Suy Nghĩ Lung Tung
Diep Son
2024-07-14 02:23:13
Đến giờ nghỉ trưa, trước lớp 11A2 bắt đầu nhộn nhịp bởi chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên ngoài hành lang, Tô Thi Thi cũng say mê nhan sắc kia, nhìn không chớp mắt.
Lâm Thanh Dao bởi vì tiếng ồn cũng buông bài tập xuống nhìn theo đám đông, cô nhìn thấy Lưu Lăng mới nhớ ra bản thân có hẹn với cậu, vội kéo tay Tô Thi Thi đang ngơ ngác đi cùng.
" A Lăng, cậu chờ lâu chưa? Xin lỗi, tớ quên mất."
" Tớ vừa mới tới thôi."
" Hai người quen nhau sao?"
" Đây là bạn thời thơ ấu của tớ! tên Lưu Lăng."
" Chào cậu, tớ tên Tô Thi Thi là bạn của Dao Dao."
" Chào cậu. Chúng ta cùng đi ăn thôi."
" Được được."
Trong lòng Tô Thi Thi vui mừng như chạy hội, ánh mắt say mê không kiểm soát như dán chặt vào người Lưu Lăng. Hai người cảm nhận được ánh mắt biến thái của Tô Thi Thi, phì cười một tiếng, cô không nghĩ cô bạn thân này lại mê trai đến thế.
Ở trong trường Lưu Lăng cũng rất kín tiếng và cũng chưa xuất hiện trong phòng ăn của trường. Thường thì cậu đợi những lúc hết người sẽ xuống, không thì đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn và lên sân thượng nằm nghỉ. Thành tích đứng trong top 10 của khối nhưng lại không được chọn vào lớp chọn, cậu học ở lớp 11A3, là người có thành tích đứng đầu của lớp. Tô Thi Thi lại không biết trường mình còn có người đẹp trai thế này.
Chỉ trông chốc lát, cả ba người đã đến phòng ăn, với nhan sắc của Lưu Lăng cũng một chín một mười với Hạ Duật đã làm náo loạn phòng ăn. Hình ảnh của Lưu Lăng đứng chỗ hành lang đợi cô cũng được đăng trên diễn đàn, trên đó đã bắt đầu chia phe phái bình chọn cho nam thần học đường.
Ba người dùng bữa, nhưng chỉ có hai người không thể nuốt trôi được, bởi vì những ánh mắt cứ dán về phía họ. Lâm Thanh Dao cũng quá quen thuộc với những ánh mắt kia, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào người khác dùng bữa cô là lần đầu gặp phải. Lưu Lăng thấy sắc mặt cô thay đổi liền hỏi thăm.
" Cậu không ăn sao?"
" Tớ ăn mà."
Thôi kệ cứ giả vờ không nhìn thấy là được!
Khi đám người Hạ Duật xuất hiện, những ánh mắt kia mới rời khỏi ba người, Lâm Thanh Dao mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn thấy Hạ Duật lại nghĩ đến những lời nói của Mộc Khả Hân, tâm tình tức giận quay người lại, cúi đầu dùng bữa.
Lưu Lăng có chút vui mừng khi cô không quan tâm đến Hạ Duật, cậu vui vẻ gắp món sườn mà cô thích nhất, còn đưa sữa chua vị dâu tây cho cô.
" Cảm ơn cậu."
" Không có gì."
Tô Thi Thi tuy có chút say mê nhìn Lưu Lăng nhưng cô luôn quan sát và cũng dễ nhìn ra tâm tư của thiếu niên trước mắt, ánh mắt dịu dàng trìu mến, khi thấy Dao Dao nhìn Hạ Duật thì chân mày nhíu lại, trong lòng chắc đã ghen tuông, khi thấy Dao Dao không thèm để ý đến Hạ Duật, chân mày giãn lại vui vẻ gắp đồ ăn cho Dao Dao. Đây là yêu rồi chứ còn gì nữa.
Hình như có chút sai sai với tình huống này. Ể, Dao Dao bạn cô như thế mà làm lơ Hạ Duật rồi???
Tô Thi Thi hoang mang kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Dao, xác nhận cô vẫn còn ngồi một chỗ không hề chạy đến bên cạnh Hạ Duật, cô vẫn còn không tin đây là sự thật. Cô vừa gắp thức ăn vào miệng vừa suy nghĩ, chẳng lẽ cô đang trong giấc mơ nào đó sao?
Khi ngồi vào chỗ ngồi Hạ Duật mới nhìn ra thân ảnh bé nhỏ nhỏ kia, mặc dù cô quay lưng lại với cậu nhưng cậu chắc chắn đó là Lâm Thanh Dao. Ánh mắt chạm phải thiếu niên đối diện cậu nhíu mày, miệng lẩm bẩm tên người nọ.
" Lưu Lăng."
" Hả? Cậu vừa nói gì?"
" Không có gì."
" Ô đó không phải là Dao Dao sao?"
" Chà cô ấy cũng có nhiều người theo đuổi nhỉ? Hôm qua là Dịch Dương hôm nay lại là ai đây? Tướng mạo cũng sắc sảo nhỉ? Nhưng mà cậu ta có chút quen mắt."
" Lưu Lăng."
" Con trai của bác Lưu nhà cậu đúng không A Duật."
" Ừm."
" Nhưng mà tại sao hai người đó lại quen nhau."
" Lúc nhỏ có chơi chung."
" À, vậy là cũng là thanh mai trúc mã giống cậu với Dao Dao nhỉ?"
" Câm miệng đi."
Nhưng tại sao hai người đó lại ngồi ăn cùng nhau, còn cười nói như thế? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy cậu tới sao? Sao lại gắp thức ăn cho nhau?
Mà khoan cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi!
Hạ Duật hít sâu một hơi, bản thân bắt đầu có những suy nghĩ lung tung rồi. Nhìn thức ăn trước mặt, cậu cảm thấy lần này không hề nuốt trôi cứ nghẹn trong họng.
Lục Giản và Tả Đồng mới phát hiện ra Lâm Thanh Dao có chút khác lạ, khi nãy rõ ràng cô nhìn về phía bên này, còn nhìn thấy Hạ Duật nhưng chỉ trong chớp mắt đã quay đi, đã thế còn không đi đến ngồi cùng bàn với bọn họ, chuyện lạ hiếm gặp đây. Nhìn đến sắc mặt khó ở của Hạ Duật, hai người họ không muốn dây vào nên đành im lặng.
Mộc Khả Hân cùng với Tiêu Tú Lam cầm khay cơm đi đến, cô ta có chút do dự nhưng vẫn lấy hết can đảm đi đến chỗ ba người họ. Tầm mắt đột nhiên có người che lại, Hạ Duật nhíu mày chặt hơn, ánh mắt u ám nhìn người trước mặt. Cậu không hề cho cô ta một chút sắc mặt và không đợi cô ta lên tiếng, cậu đã lên tiếng trước.
" Cút."
Âm thanh không phải không nhỏ cũng đủ những người xung quanh bàn đó nghe rõ mồn một, mấy bạn nữ khác nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của Mộc Khả Hân nhịn cười đến rung người. Cô ta mất hết mặt mũi, tay cầm chặt khay cơm cố nén ngược nước mắt vào trong, cố nặn ra một nụ cười để tự giải khuây cho bản thân.
" Xin lỗi, tớ làm phiền cậu rồi."
Tiêu Tú Lam nhìn thấy vẻ mặt như muốn giết người của Hạ Duật liền sợ hãi, tay rung đến nổi không cầm nổi khay cơm, cũng may cô ta còn bình tĩnh để kéo Mộc Khả Hân đi ra chỗ khác.
Mọi người gần đó cũng nhìn thấy được sắc mặt không được vui kia, lúc ăn chân mày cũng nhíu lại, lâu lâu ánh sắc bén kia lại quan sát phía trên. Bọn họ không dám bàn tàn lớn chỉ có nhắn tin trong nhóm.
" Hôm nay nam thần tức giận rồi."
" Ánh mắt cậu ấy luôn nhìn chằm vào phía đối diện bàn ăn của mình."
" A bàn đối diện chẳng phải là của Lâm Thanh Dao sao?"
" Chẳng lẽ cậu ấy ghen tuông nên mới như thế?"
" Haha, các cậu ảo tưởng thật đấy!"
" Các bạn đang kể chuyện cười sao?"
" Làm sao nam thần có thể thích Lâm Thanh Dao chứ? Tránh xa còn không kịp."
" Hình như cậu ta đã có đối tượng mới!"
" Phải đấy, đẹp trai không kém Hạ Duật đâu?"
"...."
Lâm Thanh Dao bởi vì tiếng ồn cũng buông bài tập xuống nhìn theo đám đông, cô nhìn thấy Lưu Lăng mới nhớ ra bản thân có hẹn với cậu, vội kéo tay Tô Thi Thi đang ngơ ngác đi cùng.
" A Lăng, cậu chờ lâu chưa? Xin lỗi, tớ quên mất."
" Tớ vừa mới tới thôi."
" Hai người quen nhau sao?"
" Đây là bạn thời thơ ấu của tớ! tên Lưu Lăng."
" Chào cậu, tớ tên Tô Thi Thi là bạn của Dao Dao."
" Chào cậu. Chúng ta cùng đi ăn thôi."
" Được được."
Trong lòng Tô Thi Thi vui mừng như chạy hội, ánh mắt say mê không kiểm soát như dán chặt vào người Lưu Lăng. Hai người cảm nhận được ánh mắt biến thái của Tô Thi Thi, phì cười một tiếng, cô không nghĩ cô bạn thân này lại mê trai đến thế.
Ở trong trường Lưu Lăng cũng rất kín tiếng và cũng chưa xuất hiện trong phòng ăn của trường. Thường thì cậu đợi những lúc hết người sẽ xuống, không thì đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn và lên sân thượng nằm nghỉ. Thành tích đứng trong top 10 của khối nhưng lại không được chọn vào lớp chọn, cậu học ở lớp 11A3, là người có thành tích đứng đầu của lớp. Tô Thi Thi lại không biết trường mình còn có người đẹp trai thế này.
Chỉ trông chốc lát, cả ba người đã đến phòng ăn, với nhan sắc của Lưu Lăng cũng một chín một mười với Hạ Duật đã làm náo loạn phòng ăn. Hình ảnh của Lưu Lăng đứng chỗ hành lang đợi cô cũng được đăng trên diễn đàn, trên đó đã bắt đầu chia phe phái bình chọn cho nam thần học đường.
Ba người dùng bữa, nhưng chỉ có hai người không thể nuốt trôi được, bởi vì những ánh mắt cứ dán về phía họ. Lâm Thanh Dao cũng quá quen thuộc với những ánh mắt kia, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào người khác dùng bữa cô là lần đầu gặp phải. Lưu Lăng thấy sắc mặt cô thay đổi liền hỏi thăm.
" Cậu không ăn sao?"
" Tớ ăn mà."
Thôi kệ cứ giả vờ không nhìn thấy là được!
Khi đám người Hạ Duật xuất hiện, những ánh mắt kia mới rời khỏi ba người, Lâm Thanh Dao mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn thấy Hạ Duật lại nghĩ đến những lời nói của Mộc Khả Hân, tâm tình tức giận quay người lại, cúi đầu dùng bữa.
Lưu Lăng có chút vui mừng khi cô không quan tâm đến Hạ Duật, cậu vui vẻ gắp món sườn mà cô thích nhất, còn đưa sữa chua vị dâu tây cho cô.
" Cảm ơn cậu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Không có gì."
Tô Thi Thi tuy có chút say mê nhìn Lưu Lăng nhưng cô luôn quan sát và cũng dễ nhìn ra tâm tư của thiếu niên trước mắt, ánh mắt dịu dàng trìu mến, khi thấy Dao Dao nhìn Hạ Duật thì chân mày nhíu lại, trong lòng chắc đã ghen tuông, khi thấy Dao Dao không thèm để ý đến Hạ Duật, chân mày giãn lại vui vẻ gắp đồ ăn cho Dao Dao. Đây là yêu rồi chứ còn gì nữa.
Hình như có chút sai sai với tình huống này. Ể, Dao Dao bạn cô như thế mà làm lơ Hạ Duật rồi???
Tô Thi Thi hoang mang kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Dao, xác nhận cô vẫn còn ngồi một chỗ không hề chạy đến bên cạnh Hạ Duật, cô vẫn còn không tin đây là sự thật. Cô vừa gắp thức ăn vào miệng vừa suy nghĩ, chẳng lẽ cô đang trong giấc mơ nào đó sao?
Khi ngồi vào chỗ ngồi Hạ Duật mới nhìn ra thân ảnh bé nhỏ nhỏ kia, mặc dù cô quay lưng lại với cậu nhưng cậu chắc chắn đó là Lâm Thanh Dao. Ánh mắt chạm phải thiếu niên đối diện cậu nhíu mày, miệng lẩm bẩm tên người nọ.
" Lưu Lăng."
" Hả? Cậu vừa nói gì?"
" Không có gì."
" Ô đó không phải là Dao Dao sao?"
" Chà cô ấy cũng có nhiều người theo đuổi nhỉ? Hôm qua là Dịch Dương hôm nay lại là ai đây? Tướng mạo cũng sắc sảo nhỉ? Nhưng mà cậu ta có chút quen mắt."
" Lưu Lăng."
" Con trai của bác Lưu nhà cậu đúng không A Duật."
" Ừm."
" Nhưng mà tại sao hai người đó lại quen nhau."
" Lúc nhỏ có chơi chung."
" À, vậy là cũng là thanh mai trúc mã giống cậu với Dao Dao nhỉ?"
" Câm miệng đi."
Nhưng tại sao hai người đó lại ngồi ăn cùng nhau, còn cười nói như thế? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy cậu tới sao? Sao lại gắp thức ăn cho nhau?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà khoan cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi!
Hạ Duật hít sâu một hơi, bản thân bắt đầu có những suy nghĩ lung tung rồi. Nhìn thức ăn trước mặt, cậu cảm thấy lần này không hề nuốt trôi cứ nghẹn trong họng.
Lục Giản và Tả Đồng mới phát hiện ra Lâm Thanh Dao có chút khác lạ, khi nãy rõ ràng cô nhìn về phía bên này, còn nhìn thấy Hạ Duật nhưng chỉ trong chớp mắt đã quay đi, đã thế còn không đi đến ngồi cùng bàn với bọn họ, chuyện lạ hiếm gặp đây. Nhìn đến sắc mặt khó ở của Hạ Duật, hai người họ không muốn dây vào nên đành im lặng.
Mộc Khả Hân cùng với Tiêu Tú Lam cầm khay cơm đi đến, cô ta có chút do dự nhưng vẫn lấy hết can đảm đi đến chỗ ba người họ. Tầm mắt đột nhiên có người che lại, Hạ Duật nhíu mày chặt hơn, ánh mắt u ám nhìn người trước mặt. Cậu không hề cho cô ta một chút sắc mặt và không đợi cô ta lên tiếng, cậu đã lên tiếng trước.
" Cút."
Âm thanh không phải không nhỏ cũng đủ những người xung quanh bàn đó nghe rõ mồn một, mấy bạn nữ khác nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của Mộc Khả Hân nhịn cười đến rung người. Cô ta mất hết mặt mũi, tay cầm chặt khay cơm cố nén ngược nước mắt vào trong, cố nặn ra một nụ cười để tự giải khuây cho bản thân.
" Xin lỗi, tớ làm phiền cậu rồi."
Tiêu Tú Lam nhìn thấy vẻ mặt như muốn giết người của Hạ Duật liền sợ hãi, tay rung đến nổi không cầm nổi khay cơm, cũng may cô ta còn bình tĩnh để kéo Mộc Khả Hân đi ra chỗ khác.
Mọi người gần đó cũng nhìn thấy được sắc mặt không được vui kia, lúc ăn chân mày cũng nhíu lại, lâu lâu ánh sắc bén kia lại quan sát phía trên. Bọn họ không dám bàn tàn lớn chỉ có nhắn tin trong nhóm.
" Hôm nay nam thần tức giận rồi."
" Ánh mắt cậu ấy luôn nhìn chằm vào phía đối diện bàn ăn của mình."
" A bàn đối diện chẳng phải là của Lâm Thanh Dao sao?"
" Chẳng lẽ cậu ấy ghen tuông nên mới như thế?"
" Haha, các cậu ảo tưởng thật đấy!"
" Các bạn đang kể chuyện cười sao?"
" Làm sao nam thần có thể thích Lâm Thanh Dao chứ? Tránh xa còn không kịp."
" Hình như cậu ta đã có đối tượng mới!"
" Phải đấy, đẹp trai không kém Hạ Duật đâu?"
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro