Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt

Bài Kiểm Tra Ng...

Thủy Thiền Nguyệt

2025-03-28 09:17:13

"Lý Tuấn Diệu, mày đủ rồi đấy, tao đã hơn mười tiếng đồng hồ chưa uống một ngụm nước nào!"Thấy cảnh sát Lý không có ý định rời đi ngay, ngược lại còn đứng yên suy nghĩ, Lục Ngô cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người lại nổi cáu."Tiểu Trương."Cảnh sát Lý gọi khẽ.Tiểu Trương lập tức cầm ly nước bên giường Thời Na, rót nước sôi."Anh Lục, mời anh uống nước, ly này mới mua, chưa ai dùng qua." Dĩ nhiên anh hy vọng gia đình Thời Na có thể tỉnh dậy uống nước, nhưng nhìn cả nhà họ ngủ say như c.h.ế.t kia kìa?"Cảm ơn." Lục Ngô cầm ly nước, khịt mũi với cảnh sát Lý."Lục Ngô, con ma tự sát còn g.i.ế.c người nữa không?"Lý Tuấn Diệu đột nhiên hỏi."Làm sao tao biết được, tao đâu có khả năng dự đoán, nhiều khi chuyện xảy ra rồi chúng ta mới đi giải quyết, mà đôi khi cũng không giải quyết được."Lục Ngô có chút bực bội nói, họ thật sự coi người như họ là thần tiên sao?"Vậy mày nói xem..."Cảnh sát Lý bắt đầu kể từ lần đầu tiên Thời Na xuất hiện trong tầm mắt của anh, bức tranh ma hai lần hiện ra xương người, cô ấy đều chứng kiến tận mắt. Và lần duy nhất thấy bức tranh ma nuốt người, cô ấy còn ngăn chặn được, quan trọng nhất là cô ấy vẫn sống, và từ ngày đó bức tranh ma không xuất hiện nữa.Còn lần này, sự kiện con ma tự sát, Thời Na chứng kiến hai người tự sát chết, thậm chí còn ngăn cha cô tự sát, coi như một lần nữa thay đổi quy tắc g.i.ế.c người của ma.Và rõ ràng cô ấy đã thành công...Vậy, cô gái trước mắt có gì đặc biệt?Lục Ngô nghe xong, nước trong ly cũng nguội gần hết, vội ngửa cổ uống cạn, rồi bảo Tiểu Trương rót thêm một ly."À, còn một lần nữa, chúng tôi ở trong viện bảo tàng tượng sáp, cô ấy nói không kiềm chế được muốn ăn một bộ phận nhỏ trên tượng sáp."Cảnh sát Lý nói xong liền kéo ghế ngồi xuống, dường như không tìm ra manh mối thì không định rời đi."Tao kiểm tra lại một chút."Lục Ngô cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, lại tháo kính ra.Tiểu Trương vội vàng đảo mắt, không dám nhìn thẳng.Đôi mắt đỏ lướt qua Thời Na, từ đầu đến chân, từng chút một rất cẩn thận.Khi ánh mắt anh dừng lại ở ngón út bàn tay trái của Thời Na, trở nên do dự.Anh luôn cảm thấy khi ánh mắt mình quét qua đây, dường như gặp phải thứ gì đó, nhưng với khả năng của anh lại không thể nhìn ra được.Nhờ sức mạnh của đôi mắt đỏ, Lục Ngô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào ngón út của cô gái.Ở đó, anh cảm nhận được một luồng lạnh lẽo, chất liệu như ngọc, hình dáng và kích thước giống như một chiếc nhẫn. Anh thử lấy nó ra, nhưng chiếc nhẫn lại sinh ra lực đẩy, đẩy ngón tay anh ra, khiến anh không thể chạm vào lần nữa.Nhưng ngoài điều đó ra, anh không phát hiện thêm gì khác.Lục Ngô đeo kính lại, gõ gõ ngón tay lên bàn, "Tao lại không nhìn thấy thứ đó, nhưng có thể cảm nhận được, vậy nên cô ấy và tao có lẽ là giống nhau. Chỉ là theo cách nói của mày, cô ấy không biết mình đặc biệt, nên sức mạnh của thứ đó có lẽ là bị kích hoạt một cách thụ động."Lục Ngô trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt dưới kính râm hơi sáng lên, lại mang chút tò mò nhìn cô gái đang ngủ say, vậy nên nhất định phải đánh thức cô ấy dậy.Trước đây anh cho rằng cô gái này tỉnh dậy hoàn toàn nhờ may mắn, giữ thái độ không quan tâm, nhưng bây giờ thì khác, thứ có thể lẩn tránh được mắt anh, anh cũng muốn biết khi được đánh thức, cô ấy sẽ lợi hại đến mức nào."Tiểu Trương, đánh cô ấy đi."Lục Ngô chỉ huy người khác quá thuần thục."Hả? Anh Lục, anh có bị đói đến mức hoa mắt không? Hay chúng ta đi ăn cơm đã rồi tính tiếp?"Tiểu Trương liếc nhìn đội trưởng, sợ mình bị ghi vào sổ đen, anh thật sự không có ý định đánh đập thiếu nữ tuổi hoa."Ừ, được thôi."Lục Ngô đúng là đang đói, lời Tiểu Trương nói cũng có lý, nếu đánh thức người ta xong mà mình ngất xỉu thì quá xấu hổ."Đội trưởng, chúng ta cùng đi đi."Tiểu Trương không dám ở lại một mình với Lục Ngô, nghĩ đến đôi mắt dưới kính râm, cả người đã căng thẳng."Ở đây cần có người trông, mà nếu con ma tự sát đến, ít nhất cũng có người cản chúng."Cảnh sát Lý vẫy tay, ra hiệu hai người nhanh đi, đừng ở đây vướng mắt."Đi thôi, đừng quan tâm hắn."Lục Ngô hoàn toàn không hiểu tâm tư của Tiểu Trương, cho rằng cậu thanh niên này đang sợ uy quyền của em họ mình, đưa tay vỗ lên vai Tiểu Trương.Khiến Tiểu Trương giật nảy mình."Anh Lục, mời anh đi trước."Tiểu Trương lịch sự mời Lục Ngô đi trước.Lục Ngô cũng không để ý, vung tay vung chân đi về phía trước, hai người trước sau, trông giống như ngôi sao đi ra ngoài có vệ sĩ đi theo.Cảnh sát Lý nhìn cánh cửa đã đóng, dựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt.Anh cũng chỉ sau khi biết người đến là Lục Ngô, mới nhận được tin nhắn từ cấp trên, trên đó có một số tài liệu về sự kiện ma quỷ.Nhưng những thứ này lại khiến anh nhớ đến một bài kiểm tra năm xưa, trong bài kiểm tra đó, anh không biết gì cả, cho đến khi Lục Ngô xuất hiện trước mặt, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu.Lúc đó anh mới nhớ ra ý nghĩa của bài kiểm tra đó.Anh nhớ, lúc đó mình chỉ đi một vòng trong căn phòng chất đầy những thứ kỳ dị, nhưng không có cảm giác gì đặc biệt.Lúc nhỏ chỉ nghĩ đó là những cổ vật và mẫu vật mô phỏng đặc biệt hiếm có, nhưng bây giờ, anh mới biết được sự thật, và lúc đó anh bị đánh giá là không có cảm giác với những thứ đó.Tâm trí chìm dần vào hồi ức.Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của mọi người.Đến sáng hôm sau, một tia nắng chiếu qua cửa sổ, rơi lên người cảnh sát Lý.Hơi ấm đánh thức anh, anh lập tức mở mắt, ánh mắt quét qua phía trước, chỉ thấy ba người vốn nằm thẳng hàng giờ chỉ còn lại cha của Thời Na!Đôi mắt anh co rút lại, vội vàng đứng dậy, một chiếc chăn từ trên người rơi xuống.Cảnh sát Lý nhặt chăn lên, vẻ mặt lộ chút ngỡ ngàng.Thời Na và mẹ cô hẳn đã tỉnh dậy."Cảnh sát Lý."Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa, cô gái mang theo bữa sáng, nụ cười tươi sáng bước vào."Ừ." Cảnh sát Lý đặt chăn xuống, gật đầu."Tối qua cảm ơn anh nhiều lắm."Thời Na chỉ vào cha cô vẫn chưa tỉnh bên cạnh, vừa hỏi bác sĩ xong, cha cô bị thương nội tạng, may mắn được đưa đến kịp thời, chỉ cần dưỡng một thời gian là ổn."Ừ."Cảnh sát Lý cũng không giải thích là Tiểu Trương đưa người đến, nhưng anh đã canh cả đêm, lời cảm ơn này cũng xứng đáng."Em không sao là được rồi."Cảnh sát Lý định rời đi."Cảnh sát Lý, em đã mua bữa sáng rồi, anh ăn xong rồi hãy đi, không thì phí lắm."Thời Na rất biết ơn ân nhân cứu mạng.Cảnh sát Lý dừng bước, nhìn thấy đôi mắt đầy mong đợi của cô gái."Đưa đây."Dù sao cũng phải ăn, lãng phí là đáng xấu hổ, cảnh sát Lý cầm bữa sáng đi thẳng không ngoảnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Phố Không Lối Thoát - Thủy Thiền Nguyệt

Số ký tự: 0