Chương 10
Tập Thiên Lam
2024-04-19 21:51:24
Ba Mục phí sức của chín trâu hai hổ cuối cùng cũng giúp con gái chen chân được vào một đơn vị nhà nước, chính là Cục Lâm nghiệp. Chuyên ngành học của Mục Lan và Cục Lâm nghiệp không có liên quan gì với nhau, vì thế cô được xếp vào bộ phận văn thư đã đầy kín người.
Sau khi Mục Lan tìm được việc làm chính thức, bà nội Mục liền mang chuyện chung thân đại sự của Mục Lan ra để trình thương nghị.
Mỗi lần Mục Lan về nhà, bà nội Mục lần nào cũng nhắc đi nhắc lại với cô về việc tìm đối tượng chung thân theo như lời thầy bói phải lớn hơn một tuổi hoặc nhỏ hơn một tuổi tốt nhất là hỏa vượng.
Mục Lan nghe đến phiền chán, có một lần đã nói lại bà nội: “Bà cứ nói mãi những lời này đối với con không có tác dụng gì đâu, con đã quyết định sẽ ở vậy suốt đời rồi!”
Bà nội Mục nghe xong quay mặt, không thèm nói nữa.
Chỉ chốc lát sau, mẹ Mục tới chất vấn Mục Lan: “Con nhóc con thật là không biết tốt xấu! Bà nội con chỉ vì muốn tốt cho con. Sao con có thể nói những lời như thế hù dọa bà!”
Mục Lan không biết nên khóc hay cười, “Không phải chứ, con chỉ nói chơi mà bà coi như thật à?”
“Người lớn giống như trẻ con. Bà đã lớn tuổi rồi không thể chịu được những lời nói đùa như vậy nữa đâu, sau này không được nói linh tinh nữa!”
……
Lý Bỉnh Nam sau khi lên chức thì có thể mang người nhà đến ở ngay tại đơn vị, kết thúc hoàn cảnh sinh hoạt như Ngưu Lang Chức Nữ. Con trai cả và con trai út của nhà họ Lý đều ở xa tận chân trời góc biển, con trai giữa Lý Bỉnh Huy liền thành trụ cột trong nhà.
Năm ngoái, ba Lý đột nhiên sinh bệnh nặng, thân thể vẫn cứ suy yếu, Lý Bỉnh Huy lâu lâu lại về nhà thăm. Sau khi Mục Lan đến Cục Lâm nghiệp cục làm việc, thì mỗi cuối tuần đều có thể trở về nhà, Lý Bỉnh Huy vì vậy mà sửa thời gian biểu của mình lại cho đồng nhất với Mục Lan. Vì dễ bề liên hệ, Mục Lan cũng mua một cái điện thoại di động cá nhân.
Đối với việc mỗi cuối tuần đều ngồi xe của Lý Bỉnh Huy về nhà, Mục Lan không hề nói với ai, nhưng mà dần dần chuyện này cũng đã truyền đến tai bà nội Mục.
“Bây giờ con và Bỉnh Huy đều đã là người lớn, nếu cứ đi lại thân thiết như thế khó tránh khỏi người ta nói ra nói vào!” mẹ Mục cảnh cáo con gái, “Bây giờ xe buýt công cộng rất thuận lợi, không cần phải ngồi xe nó đâu, từ nay về sau đừng thế nữa!”
Bà nội Mục thì lại không cho là đúng, nói xen vào: “Ngồi xe Bỉnh Huy thì sao chứ, chẳng lẽ trưởng thành rồi thì không thể làm bạn à?!”
“Chẳng lẽ nó không phải đã từng kết giao cùng Bỉnh Lân hay sao? Bây giờ mối quan hệ phức tạp như thế sẽ khiến người ta nói những lời không dễ nghe.”
“Quan tâm gì tới chuyện người ta nói, không lẽ phải đoạn tuyệt với nhà họ Lý hay sao! Tuổi còn trẻ đừng có giống như con tằm, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lí, không phạm pháp, thì muốn làm gì cứ làm muốn lui tới với ai thì cứ lui tới, mặc kệ những lời nhàn thoại đó đi, không có gì là ghê gớm cả! Con người sống trên đời không thể nói là hoàn toàn có thể làm theo ý mình mà sống nhưng cũng không thể quá mức ép buộc bản thân.…”
Mẹ Mục Lan không muốn tranh luận chính diện với bà nội, cho nên chỉ dặn dò sau lưng: “Ngàn vạn lần không được nghe bà nội con nói! Danh dự của con gái là quan trọng nhất! Nếu tiếng tăm không tốt thì cả đời cũng không thể ngẩng đầu trước mặt người khác đâu! Nước miếng có thể dìm chết người đấy!”
Bởi vì bà nội và mẹ đều nói có lý cho nên Mục Lan đã áp dụng chính sách trung hòa: Thân thiết với Lý Bỉnh Huy lúc ở trong thành phố, khi về nhà thì mạnh ai nấy lo.
————————————
Lý Bỉnh Huy gần đây làm ăn phát đạt, tâm tình rất tốt, liền hẹn Mục Lan buổi tối đi ăn cơm chúc mừng.
Vừa đến giờ cơm, Lý Bỉnh Huy liền đến một nhà hàng nổi tiếng đặt bàn, nhà hàng này trang hoàng cực kỳ rực rỡ, Lý Bỉnh Huy tới cũng khá sớm, nhưng không ngờ là số bàn trong đại sảnh đã ngồi hết hai phần ba.
Lý Bỉnh Huy chọn một vị trí, ngồi ở đó vừa hút thuốc vừa chờ Mục Lan đến.
Mục Lan tới trễ nửa tiếng, hơn nữa không phải đi một mình, còn mang theo một đồng nghiệp nam. Vị đồng nghiệp nam này có tuổi xấp xỉ với Lý Bỉnh Huy, tên là Phan An. Không biết có phải bởi vì đặt tên cho nên mới lớn lên đẹp như vậy, hay là sau khi lớn lên như vậy mới đổi tên thành như thế, nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần cho anh ta mặc nữ trang rồi đứng trên sân khấu, thì sẽ không khác gì Mai Lan Phương tái thế.
Sau khi giới thiệu Lý Bỉnh Huy với anh chàng đồng nghiệp nam này, Mục Lan giải thích rằng bọn họ cùng ra ngoài phát tài liệu. Sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này khiến cho tâm tình của Lý Bỉnh Huy kém đi rất nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức nhiệt tình.
Sau khi khách sáo với Lý Bỉnh Huy vài câu, anh chàng đồng nghiệp nam này liền đi nhà vệ sinh.
“Anh ta thật sự tên là Phan An à?” Lý Bỉnh Huy hỏi.
Mục Lan trả lời: “Cam đoan không giả.”
“Cái tên thật là phô trương, phô trương đến mức không biết xấu hổ!”
“Tên Phan An thì làm sao?! Người ta không nhận có thể so với Phan An mà còn có thể so với Tống Ngọc, thường xuyên có bài đăng báo, là một cây bút có tiếng trong Cục bọn em đó! Không phải chỉ là chưa được sự đồng ý của anh mà đã mang thêm một người tới khiến anh tốn thêm một chút tiền thôi sao, có cần phải xách mé tên người ta như vậy không! Người ta thường nói người càng có tiền thì càng keo kiệt, nếu anh không thích thì cứ để đó, em trả cho!”
“Chỉ có như vậy mà em nặng lời với anh sao!”
“Em chỉ nói đúng sự thật thôi!”
“Tài mạo song toàn, có lẽ đã trở thành thần tượng của người nào đó rồi chứ gì?!”
“Nếu anh biết vậy thì đừng có nói năng lỗ mãng như thế nữa!” Mục Lan vừa nói vừa dùng một ánh mắt uy hiếp nhìn Lý Bỉnh Huy,
“... em đi rửa tay đây.”
Mục Lan vừa đi khỏi, đột nhiên có một cô gái xa lạ chạy đến hỏi Lý Bỉnh Huy: “Anh và cô gái kia có quan hệ gì?”
“À?… là bạn bè có chuyện gì sao?” Lý Bỉnh Huy vừa đánh giá cô gái trước mắt vừa trả lời, thấy người tới không có ý tốt, vẻ mặt âm u, không khỏi đề cao cảnh giác, “ Cô có quen cô ấy sao?”
“Một lát nữa thì sẽ quen!” Cô gái xa lạ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hình như có chút tức giận à, cô ấy chọc gì đến cô?”. Truyện Sủng
“Cô ta quyến rũ chồng sắp cưới của tôi, anh nói tôi có thể không giận sao?!”
“Không thể nào!” Lý Bỉnh Huy theo bản năng phản bác một câu.
“Hừ!” Cô gái xa lạ không thèm trả lời hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào toilet.
“Xin hỏi chồng sắp cưới của cô là ai?!”
“Anh biết rồi mà còn hỏi à, đương nhiên là người vừa đi vệ sinh kia rồi!”
“Phan An?!”
Cũng khó trách Lý Bỉnh Huy nghe xong, bộ dạng khó mà tin tưởng được, chỉ nhìn bề ngoài mà nói thì chênh lệch giữa hai người này thật sự quá lớn. Tuy rằng cô gái này vẫn luôn cố gắng trang điểm để trông trẻ tuổi hơn. Nhưng nếu so với Phan An thì vẫn già hơn mấy tuổi. Hơn nữa, nếu dùng tâm thái khoan dung mà đánh giá, thì diện mạo của cô ta cũng chỉ có thể nói là tạm được.
Lý Bỉnh Huy khôi phục bình tĩnh, cường điệu nói: “Chắc chắn là cô đã hiểu lầm rồi!”
Cô gái xa lạ vẫn không chịu rời mắt khỏi nhà vệ sinh một giây nào, cũng không hề giảm bớt khí thế trong lời nói. “Hiểu lầm!” Cô gái đáp lại, “Bọn họ cùng nhau ra ngoài làm việc thì thôi, lại còn cùng nhau đi ăn tối như hình với bóng, công tư bất phân mà còn hiểu lầm à!”
Lúc này, Phan An và Mục Lan cũng lần lượt xuất hiện; dường như sợ bọn họ nửa đường chạy mất, cô gái xa lạ kia còn bày ra tư thế giống như thợ săn chuẩn bị bắt mồi.
Phan An và cô vợ sắp cưới của mình hình như có tâm linh tương thông, vừa mới ra ngoài đã liếc nhìn về bên này, hơn nữa còn vừa nhìn là thấy ngay cô ta.
Thấy Phan An vẫn chậm chạp, không chịu đi tới, Lý Bỉnh Huy cho rằng anh ta đang đợi Mục Lan phía sau, cẩn thận nói: “Cô bình tĩnh đã đừng có rối loạn!”
Mục Lan thì cho rằng Phan An tìm không thấy vị trí bàn, lúc đi tới còn duỗi tay chỉ qua bên kia: “Nè! Ở bên kia!”
Phan An vừa đi vừa co rúm lại, thấy cô vợ sắp cưới nhìn mình như hổ rình mồi, rụt rè nói: “Em, sao em lại tới đây?”
“Câu này phải là em hỏi anh mới đúng! Không phải anh nói là đang ở trong Cục viết bản thảo hay sao? Tại sao lại ở chỗ này?!”
“Vị này chính là…”
Mục Lan không rõ tình trạng như thế nào, nên chỉ nói được một nửa thì đã bị cô gái kia hùng hổ chặn ngang..“Tôi là vợ sắp cưới của Phan An!”
Chữ ‘vợ sắp cưới của Phan An’ được rống to đến mức giống như sư tử Hà Đông rống, khiến Mục Lan trợn mắt há mồm, cũng khiến khách ở các bàn bên cạnh giật mình quay lại nhìn xem..
Thấy thế, Lý Bỉnh Huy vội hoà giải: “Khoan đã, chuyện này đều phải trách tôi! Là tôi bảo bạn gái tôi mời Phan An đến đây dùng bữa, bởi vì đã nghe nói nhiều đến khả năng của anh Phan đây, cho nên tôi vẫn luôn muốn gặp mặt anh ấy một lần, hôm nay tình cờ bọn họ cũng ra ngoài phát bản thảo. Sau khi trở về thì tôi liền…”
“Cô ấy là bạn gái anh à??! Vậy sao lúc nãy anh không nói sớm?!” Vợ sắp cưới của Phan An liền lập tức thu hồi bớt khí thế của mình lại, xoay mặt nói với người chồng sắp cưới. “... đi thôi?!”
Phan An vâng vâng dạ dạ, gật gật đầu, tạm biệt Lý Bỉnh Huy và Mục Lan.
“Ôi chao ôi...” Mục Lan như trút được gánh nặng, ngồi vào chỗ ngồi, “Chút nữa thì em bị dọa đến ngất. Đã từng nghe nói vợ sắp cưới của anh ấy rất hay ghen tuông nhưng không ngờ lại kinh khủng đến như thế. ”
“Vậy sao em còn không tránh né?! Mà còn mời anh ta đến đây!” Lý Bỉnh Huy cũng ngồi xuống.
“Em có mời anh ấy đâu! Lúc anh gọi điện thoại thì anh ấy đang ở bên cạnh em chỉ là xuất phát từ sự khách sáo, cho nên mới nói một tiếng, không ngờ anh ấy đi thật."
Xung quanh vẫn có vài người Khách có sự hiếu kỳ rất lớn, cứ luôn nhìn sang bọn họ rồi thì thầm gì đó. Mục Lan chú ý tới, nói: “Giọng nói của cô gái kia, đã làm cho anh và em biến thành đề tài câu chuyện của những người ở đây rồi, đi thôi, chúng ta đừng ăn nữa.”
“Vậy đổi nhà hàng khác.”
Bọn họ vừa mới đứng dậy, lập tức có những người khách đứng chờ từ nãy giờ, đến lấp vào chỗ ngay. Các nhân viên phục vụ bận đến nỗi chân không chạm đất, bọn họ tới nửa ngày cũng không có ai đến tiếp đãi, lúc bọn họ đi cũng không ai để ý tới.
Lúc đi ra khỏi tiệm cơm, lang thang trên đường tán gẫu, thì đề tài của hai người lại quay về người vợ sắp cưới của Phan An.
“Xét về tuổi tác và tướng mạo bề ngoài thì hai người bọn họ đều cách nhau quá xa, làm sao mà bọn họ lại ở chung với nhau được vậy?”
“Bọn họ ban đầu ở cùng một đơn vị. Vì Phan An, cô gái kia không tiếc ly hôn, kể cả con cái cũng không cần. Sau này khi chuyện bị làm lớn ra, thì Phan An cũng bị điều tới Cục Lâm nghiệp. Em vẫn luôn nghĩ cô gái kia cũng giống với Phan An muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng, nhưng không ngờ lại…”
“Theo như anh thấy, thì cô gái kia không có cảm giác an toàn, nhìn thấy ai cũng nghĩ rằng đó là kẻ thứ ba. Từ nay về sau, em đừng đi lại thân cận quá với Phan An, cẩn thận đừng chọc phải phiền phức."
“Biết rồi, ban đầu không để ý, bây giờ thì đã thấy tận mắt rồi. Ôi, khả năng diễn kịch của anh cũng khiến em mở rộng tầm nhìn đó... thần thái tự nhiên, liền mạch lưu loát. May là Phan An không phải cái loại người lắm mồm, nếu không lời nói dối của anh cũng không dễ dàng thuận lợi như vậy.”
“Cái này gọi là trong trường hợp bất thường thì phải có cách xử sự bất thường.”
“Thật là bông hoa lài cắm bãi phân trâu, Phan An tốt như vậy sao lại rơi vào trong tay cô ta, thật là bất hạnh?!”
“Đây chỉ là cái nhìn của em, chưa chắc người ta không hạnh phúc.”
“Chỉ là nhìn xa thì cũng thấy rồi anh ta như vậy có thể gọi là hạnh phúc sao!”
“Gieo gió gặt bão, ai bảo anh ta chọc vào vũng nước đục này.”
“Anh không có một chút lòng thương hại nào cả!”
“Người ta có hồng nhan tri kỷ thương là được rồi!”
“Sao em lại nghe có mùi ghen tị vậy? Tên nhà giàu mới nổi kia, không lẽ là anh ghen tị với người ta sao?!”
“Anh ghen không được sao?!”
Mục Lan vỗ một cái vào lưng Lý Bỉnh Huy, hài hước nói: “Nói như vậy đồng chí nhị bính anh đã thích em à!”
“Đúng vậy, từ nhỏ đã thích.”
“Em không nói loại tình cảm kia? Em nói cái này, anh có hiểu không!”
“Anh cũng nói chính là loại này!”
“Cái miệng dẻo quẹo à!” Mục Lan có chút xấu hổ nói sang chuyện khác, “... Lần này kiếm được bao nhiêu?"
Thấy Lý Bỉnh Huy nửa ngày không trả lời, Mục Lan lại nói: “Sợ đến mức không dám trả lời hả! Yên tâm đi, em không mượn tiền anh đâu!”
“A? Mượn bao nhiêu?”
“Đang nghĩ cái gì thế, không phải là đã chạy ra đảo chơi với khỉ rồi chứ?”
“Đâu có xa xôi như vậy...Vừa rồi em nói gì?”
“Lần này phát tài nhiều lắm à?”
“A, cũng tạm được.”
“Vậy phải tìm một nhà hàng sang trọng, đẳng cấp hơn, ăn của anh một bữa mới được!”
Sau khi Mục Lan tìm được việc làm chính thức, bà nội Mục liền mang chuyện chung thân đại sự của Mục Lan ra để trình thương nghị.
Mỗi lần Mục Lan về nhà, bà nội Mục lần nào cũng nhắc đi nhắc lại với cô về việc tìm đối tượng chung thân theo như lời thầy bói phải lớn hơn một tuổi hoặc nhỏ hơn một tuổi tốt nhất là hỏa vượng.
Mục Lan nghe đến phiền chán, có một lần đã nói lại bà nội: “Bà cứ nói mãi những lời này đối với con không có tác dụng gì đâu, con đã quyết định sẽ ở vậy suốt đời rồi!”
Bà nội Mục nghe xong quay mặt, không thèm nói nữa.
Chỉ chốc lát sau, mẹ Mục tới chất vấn Mục Lan: “Con nhóc con thật là không biết tốt xấu! Bà nội con chỉ vì muốn tốt cho con. Sao con có thể nói những lời như thế hù dọa bà!”
Mục Lan không biết nên khóc hay cười, “Không phải chứ, con chỉ nói chơi mà bà coi như thật à?”
“Người lớn giống như trẻ con. Bà đã lớn tuổi rồi không thể chịu được những lời nói đùa như vậy nữa đâu, sau này không được nói linh tinh nữa!”
……
Lý Bỉnh Nam sau khi lên chức thì có thể mang người nhà đến ở ngay tại đơn vị, kết thúc hoàn cảnh sinh hoạt như Ngưu Lang Chức Nữ. Con trai cả và con trai út của nhà họ Lý đều ở xa tận chân trời góc biển, con trai giữa Lý Bỉnh Huy liền thành trụ cột trong nhà.
Năm ngoái, ba Lý đột nhiên sinh bệnh nặng, thân thể vẫn cứ suy yếu, Lý Bỉnh Huy lâu lâu lại về nhà thăm. Sau khi Mục Lan đến Cục Lâm nghiệp cục làm việc, thì mỗi cuối tuần đều có thể trở về nhà, Lý Bỉnh Huy vì vậy mà sửa thời gian biểu của mình lại cho đồng nhất với Mục Lan. Vì dễ bề liên hệ, Mục Lan cũng mua một cái điện thoại di động cá nhân.
Đối với việc mỗi cuối tuần đều ngồi xe của Lý Bỉnh Huy về nhà, Mục Lan không hề nói với ai, nhưng mà dần dần chuyện này cũng đã truyền đến tai bà nội Mục.
“Bây giờ con và Bỉnh Huy đều đã là người lớn, nếu cứ đi lại thân thiết như thế khó tránh khỏi người ta nói ra nói vào!” mẹ Mục cảnh cáo con gái, “Bây giờ xe buýt công cộng rất thuận lợi, không cần phải ngồi xe nó đâu, từ nay về sau đừng thế nữa!”
Bà nội Mục thì lại không cho là đúng, nói xen vào: “Ngồi xe Bỉnh Huy thì sao chứ, chẳng lẽ trưởng thành rồi thì không thể làm bạn à?!”
“Chẳng lẽ nó không phải đã từng kết giao cùng Bỉnh Lân hay sao? Bây giờ mối quan hệ phức tạp như thế sẽ khiến người ta nói những lời không dễ nghe.”
“Quan tâm gì tới chuyện người ta nói, không lẽ phải đoạn tuyệt với nhà họ Lý hay sao! Tuổi còn trẻ đừng có giống như con tằm, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lí, không phạm pháp, thì muốn làm gì cứ làm muốn lui tới với ai thì cứ lui tới, mặc kệ những lời nhàn thoại đó đi, không có gì là ghê gớm cả! Con người sống trên đời không thể nói là hoàn toàn có thể làm theo ý mình mà sống nhưng cũng không thể quá mức ép buộc bản thân.…”
Mẹ Mục Lan không muốn tranh luận chính diện với bà nội, cho nên chỉ dặn dò sau lưng: “Ngàn vạn lần không được nghe bà nội con nói! Danh dự của con gái là quan trọng nhất! Nếu tiếng tăm không tốt thì cả đời cũng không thể ngẩng đầu trước mặt người khác đâu! Nước miếng có thể dìm chết người đấy!”
Bởi vì bà nội và mẹ đều nói có lý cho nên Mục Lan đã áp dụng chính sách trung hòa: Thân thiết với Lý Bỉnh Huy lúc ở trong thành phố, khi về nhà thì mạnh ai nấy lo.
————————————
Lý Bỉnh Huy gần đây làm ăn phát đạt, tâm tình rất tốt, liền hẹn Mục Lan buổi tối đi ăn cơm chúc mừng.
Vừa đến giờ cơm, Lý Bỉnh Huy liền đến một nhà hàng nổi tiếng đặt bàn, nhà hàng này trang hoàng cực kỳ rực rỡ, Lý Bỉnh Huy tới cũng khá sớm, nhưng không ngờ là số bàn trong đại sảnh đã ngồi hết hai phần ba.
Lý Bỉnh Huy chọn một vị trí, ngồi ở đó vừa hút thuốc vừa chờ Mục Lan đến.
Mục Lan tới trễ nửa tiếng, hơn nữa không phải đi một mình, còn mang theo một đồng nghiệp nam. Vị đồng nghiệp nam này có tuổi xấp xỉ với Lý Bỉnh Huy, tên là Phan An. Không biết có phải bởi vì đặt tên cho nên mới lớn lên đẹp như vậy, hay là sau khi lớn lên như vậy mới đổi tên thành như thế, nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần cho anh ta mặc nữ trang rồi đứng trên sân khấu, thì sẽ không khác gì Mai Lan Phương tái thế.
Sau khi giới thiệu Lý Bỉnh Huy với anh chàng đồng nghiệp nam này, Mục Lan giải thích rằng bọn họ cùng ra ngoài phát tài liệu. Sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này khiến cho tâm tình của Lý Bỉnh Huy kém đi rất nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức nhiệt tình.
Sau khi khách sáo với Lý Bỉnh Huy vài câu, anh chàng đồng nghiệp nam này liền đi nhà vệ sinh.
“Anh ta thật sự tên là Phan An à?” Lý Bỉnh Huy hỏi.
Mục Lan trả lời: “Cam đoan không giả.”
“Cái tên thật là phô trương, phô trương đến mức không biết xấu hổ!”
“Tên Phan An thì làm sao?! Người ta không nhận có thể so với Phan An mà còn có thể so với Tống Ngọc, thường xuyên có bài đăng báo, là một cây bút có tiếng trong Cục bọn em đó! Không phải chỉ là chưa được sự đồng ý của anh mà đã mang thêm một người tới khiến anh tốn thêm một chút tiền thôi sao, có cần phải xách mé tên người ta như vậy không! Người ta thường nói người càng có tiền thì càng keo kiệt, nếu anh không thích thì cứ để đó, em trả cho!”
“Chỉ có như vậy mà em nặng lời với anh sao!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em chỉ nói đúng sự thật thôi!”
“Tài mạo song toàn, có lẽ đã trở thành thần tượng của người nào đó rồi chứ gì?!”
“Nếu anh biết vậy thì đừng có nói năng lỗ mãng như thế nữa!” Mục Lan vừa nói vừa dùng một ánh mắt uy hiếp nhìn Lý Bỉnh Huy,
“... em đi rửa tay đây.”
Mục Lan vừa đi khỏi, đột nhiên có một cô gái xa lạ chạy đến hỏi Lý Bỉnh Huy: “Anh và cô gái kia có quan hệ gì?”
“À?… là bạn bè có chuyện gì sao?” Lý Bỉnh Huy vừa đánh giá cô gái trước mắt vừa trả lời, thấy người tới không có ý tốt, vẻ mặt âm u, không khỏi đề cao cảnh giác, “ Cô có quen cô ấy sao?”
“Một lát nữa thì sẽ quen!” Cô gái xa lạ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hình như có chút tức giận à, cô ấy chọc gì đến cô?”. Truyện Sủng
“Cô ta quyến rũ chồng sắp cưới của tôi, anh nói tôi có thể không giận sao?!”
“Không thể nào!” Lý Bỉnh Huy theo bản năng phản bác một câu.
“Hừ!” Cô gái xa lạ không thèm trả lời hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào toilet.
“Xin hỏi chồng sắp cưới của cô là ai?!”
“Anh biết rồi mà còn hỏi à, đương nhiên là người vừa đi vệ sinh kia rồi!”
“Phan An?!”
Cũng khó trách Lý Bỉnh Huy nghe xong, bộ dạng khó mà tin tưởng được, chỉ nhìn bề ngoài mà nói thì chênh lệch giữa hai người này thật sự quá lớn. Tuy rằng cô gái này vẫn luôn cố gắng trang điểm để trông trẻ tuổi hơn. Nhưng nếu so với Phan An thì vẫn già hơn mấy tuổi. Hơn nữa, nếu dùng tâm thái khoan dung mà đánh giá, thì diện mạo của cô ta cũng chỉ có thể nói là tạm được.
Lý Bỉnh Huy khôi phục bình tĩnh, cường điệu nói: “Chắc chắn là cô đã hiểu lầm rồi!”
Cô gái xa lạ vẫn không chịu rời mắt khỏi nhà vệ sinh một giây nào, cũng không hề giảm bớt khí thế trong lời nói. “Hiểu lầm!” Cô gái đáp lại, “Bọn họ cùng nhau ra ngoài làm việc thì thôi, lại còn cùng nhau đi ăn tối như hình với bóng, công tư bất phân mà còn hiểu lầm à!”
Lúc này, Phan An và Mục Lan cũng lần lượt xuất hiện; dường như sợ bọn họ nửa đường chạy mất, cô gái xa lạ kia còn bày ra tư thế giống như thợ săn chuẩn bị bắt mồi.
Phan An và cô vợ sắp cưới của mình hình như có tâm linh tương thông, vừa mới ra ngoài đã liếc nhìn về bên này, hơn nữa còn vừa nhìn là thấy ngay cô ta.
Thấy Phan An vẫn chậm chạp, không chịu đi tới, Lý Bỉnh Huy cho rằng anh ta đang đợi Mục Lan phía sau, cẩn thận nói: “Cô bình tĩnh đã đừng có rối loạn!”
Mục Lan thì cho rằng Phan An tìm không thấy vị trí bàn, lúc đi tới còn duỗi tay chỉ qua bên kia: “Nè! Ở bên kia!”
Phan An vừa đi vừa co rúm lại, thấy cô vợ sắp cưới nhìn mình như hổ rình mồi, rụt rè nói: “Em, sao em lại tới đây?”
“Câu này phải là em hỏi anh mới đúng! Không phải anh nói là đang ở trong Cục viết bản thảo hay sao? Tại sao lại ở chỗ này?!”
“Vị này chính là…”
Mục Lan không rõ tình trạng như thế nào, nên chỉ nói được một nửa thì đã bị cô gái kia hùng hổ chặn ngang..“Tôi là vợ sắp cưới của Phan An!”
Chữ ‘vợ sắp cưới của Phan An’ được rống to đến mức giống như sư tử Hà Đông rống, khiến Mục Lan trợn mắt há mồm, cũng khiến khách ở các bàn bên cạnh giật mình quay lại nhìn xem..
Thấy thế, Lý Bỉnh Huy vội hoà giải: “Khoan đã, chuyện này đều phải trách tôi! Là tôi bảo bạn gái tôi mời Phan An đến đây dùng bữa, bởi vì đã nghe nói nhiều đến khả năng của anh Phan đây, cho nên tôi vẫn luôn muốn gặp mặt anh ấy một lần, hôm nay tình cờ bọn họ cũng ra ngoài phát bản thảo. Sau khi trở về thì tôi liền…”
“Cô ấy là bạn gái anh à??! Vậy sao lúc nãy anh không nói sớm?!” Vợ sắp cưới của Phan An liền lập tức thu hồi bớt khí thế của mình lại, xoay mặt nói với người chồng sắp cưới. “... đi thôi?!”
Phan An vâng vâng dạ dạ, gật gật đầu, tạm biệt Lý Bỉnh Huy và Mục Lan.
“Ôi chao ôi...” Mục Lan như trút được gánh nặng, ngồi vào chỗ ngồi, “Chút nữa thì em bị dọa đến ngất. Đã từng nghe nói vợ sắp cưới của anh ấy rất hay ghen tuông nhưng không ngờ lại kinh khủng đến như thế. ”
“Vậy sao em còn không tránh né?! Mà còn mời anh ta đến đây!” Lý Bỉnh Huy cũng ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em có mời anh ấy đâu! Lúc anh gọi điện thoại thì anh ấy đang ở bên cạnh em chỉ là xuất phát từ sự khách sáo, cho nên mới nói một tiếng, không ngờ anh ấy đi thật."
Xung quanh vẫn có vài người Khách có sự hiếu kỳ rất lớn, cứ luôn nhìn sang bọn họ rồi thì thầm gì đó. Mục Lan chú ý tới, nói: “Giọng nói của cô gái kia, đã làm cho anh và em biến thành đề tài câu chuyện của những người ở đây rồi, đi thôi, chúng ta đừng ăn nữa.”
“Vậy đổi nhà hàng khác.”
Bọn họ vừa mới đứng dậy, lập tức có những người khách đứng chờ từ nãy giờ, đến lấp vào chỗ ngay. Các nhân viên phục vụ bận đến nỗi chân không chạm đất, bọn họ tới nửa ngày cũng không có ai đến tiếp đãi, lúc bọn họ đi cũng không ai để ý tới.
Lúc đi ra khỏi tiệm cơm, lang thang trên đường tán gẫu, thì đề tài của hai người lại quay về người vợ sắp cưới của Phan An.
“Xét về tuổi tác và tướng mạo bề ngoài thì hai người bọn họ đều cách nhau quá xa, làm sao mà bọn họ lại ở chung với nhau được vậy?”
“Bọn họ ban đầu ở cùng một đơn vị. Vì Phan An, cô gái kia không tiếc ly hôn, kể cả con cái cũng không cần. Sau này khi chuyện bị làm lớn ra, thì Phan An cũng bị điều tới Cục Lâm nghiệp. Em vẫn luôn nghĩ cô gái kia cũng giống với Phan An muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng, nhưng không ngờ lại…”
“Theo như anh thấy, thì cô gái kia không có cảm giác an toàn, nhìn thấy ai cũng nghĩ rằng đó là kẻ thứ ba. Từ nay về sau, em đừng đi lại thân cận quá với Phan An, cẩn thận đừng chọc phải phiền phức."
“Biết rồi, ban đầu không để ý, bây giờ thì đã thấy tận mắt rồi. Ôi, khả năng diễn kịch của anh cũng khiến em mở rộng tầm nhìn đó... thần thái tự nhiên, liền mạch lưu loát. May là Phan An không phải cái loại người lắm mồm, nếu không lời nói dối của anh cũng không dễ dàng thuận lợi như vậy.”
“Cái này gọi là trong trường hợp bất thường thì phải có cách xử sự bất thường.”
“Thật là bông hoa lài cắm bãi phân trâu, Phan An tốt như vậy sao lại rơi vào trong tay cô ta, thật là bất hạnh?!”
“Đây chỉ là cái nhìn của em, chưa chắc người ta không hạnh phúc.”
“Chỉ là nhìn xa thì cũng thấy rồi anh ta như vậy có thể gọi là hạnh phúc sao!”
“Gieo gió gặt bão, ai bảo anh ta chọc vào vũng nước đục này.”
“Anh không có một chút lòng thương hại nào cả!”
“Người ta có hồng nhan tri kỷ thương là được rồi!”
“Sao em lại nghe có mùi ghen tị vậy? Tên nhà giàu mới nổi kia, không lẽ là anh ghen tị với người ta sao?!”
“Anh ghen không được sao?!”
Mục Lan vỗ một cái vào lưng Lý Bỉnh Huy, hài hước nói: “Nói như vậy đồng chí nhị bính anh đã thích em à!”
“Đúng vậy, từ nhỏ đã thích.”
“Em không nói loại tình cảm kia? Em nói cái này, anh có hiểu không!”
“Anh cũng nói chính là loại này!”
“Cái miệng dẻo quẹo à!” Mục Lan có chút xấu hổ nói sang chuyện khác, “... Lần này kiếm được bao nhiêu?"
Thấy Lý Bỉnh Huy nửa ngày không trả lời, Mục Lan lại nói: “Sợ đến mức không dám trả lời hả! Yên tâm đi, em không mượn tiền anh đâu!”
“A? Mượn bao nhiêu?”
“Đang nghĩ cái gì thế, không phải là đã chạy ra đảo chơi với khỉ rồi chứ?”
“Đâu có xa xôi như vậy...Vừa rồi em nói gì?”
“Lần này phát tài nhiều lắm à?”
“A, cũng tạm được.”
“Vậy phải tìm một nhà hàng sang trọng, đẳng cấp hơn, ăn của anh một bữa mới được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro