Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Nhãi Con Phất Nhanh
Chương 6
2024-11-06 16:01:14
Chỉ cần danh tiếng của Tô Kỳ càng tệ, càng gặp xui xẻo, thì phúc khí của Kiều Vũ sẽ ngày càng tốt.
Vì vậy, cô ta vẫn phải tiếp cận Tô Kỳ. Tất nhiên, chuyện bí mật này cô ta tuyệt đối không hé lộ cho bất kỳ ai.
“Khải ca, thực ra Tô Kỳ có lẽ là thấy chúng ta đi chung nên không vui.”
Phong Khải trong lòng cười lạnh, “Cô ta có gì mà không vui? Chúng ta là nam chưa vợ, nữ chưa chồng, qua lại là chuyện bình thường. Hơn nữa, cô ta đã kết hôn rồi.”
Trước đây, Phong Khải chỉ nghĩ Tô Kỳ là cô gái có chút bướng bỉnh.
Nhưng vừa nghe chuyện xảy ra ở bờ sông, rằng cô ta đẩy con riêng của chồng xuống nước... Hành động ác độc thế này, sao cô ta lại có thể làm được?
Người phụ nữ như vậy quả thực là kẻ độc ác không thể cứu chữa.
“Đi thôi, đã không cho chúng ta vào thì chúng ta về vậy.”
Kiều Vũ cảm nhận được sự bực bội của Phong Khải, trong lòng vô cùng vui sướng.
Chỉ là, tại sao phúc khí của cô ta vẫn chưa tăng lên chút nào?
Không kịp nghĩ nhiều, thấy Phong Khải quay lưng rời đi, cô ta cũng đi theo.
Tô Kỳ đâu có biết rằng Kiều Vũ được khen ngợi trong làng là nhờ hấp thụ vận may của nguyên chủ.
Chuyện nguyên chủ bị rơi xuống nước cũng là do Kiều Vũ bày mưu.
Vì trong ký ức không có chi tiết này, nên Tô Kỳ không hề hay biết.
“Đây là thuốc tôi mua, cô xem thử đi.” Tiêu Bắc dù không hiểu tại sao cô lại biết chữa bệnh, nhưng cũng không ngại mua thuốc từ thầy lang chân đất mang về.
Tô Kỳ nhìn viên thuốc trắng to đùng,
“Thuốc này đợi đến khi cậu bé sốt thì uống một phần tư, nếu không sốt thì không cần uống.”
Tiêu Bắc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chuyện cô không cho hai người bên ngoài vào, anh chẳng bận tâm.
Tô Kỳ trở về phòng, lại vào không gian.
Nhìn mảnh đất đen trơ trụi, cô bắt đầu nghĩ xem nên trồng gì đây?
Nhưng khổ nỗi cô chẳng biết trồng trọt!
Quan trọng nhất là cô không có hạt giống, thì phải làm sao?
*
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Tiêu Bắc bước ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người đứng ngoài, sắc mặt anh lạnh đi rõ rệt.
Người đến là mẹ già của Tiêu Bắc, cùng với anh cả, chị dâu, và vợ chồng em trai thứ ba của anh.
Bà Tiêu già mặt đen lại, “Ban ngày ban mặt mà đóng cửa cái gì?”
Vừa nói, bà đã bước vào sân.
Những người khác cũng lục tục đi theo.
“Thằng hai, con mụ độc phụ đâu? Nó ở đâu?” Vừa đến đã buông lời khó nghe.
Giọng bà không hề nhỏ, nên đang ở trong không gian Tô Kỳ cũng nghe rõ mồn một.
Tô Kỳ nhướng mày: Độc phụ? Cô sao?
Ha!
Tiêu Bắc nhíu mày, “Tiểu Đậu Tử không phải do cô ấy đẩy.”
Bà Tiêu nghe con trai bênh vực mụ độc phụ, tức đến phát điên.
“Con mụ độc phụ cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì rồi? Nó làm ra chuyện ác như thế, mày còn bênh nó? Nhanh chóng ly hôn với nó đi.”
Tiêu Bắc không nhượng bộ, giọng anh vẫn lạnh lùng như trước.
“Tôi đã nói, Tiểu Đậu Tử không phải do cô ấy đẩy, với lại chuyện ly hôn hay không là việc của tôi, mẹ không cần lo.”
Bà Tiêu càng giận hơn vì sự bất hiếu của anh.
“Mày cái thằng nghịch tử này, bao nhiêu người đã thấy cô ta hại Tiểu Đậu Tử đấy! Ly hôn ngay, nếu không thì đừng nhận mẹ nữa.”
Cái lựa chọn này thời bấy giờ thật sự rất nặng nề.
Nếu chọn vợ thì là bất hiếu, vì đến mẹ ruột cũng không cần.
Lúc này, anh cả Tiêu Giang Hà lên tiếng:
“Tiêu Bắc, nghe lời mẹ đi, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mày và Tiểu Đậu Tử thôi! Có một người vợ như thế, mày và Tiểu Đậu Tử sau này sẽ không có ngày nào yên ổn. Hơn nữa, cô ta là trí thức trẻ, không khéo sẽ quay về thành phố.”
Từ khi có thông báo về kỳ thi đại học vài tháng trước, các trí thức trẻ bắt đầu xôn xao, nhiều người đã kết hôn nhưng vẫn nghĩ cách trở về thành phố.
“Cô ta không phải là người để sống cùng cả đời đâu. Ly hôn sớm đi, rồi để mẹ tìm cho mày một người khác.”
Vì vậy, cô ta vẫn phải tiếp cận Tô Kỳ. Tất nhiên, chuyện bí mật này cô ta tuyệt đối không hé lộ cho bất kỳ ai.
“Khải ca, thực ra Tô Kỳ có lẽ là thấy chúng ta đi chung nên không vui.”
Phong Khải trong lòng cười lạnh, “Cô ta có gì mà không vui? Chúng ta là nam chưa vợ, nữ chưa chồng, qua lại là chuyện bình thường. Hơn nữa, cô ta đã kết hôn rồi.”
Trước đây, Phong Khải chỉ nghĩ Tô Kỳ là cô gái có chút bướng bỉnh.
Nhưng vừa nghe chuyện xảy ra ở bờ sông, rằng cô ta đẩy con riêng của chồng xuống nước... Hành động ác độc thế này, sao cô ta lại có thể làm được?
Người phụ nữ như vậy quả thực là kẻ độc ác không thể cứu chữa.
“Đi thôi, đã không cho chúng ta vào thì chúng ta về vậy.”
Kiều Vũ cảm nhận được sự bực bội của Phong Khải, trong lòng vô cùng vui sướng.
Chỉ là, tại sao phúc khí của cô ta vẫn chưa tăng lên chút nào?
Không kịp nghĩ nhiều, thấy Phong Khải quay lưng rời đi, cô ta cũng đi theo.
Tô Kỳ đâu có biết rằng Kiều Vũ được khen ngợi trong làng là nhờ hấp thụ vận may của nguyên chủ.
Chuyện nguyên chủ bị rơi xuống nước cũng là do Kiều Vũ bày mưu.
Vì trong ký ức không có chi tiết này, nên Tô Kỳ không hề hay biết.
“Đây là thuốc tôi mua, cô xem thử đi.” Tiêu Bắc dù không hiểu tại sao cô lại biết chữa bệnh, nhưng cũng không ngại mua thuốc từ thầy lang chân đất mang về.
Tô Kỳ nhìn viên thuốc trắng to đùng,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thuốc này đợi đến khi cậu bé sốt thì uống một phần tư, nếu không sốt thì không cần uống.”
Tiêu Bắc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chuyện cô không cho hai người bên ngoài vào, anh chẳng bận tâm.
Tô Kỳ trở về phòng, lại vào không gian.
Nhìn mảnh đất đen trơ trụi, cô bắt đầu nghĩ xem nên trồng gì đây?
Nhưng khổ nỗi cô chẳng biết trồng trọt!
Quan trọng nhất là cô không có hạt giống, thì phải làm sao?
*
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Tiêu Bắc bước ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người đứng ngoài, sắc mặt anh lạnh đi rõ rệt.
Người đến là mẹ già của Tiêu Bắc, cùng với anh cả, chị dâu, và vợ chồng em trai thứ ba của anh.
Bà Tiêu già mặt đen lại, “Ban ngày ban mặt mà đóng cửa cái gì?”
Vừa nói, bà đã bước vào sân.
Những người khác cũng lục tục đi theo.
“Thằng hai, con mụ độc phụ đâu? Nó ở đâu?” Vừa đến đã buông lời khó nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng bà không hề nhỏ, nên đang ở trong không gian Tô Kỳ cũng nghe rõ mồn một.
Tô Kỳ nhướng mày: Độc phụ? Cô sao?
Ha!
Tiêu Bắc nhíu mày, “Tiểu Đậu Tử không phải do cô ấy đẩy.”
Bà Tiêu nghe con trai bênh vực mụ độc phụ, tức đến phát điên.
“Con mụ độc phụ cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì rồi? Nó làm ra chuyện ác như thế, mày còn bênh nó? Nhanh chóng ly hôn với nó đi.”
Tiêu Bắc không nhượng bộ, giọng anh vẫn lạnh lùng như trước.
“Tôi đã nói, Tiểu Đậu Tử không phải do cô ấy đẩy, với lại chuyện ly hôn hay không là việc của tôi, mẹ không cần lo.”
Bà Tiêu càng giận hơn vì sự bất hiếu của anh.
“Mày cái thằng nghịch tử này, bao nhiêu người đã thấy cô ta hại Tiểu Đậu Tử đấy! Ly hôn ngay, nếu không thì đừng nhận mẹ nữa.”
Cái lựa chọn này thời bấy giờ thật sự rất nặng nề.
Nếu chọn vợ thì là bất hiếu, vì đến mẹ ruột cũng không cần.
Lúc này, anh cả Tiêu Giang Hà lên tiếng:
“Tiêu Bắc, nghe lời mẹ đi, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mày và Tiểu Đậu Tử thôi! Có một người vợ như thế, mày và Tiểu Đậu Tử sau này sẽ không có ngày nào yên ổn. Hơn nữa, cô ta là trí thức trẻ, không khéo sẽ quay về thành phố.”
Từ khi có thông báo về kỳ thi đại học vài tháng trước, các trí thức trẻ bắt đầu xôn xao, nhiều người đã kết hôn nhưng vẫn nghĩ cách trở về thành phố.
“Cô ta không phải là người để sống cùng cả đời đâu. Ly hôn sớm đi, rồi để mẹ tìm cho mày một người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro