Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Nhãi Con Phất Nhanh
Chương 46
2024-11-06 16:01:14
Tiền Kiếm nghe vậy, ánh mắt chuyển sang Tô Kỳ, không khỏi giật mình kinh ngạc. Anh không ngờ Tiêu Bắc không chỉ kết hôn mà còn cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy.
"Chào em, em dâu. Anh là chiến hữu cũ của Tiêu Bắc, rất vui được gặp em," Tiền Kiếm nói, không dám nhìn Tô Kỳ quá lâu để tránh thất lễ.
Tô Kỳ mỉm cười, "Chào anh."
Sau đó, Tiền Kiếm quay sang Tiêu Bắc, "Cậu đến đây có việc gì thế? Hay là vào trong rồi nói?"
"Không cần vào đâu, tôi nói luôn ở đây." Tiêu Bắc bắt đầu giải thích lý do muốn mượn phòng mổ và bệnh viện để phẫu thuật. Anh nói rõ là vợ mình sẽ là người thực hiện ca phẫu thuật.
Nghe vậy, Tiền Kiếm sững sờ, miệng há hốc không khép lại được. "Cậu nói gì? Để em dâu làm phẫu thuật cho cậu sao?" Điều này có vẻ quá sức tưởng tượng với anh. Vợ của Tiêu Bắc còn trẻ thế kia, sao có thể làm được một ca phẫu thuật phức tạp?
Tiền Kiếm không tin nổi. Đến cả bệnh viện quân y trước đây còn bảo không thể chữa khỏi hoàn toàn, nên Tiêu Bắc mới phải xuất ngũ. Nếu không bị thương, với tài năng của Tiêu Bắc, tương lai của anh sẽ rất xán lạn.
"Đúng vậy," Tiêu Bắc gật đầu. "Vợ tôi có hiểu biết về lĩnh vực này, tôi tin cô ấy. Dù gì thì chân của tôi cũng đã như thế này rồi, có tệ thêm cũng không thể tệ hơn được."
Nghe vậy, mặt Tiền Kiếm tối sầm lại. Sao mà giống nhau được? Bây giờ dù bị thọt, ít ra vẫn còn đi lại được. Nhưng nếu để vợ cậu ấy mổ nhầm hay không thành công, nhẹ thì mất chân, nặng thì mất mạng.
"Hay là… chờ thêm chút nữa đi? Tôi nghe nói ở Kinh Thành có chuyên gia, có thể…" Tiền Kiếm chưa kịp nói hết đã bị Tiêu Bắc cắt lời. "Tôi tin vợ tôi." Giọng anh dứt khoát.
Tiền Kiếm: … Cậu hét to thế làm gì? Anh nhớ là Tiêu Bắc chỉ bị thương ở chân, sao bây giờ trông như thể cả đầu óc cũng có vấn đề rồi? "Cậu nhất định phải làm sao?"
"Phải, nhất định." Giọng Tiêu Bắc kiên quyết.
Tiền Kiếm thở hắt ra, tức đến mức muốn mắng. Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, anh quyết định không khuyên thêm nữa, bởi biết rằng Tiêu Bắc là người cố chấp. Anh quay sang nhìn Tô Kỳ, người đang bình thản như không có gì.
"Xin lỗi, em dâu. Anh không phải là không tin em, nhưng mà chuyện này… có thể xem xét lại không? Ý anh là… em đã từng chữa cho ai bị như thế này chưa?" Tiền Kiếm cố gắng nói thật nhẹ nhàng.
Tô Kỳ nghe vậy, không nhịn được khẽ nhếch mép. Rõ ràng anh chẳng tin tưởng cô chút nào. "Anh Tiền, nếu tôi không chắc chắn, tôi đã không dám làm. Thực ra, ở nhà cũng có thể nối gân, chỉ là thiếu dao mổ phù hợp."
Tiền Kiếm há hốc miệng, không thể tin vào tai mình. Trời ạ, cô gái này nói gì vậy? Chỉ cần có dao mổ là cô sẽ phẫu thuật ngay ở nhà sao? Gan của cô lớn đến mức nào chứ? Tiêu Bắc có phải đã bị vợ mình làm cho mê muội đến lú lẫn rồi không?
"Tiền Kiếm, cậu cứ sắp xếp đi. Có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Tôi biết mình đang làm gì," Tiêu Bắc khẳng định.
Tiền Kiếm thở hắt ra một lần nữa. "Em dâu, cho anh mượn Tiêu Bắc một lát." Rồi anh kéo Tiêu Bắc ra một góc, nói nhỏ, "Cậu bị điên rồi sao? Chuyện này không thể đùa được đâu. Cậu chỉ bị thọt chân thôi, đầu óc vẫn bình thường chứ? Cậu không cần mạng nữa hả?"
Dù cho cô gái kia có chút kiến thức y học đi chăng nữa, nhưng tuổi tác của cô rõ ràng cho thấy kinh nghiệm còn non. Phẫu thuật ư? Phẫu cái gì chứ!
"Chào em, em dâu. Anh là chiến hữu cũ của Tiêu Bắc, rất vui được gặp em," Tiền Kiếm nói, không dám nhìn Tô Kỳ quá lâu để tránh thất lễ.
Tô Kỳ mỉm cười, "Chào anh."
Sau đó, Tiền Kiếm quay sang Tiêu Bắc, "Cậu đến đây có việc gì thế? Hay là vào trong rồi nói?"
"Không cần vào đâu, tôi nói luôn ở đây." Tiêu Bắc bắt đầu giải thích lý do muốn mượn phòng mổ và bệnh viện để phẫu thuật. Anh nói rõ là vợ mình sẽ là người thực hiện ca phẫu thuật.
Nghe vậy, Tiền Kiếm sững sờ, miệng há hốc không khép lại được. "Cậu nói gì? Để em dâu làm phẫu thuật cho cậu sao?" Điều này có vẻ quá sức tưởng tượng với anh. Vợ của Tiêu Bắc còn trẻ thế kia, sao có thể làm được một ca phẫu thuật phức tạp?
Tiền Kiếm không tin nổi. Đến cả bệnh viện quân y trước đây còn bảo không thể chữa khỏi hoàn toàn, nên Tiêu Bắc mới phải xuất ngũ. Nếu không bị thương, với tài năng của Tiêu Bắc, tương lai của anh sẽ rất xán lạn.
"Đúng vậy," Tiêu Bắc gật đầu. "Vợ tôi có hiểu biết về lĩnh vực này, tôi tin cô ấy. Dù gì thì chân của tôi cũng đã như thế này rồi, có tệ thêm cũng không thể tệ hơn được."
Nghe vậy, mặt Tiền Kiếm tối sầm lại. Sao mà giống nhau được? Bây giờ dù bị thọt, ít ra vẫn còn đi lại được. Nhưng nếu để vợ cậu ấy mổ nhầm hay không thành công, nhẹ thì mất chân, nặng thì mất mạng.
"Hay là… chờ thêm chút nữa đi? Tôi nghe nói ở Kinh Thành có chuyên gia, có thể…" Tiền Kiếm chưa kịp nói hết đã bị Tiêu Bắc cắt lời. "Tôi tin vợ tôi." Giọng anh dứt khoát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền Kiếm: … Cậu hét to thế làm gì? Anh nhớ là Tiêu Bắc chỉ bị thương ở chân, sao bây giờ trông như thể cả đầu óc cũng có vấn đề rồi? "Cậu nhất định phải làm sao?"
"Phải, nhất định." Giọng Tiêu Bắc kiên quyết.
Tiền Kiếm thở hắt ra, tức đến mức muốn mắng. Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, anh quyết định không khuyên thêm nữa, bởi biết rằng Tiêu Bắc là người cố chấp. Anh quay sang nhìn Tô Kỳ, người đang bình thản như không có gì.
"Xin lỗi, em dâu. Anh không phải là không tin em, nhưng mà chuyện này… có thể xem xét lại không? Ý anh là… em đã từng chữa cho ai bị như thế này chưa?" Tiền Kiếm cố gắng nói thật nhẹ nhàng.
Tô Kỳ nghe vậy, không nhịn được khẽ nhếch mép. Rõ ràng anh chẳng tin tưởng cô chút nào. "Anh Tiền, nếu tôi không chắc chắn, tôi đã không dám làm. Thực ra, ở nhà cũng có thể nối gân, chỉ là thiếu dao mổ phù hợp."
Tiền Kiếm há hốc miệng, không thể tin vào tai mình. Trời ạ, cô gái này nói gì vậy? Chỉ cần có dao mổ là cô sẽ phẫu thuật ngay ở nhà sao? Gan của cô lớn đến mức nào chứ? Tiêu Bắc có phải đã bị vợ mình làm cho mê muội đến lú lẫn rồi không?
"Tiền Kiếm, cậu cứ sắp xếp đi. Có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Tôi biết mình đang làm gì," Tiêu Bắc khẳng định.
Tiền Kiếm thở hắt ra một lần nữa. "Em dâu, cho anh mượn Tiêu Bắc một lát." Rồi anh kéo Tiêu Bắc ra một góc, nói nhỏ, "Cậu bị điên rồi sao? Chuyện này không thể đùa được đâu. Cậu chỉ bị thọt chân thôi, đầu óc vẫn bình thường chứ? Cậu không cần mạng nữa hả?"
Dù cho cô gái kia có chút kiến thức y học đi chăng nữa, nhưng tuổi tác của cô rõ ràng cho thấy kinh nghiệm còn non. Phẫu thuật ư? Phẫu cái gì chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro