Chương 17
Tập Thiên Lam
2024-04-19 21:51:24
Tết Âm lịch năm nay nhà họ Mục và nhà họ Lý đều có chút quạnh quẽ. Lý Bỉnh Lân thì về nhà bạn gái, con gái của Lý Bỉnh Nam và con trai của Mục Anh đều chỉ mới mấy tháng tuổi, không tiện đi xa, bởi vậy bọn họ cũng đều không trở về nhà ăn Tết.
Hôm mùng ba Tết, Lý Bỉnh Huy thay mặt anh trai tới nhà họ Mục thăm thân. Vì không để mẹ Mục sinh ra hoài nghi, Lý Bỉnh Huy và Mục Lan đều đắn đo đúng mực, vẫn duy trì thái độ không xa không gần, không nóng không lạnh.
Mục Lan cười thầm, thường xuyên bị bộ dạng nghiêm trang của Lý Bỉnh Huy chọc đến mức không nhịn nổi tức cười, mỗi lần như vậy, cô liền vội vã chạy về phòng mình, vùi đầu vào chăn cười một trận.
Bởi vì chuyện của Lý Bỉnh Lân, mà Mục Lan đến nhà họ Lý cũng không tiện, Mục Anh lại chưa về nhà, cho nên ba Mục và mẹ Mục đành tự mình đến thăm nhà họ Lý.
————————————
Ông ngoại của Mục Lan đã bị bệnh đục thủy tinh thể nhiều năm. Bây giờ đã đến giai đoạn không nhìn thấy được gì, cần phải giải phẫu gấp, bác sĩ trị liệu cho ông ngoại của Mục Lan là một bác sĩ nam tuổi còn trẻ tên Tống Dục.
Mục Lan bởi vì cái tên này lại nghĩ tới Phan An, cảm thấy thú vị, cho nên cũng chú ý vị bác sĩ này nhiều hơn... Tống Dục mới nhìn không giống bác sĩ mà giống vận động viên, cường tráng, hoạt bát, tinh thần phấn chấn giống hệt như ánh mặt trời.
Trong lúc ông ngoại nằm viện, Mục Lan mỗi ngày đều đi thăm, cũng thường hay trò chuyện với các bác sĩ và y tá. Tống Dục hỏi Mục Lan làm việc ở đâu, Mục Lan thành thật trả lời, Tống Dục nói chú của anh là Tống Minh và Mục Lan cũng làm việc cùng đơn vị.
Thì ra Tống Dục là cháu trai của trưởng phòng của Mục Lan, bởi vậy mà khoảng cách giữa hai người cũng gần gũi hơn không ít, nhờ đó nói chuyện cũng nhiều hơn, trong lúc nói chuyện, bọn họ lại bất ngờ phát hiện ra đã từng cùng học ở một trường cao trung, kết quả là đã gọi nhau là học ca học muội.
Tống Dục thích đi du lịch, cho nên đã cùng với các bạn học và đồng nghiệp tổ chức một nhóm thường xuyên cùng nhau ra ngoài du lịch.
Tháng ba mùa xuân là thời điểm mà tất cả mọi người đều muốn đi chơi, đám người Tống Dục đam mê du lịch, đương nhiên sẽ quý trọng khoảng thời gian có cảnh vật và thời tiết tươi đẹp này, để thực hiện một vài chuyến đi.
Tống Dục và Mục Lan đều có lưu số điện thoại của đối phương. Vào một buổi sáng cuối tuần rực rỡ, Tống Dục mời Mục Lan cùng tham gia hoạt động du xuân của bọn họ. Mục Lan muốn hỏi ý kiến của Lý Bỉnh Huy trước, vì vậy đã gọi điện thoại nói với hắn.
Lý Bỉnh Huy lúc trước đã nghe Mục Lan nói về Tống Dục, bởi vậy cũng không cảm thấy đột ngột, hắn nói với Mục Lan em muốn đi thì cứ đi thôi, bởi vì bây giờ anh quá bận rộn, nếu không cũng sẽ đi cùng với em.
Mục Lan đi du xuân lần này đã trải nghiệm được sự thú vị của việc đi du lịch, từ đó đã chuyển từ bị động thành chủ động, cứ luôn dò hỏi Tống Dục có kế hoạch đi du lịch mới hay không.
Đối với việc Mục Lan năm lần bảy lượt đi theo Tống Dục du lịch, Lý Bỉnh Huy lúc đầu cũng không cảm thấy có gì không ổn, cho đến một hôm nhìn thấy ảnh chụp của bọn họ.
Thông qua hình chụp Lý Bỉnh Huy mới biết thì ra Tống Dục so với trong tưởng tượng của hắn tốt hơn rất nhiều, hắn còn biết vị bác sĩ rất có sức hút trẻ trung này bây giờ đã trở thành thợ chụp ảnh riêng cho Mục Lan.
Nhưng nếu chỉ có hai điều này mà thôi thì cũng không có gì, đằng này vị bác sĩ trẻ đẹp trai này còn rất thích cùng chụp ảnh với Mục Lan, lần nào cũng cười y như một con hải cẩu (trong mắt Lý Bỉnh Huy), từ đó Lý Bỉnh Huy không còn dám sơ sài nữa.
Mục Lan tôn trọng cảm nhận của Lý Bỉnh Huy, sau đó cũng tìm cớ không đi với Tống Dục nữa.
————————————
Lý Bỉnh Huy vào trước hôm sinh nhật Mục Lan một ngày đã đi nơi khác nhập hàng hóa, dựa theo kế hoạch của hắn, khẳng định có thể trở về kịp sinh nhật, ai ngờ kế hoạch thay đổi quá nhanh, có một vài trục trặc nhỏ, bởi vậy đã làm hắn bị lỡ hẹn.
Biết được Lý Bỉnh Huy không trở về kịp, Mục Lan bởi vì hôm đó là thứ bảy, cho nên đang muốn thu dọn hành lý về nhà thì Tống Dục gọi điện thoại tới. Tống Dục lần này mời cô đến Lân huyện chơi.
Thấy Tống Dục sau khi bị mình từ chối nhiều lần, nhưng vẫn kiên trì, có lòng tốt tiếp tục mời mình, Mục Anh vô cùng cảm động vì thế không chút do dự đã đáp ứng.
Vì muốn cho Mục Lan một sự bất ngờ, cho nên Lý Bỉnh Huy đã tìm mọi cách cố gắng trở về. Lúc đó đã là 9 giờ tối, tất cả các cửa hàng bán hoa đều đã đóng cửa, Lý Bỉnh Huy chạy hết khắp thành phố mới tìm được một cửa hàng nhỏ, mua được một bó hoa hồng đỏ, sau đó để bụng đói đến tặng hoa cho Mục Lan.
Khi đến nơi, mới phát hiện cửa phòng ký túc xá của Mục Lan đã khóa, gọi điện thoại di động thì cũng tắt máy. Lý Bỉnh Huy cho rằng Mục Lan về nhà, sợ mẹ Mục biết bọn họ yêu nhau, cho nên cũng không dám gọi điện thoại về nhà họ Mục.
Ở thành phố nhỏ có một chỗ tốt đó chính là người quen cúi đầu thì không thấy, ngẩng đầu thì gặp, nhưng cũng có đôi khi điều này lại trở thành khuyết điểm.
Khoảng 10 giờ sáng ngày hôm sau, Lý Bỉnh Huy dừng xe ở phụ cận bến xe nơi ngã tư đường, thì thấy Mục Lan và Tống Dục xách theo ba lô, cùng lên một chiếc taxi. Đèn xanh đã sáng rất lâu nhưng Lý Bỉnh Huy vẫn còn sững sờ ở đó, cho đến khi có tiếng bóp còi inh ỏi phía sau, thì mới hồi phục tinh thần.
Giống như bị mắc chứng rối loạn cưỡng bức, Lý Bỉnh Huy dù biết Mục Lan đã tắt máy, nhưng vẫn gọi hết lần này đến lần khác.
Sau không biết bao nhiêu lần thì điện thoại di động của Mục Lan đột nhiên gọi được.
“Em đang ở đâu?” Lý Bỉnh Huy nỗ lực khống chế cảm xúc hỏi.
“Ký túc xá.”
Lý Bỉnh Huy vẫn cho rằng, Mục Lan và Tống Dục đang đi ngoài đường, cho nên xác định rằng cô nói dối. “Hôm qua sinh nhật em, anh có mua một bó hoa, bây giờ mang tới cho em được không?”
“Được.”
Mục Lan trả lời dứt khoát như thế, khiến Lý Bỉnh Huy cảm thấy hơi bất ngờ... “Chẳng lẽ mình nhìn lầm người?”
Lý Bỉnh Huy đầy bụng hồ nghi mang theo hoa hồng đỏ, tức tốc chạy tới phòng ký túc xá của Mục Lan, Mục Lan mới vừa tắm xong, đang dùng khăn lông lau khô tóc.
Nghe thấy Lý Bỉnh Huy đêm qua thì đã trở về, lại còn tới tìm mình, tay Mục Lan không khỏi dừng lại.
“Hôm qua em về nhà sao?”
“À… không phải…”
“Nửa tiếng trước ở giao lộ ngoài nhà ga, anh có thấy một người rất giống em…”
Việc đã đến nước này, Mục Lan cũng không thể ngập ngừng giấu giếm, vì thế, cô trực tiếp kể ra rằng cô và Tống Dục đến Lân huyện chơi vừa mới trở về.
“Chỉ có hai ngươi?!”
“Vốn là có hai người bạn nữa cùng đi, nhưng không ngờ đến lúc xuất phát thì bọn họ này có việc đột xuất không đi được. Em và Tống Dục bị lạc đường, cho nên, không đuổi kịp chuyến xe cuối cùng…”
“Nói như vậy, hai người đã ở bên ngoài suốt cả một đêm?!” Sự ghen tuông trong lòng Lý Bỉnh Huy lập tức giống như núi lửa bùng phát.
“Anh đừng hiểu lầm…”
Lý Bỉnh Huy không nghe cô giải thích, gần như hét lên: “Giữa khu vực hoang dã, vu sơn mây mưa, lãng mạn biết mấy!”
“Thì ra anh lại nghĩ bọn em như vậy, Lý Bỉnh Huy đầu óc anh thật dơ bẩn!”
“Vậy anh nên nghĩ như thế nào?! Cùng dựa lưng vào nhau đếm sao rồi sau đó cùng ngắm mặt trời mọc à?!”
“Không có lãng mạn như anh nghĩ đâu, bọn em đã tìm một nhà trọ ở gần nhà ga mà ở lại, mỗi người một phòng, anh đừng có nghĩ bậy!” Mục Lan đang giải thích thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên. Cô cầm lên xem thì thấy là Tống Dục, vội vàng tắt máy không nghe.
“Ai vậy?!” Thấy biểu hiện mất tự nhiên của cô, Lý Bỉnh Huy hỏi.
“Không biết, chắc là gọi nhầm số.”
Im lặng một hồi, Lý Bỉnh Huy còn nói thêm: “Cái gì mà không thể đuổi kịp chuyến xe cuối, lời nói dối như vậy, thật là quá ngây thơ. Là say mê đến mức không biết đường về thì có, là say mê phong cảnh hay là vì tình chàng ý thiếp không thể chia lìa...”
“Lý Bỉnh Huy nếu anh lại còn nói năng bậy bạ thêm một câu nữa em sẽ đá anh ra khỏi đây đó! Anh nói thử đi!”
Mục Lan vừa dứt lời, thì di động lại vang lên âm báo tin nhắn.
“Ai đó? Có phải là gửi tin nhắn sai không!” Lý Bỉnh Huy châm chọc nói.
“Anh nhìn xem thì biết!” Mục Lan tức giận nói.
“Không xem! Lỡ như thấy cái gì đó không nên xem thì sao!”
“Bây giờ anh có xem cũng phải xem, không xem cũng phải xem!” Mục Lan rút cục sạc pin ra, nhét điện thoại vào tay Lý Bỉnh Huy.
“Đây là em ép anh xem đó.”
“Đúng vậy! Là em ép anh!”
Tin nhắn là Tống Dục gửi tới, lập tức mở ra xem.
“Mộc Mộc” Lý Bỉnh Huy nhìn thấy danh xưng này, sắc mặt còn âm u hơn mấy phần “Còn dùng nick name!”
“Cả nhóm du lịch của bọn em đều có nick name, cũng đều gọi nhau như vậy!”
“Mộc Mộc: Đều là anh sai, anh bảo đảm về sau sẽ không phát sinh những chuyện như vậy nữa, em mệt rồi đi ngủ một giấc đi, cảm thấy chỗ nào không thoải mái thì cứ đến tìm anh.”
“Đây là những câu mà bạn bè bình thường sẽ nói với nhau hay sao?! Không để những chuyện như vậy phát sinh nữa, đã phát sinh chuyện gì?! Cảm thấy không thoải mái thì tới tìm anh, vì sao phải tới tìm anh ta?! Anh ta phải chịu trách nhiệm đối với em à?!”
“Lý Bỉnh Huy, anh đừng có đem dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử! Còn hỏi phát sinh chuyện gì? Không phải đã kể với anh rồi hay sao bọn em đã đi quá xa đến nỗi bị lạc đường. Tống Dục là bác sĩ, không khỏe thì đi tìm anh ấy là đúng rồi, có gì sai chứ?! Nếu biết sớm là anh không nói lý như vậy, thì ngay cả giải thích em cũng sẽ không giải thích gì với anh đâu! Tri nhân tri diện bất tri tâm, em quen biết anh lâu rồi, mà cũng không biết anh là loại người có suy nghĩ xấu xa như vậy!”
“Em nói rất đúng, anh là loại người xấu xa mà còn không phải là xấu xa bình thường nữa.” Lý Bỉnh Huy cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng “Anh căn bản là không xứng để qua lại với người thanh cao như em, không nên mặt dày mà dây dưa với em.”
Mục Lan cũng đã ý thức được câu nói vừa rồi hơi quá đáng, vì thế giọng điệu mềm mại hơn. “Bây giờ mới nói ra lời như vậy à? Tức giận cũng không nên nói như vậy.”
“Anh chỉ muốn hỏi một câu, Tống Dục có biết đến sự tồn tại của anh không?”
“Chuyện đó… Anh ấy không có hỏi thì làm sao em nói được… Không phải anh đã hứa với em rằng trước khi cởi bỏ được khúc mắc thì sẽ không tạo áp lực cho em sao?”
Nghe xong câu trả lời này, Lý Bỉnh Huy buồn bã tự cười mình, “Trước kia em không muốn công khai, anh cũng tin tưởng những lý do của em, coi như anh ngây thơ, nhưng nếu bây giờ anh vẫn còn tin tưởng thì anh là đồ ngốc. Cảm ơn em đã cho anh một đòn cảnh cáo, để anh hoàn toàn tỉnh ngộ... tất cả mọi lý do đều là cái cớ, nguyên nhân chân chính là, em không thật sự yêu anh!”
Nói xong những lời này, hắn cầm lấy bó hoa hồng kia nhét vào thùng rác sau cánh cửa.
“Anh có ý gì…” Mục Lan tức giận nghẹn ngào.
Lý Bỉnh Huy không vì như vậy mà ảnh hưởng, xoay người bỏ đi không quay đầu lại.
Kể từ hôm đó, Lý Bỉnh Huy không trả lời một tin nhắn nào của Mục Lan gửi tới, ngay cả điện thoại cũng không nghe, Mục Lan cảm thấy lần này tình hình có vẻ nghiêm trọng rồi, vì thế vào một buổi chiều, khi trời chạng vạng tối, thì đã buông bỏ tất cả mọi tự tôn và cá tính của mình để đi tìm Lý Bỉnh Huy.
Khi Mục Lan đi đến cửa hàng bán sách báo gần cửa tiệm của Lý Bỉnh Huy thì thấy Lý Bỉnh Lân và một cô gái xa lạ đang đứng ở trước cửa, không cần hỏi cũng biết cô gái này chính là bạn gái hắn.
Mục Lan không muốn chạm mặt bọn họ, nhưng lại vô cùng tò mò đối với cô gái này, vì thế đã đứng lại ở cửa tiệm bán sách báo ẩn nấp và quan sát.
Bạn gái của Lý Bỉnh Lân nhìn bề ngoài không hề xuất sắc. Chính vì điều này không khỏi khiến cho Mục Lan cảm thấy chua xót... người ta diện mạo bình thường như vậy, mà cũng có thể cướp được Lý Bỉnh Lân từ trong tay mình.
“Cô muốn mua gì?” Lúc này thì chủ cửa hàng sách báo thò đầu ra khỏi ô cửa sổ nhỏ, hỏi.
Không thể không có lý do gì mà đứng ở chỗ của người ta được, Mục Lan nhìn lướt qua tất cả các sản phẩm bày bán rồi nói. “Kẹo que đi, một cây.”
Thấy Mục Lan đưa ra một tờ mười nguyên tiền mặt, chủ cửa hàng hỏi: “Có tiền lẻ không?”
“Không có.”
Chủ cửa hàng thì không đủ tiền lẻ để thối, cho nên vẫn chần chừ không nhận.
“Vậy lấy năm cây đi.”
Ông chủ bây giờ cảm thấy có lợi liền vội vàng tiếp nhận lấy tờ tiền, gương mặt hết sức vui vẻ.
Trong lúc chờ thối tiền, Mục Lan lại một lần nữa nhìn trộm qua chỗ Lý Bỉnh Lân, bây giờ bên cạnh bọn họ đã xuất hiện thêm hai người chính là Lý Bỉnh Huy và Tề Quyên, nhìn dáng vẻ là bọn họ bốn người muốn cùng đi ra ngoài.
Mục Lan nhìn thấy ở trong mắt, tức giận ở trong lòng, bạn gái Lý Bỉnh Lân đến, không gọi cô, về tình cảm có thể tha thứ nhưng gọi Tề Quyên đi cùng là có ý gì? Đây là muốn giới thiệu cô ta với tư cách chị dâu chứ gì!
Khi nhìn thấy Tề Quyên đưa tay phủi vài thứ trên vai Lý Bỉnh Huy... đại khái là mảnh vụn linh tinh gì đó, hai người bọn họ hiểu ý nhìn nhau cười thì Mục Lan cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Tiền thối của cô đây.” Chủ cửa hàng sách báo lên tiếng.
Mục Lan xoay người nắm lấy chỗ tiền thối rồi bỏ đi, còn năm cây kẹo que thì bị bỏ quên trên chín tầng mây. Chủ tiệm bán sách báo thấy bộ dạng cô nóng lòng như lửa đốt, cho nên cũng cảm thấy không cần thiết phải vì một chút đồ vật không đáng giá này mà làm mất thời gian của cô, vì thế im lặng đi vào trong.
“Nè! Lý Bỉnh Lân!” Mục Lan dũng mãnh bất chấp xấu hổ tiến lên “Xem ra hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi khí chất của một con người, anh sắp làm tôi không còn nhận ra nữa, cô chính là bạn gái của Lý Bỉnh Lân đúng không... À không, phải gọi là vợ sắp cưới mới đúng. Thật là hạnh ngộ! Lẽ ra tình địch gặp nhau phải hết sức đỏ mắt, không ngờ là tôi vừa gặp cô liền cảm thấy vui vẻ như vậy.”
Mục Lan nói liên tục và không chừa lại đường lui, quả thực khiến cho bạn gái của Lý Bỉnh Lân không thể nói gì được nữa.
“Em tới rất đúng lúc, Mục Lan.” Lý Bỉnh Lân ngẩn người nói, “Mọi người đang định đi ăn cơm, em cũng đi cùng đi.”
“Người một nhà các vị đoàn tụ với nhau. Tôi xen vào làm gì chứ? Cô là Tề Quyên đúng không? Chào cô, tôi tên là Mục Lan!”
Tề Quyên có chút kinh ngạc, “Cô quen tôi sao?”
“A, lần trước, cô đã dạy bù cho con trai của Trương Vân, tôi cũng được mời tới bữa tiệc cảm ơn cô hôm đó.”
“À, tôi nhớ ra rồi, hèn gì lại thấy quen mặt như vậy.”
“Tôi lỗ mãng như vậy làm hai người sợ rồi à?!” Mục Lan nhìn bạn gái của Lý Bỉnh Lân, rồi lại nhìn Tề Quyên: “Anh em nhà họ Lý bọn họ đều thích con gái hiền lương thục đức, dịu dàng nhẹ nhàng giống như hai cô, còn có chị họ của tôi nữa, cho nên…”
Thấy Mục Lan như vậy, Lý Bỉnh Huy vẫn quay mặt đi nơi khác, lúc này đã tiến lên bắt lấy cánh tay cô kéo qua một bên.
“Em đừng có ở chỗ này quấy rối nữa! Nếu không anh sẽ không khách sáo đâu!”
“Vậy sao?! Anh thử không khách khí cho em nhìn đi!”
“Sự nhẫn nại của anh có giới hạn thôi! Em tự trọng một chút có được không!”
“Em không tự trọng cho anh xem!” Mục Lan theo thói quen nắm tay lại khiêu khích.
Lý Bỉnh Huy bắt lấy cổ tay cô ngăn cản động tác của cô lại.
Cả tình địch cũ và tình địch mới đều đang đứng ở nơi kia nhìn lại. Mục Lan bị ngăn lại càng cảm thấy xấu hổ.
“Trước mặt chị Quyên của anh thì phải tránh xa anh một chút, đúng chưa?!”
“Biết thì tốt!”
“Nói như vậy tình yêu chị em đã bắt đầu rồi chứ gì?!”
Lý Bỉnh Huy không nói phải, nhưng cũng không nói không phải.
“Chúc mừng hai người!... Nếu đã như vậy từ đây về sau cả đời cũng không cần liên lạc nữa!”
“Tùy em muốn làm gì thì làm!” Lý Bỉnh Huy ném tay cô ra.
Hai người bọn họ giống như đặc vụ dùng ám hiệu, đè âm thanh xuống thật thấp. Nhưng những người khác tuy không nghe ra được bọn họ nói gì, nhưng từ cử chỉ thái độ thì có thể nhìn thấy mâu thuẫn rất căng thẳng.
Đám người Lý Bỉnh Lân nhìn thấy bóng dáng Mục Lan bỏ đi thì cũng chôn chân tại chỗ, Lý Bỉnh Huy khàn giọng thúc giục: “Đi thôi!”
“Đều tại chúng ta…” Bạn gái Lý Bỉnh Lân cũng lặng lẽ nói với bạn trai mình.
“Hình như cũng không phải hoàn toàn như vậy…”
Hôm mùng ba Tết, Lý Bỉnh Huy thay mặt anh trai tới nhà họ Mục thăm thân. Vì không để mẹ Mục sinh ra hoài nghi, Lý Bỉnh Huy và Mục Lan đều đắn đo đúng mực, vẫn duy trì thái độ không xa không gần, không nóng không lạnh.
Mục Lan cười thầm, thường xuyên bị bộ dạng nghiêm trang của Lý Bỉnh Huy chọc đến mức không nhịn nổi tức cười, mỗi lần như vậy, cô liền vội vã chạy về phòng mình, vùi đầu vào chăn cười một trận.
Bởi vì chuyện của Lý Bỉnh Lân, mà Mục Lan đến nhà họ Lý cũng không tiện, Mục Anh lại chưa về nhà, cho nên ba Mục và mẹ Mục đành tự mình đến thăm nhà họ Lý.
————————————
Ông ngoại của Mục Lan đã bị bệnh đục thủy tinh thể nhiều năm. Bây giờ đã đến giai đoạn không nhìn thấy được gì, cần phải giải phẫu gấp, bác sĩ trị liệu cho ông ngoại của Mục Lan là một bác sĩ nam tuổi còn trẻ tên Tống Dục.
Mục Lan bởi vì cái tên này lại nghĩ tới Phan An, cảm thấy thú vị, cho nên cũng chú ý vị bác sĩ này nhiều hơn... Tống Dục mới nhìn không giống bác sĩ mà giống vận động viên, cường tráng, hoạt bát, tinh thần phấn chấn giống hệt như ánh mặt trời.
Trong lúc ông ngoại nằm viện, Mục Lan mỗi ngày đều đi thăm, cũng thường hay trò chuyện với các bác sĩ và y tá. Tống Dục hỏi Mục Lan làm việc ở đâu, Mục Lan thành thật trả lời, Tống Dục nói chú của anh là Tống Minh và Mục Lan cũng làm việc cùng đơn vị.
Thì ra Tống Dục là cháu trai của trưởng phòng của Mục Lan, bởi vậy mà khoảng cách giữa hai người cũng gần gũi hơn không ít, nhờ đó nói chuyện cũng nhiều hơn, trong lúc nói chuyện, bọn họ lại bất ngờ phát hiện ra đã từng cùng học ở một trường cao trung, kết quả là đã gọi nhau là học ca học muội.
Tống Dục thích đi du lịch, cho nên đã cùng với các bạn học và đồng nghiệp tổ chức một nhóm thường xuyên cùng nhau ra ngoài du lịch.
Tháng ba mùa xuân là thời điểm mà tất cả mọi người đều muốn đi chơi, đám người Tống Dục đam mê du lịch, đương nhiên sẽ quý trọng khoảng thời gian có cảnh vật và thời tiết tươi đẹp này, để thực hiện một vài chuyến đi.
Tống Dục và Mục Lan đều có lưu số điện thoại của đối phương. Vào một buổi sáng cuối tuần rực rỡ, Tống Dục mời Mục Lan cùng tham gia hoạt động du xuân của bọn họ. Mục Lan muốn hỏi ý kiến của Lý Bỉnh Huy trước, vì vậy đã gọi điện thoại nói với hắn.
Lý Bỉnh Huy lúc trước đã nghe Mục Lan nói về Tống Dục, bởi vậy cũng không cảm thấy đột ngột, hắn nói với Mục Lan em muốn đi thì cứ đi thôi, bởi vì bây giờ anh quá bận rộn, nếu không cũng sẽ đi cùng với em.
Mục Lan đi du xuân lần này đã trải nghiệm được sự thú vị của việc đi du lịch, từ đó đã chuyển từ bị động thành chủ động, cứ luôn dò hỏi Tống Dục có kế hoạch đi du lịch mới hay không.
Đối với việc Mục Lan năm lần bảy lượt đi theo Tống Dục du lịch, Lý Bỉnh Huy lúc đầu cũng không cảm thấy có gì không ổn, cho đến một hôm nhìn thấy ảnh chụp của bọn họ.
Thông qua hình chụp Lý Bỉnh Huy mới biết thì ra Tống Dục so với trong tưởng tượng của hắn tốt hơn rất nhiều, hắn còn biết vị bác sĩ rất có sức hút trẻ trung này bây giờ đã trở thành thợ chụp ảnh riêng cho Mục Lan.
Nhưng nếu chỉ có hai điều này mà thôi thì cũng không có gì, đằng này vị bác sĩ trẻ đẹp trai này còn rất thích cùng chụp ảnh với Mục Lan, lần nào cũng cười y như một con hải cẩu (trong mắt Lý Bỉnh Huy), từ đó Lý Bỉnh Huy không còn dám sơ sài nữa.
Mục Lan tôn trọng cảm nhận của Lý Bỉnh Huy, sau đó cũng tìm cớ không đi với Tống Dục nữa.
————————————
Lý Bỉnh Huy vào trước hôm sinh nhật Mục Lan một ngày đã đi nơi khác nhập hàng hóa, dựa theo kế hoạch của hắn, khẳng định có thể trở về kịp sinh nhật, ai ngờ kế hoạch thay đổi quá nhanh, có một vài trục trặc nhỏ, bởi vậy đã làm hắn bị lỡ hẹn.
Biết được Lý Bỉnh Huy không trở về kịp, Mục Lan bởi vì hôm đó là thứ bảy, cho nên đang muốn thu dọn hành lý về nhà thì Tống Dục gọi điện thoại tới. Tống Dục lần này mời cô đến Lân huyện chơi.
Thấy Tống Dục sau khi bị mình từ chối nhiều lần, nhưng vẫn kiên trì, có lòng tốt tiếp tục mời mình, Mục Anh vô cùng cảm động vì thế không chút do dự đã đáp ứng.
Vì muốn cho Mục Lan một sự bất ngờ, cho nên Lý Bỉnh Huy đã tìm mọi cách cố gắng trở về. Lúc đó đã là 9 giờ tối, tất cả các cửa hàng bán hoa đều đã đóng cửa, Lý Bỉnh Huy chạy hết khắp thành phố mới tìm được một cửa hàng nhỏ, mua được một bó hoa hồng đỏ, sau đó để bụng đói đến tặng hoa cho Mục Lan.
Khi đến nơi, mới phát hiện cửa phòng ký túc xá của Mục Lan đã khóa, gọi điện thoại di động thì cũng tắt máy. Lý Bỉnh Huy cho rằng Mục Lan về nhà, sợ mẹ Mục biết bọn họ yêu nhau, cho nên cũng không dám gọi điện thoại về nhà họ Mục.
Ở thành phố nhỏ có một chỗ tốt đó chính là người quen cúi đầu thì không thấy, ngẩng đầu thì gặp, nhưng cũng có đôi khi điều này lại trở thành khuyết điểm.
Khoảng 10 giờ sáng ngày hôm sau, Lý Bỉnh Huy dừng xe ở phụ cận bến xe nơi ngã tư đường, thì thấy Mục Lan và Tống Dục xách theo ba lô, cùng lên một chiếc taxi. Đèn xanh đã sáng rất lâu nhưng Lý Bỉnh Huy vẫn còn sững sờ ở đó, cho đến khi có tiếng bóp còi inh ỏi phía sau, thì mới hồi phục tinh thần.
Giống như bị mắc chứng rối loạn cưỡng bức, Lý Bỉnh Huy dù biết Mục Lan đã tắt máy, nhưng vẫn gọi hết lần này đến lần khác.
Sau không biết bao nhiêu lần thì điện thoại di động của Mục Lan đột nhiên gọi được.
“Em đang ở đâu?” Lý Bỉnh Huy nỗ lực khống chế cảm xúc hỏi.
“Ký túc xá.”
Lý Bỉnh Huy vẫn cho rằng, Mục Lan và Tống Dục đang đi ngoài đường, cho nên xác định rằng cô nói dối. “Hôm qua sinh nhật em, anh có mua một bó hoa, bây giờ mang tới cho em được không?”
“Được.”
Mục Lan trả lời dứt khoát như thế, khiến Lý Bỉnh Huy cảm thấy hơi bất ngờ... “Chẳng lẽ mình nhìn lầm người?”
Lý Bỉnh Huy đầy bụng hồ nghi mang theo hoa hồng đỏ, tức tốc chạy tới phòng ký túc xá của Mục Lan, Mục Lan mới vừa tắm xong, đang dùng khăn lông lau khô tóc.
Nghe thấy Lý Bỉnh Huy đêm qua thì đã trở về, lại còn tới tìm mình, tay Mục Lan không khỏi dừng lại.
“Hôm qua em về nhà sao?”
“À… không phải…”
“Nửa tiếng trước ở giao lộ ngoài nhà ga, anh có thấy một người rất giống em…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc đã đến nước này, Mục Lan cũng không thể ngập ngừng giấu giếm, vì thế, cô trực tiếp kể ra rằng cô và Tống Dục đến Lân huyện chơi vừa mới trở về.
“Chỉ có hai ngươi?!”
“Vốn là có hai người bạn nữa cùng đi, nhưng không ngờ đến lúc xuất phát thì bọn họ này có việc đột xuất không đi được. Em và Tống Dục bị lạc đường, cho nên, không đuổi kịp chuyến xe cuối cùng…”
“Nói như vậy, hai người đã ở bên ngoài suốt cả một đêm?!” Sự ghen tuông trong lòng Lý Bỉnh Huy lập tức giống như núi lửa bùng phát.
“Anh đừng hiểu lầm…”
Lý Bỉnh Huy không nghe cô giải thích, gần như hét lên: “Giữa khu vực hoang dã, vu sơn mây mưa, lãng mạn biết mấy!”
“Thì ra anh lại nghĩ bọn em như vậy, Lý Bỉnh Huy đầu óc anh thật dơ bẩn!”
“Vậy anh nên nghĩ như thế nào?! Cùng dựa lưng vào nhau đếm sao rồi sau đó cùng ngắm mặt trời mọc à?!”
“Không có lãng mạn như anh nghĩ đâu, bọn em đã tìm một nhà trọ ở gần nhà ga mà ở lại, mỗi người một phòng, anh đừng có nghĩ bậy!” Mục Lan đang giải thích thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên. Cô cầm lên xem thì thấy là Tống Dục, vội vàng tắt máy không nghe.
“Ai vậy?!” Thấy biểu hiện mất tự nhiên của cô, Lý Bỉnh Huy hỏi.
“Không biết, chắc là gọi nhầm số.”
Im lặng một hồi, Lý Bỉnh Huy còn nói thêm: “Cái gì mà không thể đuổi kịp chuyến xe cuối, lời nói dối như vậy, thật là quá ngây thơ. Là say mê đến mức không biết đường về thì có, là say mê phong cảnh hay là vì tình chàng ý thiếp không thể chia lìa...”
“Lý Bỉnh Huy nếu anh lại còn nói năng bậy bạ thêm một câu nữa em sẽ đá anh ra khỏi đây đó! Anh nói thử đi!”
Mục Lan vừa dứt lời, thì di động lại vang lên âm báo tin nhắn.
“Ai đó? Có phải là gửi tin nhắn sai không!” Lý Bỉnh Huy châm chọc nói.
“Anh nhìn xem thì biết!” Mục Lan tức giận nói.
“Không xem! Lỡ như thấy cái gì đó không nên xem thì sao!”
“Bây giờ anh có xem cũng phải xem, không xem cũng phải xem!” Mục Lan rút cục sạc pin ra, nhét điện thoại vào tay Lý Bỉnh Huy.
“Đây là em ép anh xem đó.”
“Đúng vậy! Là em ép anh!”
Tin nhắn là Tống Dục gửi tới, lập tức mở ra xem.
“Mộc Mộc” Lý Bỉnh Huy nhìn thấy danh xưng này, sắc mặt còn âm u hơn mấy phần “Còn dùng nick name!”
“Cả nhóm du lịch của bọn em đều có nick name, cũng đều gọi nhau như vậy!”
“Mộc Mộc: Đều là anh sai, anh bảo đảm về sau sẽ không phát sinh những chuyện như vậy nữa, em mệt rồi đi ngủ một giấc đi, cảm thấy chỗ nào không thoải mái thì cứ đến tìm anh.”
“Đây là những câu mà bạn bè bình thường sẽ nói với nhau hay sao?! Không để những chuyện như vậy phát sinh nữa, đã phát sinh chuyện gì?! Cảm thấy không thoải mái thì tới tìm anh, vì sao phải tới tìm anh ta?! Anh ta phải chịu trách nhiệm đối với em à?!”
“Lý Bỉnh Huy, anh đừng có đem dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử! Còn hỏi phát sinh chuyện gì? Không phải đã kể với anh rồi hay sao bọn em đã đi quá xa đến nỗi bị lạc đường. Tống Dục là bác sĩ, không khỏe thì đi tìm anh ấy là đúng rồi, có gì sai chứ?! Nếu biết sớm là anh không nói lý như vậy, thì ngay cả giải thích em cũng sẽ không giải thích gì với anh đâu! Tri nhân tri diện bất tri tâm, em quen biết anh lâu rồi, mà cũng không biết anh là loại người có suy nghĩ xấu xa như vậy!”
“Em nói rất đúng, anh là loại người xấu xa mà còn không phải là xấu xa bình thường nữa.” Lý Bỉnh Huy cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng “Anh căn bản là không xứng để qua lại với người thanh cao như em, không nên mặt dày mà dây dưa với em.”
Mục Lan cũng đã ý thức được câu nói vừa rồi hơi quá đáng, vì thế giọng điệu mềm mại hơn. “Bây giờ mới nói ra lời như vậy à? Tức giận cũng không nên nói như vậy.”
“Anh chỉ muốn hỏi một câu, Tống Dục có biết đến sự tồn tại của anh không?”
“Chuyện đó… Anh ấy không có hỏi thì làm sao em nói được… Không phải anh đã hứa với em rằng trước khi cởi bỏ được khúc mắc thì sẽ không tạo áp lực cho em sao?”
Nghe xong câu trả lời này, Lý Bỉnh Huy buồn bã tự cười mình, “Trước kia em không muốn công khai, anh cũng tin tưởng những lý do của em, coi như anh ngây thơ, nhưng nếu bây giờ anh vẫn còn tin tưởng thì anh là đồ ngốc. Cảm ơn em đã cho anh một đòn cảnh cáo, để anh hoàn toàn tỉnh ngộ... tất cả mọi lý do đều là cái cớ, nguyên nhân chân chính là, em không thật sự yêu anh!”
Nói xong những lời này, hắn cầm lấy bó hoa hồng kia nhét vào thùng rác sau cánh cửa.
“Anh có ý gì…” Mục Lan tức giận nghẹn ngào.
Lý Bỉnh Huy không vì như vậy mà ảnh hưởng, xoay người bỏ đi không quay đầu lại.
Kể từ hôm đó, Lý Bỉnh Huy không trả lời một tin nhắn nào của Mục Lan gửi tới, ngay cả điện thoại cũng không nghe, Mục Lan cảm thấy lần này tình hình có vẻ nghiêm trọng rồi, vì thế vào một buổi chiều, khi trời chạng vạng tối, thì đã buông bỏ tất cả mọi tự tôn và cá tính của mình để đi tìm Lý Bỉnh Huy.
Khi Mục Lan đi đến cửa hàng bán sách báo gần cửa tiệm của Lý Bỉnh Huy thì thấy Lý Bỉnh Lân và một cô gái xa lạ đang đứng ở trước cửa, không cần hỏi cũng biết cô gái này chính là bạn gái hắn.
Mục Lan không muốn chạm mặt bọn họ, nhưng lại vô cùng tò mò đối với cô gái này, vì thế đã đứng lại ở cửa tiệm bán sách báo ẩn nấp và quan sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn gái của Lý Bỉnh Lân nhìn bề ngoài không hề xuất sắc. Chính vì điều này không khỏi khiến cho Mục Lan cảm thấy chua xót... người ta diện mạo bình thường như vậy, mà cũng có thể cướp được Lý Bỉnh Lân từ trong tay mình.
“Cô muốn mua gì?” Lúc này thì chủ cửa hàng sách báo thò đầu ra khỏi ô cửa sổ nhỏ, hỏi.
Không thể không có lý do gì mà đứng ở chỗ của người ta được, Mục Lan nhìn lướt qua tất cả các sản phẩm bày bán rồi nói. “Kẹo que đi, một cây.”
Thấy Mục Lan đưa ra một tờ mười nguyên tiền mặt, chủ cửa hàng hỏi: “Có tiền lẻ không?”
“Không có.”
Chủ cửa hàng thì không đủ tiền lẻ để thối, cho nên vẫn chần chừ không nhận.
“Vậy lấy năm cây đi.”
Ông chủ bây giờ cảm thấy có lợi liền vội vàng tiếp nhận lấy tờ tiền, gương mặt hết sức vui vẻ.
Trong lúc chờ thối tiền, Mục Lan lại một lần nữa nhìn trộm qua chỗ Lý Bỉnh Lân, bây giờ bên cạnh bọn họ đã xuất hiện thêm hai người chính là Lý Bỉnh Huy và Tề Quyên, nhìn dáng vẻ là bọn họ bốn người muốn cùng đi ra ngoài.
Mục Lan nhìn thấy ở trong mắt, tức giận ở trong lòng, bạn gái Lý Bỉnh Lân đến, không gọi cô, về tình cảm có thể tha thứ nhưng gọi Tề Quyên đi cùng là có ý gì? Đây là muốn giới thiệu cô ta với tư cách chị dâu chứ gì!
Khi nhìn thấy Tề Quyên đưa tay phủi vài thứ trên vai Lý Bỉnh Huy... đại khái là mảnh vụn linh tinh gì đó, hai người bọn họ hiểu ý nhìn nhau cười thì Mục Lan cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Tiền thối của cô đây.” Chủ cửa hàng sách báo lên tiếng.
Mục Lan xoay người nắm lấy chỗ tiền thối rồi bỏ đi, còn năm cây kẹo que thì bị bỏ quên trên chín tầng mây. Chủ tiệm bán sách báo thấy bộ dạng cô nóng lòng như lửa đốt, cho nên cũng cảm thấy không cần thiết phải vì một chút đồ vật không đáng giá này mà làm mất thời gian của cô, vì thế im lặng đi vào trong.
“Nè! Lý Bỉnh Lân!” Mục Lan dũng mãnh bất chấp xấu hổ tiến lên “Xem ra hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi khí chất của một con người, anh sắp làm tôi không còn nhận ra nữa, cô chính là bạn gái của Lý Bỉnh Lân đúng không... À không, phải gọi là vợ sắp cưới mới đúng. Thật là hạnh ngộ! Lẽ ra tình địch gặp nhau phải hết sức đỏ mắt, không ngờ là tôi vừa gặp cô liền cảm thấy vui vẻ như vậy.”
Mục Lan nói liên tục và không chừa lại đường lui, quả thực khiến cho bạn gái của Lý Bỉnh Lân không thể nói gì được nữa.
“Em tới rất đúng lúc, Mục Lan.” Lý Bỉnh Lân ngẩn người nói, “Mọi người đang định đi ăn cơm, em cũng đi cùng đi.”
“Người một nhà các vị đoàn tụ với nhau. Tôi xen vào làm gì chứ? Cô là Tề Quyên đúng không? Chào cô, tôi tên là Mục Lan!”
Tề Quyên có chút kinh ngạc, “Cô quen tôi sao?”
“A, lần trước, cô đã dạy bù cho con trai của Trương Vân, tôi cũng được mời tới bữa tiệc cảm ơn cô hôm đó.”
“À, tôi nhớ ra rồi, hèn gì lại thấy quen mặt như vậy.”
“Tôi lỗ mãng như vậy làm hai người sợ rồi à?!” Mục Lan nhìn bạn gái của Lý Bỉnh Lân, rồi lại nhìn Tề Quyên: “Anh em nhà họ Lý bọn họ đều thích con gái hiền lương thục đức, dịu dàng nhẹ nhàng giống như hai cô, còn có chị họ của tôi nữa, cho nên…”
Thấy Mục Lan như vậy, Lý Bỉnh Huy vẫn quay mặt đi nơi khác, lúc này đã tiến lên bắt lấy cánh tay cô kéo qua một bên.
“Em đừng có ở chỗ này quấy rối nữa! Nếu không anh sẽ không khách sáo đâu!”
“Vậy sao?! Anh thử không khách khí cho em nhìn đi!”
“Sự nhẫn nại của anh có giới hạn thôi! Em tự trọng một chút có được không!”
“Em không tự trọng cho anh xem!” Mục Lan theo thói quen nắm tay lại khiêu khích.
Lý Bỉnh Huy bắt lấy cổ tay cô ngăn cản động tác của cô lại.
Cả tình địch cũ và tình địch mới đều đang đứng ở nơi kia nhìn lại. Mục Lan bị ngăn lại càng cảm thấy xấu hổ.
“Trước mặt chị Quyên của anh thì phải tránh xa anh một chút, đúng chưa?!”
“Biết thì tốt!”
“Nói như vậy tình yêu chị em đã bắt đầu rồi chứ gì?!”
Lý Bỉnh Huy không nói phải, nhưng cũng không nói không phải.
“Chúc mừng hai người!... Nếu đã như vậy từ đây về sau cả đời cũng không cần liên lạc nữa!”
“Tùy em muốn làm gì thì làm!” Lý Bỉnh Huy ném tay cô ra.
Hai người bọn họ giống như đặc vụ dùng ám hiệu, đè âm thanh xuống thật thấp. Nhưng những người khác tuy không nghe ra được bọn họ nói gì, nhưng từ cử chỉ thái độ thì có thể nhìn thấy mâu thuẫn rất căng thẳng.
Đám người Lý Bỉnh Lân nhìn thấy bóng dáng Mục Lan bỏ đi thì cũng chôn chân tại chỗ, Lý Bỉnh Huy khàn giọng thúc giục: “Đi thôi!”
“Đều tại chúng ta…” Bạn gái Lý Bỉnh Lân cũng lặng lẽ nói với bạn trai mình.
“Hình như cũng không phải hoàn toàn như vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro