Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới

Nhóc Đáng Thương Nhà Giàu (6)

Khâm Quân

2024-06-25 14:05:55

Làm xong mì khô nóng và cơm, Đinh Ninh cũng không có cách nào, tủ lạnh lại không đủ chỗ, chỉ có thể để đồ trong phòng và ngâm nước lạnh, tiện thể bật quạt điện lớn thổi vù vù.

“Không, không được rồi, 007, nhanh lên, chúng ta đi chợ bán đồ cũ mua tủ lạnh.”

Tiền thuê nhà 980 đã tiêu hết từ lâu, không còn cách nào khác, Đinh Ninh vác xe máy điện xuống lầu, chuẩn bị đi chợ đồ cũ xem thử, một chiếc xe máy điện chắc chắn có thể đổi được một tủ đông cũ, thậm chí có khi còn thừa. Chiếc xe máy điện của nguyên chủ lúc mua giá là 2900 tệ, mà giá thị trường của một cái tủ đông khoảng một đến hai ngàn.

Người dân trong khu nhà tự xây đã quen nhìn Đinh Ninh dắt xe máy điện, còn bà chủ vẫn lên tiếng chào hỏi một chút. Lúc đi thì lái xe máy điện, lúc về Đinh Ninh khiêng một cái tủ lạnh, trong túi còn có 300 tệ tiền thừa mua tủ lạnh, quét mã đi xe điện công cộng, suốt đường về tủ lạnh gác trên chân cô (không nên bắt chước), cô cũng không cảm thấy nặng.

Khi mang tủ lạnh về phòng, cất nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, nhìn mồ hôi đầy trên người, Đinh Ninh đi tắm, nhìn đồng hồ, vừa vặn hơn bốn giờ gần năm giờ. Cô lại xuất phát đi đến nhà họ Thẩm để nấu cơm cho đứa nhỏ.

“Cuộc sống này thật sự khác xa với những gì tôi tưởng tượng.” Đinh Ninh gửi một biểu cảm [mập mạp khóc lớn JPG], ngồi trên ghế tàu điện ngầm rất khó khăn mới giành được, cúi đầu rơm rớm nước mắt.

007 tò mò hỏi: “Cô tưởng tượng như thế nào?”

Đinh Ninh thở dài: “Không nói đến nhà giàu nhất thế giới, ít nhất cũng là một cô gái trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp, gia đình hòa thuận, không lo ăn uống. Cứu vớt thế giới đương nhiên là nhờ vào lòng tốt, sự nhiệt tình của tôi, nhờ vào tiền của gia đình tôi mà cứu vớt nam chính yếu ớt, đen tối, bơ vơ không nơi nương tựa, cậu nói có đúng không?”

“Tôi sẽ dùng lòng tốt và tình yêu của mình để cảm hóa anh ta, sau đó anh ta sẽ yêu tôi sâu đậm, quyết tâm bảo vệ thế giới mà tôi yêu quý. Cậu xem, nhiệm vụ không phải là đã hoàn thành rồi sao.”

Đinh Ninh ngẩng đầu, thở dài: “Cậu nhìn xem, Thẩm Thu Dương năm tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, tôi 28 tuổi, chênh lệch quá lớn, tình yêu chênh lệch tuổi tôi cũng không làm được.”

“Hai, tôi chỉ có thể mang tấm lòng của một người mẹ mà cứu vớt cậu ta, cậu ta cần tôi cứu vớt sao,” Đinh Ninh tủi thân: “Cậu ta giàu như vậy.”

Đinh Ninh rơi nước mắt cá sấu, tại sao mắt cô thường ngấn lệ, chẳng phải vì nhiệm vụ này không đủ tiêu chuẩn sao.

007 thấy cũng có lý, nhìn Đinh Ninh buồn bã như vậy, dù biết là giả vờ, nó cũng không nhịn được mà an ủi: “Không sao, những tình tiết cô tưởng tượng vẫn có mà.”

Mắt Đinh Ninh hơi sáng lên, đây là 007 đang tiết lộ bí mật gì cho cô sao. Cô xoay người, hơi phấn khởi: “Cậu nói xem.”

007 nói: “Cô nghĩ mà xem, trắng trẻo giàu có xinh đẹp, gia đình hòa thuận, không lo ăn uống, nếu đổi giới tính chẳng phải là Thẩm Thu Dương sao. Nhóc đáng thương yếu ớt, bơ vơ không nơi nương tựa, nếu đổi giới tính chẳng phải là cô sao, có phải cảm thấy an ủi hơn nhiều không.”

Đinh Ninh: “...”

“Cậu im miệng đi! Mở miệng là phiền, chỉ mỗi cậu biết nói thôi.”

007: “...” Rất oan ức.

Trời nóng, ba món ăn một món canh buổi trưa Thẩm Thu Dương không ăn được mấy, cho nên buổi chiều Đinh Ninh không nấu ba món ăn một món canh, làm toàn món nguội, thạch lạnh, bánh da dẻo, Thẩm Thu Dương vẫn ăn hết sạch như bình thường, điều này làm Đinh Ninh khá vui.

Đứa trẻ ngoan ngoãn ăn cơm không lãng phí, là đứa trẻ ngoan.

Thẩm Tại Thiên có việc không về, Đinh Ninh nhìn đồng hồ, mới sáu giờ. Cô chào bảo vệ ngoài cửa rồi về. May mắn nguyên liệu đã chuẩn bị gần hết, rau củ cũng đã rửa sạch cắt nhỏ để trong tủ đông từ trưa, giờ chỉ cần lấy ra là được.

007 đã dò sẵn đường đi, Đinh Ninh không chọn khu đầu cầu hay khu vực xung quanh bách hóa, mà chọn đường Trung Sơn của tuyến số bốn, nơi đây có nhiều đại học, sinh viên cũng đông, đồ ăn cũng dễ bán.

Cô chuẩn bị làm cơm chiên, mì xào, mì lạnh và đồ chiên, khi đến nơi mới bảy giờ, Đinh Ninh lái xe hàng nhỏ tìm chỗ, cách đó không xa có người bán món ăn niêu đất* cũng có người bán khoai tây nhỏ, cô nhanh nhẹn sắp xếp đồ đạc, nguyên liệu tươi mới thu hút hai sinh viên nam.

* Raw là 煲仔, trong ngữ cảnh ẩm thực Trung Quốc, "煲仔" thường ám chỉ một phong cách nấu ăn, trong đó các món ăn được chế biến và phục vụ trong các nồi nhỏ hoặc chảo nhỏ, thường là từ đất nung hoặc sắt gang. Các món ăn chế biến trong "煲仔" thường có hương vị đặc trưng và được coi là ngon miệng.

Một trong hai người hỏi: “Một bát cơm chiên bao nhiêu tiền?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đinh Ninh lúc này mới nhận ra hình như mình quên làm bảng giá dán lên, sai sót, lát nữa về phải làm ngay. Cô nở nụ cười: “Cơm chiên năm tệ, trứng gà một tệ, gà rán một tệ rưỡi, thịt bò hai tệ rưỡi...” Cô báo giá: “Ở đây còn có đồ chiên, hương vị cũng rất ngon.”

Hai sinh viên nam năm nhất, năm hai đã ăn hết các quán ăn vặt xung quanh trường, buổi tối cũng không biết ăn gì thì tốt, không ăn thì đói.

Người cao gầy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy một phần mì xào với trứng và thịt bò, thêm một cái xúc xích chiên và một cái hotdog.”

Đinh Ninh kêu lên, nhanh chóng tính toán, cười nói: “Tổng cộng 12.5.”

Nam sinh quét Alipay, nam sinh còn lại lấy một phần mì lạnh năm tệ thêm một cái xúc xích nướng. Sau khi hai nam sinh đi, lại có vài người khác đến, Đinh Ninh tranh thủ lúc rảnh nghỉ ngơi một chút, bày quán từ bảy rưỡi đến mười giờ tối, mới bán hết năm mươi bát cơm và hai mươi lăm bát mì.

Đồ chiên của cô lại rất được ưa chuộng, không còn cách nào, món này chiên lên thơm phức, sinh viên có tiền mắt lại đói đều muốn thử.

Dù sao đây là thời đại hoặc là ăn hoặc là chết.

Mười giờ rưỡi Đinh Ninh chuẩn bị dọn quán, trước ngực cô đeo một chiếc túi nhỏ, bên trong là tiền lẻ, không nhiều lắm, phần lớn vẫn nằm trong Alipay và WeChat.

“Bây giờ chúng ta về nhà sao?” 007 hỏi.

Đinh Ninh gật đầu: “Về nghỉ ngơi, mệt quá, hai, nên tôi mới không muốn nhận nhiệm vụ kiểu này, làm một cô gái trắng trẻo giàu có xinh đẹp hạnh phúc thì tốt biết bao.”

007 cảm thấy không thể nghĩ như vậy, chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại: “Người có tiền cũng rất đau khổ. Có được cái này thì sẽ mất đi cái khác.”

Đinh Ninh gật đầu, thấy có lý: “Đúng, họ mất đi sự buồn phiền.”

007: “...” Không thể tiếp tục nói chuyện được nữa.

Kiếm được tiền, Đinh Ninh sờ bụng: “Kiếm tiền rồi, lại đi ăn một bữa tôm hùm đất đi, lần này gọi một cân.”

007 không có ý kiến gì, họ liền ngồi xuống một quán ăn khuya trên đường Trung Sơn. Món tôm hùm đất vừa mới được bưng ra, Đinh Ninh chuẩn bị ăn thì cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô liếc mắt nhìn sang bên cạnh, ôi trời, người đứng ở trạm xe buýt đang nhìn chằm chằm về phía này, không phải là Thẩm Thu Dương sao?

Đinh Ninh: “...”

Hôm nay không chỉ phải trả ba tệ tiền vé tàu điện ngầm, mà còn phải trả một bữa tôm hùm đất hay sao?

Trời đang muốn diệt tôi!

Đinh Ninh cứng đờ nhếch miệng cười, đi qua đó và hỏi: “Lần này lại đi một mình sao?” Cô muốn đưa boss nhỏ đi, nhưng cô vẫn chưa ăn tôm hùm đất.

“Đừng đi một mình bên ngoài vào lúc quá muộn nhé.”

Thẩm Thu Dương không nói gì, Đinh Ninh lại thở dài, dẫn Thẩm Thu Dương ngồi xuống trước bàn, biết cậu có bệnh sạch sẽ, cô còn lau ghế cho cậu.

“Tôi thực sự là cầm tiền bảo mẫu nhưng dùng tấm lòng của mẹ già.” Đinh Ninh nói với 007.

Thấy Thẩm Thu Dương nhìn chằm chằm vào tôm hùm đất trước mặt, Đinh Ninh nhếch miệng, mỉm cười một cách qua loa lúng túng: “Đây là tôm hùm đất, hương vị rất ngon,” nói đến một nửa, cô lại chuyển hướng: “Nhưng nó quá cay, trẻ con không nên ăn.”

Thẩm Thu Dương không nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôm hùm đất, vẻ mặt còn có một chút nghi ngờ và tò mò.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đinh Ninh hỏi 007: “Sao cậu ta lại có vẻ mặt này, chẳng lẽ lớn như vậy mà cậu ta chưa từng ăn tôm hùm đất sao?” Cô kinh ngạc: “Cậu còn nói nhà họ Thẩm không hành hạ cậu ta sao?”

007: “Có thể là cậu ta chưa từng ăn tôm hùm nhỏ như vậy, hơi tò mò thôi.”

Đinh Ninh: “...”

[Quấy rầy JPG]

Đinh Ninh bóc một con tôm hùm cho Thẩm Thu Dương, nhìn Thẩm Thu Dương không đeo găng tay, cô đoán đưa cho cậu đeo cậu cũng sẽ không bóc, vì vậy cô nói: “Nào, ăn thử một con, hương vị rất ngon đó.”

Thẩm Thu Dương nhìn cô một cái, hơi há miệng, nuốt thịt tôm hùm vào. Đinh Ninh thích ăn cay, nên đặc biệt bảo chủ quán làm phiên bản cay, Thẩm Thu Dương vừa ăn vào thì mặt liền đỏ bừng.

Đinh Ninh không cảm thấy ngạc nhiên, mở nắp chai nước ngọt vừa mới ngâm nước đá ra, cắm ống hút rồi đưa cho cậu: “Uống hai ngụm đi.”

Thẩm Thu Dương đáng thương, chưa bao giờ thử cách ăn kích thích như vậy, ngay lập tức cảm thấy hơi hứng thú. Sau khi trở lại bình thường… hai, dường như rất hay.

Cậu tỏ ý thiện cảm với Đinh Ninh, chớp mắt nhìn cô.

Đinh Ninh không nhịn được, lại bóc một con và đưa vào miệng cậu.

Khi nhóc con này nhìn người khác... này, đừng nói, nếu bỏ qua việc cậu là một đứa nhóc giàu có khiến người ta ghen tị, thì thực sự là một đứa trẻ khá đáng yêu.

Dù cậu mập mạp nhưng mập mạp vừa đẹp, giảm đi một phần sẽ mất đi sự dễ thương, tăng lên một phần sẽ trở thành hơi béo, cứ như vậy hoàn hảo.

Thẩm Thu Dương ngoan ngoãn hút vài ngụm nước ngọt, qua một lúc lại ngẩng đầu mong chờ nhìn Đinh Ninh.

Ngon quá, tôm hùm đất này ngon quá, tại sao bố mẹ chưa bao giờ cho cậu ăn những thứ ngon như vậy? Thẩm Thu Dương bẹp miệng, cảm thấy rất muốn khóc, nhà cậu, nhà cậu quá nghèo, hu hu hu...

Khi nhìn thấy Thẩm Thu Dương sắp khóc, Đinh Ninh nhanh chóng bóc một con tôm đút vào miệng cậu.

Nước mắt Thẩm Thu Dương rơi được một nửa, lại kìm nén lại. Cậu nhìn Đinh Ninh mỉm cười, bắt đầu chậm rãi ăn tôm hùm đất, thỉnh thoảng lại uống hai ngụm nước ngọt, hài lòng!

“Nhóc con này thế mà bị một bữa tôm hùm đất lấy lòng, nhìn thấy không 007, cậu ta còn cười với tôi kìa, ôi, thằng bé đáng yêu quá!” Đinh Ninh không nhịn được, lại bóc thêm một con tôm cho cậu.

“007, sao cậu không nói gì vậy?” Đinh Ninh vừa bóc tôm vừa hỏi.

007 im lặng một lúc, sau đó mới lặng lẽ nói: “Cô vừa mới bóc 12 con tôm, nhưng chỉ ăn có hai con.”

Đinh Ninh: “...”

A!!! Là kẻ địch hạ ** thuốc cho cô! Tôm hùm đất của cô!

Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ][Đoan Ngọ vui vẻ!]

Thẩm Thu Dương: “Tôi quá nghèo, tôi chưa bao giờ ăn tôm hùm này.”

Thẩm Thu Dương: “Tôi sắp khóc rồi.”

Thẩm Thu Dương [nhai nhai]: “Ngon quá, cô Đinh là người giàu có!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới

Số ký tự: 0