Chương 3
Tập Thiên Lam
2024-04-19 21:51:24
Như lúc trước đã nói, Mục Anh lúc vào đại học, là một trường ở phía nam.
Còn Lý Bỉnh Nam sau khi tốt nghiệp cao trung thì gia nhập quân đội, sau đó thi đậu quan quân. Sau khi đôi huynh đệ kết nghĩa này đi tha hương thì hai nhà họ Lý và họ Mục cũng không hề khô cạn tình nghĩa gì cả. Bởi vì Mục Lan thay anh, Bỉnh Huy và Bỉnh Lân cũng vậy, hai nhà cứ theo lẽ thường tiếp tục lui tới đi lại.
Sau khi lên sơ trung, Mục Lan vẫn học cùng lớp với anh em nhà họ Lý. Lúc giáo viên mới vào lớp chuẩn bị xếp chỗ ngồi, Bỉnh Huy đã yêu cầu giáo viên nhất định phải cho hắn và Mục Lan ngồi cùng bàn.
Giáo viên hỏi hắn vì sao, hắn trả lời là bởi vì lúc học tiểu học thì hai người bọn họ đã ngồi chung, bây giờ nếu không ngồi cùng bàn với Mục Lan, hắn khó mà học tốt được. Giáo viên hỏi ý kiến của Mục Lan.
Mục Lan lại trả lời hoàn toàn tương phản, cô nói Bỉnh Huy nghịch ngợm gây sự, ngồi cùng bàn với hắn sẽ ảnh hưởng đến học tập của mình. Giáo viên nhất thời trở nên hứng thú muốn điều tra rõ ‘vụ án’ này.
Trải qua tìm hiểu, giáo viên cuối cùng cũng biết được lời Mục Lan nói không sai, quyết định “thí chốt giữ xe”, cho học sinh xuất sắc không cần bị học sinh yếu kém quấy nhiễu nữa.
Bỉnh Huy thấy hy vọng tan tành, khóc rống lên. Giáo viên ý chí sắt đá cũng không vì thế mà thay đổi quyết định, chia cách bọn họ “trời nam đất bắc”.
Ba năm sơ trung, hai anh em nhà họ Lý vẫn luôn là nhân vật nổi tiếng trong trường. Một người dùng sự thông minh của mình vào học tập, là học sinh gương mẫu, là đại hồng nhân bên cạnh giáo viên, hồng đến phát tím; một người khác thì lại giống y như những gì mẹ hẳn lúc chế tạo ra hắn đã nói... bụng dạ khó lường, tuy rằng chưa làm ra sai lầm gì nghiêm trọng, nhưng những sai lầm nhỏ nhặt thì cứ liên tục không ngừng, khiến cho giáo viên đau đầu không thôi.
Với tình trạng học tập của Bỉnh Huy, sau khi tốt nghiệp sơ trung thì không thể nghi ngờ gì chính là lúc cánh cửa cầu học đóng lại.
Hắn và những người bạn bị từ chối trước cánh cửa cao trung có thể về nhà làm nông hoặc ra ngoài làm thợ thủ công.
Nhưng mà vào cái năm bọn họ tốt nghiệp, thành phố mở ra mấy trường học cao trung dân lập mới, vì lo lắng không đủ số lượng học sinh, cho nên đã hạ điểm chuẩn xuống rất thấp.
Bỉnh Huy nhờ cách cửa sổ lúc đóng lúc mở này, mà bình yên bước vào cao trung. Bỉnh Lân thì đương nhiên rất nhẹ nhàng có thể nhảy vào một trường cao trung trọng điểm.
Bỉnh Huy biểu hiện tuy rằng không tốt, nhưng cũng không rơi vào hoàn cảnh bà ngoại không thương, ông cậu không yêu. Ba mẹ Lý cho rằng âm đức tổ tiên Lý gia đều bị con trai cả và con trai út chiếm đi, Bỉnh Huy là đứa con giữa thì lại không có được một chút nào, bởi vậy đặc biệt thương yêu hắn.
Khi mà tất cả mọi người đều không hi vọng gì vào Bỉnh Huy thì chỉ có một mình bà nội Mục nói rằng: “Cứ chờ xem, thằng nhóc Bỉnh Huy này nếu trưởng thành, sẽ không kém anh em nó đâu! Có khi còn hơn nữa!”
Điểm số tốt nghiệp của Mục Lan lại không lý tưởng, cho nên chỉ có thể vào trường cao trung bình thường.
Nhưng cho dù ba người bọn họ không học cùng trường, thì tình bằng hữu thâm hậu thời thơ ấu cũng như mối quan hệ kết nghĩa giữa hai nhà, vẫn khiến bọn họ qua lại thân thiết.
Trường cao trung dân lập mà Bỉnh Huy theo học xây dựng tại thị trấn, mỗi tuần thứ bảy hắn luôn bỏ gần tìm xa, đi đường vòng vào trong thành phố gặp Mục Lan và Bỉnh Lân, sau đó mới cùng nhau về quê.
Trường trọng điểm cao trung có chế độ quản lý rất nghiêm ngặt, Bỉnh Lân hai tuần mới có thể về nhà một lần, cứ như vậy, Bỉnh Huy và Mục Lan cũng có thời gian đồng hành nhiều hơn một chút..
Sau khi thành niên diện mạo của anh em nhà họ Mục cũng như tính nết của bọn họ, đều không phải là hình mẫu lý tưởng trong lòng bà nội.
Đầu tiên, Mục Anh lớn lên không đủ oai hùng, giống y như ông nội và ba hắn...vóc người trung bình, trắng trẻo văn nhã. “Sao không giống bà gì cả!” Bà nội Mục có chút tiếc nuối; bà nội năm đó là anh tư táp sảng, cho dù bây giờ đã già, thân thể cũng vẫn thẳng tắp.
Còn Mục Lan, không chỉ bên ngoài không xinh đẹp như hoa lan mà tính cách cũng không nhu mì chút nào. Nếu muốn dùng một loại thực vật nở hoa để hình dung Mục Lan, thì có thể kể đến hoa hướng dương là một ứng viên chuẩn xác.
Dáng người cao gầy, mặt tròn tròn, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, khi cười rộ lên hai mắt giống như vầng trăng non, không một chỗ nào giống bà nội cô khi còn trẻ. “Con nhóc này sao lại không giống bà gì cả! Hai anh em lại ngược với mong muốn, nên oai hùng thì không oai hùng, nên văn nhã thì không văn nhã. Hai đứa nếu đổi ngược thì tốt rồi.” Mỗi khi tranh luận với Mục Lan, bà nội Mục vẫn luôn âm thầm cảm khái như vậy.
Trước khi vào cao trung, hai anh em nhà họ Lý đều thấp hơn so với Mục Lan. Sau này lại cứ như hoa màu nhổ giò, nhanh chóng cao hơn cô rất nhiều.
Bỉnh Huy giống mẹ, bản tính sang sảng; Bỉnh Lân thì giống ba, gương mặt lạnh lùng... muốn thấy hắn tươi cười quả thực còn khó hơn so với việc thấy cây vạn tuế ra hoa.
Hai anh em nhà này lớn lên đều không tệ, một người vì yêu thích thể dục thể thao, phơi đến ngăm đen, một người vì học tập quá chuyên cần, cho nên đã mang kính cận. Cho dù là học ở trường học nào thì cũng có một người nổi bật và một người lót đế, Bỉnh Huy vẫn ham chơi như cũ, cho nên vẫn đếm ngược như cũ, Mục Lan thường giễu cợt hắn là cái bệ đỡ chuyên nghiệp.
Đại khái là vì lúc tiểu học đã cùng ngồi một bàn, cho nên trước mặt Bỉnh Huy, Mục Lan vẫn luôn là thích làm thì làm, không hề kiêng kị.
Cô thiếu nữ nhà họ Mục sắp trưởng thành này, hai mắt linh động, thần thái phi dương, làn da bóng loáng tinh tế màu lúa mạch; để một kiểu tóc ngắn, rẽ ngôi lệch bảy ba và dùng một cái kẹp kẹp lại, thích mặc áo khoác sam, mang giày chơi bóng màu trắng.
Học tập cũng không giỏi lắm nhưng lại thích hoạt động văn nghệ. Con đường về nhà khá xa, Mục Lan thường xuyên lười biếng dùng mánh lới bắt Bỉnh Huy lấy xe chở mình.
Kẻ muốn cho người muốn nhận, nếu cách một đoạn thời gian không được ra sức trâu ngựa, Bỉnh Huy liền cảm thấy không thoải mái, lập tức chủ động xin ra trận.
Sau này Bỉnh Huy tổng kết ra một quy luật, chỉ cần có Bỉnh Lân đi cùng, Mục Lan sẽ không cho hắn chở, tự mình đạp xe.
Hắn còn phát hiện, Mục Lan lúc ở cùng với hắn, điên điên khùng khùng y như một đứa trẻ, nhưng có Bỉnh Lân đi cùng, liền trở nên yên tĩnh văn nhã.
Mục Lan thường xuyên nhận được sách tham khảo mà anh trai Mục Anh gửi tới, cô nuốt cả quả táo xem qua một chút liền chuyển giao cho Bỉnh Lân. Bỉnh Lân như đạt được bảo vật, đọc ngấu đọc nghiến, quyết không làm nhục sứ mệnh của mấy quyển sách này.
Bỉnh Huy học trường cao trung dân lập, quản lý tương đối lỏng lẻo, các loại sách báo và tiểu thuyết linh tinh tuy rằng ngoài mặt không được công khai, nhưng trong tối thì vẫn có nhiều người đọc.
Bỉnh Huy trong đầu không chứa được kiến thức của sách giáo khoa, nhưng đối với các loại tiểu thuyết võ hiệp trinh thám thì có thể đọc qua là nhớ. Mỗi cuối tuần khi đi cùng Mục Lan về nhà, chính là lúc hắn trổ hết tài năng.
Còn Lý Bỉnh Nam sau khi tốt nghiệp cao trung thì gia nhập quân đội, sau đó thi đậu quan quân. Sau khi đôi huynh đệ kết nghĩa này đi tha hương thì hai nhà họ Lý và họ Mục cũng không hề khô cạn tình nghĩa gì cả. Bởi vì Mục Lan thay anh, Bỉnh Huy và Bỉnh Lân cũng vậy, hai nhà cứ theo lẽ thường tiếp tục lui tới đi lại.
Sau khi lên sơ trung, Mục Lan vẫn học cùng lớp với anh em nhà họ Lý. Lúc giáo viên mới vào lớp chuẩn bị xếp chỗ ngồi, Bỉnh Huy đã yêu cầu giáo viên nhất định phải cho hắn và Mục Lan ngồi cùng bàn.
Giáo viên hỏi hắn vì sao, hắn trả lời là bởi vì lúc học tiểu học thì hai người bọn họ đã ngồi chung, bây giờ nếu không ngồi cùng bàn với Mục Lan, hắn khó mà học tốt được. Giáo viên hỏi ý kiến của Mục Lan.
Mục Lan lại trả lời hoàn toàn tương phản, cô nói Bỉnh Huy nghịch ngợm gây sự, ngồi cùng bàn với hắn sẽ ảnh hưởng đến học tập của mình. Giáo viên nhất thời trở nên hứng thú muốn điều tra rõ ‘vụ án’ này.
Trải qua tìm hiểu, giáo viên cuối cùng cũng biết được lời Mục Lan nói không sai, quyết định “thí chốt giữ xe”, cho học sinh xuất sắc không cần bị học sinh yếu kém quấy nhiễu nữa.
Bỉnh Huy thấy hy vọng tan tành, khóc rống lên. Giáo viên ý chí sắt đá cũng không vì thế mà thay đổi quyết định, chia cách bọn họ “trời nam đất bắc”.
Ba năm sơ trung, hai anh em nhà họ Lý vẫn luôn là nhân vật nổi tiếng trong trường. Một người dùng sự thông minh của mình vào học tập, là học sinh gương mẫu, là đại hồng nhân bên cạnh giáo viên, hồng đến phát tím; một người khác thì lại giống y như những gì mẹ hẳn lúc chế tạo ra hắn đã nói... bụng dạ khó lường, tuy rằng chưa làm ra sai lầm gì nghiêm trọng, nhưng những sai lầm nhỏ nhặt thì cứ liên tục không ngừng, khiến cho giáo viên đau đầu không thôi.
Với tình trạng học tập của Bỉnh Huy, sau khi tốt nghiệp sơ trung thì không thể nghi ngờ gì chính là lúc cánh cửa cầu học đóng lại.
Hắn và những người bạn bị từ chối trước cánh cửa cao trung có thể về nhà làm nông hoặc ra ngoài làm thợ thủ công.
Nhưng mà vào cái năm bọn họ tốt nghiệp, thành phố mở ra mấy trường học cao trung dân lập mới, vì lo lắng không đủ số lượng học sinh, cho nên đã hạ điểm chuẩn xuống rất thấp.
Bỉnh Huy nhờ cách cửa sổ lúc đóng lúc mở này, mà bình yên bước vào cao trung. Bỉnh Lân thì đương nhiên rất nhẹ nhàng có thể nhảy vào một trường cao trung trọng điểm.
Bỉnh Huy biểu hiện tuy rằng không tốt, nhưng cũng không rơi vào hoàn cảnh bà ngoại không thương, ông cậu không yêu. Ba mẹ Lý cho rằng âm đức tổ tiên Lý gia đều bị con trai cả và con trai út chiếm đi, Bỉnh Huy là đứa con giữa thì lại không có được một chút nào, bởi vậy đặc biệt thương yêu hắn.
Khi mà tất cả mọi người đều không hi vọng gì vào Bỉnh Huy thì chỉ có một mình bà nội Mục nói rằng: “Cứ chờ xem, thằng nhóc Bỉnh Huy này nếu trưởng thành, sẽ không kém anh em nó đâu! Có khi còn hơn nữa!”
Điểm số tốt nghiệp của Mục Lan lại không lý tưởng, cho nên chỉ có thể vào trường cao trung bình thường.
Nhưng cho dù ba người bọn họ không học cùng trường, thì tình bằng hữu thâm hậu thời thơ ấu cũng như mối quan hệ kết nghĩa giữa hai nhà, vẫn khiến bọn họ qua lại thân thiết.
Trường cao trung dân lập mà Bỉnh Huy theo học xây dựng tại thị trấn, mỗi tuần thứ bảy hắn luôn bỏ gần tìm xa, đi đường vòng vào trong thành phố gặp Mục Lan và Bỉnh Lân, sau đó mới cùng nhau về quê.
Trường trọng điểm cao trung có chế độ quản lý rất nghiêm ngặt, Bỉnh Lân hai tuần mới có thể về nhà một lần, cứ như vậy, Bỉnh Huy và Mục Lan cũng có thời gian đồng hành nhiều hơn một chút..
Sau khi thành niên diện mạo của anh em nhà họ Mục cũng như tính nết của bọn họ, đều không phải là hình mẫu lý tưởng trong lòng bà nội.
Đầu tiên, Mục Anh lớn lên không đủ oai hùng, giống y như ông nội và ba hắn...vóc người trung bình, trắng trẻo văn nhã. “Sao không giống bà gì cả!” Bà nội Mục có chút tiếc nuối; bà nội năm đó là anh tư táp sảng, cho dù bây giờ đã già, thân thể cũng vẫn thẳng tắp.
Còn Mục Lan, không chỉ bên ngoài không xinh đẹp như hoa lan mà tính cách cũng không nhu mì chút nào. Nếu muốn dùng một loại thực vật nở hoa để hình dung Mục Lan, thì có thể kể đến hoa hướng dương là một ứng viên chuẩn xác.
Dáng người cao gầy, mặt tròn tròn, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, khi cười rộ lên hai mắt giống như vầng trăng non, không một chỗ nào giống bà nội cô khi còn trẻ. “Con nhóc này sao lại không giống bà gì cả! Hai anh em lại ngược với mong muốn, nên oai hùng thì không oai hùng, nên văn nhã thì không văn nhã. Hai đứa nếu đổi ngược thì tốt rồi.” Mỗi khi tranh luận với Mục Lan, bà nội Mục vẫn luôn âm thầm cảm khái như vậy.
Trước khi vào cao trung, hai anh em nhà họ Lý đều thấp hơn so với Mục Lan. Sau này lại cứ như hoa màu nhổ giò, nhanh chóng cao hơn cô rất nhiều.
Bỉnh Huy giống mẹ, bản tính sang sảng; Bỉnh Lân thì giống ba, gương mặt lạnh lùng... muốn thấy hắn tươi cười quả thực còn khó hơn so với việc thấy cây vạn tuế ra hoa.
Hai anh em nhà này lớn lên đều không tệ, một người vì yêu thích thể dục thể thao, phơi đến ngăm đen, một người vì học tập quá chuyên cần, cho nên đã mang kính cận. Cho dù là học ở trường học nào thì cũng có một người nổi bật và một người lót đế, Bỉnh Huy vẫn ham chơi như cũ, cho nên vẫn đếm ngược như cũ, Mục Lan thường giễu cợt hắn là cái bệ đỡ chuyên nghiệp.
Đại khái là vì lúc tiểu học đã cùng ngồi một bàn, cho nên trước mặt Bỉnh Huy, Mục Lan vẫn luôn là thích làm thì làm, không hề kiêng kị.
Cô thiếu nữ nhà họ Mục sắp trưởng thành này, hai mắt linh động, thần thái phi dương, làn da bóng loáng tinh tế màu lúa mạch; để một kiểu tóc ngắn, rẽ ngôi lệch bảy ba và dùng một cái kẹp kẹp lại, thích mặc áo khoác sam, mang giày chơi bóng màu trắng.
Học tập cũng không giỏi lắm nhưng lại thích hoạt động văn nghệ. Con đường về nhà khá xa, Mục Lan thường xuyên lười biếng dùng mánh lới bắt Bỉnh Huy lấy xe chở mình.
Kẻ muốn cho người muốn nhận, nếu cách một đoạn thời gian không được ra sức trâu ngựa, Bỉnh Huy liền cảm thấy không thoải mái, lập tức chủ động xin ra trận.
Sau này Bỉnh Huy tổng kết ra một quy luật, chỉ cần có Bỉnh Lân đi cùng, Mục Lan sẽ không cho hắn chở, tự mình đạp xe.
Hắn còn phát hiện, Mục Lan lúc ở cùng với hắn, điên điên khùng khùng y như một đứa trẻ, nhưng có Bỉnh Lân đi cùng, liền trở nên yên tĩnh văn nhã.
Mục Lan thường xuyên nhận được sách tham khảo mà anh trai Mục Anh gửi tới, cô nuốt cả quả táo xem qua một chút liền chuyển giao cho Bỉnh Lân. Bỉnh Lân như đạt được bảo vật, đọc ngấu đọc nghiến, quyết không làm nhục sứ mệnh của mấy quyển sách này.
Bỉnh Huy học trường cao trung dân lập, quản lý tương đối lỏng lẻo, các loại sách báo và tiểu thuyết linh tinh tuy rằng ngoài mặt không được công khai, nhưng trong tối thì vẫn có nhiều người đọc.
Bỉnh Huy trong đầu không chứa được kiến thức của sách giáo khoa, nhưng đối với các loại tiểu thuyết võ hiệp trinh thám thì có thể đọc qua là nhớ. Mỗi cuối tuần khi đi cùng Mục Lan về nhà, chính là lúc hắn trổ hết tài năng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro