngu Thiền ăn ở đường Tân Giang cũng gần no rồi, cô không thấy hứng thú với đồ ăn ngoài mà Ngu Tân Cố gọi, ăn tượng trưng hai miếng.
Ngu Tân Cố liếc cô một cái: "Em không thích ăn thịt bò sao?”
"Không phải." Ngu Thiền nhìn hộp thức ăn không ăn được mấy miếng, bổ sung: "Mùi vị hơi là lạ.”
Ngu Tân Cố gắp một miếng nếm thử, không có vị gì lạ.
Còn rất kén chọn cơ đấy!
"Tối nay cha mẹ sẽ không về nhà, ăn đỡ một bữa!"
Ngu Thiền đành phải vùi đầu đếm hạt cơm.
Cuối cùng ngay cả một phần ba cô cũng không ăn hết, Ngu Tân Cố cho là không hợp khẩu vị của cô, nhớ tới dạ dày của cô không tốt, Ngu Tân Cố đành phải lấy một quả trứng gà từ trong tủ lạnh, luộc cho cô ăn: "Chỉ có thế này thôi, em không ăn được nữa thì nửa đêm chờ đói bụng đi!”
Ngu Thiền không dám nói cho anh biết mình đã ăn ở bên ngoài rồi nên cô không đói, đành phải bóc ra ăn.
Thời gian tháng sáu trôi qua nhanh chóng, hầu như mỗi ngày Ngu Thiền chỉ vùi đầu làm đề, mỗi ngày thời gian cô chờ mong nhất là khi chờ Bùi Vân Sơ tới đón cô về nhà.
Ông trời không phụ lòng người, kỳ thi cuối kỳ Ngu Thiền tiến bộ không ít, môn toán còn được điểm tối đa. Lần thi cuối kỳ này đề ra tương đối khó, toàn thành phố cũng không có mấy người đạt được điểm tối đa, Ngu Thiền có thể đạt được thành tích này đã vượt quá dự liệu của rất nhiều người.
Giáo viên chủ nhiệm lớp của cô, cô Lưu, đánh giá cô rất cao, cảm thấy Ngu Thiền là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng, khả năng logic vô cùng mạnh mẽ, nếu ngữ văn và tiếng Anh cũng có thể theo kịp, tuyệt đối có thể nắm chắc vào lớp thực nghiệm trung học cơ sở
Thành tích tiếng Anh thăng cấp ban đầu chiếm một tỷ lệ nhất định ở tư thục Giang Thành, tuy rằng kỳ thi liên kết thành phố không thi tiếng Anh nhưng mình tư thục Giang Thành có thi.
Đương nhiên Lâm Mạn thấy rất vui mừng, chỉ là khi bà nhìn thấy thành tích ngữ văn và tiếng Anh của Ngu Thiền, chút vui mừng này bị phai nhạt đi đôi chút.
Thành tích ngữ văn của Ngu Thiền rất bình thường, hầu hết bạn học trong lớp đều có thể thi hơn 90 điểm nhưng điểm của cô lại không đến 90. Phần viết văn và đọc hiểu của cô khá tốt, trái lại ở phần bính âm bị sai khá nhiều.
Tiếng Anh thì còn tệ hơn, trong lớp thuộc hạng chót, còn phần nghe thì “bị diệt toàn quân”.
Vấn đề lớn nhất của Ngu Thiền là ở khẩu âm của cô, cô đọc chữ không quá rõ ràng, hơn nữa còn mang theo giọng địa phương rất đậm. Phát âm của cô không chuẩn, khiến các từ đơn cô nghe được không thể chuyển đổi một cách chính xác.
Phần kiến thức giáo viên có thể giải thích nhưng vấn đề phát âm phải được sửa chữa trực tiếp thì mới hiệu quả hơn.
Nhiệm vụ này cuối cùng rơi lên đầu Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố nhìn phần sai trong tập đề của Ngu Thiền, anh nghi ngờ một cách trầm trọng có phải căn bản cô còn chưa học qua phiên âm hay không.
"Trước tiên em đọc thử nguyên âm với phụ âm cho anh nghe xem."
Anh với Ngu Thiền không trao đổi với nhau nhiều, chẳng qua bình thường nghe Ngu Thiền nói chuyện, quả thật cô có giọng địa phương rất nặng. Chỉ là thanh âm của của cô mềm mại, cũng ít nói, nên không để ý đến.
Giáo viên ở trong thôn của Ngu Thiền trước kia rất kém, thầy cô giáo không chịu trách nhiệm thì thôi, bản thân còn có theo giọng địa phương rất nặng, Ngu Thiền vẫn luôn học theo loại giọng địa phương này, trong lúc nhất thời muốn thay đổi quả thật rất khó.
Cô hơi sợ khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Ngu Tân Cố, kiên trì đọc thử một lần.
Ngu Tân Cố nghe được nhíu chặt mày: "Em không phân biệt được âm n, l à? Cũng không phân biệt được âm uan, ian?”
Ngu Thiền cúi đầu, quả thật cô không phân biệt rõ ràng được sự khác nhau trong đó.
"Đọc với anh một lần, n, l."
Ngu Thiền: "N? N?”
Ngu Tân Cố: "L."
Ngu Thiền: "N."
Ngu Tân Cố im lặng: "L, miệng há to, đầu lưỡi chạm răng, không phát ra giọng mũi.”
“N.”
Ngu Tân Cố:...
Anh chịu thua, thế này mẹ nó bảo anh dạy như thế nào?
Ngu Tân Cố kiên nhẫn nói: "Tự mình đi soi gương luyện tập, dùng điện thoại di động ghi âm lại để nghe ra sự khác biệt, em cứ thế này anh không có cách nào dạy em.”
Ngu Thiền xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tay, bên trong con ngươi đọng lại nước mắt nhưng rồi quật cường không rơi xuống.
Con ngươi của cô chiếm tỷ lệ lớn, màu sắc cũng đậm, nhìn qua rất trong suốt, khi rơi lệ giống như mắt của nai con, điềm đạm đáng yêu.
Ngu Tân Cố không thấy được bộ dáng này của cô, anh tìm lại một đoạn video trên máy tính bảng, bực bội đưa cho cô nói: "Khóc cũng vô dụng, tự mình nhìn gương đọc âm tần đi.”
Đúng lúc Lâm Mạn đi ngang qua cửa, nghe được lời của Ngu Tân Cố, tức giận nói: "Con dạy em gái con như thế này đấy à? Con phải dạy thật tốt, sao lại dùng giọng điệu này nói chuyện với em con hả?”
"Vậy mà lúc trước mẹ với cha còn còn cầm chổi lông gà khi dạy con đấy!”
Ngu Tân Cố không cảm thấy giọng điệu anh nói nặng bao nhiêu, khi anh còn bé cũng không ít lần ăn măng xào thịt.
Lâm Mạn càng tức giận: "Con là con trai, Tiểu Thiền là con gái, cái này sao mà so sánh với nhau được?”
"Không thể ngờ tới nhà chúng ta lại trọng nữ khinh nam!"
"Rõ là con không chịu nói lý mà! Cút ra ngoài mau!" Lâm Mạn tức giận đuổi anh đi, sau đó lại đi khuyên bảo Ngu Thiền.
"Tiểu Thiền, con đừng buồn quá, là do anh trai con không hiểu chuyện. Con đã rất xuất sắc rồi, cô Lưu khen con là đứa trẻ thông minh nhất mà cô ấy từng thấy, mẹ cũng tin rằng con hoàn toàn có thể làm được điều đó. Mấy môn ngôn ngữ có quan hệ chặt chẽ với giao tiếp bình thường của chúng ta, không vội vàng được, chúng ta không cần hoảng sợ, từ từ uốn nắn.”
"Dạ."
Lâm Mạn nhìn bộ dáng cúi đầu nản chí của cô, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô: "Con có thể học được bao nhiêu thì cố gắng học, cha mẹ cũng không yêu cầu con nhất định phải vào lớp thực nghiệm, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức, có được không?”
"Con cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng." Ngu Thiền nghẹn ngào nói.
Ngu Tân Cố từ phòng Ngu Thiền đi ra rồi trở về phòng mình chơi game, anh ở trong trò chơi giết một vòng.
Đồng đội Ninh Tuấn Hãn liên tục hỏi: "Ngu Tân Cố, hôm nay cậu làm sao vậy? Sao lại nóng nảy như thế?”
"Không có gì, chỉ là thấy phiền phức thôi!"
Loại sinh vật mang tên em gái quả thực quá yếu đuối!
Nhớ tới một màn vừa rồi Ngu Thiền rơi nước mắt nhìn anh, trong lòng Ngu Tân Cố càng thấy buồn bực hơn.
Ngu Thiền trốn ở trong phòng luyện theo video thật lâu nhưng cô thật sự không thể tìm ra phát âm của mình không đúng ở chỗ nào, mà sao mỗi lần ghi âm lại đều phát âm không giống với trong video.
Ngu Thiền nằm ở trên giường, tâm trạng rơi xuống đáy vực, còn đau lòng hơn khi bị Tằng Thục Phân đánh. Điện thoại di động ở một bên phát ra cảnh báo pin yếu, cô tìm sạc pin cắm vào, trên màn hình hiển thị có một tin nhắn chưa đọc.
Cô ấn mở ra, là ‘anh trai’ gửi tin nhắn chúc mừng – chúc mừng em thi toán đạt điểm tối đa.
Ngu Thiền nhìn chằm chằm màn hình một lúc, cuối cùng ấn mở số điện thoại của ‘anh trai’, ấn gọi.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã được kết nối, giọng nói quen thuộc truyền ra từ loa: "Tiểu Thiền, muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ à?”
Sau khi nghe được giọng nói này, tâm trạng của Ngu Thiến vốn đang rơi xuống đáy vực cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tất cả đều hóa thành nước mắt tủi thân, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bùi Vân Sơ không đợi được tiếng trả lời, chỉ mơ hồ có âm thanh sụt sịt, rất nhanh anh nhận ra tâm trạng của Ngu Thiền không đúng, lại hỏi: "Này, xảy ra chuyện gì thế? Tâm trạng em không tốt à? Chịu tủi thân gì rồi sao?”
Ngu Thiền quả thật cảm thấy rất tủi thân, cô đã rất cố gắng hòa nhập vào hoàn cảnh mới nhưng sự tự ti và quê mùa đã thấm sâu vào tận xương tủy của cô, tựa như cô có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được.
Cô còn thường mơ thấy Tằng Thục Phân, mơ thấy bọn họ dự định vài năm nữa sẽ gả cô cho những người đàn ông xa lạ, âm mưu lấy mấy vạn tiền sính lễ.
Cô muốn thay đổi số phận của mình, vì vậy cô đã liều mạng học tập...
Bây giờ cuối cùng cô đã thoát khỏi cơn ác mộng đó nhưng ảnh hưởng mà cơn ác mộng đó mang lại cho cô dường như sẽ theo cô cả đời.
"Alo, Tiểu Thiền Thiền, nửa đêm em gọi điện thoại cho anh lại không nói lời nào, là muốn để anh với em cùng nhau đau lòng ấy hả?" Giọng nói dịu dàng cắt đứt suy nghĩ miên man của cô, cũng khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Rốt cuộc Ngu Thiền mở miệng, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Anh ơi.”
"Ừm, anh đây!"
"Có phải em rất vô dụng đúng không?"
"Sao em lại nói như vậy?"
"Em cố gắng muốn trở nên tốt hơn nhưng mà cho dù em cố gắng như thế nào, em vẫn rất kém cỏi..."
"Ai nói Tiểu Thiền Thiền của chúng ta rất kém cỏi? Lần này thi liên kết môn Toán đạt điểm tuyệt đối, toàn thành phố còn không tìm ra được mấy người, Tiểu Thiền của chúng ta đã rất tuyệt vời." Giọng của thiếu niên dịu dàng sạch sẽ mang theo tia ý cười, giống như gió xuân, ấm áp lòng người.
Tâm trạng Ngu Thiền dễ chịu hơn một chút, tủi thân tâm sự: "Nhưng ngay cả phiên âm em cũng không biết, em nói chuyện rất khó nghe, hơn nữa em nói giọng địa phương rất nặng..."
"Phụt! Anh còn tưởng rằng là chuyện lớn gì chứ, ai nói em nói chuyện khó nghe? Rõ ràng là rất đáng yêu mà.”
"Em muốn học cách phát âm chính xác nhưng làm thế nào em vẫn không thể học được."
Bùi Vân Sơ nghe xong cảm thấy buồn cười, an ủi cô: "Như vậy đi, trước tiên em đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi thật tốt. Lần sau gặp anh sẽ dạy cho em, thành tích của anh tuy rằng không tốt lắm nhưng dạy em phát âm thì không thành vấn đề.”
Anh nói rất thoải mái, mục đích của Ngu Thiền đã đạt được, tâm trạng theo đó dần trở nên thoải mái: "Vậy cuối tuần em có thể hẹn anh đến thư viện không?”
"Cuối tuần sao?"
"Dạ, em sẽ chờ anh ở thư viện, khi nào anh tới cũng được."
Bùi Vân Sơ chần chừ một lúc: "Được rồi! Nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Giọng nói của anh quá đỗi dịu dàng, bỗng nhiên Ngu Thiền không nỡ cúp điện thoại: "Em không ngủ được, anh hát cho em nghe một bài đi! Em muốn nghe anh hát.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Ngu Tân Cố: "Mấy giờ rồi? Còn chưa đi về!”
"Em đang ở trên đường, rất nhanh sẽ về đến nhà."
"Tiểu Thiền Thiền!" Bùi Vân Sơ quay đầu không thấy Ngu Thiền, cách đám người gọi cô một tiếng.
Trái tim Ngu Thiến dường như sắp bay lên đến cổ họng, cô không chắc rằng Ngu Tân Cố ở đầu dây bên kia có nghe thấy hay không, vội vàng nói: "Nếu không có việc gì thì em cúp máy trước đây, tạm biệt.”
Ngu Thiền thoáng nhìn thấy Bùi Vân Sơ đang đi về phía cô, nhanh chóng cúp điện thoại.
"Nghe điện thoại còn chạy xa như vậy làm gì? Cha mẹ gọi à?" Bùi Vân Sơ thuận miệng hỏi.
Ngu Thiền ậm ờ vâng một tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Bùi Vân Sơ cười khẽ: "Cha mẹ gọi tới, em che che giấu giấu gì chứ? Thành thật nói với họ là được, tránh cho bọn họ phải lo lắng, nếu lần sau em không tiện nói, vậy thì để anh nói giúp em."
Ngu Thiền: "Dạ?"
"Em dạ cái gì? Mỗi ngày anh đến đón em tan học, em chưa từng nhắc đến với người nhà sao?”
Ngu Thiền có chút bối rối.
Bùi Vân Sơ không nói gì chỉ cười cười: "Này, Tiểu Thiền Thiền, anh trai không ra sao nên em không dám nói à? Nếu em không nói rõ ràng với cha mẹ em, nhỡ đâu một ngày nào đó cha mẹ em lại hiểu lầm anh dụ dỗ bạn nhỏ, vậy chẳng phải dù anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được sao?”
Mặt Ngu Thiền đỏ lên: "Em có nói với bọn họ rồi.”
"Vậy em nói với bọn họ như thế nào?"
Ngu Thiền ấp úng nói: "Em nói anh là bạn học của em.”
"Vậy tên, tuổi với lớp của anh, em cũng nói rõ ràng với bọn họ rồi à?"
"Em..." Ngu Thiền không trả lời được.
"Anh học trường cấp ba, lớp 11A14, nhớ nói rõ ràng cho cha mẹ em biết, còn cả số điện thoại của anh nữa."
Anh nói rất thẳng thắn, Ngu Thiền lại thấy vô cùng chột dạ, cô không dám nói thẳng với người trong nhà, Bùi Vân Sơ không biết cô còn có một anh trai cũng đang học lớp 11.
Cô từ chối để Ngu Tân Cố đón cô tan học, nếu Ngu Tân Cố biết bạn học trong miệng cô lại là học sinh cấp ba, không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Ngu Thiền mơ hồ trả lời một câu.
Bùi Vân Sơ cũng không để ý, sờ đỉnh đầu cô: "Đi thôi, qua đó chọn đồ.”
Bùi Vân Sơ bắn trúng 10 phát, cộng thêm Ngu Thiền cũng bắn trúng hai phát, bọn họ có thể chọn rất nhiều đồ vật nhỏ.
Ngu Thiền chọn một bé heo Peppa dạng lon tiết kiệm, Bùi Vân Sơ cầm trên tay nhìn: "Trắng trẻo mũm mĩm, thế mà lại rất hợp với em đấy.”
"Em mới không giống nó đâu!"
Bùi Vân Sơ bị bộ dáng ngây thơ của cô chọc cười: "Anh chỉ nói nó rất hợp với em, cũng đâu có nói em giống nó, sao em lại nghĩ như vậy chứ?”
Ngu Thiền: … Hình như cô không nhận được chút an ủi nào cả.
"Vốn dĩ anh còn muốn mời em ăn cơm tối nhưng cha mẹ em đã về nhà, vậy anh cũng nên đưa em về sớm thôi! Cơm không ăn được, vậy thì ăn chút đồ ăn vặt đi, dù sao hôm nay cũng là ngày lễ của Tiểu Thiền chúng ta mà.”
Đường Tân Giang ngoài trò chơi ra thì là đồ ăn, hơn một nửa con phố đều là quầy ăn vặt, Ngu Thiền nhìn mà hoa cả mắt, rất nhiều đồ ăn vặt cô còn chưa thấy qua bao giờ, trong chốc lát không biết nên chọn cái gì.
Quầy hàng cách bọn họ gần nhất có không ít kẹo hồ lô, sơn trà, dâu tây, nho, dưa lưới và các loại trái cây khác được xâu chuỗi lại với nhau, màu sắc rực rỡ, nhìn rất xinh đẹp.
Bùi Vân Sơ thấy Ngu Thiền nhìn chằm chằm vào xâu kẹo hồ lô một lúc lâu, anh nói: "Thích à? Thích thì lấy một xâu đi.”
Ngu Thiền chọn một xâu các loại hoa quả xâu cùng một chỗ, Bùi Vân Sơ trả tiền.
"Anh ơi, ăn nè." Ngu Thiền cầm kẹo hồ lô đưa tới trước mặt Bùi Vân Sơ.
Bùi Vân Sơ cười: "Em ăn đi! Anh không giành đồ ăn với bạn nhỏ.”
"Anh ăn thử một miếng đi mà."
Thấy cô cố chấp như vậy, Bùi Vân Sơ cúi đầu cắn một quả dâu tây trên cùng, anh không thích ăn hoa quả, chẳng qua hương vị dâu tây bọc nước đường hình như không tệ.
"Ngon không?"
"Cũng được nhưng mà quá ngọt, còn lại em ăn đi."
Ngu Thiền cúi đầu đang muốn cắn, Thạch Đầu ở một bên bắt đầu trêu chọc cô: "Ây, cháu gái nhỏ, cho anh trai em ăn, sao lại không cho chú ăn?”
"Cút!" Bùi Vân Sơ không khách sáo tặng anh ta một chữ.
Mấy người Nhiếp Hải Thần và Đồng Hâm cũng mua không ít đồ ăn vặt, bọn họ thích ăn cay, đều là hoa khoai tây, đậu phụ thối, thịt dê nướng, bánh cầm tay các loại.
Dọc theo đường Tân Giang, bọn họ ăn cả một đường mới trở lại chỗ đỗ xe đạp, Bùi Vân Sơ nhìn thời gian không còn sớm, anh đưa Ngu Thiền trở về.
Đến cửa tiểu khu, Bùi Vân Sơ đưa cặp sách cho Ngu Thiền: "Về nhà nói rõ ràng với cha mẹ em, tránh cho bọn họ lại lo lắng.”
Ngu Thiền chột dạ vâng một tiếng, quay người đi vào tiểu khu.
Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy chưa trở về, chỉ có Ngu Tân Cố ở nhà một mình, Ngu Thiền thở phào nhẹ nhõm. Tuy Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy đều rất yêu thương cô nhưng chính vì sự yêu thương này khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội, luôn sợ chính mình sẽ khiến họ thấy thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Tân Cố ngồi trên sô pha chơi game, Ngu Thiền biết anh đối xử với cô hờ hững, cô cũng không định chào hỏi anh, đi thẳng về phía phòng sách.
Ngu Tân Cố thấy cô im lặng không nói câu nào, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác tức giận, bực bội buông điện thoại xuống: "Mấy giờ thì em tan học?”
Trong lòng Ngu Thiền hoảng loạn nhưng rất nhanh cô đã ổn định lại cảm xúc, nói dối: "Sau khi tan học em ở lại đó làm bài tập một lát.”
Cô nhỏ hơn so với các bạn cùng trang lứa, luôn thích cúi đầu, bộ dáng đáng thương nhát gan. Ngu Tân Cố không chịu nổi bộ dáng này của cô, nó khiến anh giống như một kẻ xấu tội ác tày trời vậy.
"Đi về với ai?" Ngu Tân Cố hỏi một câu.
Ngu Thiền nắm lấy dây đeo của cặp sách: "Em đi về một mình.”
Thật ra anh không muốn quan tâm chuyện này, chỉ là anh về đến nhà cả buổi cũng không thấy Ngu Thiền trở về, lo lắng cô gặp chuyện không may, cuối cùng mới gọi điện thoại cho Ngu Thiền. Hơn nữa rõ ràng trong cuộc điện thoại vừa nãy có một giọng nam, nghe hơi quen nhưng dù Ngu Tân Cố có cố gắng nhớ lại cũng không nghĩ ra đã nghe thấy ở chỗ nào.
Cũng có thể là do anh nghe nhầm, giọng nói đó không giống học sinh tiểu học, anh cũng không xác định được đối phương có phải đang gọi Ngu Thiền hay không.
Ngu Tân Cố nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Ngu Thiến một lượt, ánh nhìn của anh khiến Ngu Thiến thấy không được tự nhiên, nặn ra một câu: "Không có việc gì thì em về phòng đây.”
Ngu Tân Cố nhìn dáng vẻ sợ bóng sợ gió của cô, đoán rằng chắc cô cũng không có can đảm lêu lổng ở bên ngoài, anh nói: "Sau này tan học thì về nhà sớm một chút, ở nhà cũng có thể làm bài tập về nhà.”
"Em biết rồi."
Ngu Thiền trở về phòng sách làm bài, Ngu Tân Cố đi phòng bếp lục lọi một lượt, không có đồ ăn thừa, cuối cùng anh gọi hai phần đồ ăn ngoài, gọi Ngu Thiền ra ăn.
Ngu Thiền ăn ở đường Tân Giang cũng gần no rồi, cô không thấy hứng thú với đồ ăn ngoài mà Ngu Tân Cố gọi, ăn tượng trưng hai miếng.
Ngu Tân Cố liếc cô một cái: "Em không thích ăn thịt bò sao?”
"Không phải." Ngu Thiền nhìn hộp thức ăn không ăn được mấy miếng, bổ sung: "Mùi vị hơi là lạ.”
Ngu Tân Cố gắp một miếng nếm thử, không có vị gì lạ.
Còn rất kén chọn cơ đấy!
"Tối nay cha mẹ sẽ không về nhà, ăn đỡ một bữa!"
Ngu Thiền đành phải vùi đầu đếm hạt cơm.
Cuối cùng ngay cả một phần ba cô cũng không ăn hết, Ngu Tân Cố cho là không hợp khẩu vị của cô, nhớ tới dạ dày của cô không tốt, Ngu Tân Cố đành phải lấy một quả trứng gà từ trong tủ lạnh, luộc cho cô ăn: "Chỉ có thế này thôi, em không ăn được nữa thì nửa đêm chờ đói bụng đi!”
Ngu Thiền không dám nói cho anh biết mình đã ăn ở bên ngoài rồi nên cô không đói, đành phải bóc ra ăn.
Thời gian tháng sáu trôi qua nhanh chóng, hầu như mỗi ngày Ngu Thiền chỉ vùi đầu làm đề, mỗi ngày thời gian cô chờ mong nhất là khi chờ Bùi Vân Sơ tới đón cô về nhà.
Ông trời không phụ lòng người, kỳ thi cuối kỳ Ngu Thiền tiến bộ không ít, môn toán còn được điểm tối đa. Lần thi cuối kỳ này đề ra tương đối khó, toàn thành phố cũng không có mấy người đạt được điểm tối đa, Ngu Thiền có thể đạt được thành tích này đã vượt quá dự liệu của rất nhiều người.
Giáo viên chủ nhiệm lớp của cô, cô Lưu, đánh giá cô rất cao, cảm thấy Ngu Thiền là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng, khả năng logic vô cùng mạnh mẽ, nếu ngữ văn và tiếng Anh cũng có thể theo kịp, tuyệt đối có thể nắm chắc vào lớp thực nghiệm trung học cơ sở
Thành tích tiếng Anh thăng cấp ban đầu chiếm một tỷ lệ nhất định ở tư thục Giang Thành, tuy rằng kỳ thi liên kết thành phố không thi tiếng Anh nhưng mình tư thục Giang Thành có thi.
Đương nhiên Lâm Mạn thấy rất vui mừng, chỉ là khi bà nhìn thấy thành tích ngữ văn và tiếng Anh của Ngu Thiền, chút vui mừng này bị phai nhạt đi đôi chút.
Thành tích ngữ văn của Ngu Thiền rất bình thường, hầu hết bạn học trong lớp đều có thể thi hơn 90 điểm nhưng điểm của cô lại không đến 90. Phần viết văn và đọc hiểu của cô khá tốt, trái lại ở phần bính âm bị sai khá nhiều.
Tiếng Anh thì còn tệ hơn, trong lớp thuộc hạng chót, còn phần nghe thì “bị diệt toàn quân”.
Vấn đề lớn nhất của Ngu Thiền là ở khẩu âm của cô, cô đọc chữ không quá rõ ràng, hơn nữa còn mang theo giọng địa phương rất đậm. Phát âm của cô không chuẩn, khiến các từ đơn cô nghe được không thể chuyển đổi một cách chính xác.
Phần kiến thức giáo viên có thể giải thích nhưng vấn đề phát âm phải được sửa chữa trực tiếp thì mới hiệu quả hơn.
Nhiệm vụ này cuối cùng rơi lên đầu Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố nhìn phần sai trong tập đề của Ngu Thiền, anh nghi ngờ một cách trầm trọng có phải căn bản cô còn chưa học qua phiên âm hay không.
"Trước tiên em đọc thử nguyên âm với phụ âm cho anh nghe xem."
Anh với Ngu Thiền không trao đổi với nhau nhiều, chẳng qua bình thường nghe Ngu Thiền nói chuyện, quả thật cô có giọng địa phương rất nặng. Chỉ là thanh âm của của cô mềm mại, cũng ít nói, nên không để ý đến.
Giáo viên ở trong thôn của Ngu Thiền trước kia rất kém, thầy cô giáo không chịu trách nhiệm thì thôi, bản thân còn có theo giọng địa phương rất nặng, Ngu Thiền vẫn luôn học theo loại giọng địa phương này, trong lúc nhất thời muốn thay đổi quả thật rất khó.
Cô hơi sợ khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Ngu Tân Cố, kiên trì đọc thử một lần.
Ngu Tân Cố nghe được nhíu chặt mày: "Em không phân biệt được âm n, l à? Cũng không phân biệt được âm uan, ian?”
Ngu Thiền cúi đầu, quả thật cô không phân biệt rõ ràng được sự khác nhau trong đó.
"Đọc với anh một lần, n, l."
Ngu Thiền: "N? N?”
Ngu Tân Cố: "L."
Ngu Thiền: "N."
Ngu Tân Cố im lặng: "L, miệng há to, đầu lưỡi chạm răng, không phát ra giọng mũi.”
“N.”
Ngu Tân Cố:...
Anh chịu thua, thế này mẹ nó bảo anh dạy như thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Tân Cố kiên nhẫn nói: "Tự mình đi soi gương luyện tập, dùng điện thoại di động ghi âm lại để nghe ra sự khác biệt, em cứ thế này anh không có cách nào dạy em.”
Ngu Thiền xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tay, bên trong con ngươi đọng lại nước mắt nhưng rồi quật cường không rơi xuống.
Con ngươi của cô chiếm tỷ lệ lớn, màu sắc cũng đậm, nhìn qua rất trong suốt, khi rơi lệ giống như mắt của nai con, điềm đạm đáng yêu.
Ngu Tân Cố không thấy được bộ dáng này của cô, anh tìm lại một đoạn video trên máy tính bảng, bực bội đưa cho cô nói: "Khóc cũng vô dụng, tự mình nhìn gương đọc âm tần đi.”
Đúng lúc Lâm Mạn đi ngang qua cửa, nghe được lời của Ngu Tân Cố, tức giận nói: "Con dạy em gái con như thế này đấy à? Con phải dạy thật tốt, sao lại dùng giọng điệu này nói chuyện với em con hả?”
"Vậy mà lúc trước mẹ với cha còn còn cầm chổi lông gà khi dạy con đấy!”
Ngu Tân Cố không cảm thấy giọng điệu anh nói nặng bao nhiêu, khi anh còn bé cũng không ít lần ăn măng xào thịt.
Lâm Mạn càng tức giận: "Con là con trai, Tiểu Thiền là con gái, cái này sao mà so sánh với nhau được?”
"Không thể ngờ tới nhà chúng ta lại trọng nữ khinh nam!"
"Rõ là con không chịu nói lý mà! Cút ra ngoài mau!" Lâm Mạn tức giận đuổi anh đi, sau đó lại đi khuyên bảo Ngu Thiền.
"Tiểu Thiền, con đừng buồn quá, là do anh trai con không hiểu chuyện. Con đã rất xuất sắc rồi, cô Lưu khen con là đứa trẻ thông minh nhất mà cô ấy từng thấy, mẹ cũng tin rằng con hoàn toàn có thể làm được điều đó. Mấy môn ngôn ngữ có quan hệ chặt chẽ với giao tiếp bình thường của chúng ta, không vội vàng được, chúng ta không cần hoảng sợ, từ từ uốn nắn.”
"Dạ."
Lâm Mạn nhìn bộ dáng cúi đầu nản chí của cô, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô: "Con có thể học được bao nhiêu thì cố gắng học, cha mẹ cũng không yêu cầu con nhất định phải vào lớp thực nghiệm, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức, có được không?”
"Con cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng." Ngu Thiền nghẹn ngào nói.
Ngu Tân Cố từ phòng Ngu Thiền đi ra rồi trở về phòng mình chơi game, anh ở trong trò chơi giết một vòng.
Đồng đội Ninh Tuấn Hãn liên tục hỏi: "Ngu Tân Cố, hôm nay cậu làm sao vậy? Sao lại nóng nảy như thế?”
"Không có gì, chỉ là thấy phiền phức thôi!"
Loại sinh vật mang tên em gái quả thực quá yếu đuối!
Nhớ tới một màn vừa rồi Ngu Thiền rơi nước mắt nhìn anh, trong lòng Ngu Tân Cố càng thấy buồn bực hơn.
Ngu Thiền trốn ở trong phòng luyện theo video thật lâu nhưng cô thật sự không thể tìm ra phát âm của mình không đúng ở chỗ nào, mà sao mỗi lần ghi âm lại đều phát âm không giống với trong video.
Ngu Thiền nằm ở trên giường, tâm trạng rơi xuống đáy vực, còn đau lòng hơn khi bị Tằng Thục Phân đánh. Điện thoại di động ở một bên phát ra cảnh báo pin yếu, cô tìm sạc pin cắm vào, trên màn hình hiển thị có một tin nhắn chưa đọc.
Cô ấn mở ra, là ‘anh trai’ gửi tin nhắn chúc mừng – chúc mừng em thi toán đạt điểm tối đa.
Ngu Thiền nhìn chằm chằm màn hình một lúc, cuối cùng ấn mở số điện thoại của ‘anh trai’, ấn gọi.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã được kết nối, giọng nói quen thuộc truyền ra từ loa: "Tiểu Thiền, muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ à?”
Sau khi nghe được giọng nói này, tâm trạng của Ngu Thiến vốn đang rơi xuống đáy vực cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tất cả đều hóa thành nước mắt tủi thân, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bùi Vân Sơ không đợi được tiếng trả lời, chỉ mơ hồ có âm thanh sụt sịt, rất nhanh anh nhận ra tâm trạng của Ngu Thiền không đúng, lại hỏi: "Này, xảy ra chuyện gì thế? Tâm trạng em không tốt à? Chịu tủi thân gì rồi sao?”
Ngu Thiền quả thật cảm thấy rất tủi thân, cô đã rất cố gắng hòa nhập vào hoàn cảnh mới nhưng sự tự ti và quê mùa đã thấm sâu vào tận xương tủy của cô, tựa như cô có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được.
Cô còn thường mơ thấy Tằng Thục Phân, mơ thấy bọn họ dự định vài năm nữa sẽ gả cô cho những người đàn ông xa lạ, âm mưu lấy mấy vạn tiền sính lễ.
Cô muốn thay đổi số phận của mình, vì vậy cô đã liều mạng học tập...
Bây giờ cuối cùng cô đã thoát khỏi cơn ác mộng đó nhưng ảnh hưởng mà cơn ác mộng đó mang lại cho cô dường như sẽ theo cô cả đời.
"Alo, Tiểu Thiền Thiền, nửa đêm em gọi điện thoại cho anh lại không nói lời nào, là muốn để anh với em cùng nhau đau lòng ấy hả?" Giọng nói dịu dàng cắt đứt suy nghĩ miên man của cô, cũng khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Rốt cuộc Ngu Thiền mở miệng, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Anh ơi.”
"Ừm, anh đây!"
"Có phải em rất vô dụng đúng không?"
"Sao em lại nói như vậy?"
"Em cố gắng muốn trở nên tốt hơn nhưng mà cho dù em cố gắng như thế nào, em vẫn rất kém cỏi..."
"Ai nói Tiểu Thiền Thiền của chúng ta rất kém cỏi? Lần này thi liên kết môn Toán đạt điểm tuyệt đối, toàn thành phố còn không tìm ra được mấy người, Tiểu Thiền của chúng ta đã rất tuyệt vời." Giọng của thiếu niên dịu dàng sạch sẽ mang theo tia ý cười, giống như gió xuân, ấm áp lòng người.
Tâm trạng Ngu Thiền dễ chịu hơn một chút, tủi thân tâm sự: "Nhưng ngay cả phiên âm em cũng không biết, em nói chuyện rất khó nghe, hơn nữa em nói giọng địa phương rất nặng..."
"Phụt! Anh còn tưởng rằng là chuyện lớn gì chứ, ai nói em nói chuyện khó nghe? Rõ ràng là rất đáng yêu mà.”
"Em muốn học cách phát âm chính xác nhưng làm thế nào em vẫn không thể học được."
Bùi Vân Sơ nghe xong cảm thấy buồn cười, an ủi cô: "Như vậy đi, trước tiên em đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi thật tốt. Lần sau gặp anh sẽ dạy cho em, thành tích của anh tuy rằng không tốt lắm nhưng dạy em phát âm thì không thành vấn đề.”
Anh nói rất thoải mái, mục đích của Ngu Thiền đã đạt được, tâm trạng theo đó dần trở nên thoải mái: "Vậy cuối tuần em có thể hẹn anh đến thư viện không?”
"Cuối tuần sao?"
"Dạ, em sẽ chờ anh ở thư viện, khi nào anh tới cũng được."
Bùi Vân Sơ chần chừ một lúc: "Được rồi! Nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Giọng nói của anh quá đỗi dịu dàng, bỗng nhiên Ngu Thiền không nỡ cúp điện thoại: "Em không ngủ được, anh hát cho em nghe một bài đi! Em muốn nghe anh hát.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro