Báo Thù (2)
2024-10-11 17:47:48
Hơn nữa, Trần Tích hiện tại cũng không còn cô độc một mình, hắn có một con mèo.
Trong màn đêm, Lạc Thành chìm vào giấc ngủ.
Trải qua biến động ở Vãn Tinh Uyển của Tĩnh phi, Tĩnh vương phủ đã trở lại yên tĩnh, Tĩnh vương đã hơn mười ngày chưa về phủ, nghe nói là do chiến sự với Cảnh Triều đang căng thẳng, kỵ binh phương Bắc đã đến Sơn Hải Quan, binh lâm thành hạ.
Tĩnh vương đóng quân tại Lạc Thành, trung tâm trung chuyển của Đại Vận Hà phía Nam, cần phải huy động một lượng lớn lương thảo ở phía Nam, vận chuyển qua kênh đào đến phương Bắc.
Dưới ánh trăng, một chú mèo nhỏ màu đen đang lặng lẽ di chuyển trên mái hiên, bước chân nhẹ nhàng. Sức mạnh cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể nó, sau khi nuốt viên tinh thể kia, cơ bắp trong cơ thể Ô Vân nhanh chóng tái tạo, phát triển, tăng lên sức mạnh của loài mèo!
Khi Ô Vân nhảy lên mái hiên của Tĩnh An điện, nếu có ai nhìn từ dưới lên, nó gần như trùng điệp với vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, nó như thể đang đứng trên móc câu của vầng trăng vậy.
Đúng lúc này, một thị vệ vương phủ cảm thấy có gì đó khác thường, đột nhiên quay đầu lại, bộ giáp trên người hắn ta phát ra tiếng leng keng, ánh mắt như chim ưng lướt qua mái ngói lưu ly của Tĩnh An điện, nhưng nơi đó đã không còn gì nữa.
Thị vệ do dự một giây, sau đó nhanh chóng leo lên mái hiên, tay cầm ngược trường kích, đuổi theo hướng khả nghi.
Ngay sau đó, thị vệ nhảy xuống khỏi mái hiên, bóng đen to lớn như cú đêm mang áp lực cực lớn.
Hắn ta lượn quanh một vòng, rồi ngồi xổm xuống, mượn ánh trăng để kiểm tra xem có dấu chân mới trên mặt đất hay không, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
“Kỳ lạ, là mình đa nghi sao?”, thị vệ chậm rãi rời đi.
Mãi cho đến rất lâu sau, Ô Vân cuộn tròn trong góc tường, hòa mình vào bóng tối mới duỗi người ra, tiếp tục đi vào sâu trong vương phủ.
Nó đi qua Minh Chính đường, đi qua Vãn Tinh Uyển, tránh né thị vệ tuần tra, tránh né gia nhân canh gác, vượt núi băng rừng, cuối cùng đến trước Phi Vân Uyển của Vân phi.
Ô Vân duỗi móng vuốt bám vào cột gỗ, kiên định leo lên lầu hai. Cửa sổ đang mở, nó bèn thò đầu vào trong dò xét.
Con mèo trắng trong phòng mở mắt, nhìn chằm chằm vào Ô Vân!
Ô Vân: “Ặc!”
Xoay người bỏ chạy.
Con mèo trắng thấy vậy, liền nhảy ra khỏi cửa sổ, đuổi theo Ô Vân về phía vườn sau. Chỉ là nó có chút khó hiểu, tên bại tướng dưới trướng này... sao vừa nhát gan vừa liều lĩnh thế?
Con mèo trắng một đường đuổi theo Ô Vân vào vườn sau, băng qua một khu vườn đá, lại băng qua một bãi cỏ, cuối cùng ở trước Hồ Phi Bạch nổi tiếng của vương phủ... mất dấu Ô Vân.
Hồ Phi Bạch trong phủ Tĩnh vương nổi tiếng vì hình dáng tựa như nét bút thư pháp, cái gọi là phi bạch, là từ dùng để chỉ chung cho những nét bút khô trên giấy. Trong hồ Phi Bạch nước cạn, đá dựng thành rừng, dòng nước chảy lúc ẩn lúc hiện, tựa như nét bút khô, ý cảnh thật siêu thoát.
Hồ Phi Bạch, Thính Lôi Đình, Quốc Hoa Viên trong phủ Tĩnh vương đều là những nơi được văn nhân Lạc thành thích kể cho nhau nghe.
Lúc này, mèo trắng đang ngửi ngửi mùi hương trong không trung, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, mùi hương ấy lại đến từ phía sau!
Trong nháy mắt, mèo trắng dựng lông khắp người, đúng lúc nó muốn quay đầu lại thì đã không kịp nữa rồi, một cục đen sì nhào tới sau lưng, một chưởng đánh nó lộn nhào.
Mèo trắng không hiểu nổi, sao chỉ trong vài canh giờ, tên bại tướng dưới tay mình lại có thể lật ngược tình thế, thân hình nhỏ bé ấy, lực đạo lại còn lớn hơn cả mình.
Trong lúc thân ảnh giao nhau, Ô Vân liền chớp lấy thời cơ ghìm chặt mèo trắng xuống đất, nắm chặt móng vuốt thành nắm đấm, bụp bụp đấm vào đầu nó, tấn công dồn dập!
Trần Tích không biết, Ô Vân kiêu ngạo, tự nhiên cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, bản năng chiến đấu của nó vượt xa đồng loại, nó có trực giác chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Cho dù lực lượng không chênh lệch bao nhiêu, mèo trắng cũng chỉ có thể chịu trận.
Mèo trắng bắt đầu kêu gào xin tha, nhưng Ô Vân nào quan tâm đến điều đó? Suốt khoảng thời gian qua, nó cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu trận đòn, Vân phi mỗi lần đến Vãn Tinh Uyển, nó đều bị đánh một trận.
Báo thù chính là lúc này!
Ô Vân lật ngược mèo trắng lại, giơ một móng vuốt ra trước háng mèo trắng, hung hăng chảo một cái!
Nó thở phào một hơi dài, một chân trước giẫm lên người kẻ thù không đội trời chung, ngẩng đầu nhìn trăng, khí thế hừng hực.
Tuy nhiên, Ô Vân luôn cảm thấy vẫn chưa đủ hả giận……………
Nó lại lặng lẽ quay về Phi Vân Uyển, đem hết bánh điểm tâm mà người hầu đặt trong phòng nhỏ liếm một lượt, lúc này mới hài lòng rời đi.
Chính đường y quán.
Trần Tích đang lật sách, bỗng thấy mèo đen bước những bước đầy nhã nhặn trở về, hắn tò mò hỏi: “Ngươi vừa đi đâu vậy?”
Ô Vân ngẩng đầu: “Khải hoàn trở về!”
Trần Tích: “…….”
Còn ra vẻ vênh váo nữa.
Trần Tích khép sách lại: “Đi đánh con mèo trắng kia à?”
“Hiểu ta ghê, đánh cho nó một trận tơi bời!” Ô Vân càng ngẩng đầu cao hơn.
“Có bị ai phát hiện không?”
“Không có.”
“Đánh chết luôn chưa?”
Ô Vân do dự: “………Chưa.”
Trần Tích lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Ô Vân vội vàng bổ sung: “Nhưng mà ta đã liếm hết bánh điểm tâm trong Phi Vân Uyển của bọn chúng rồi!”
Trần Tích gật đầu: “Vậy cũng được.”
“He he he.”
“He he he.”
Đang nói, từ sân sau vọng đến tiếng sột soạt, Trần Tích quay đầu lại liền thấy Lưu Khúc Tinh khoác một chiếc áo bông, thò đầu thò cổ nhìn vào trong y quán: “Trần Tích, ta vừa nghe thấy ngươi nói chuyện? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Trần Tích im lặng một lát: “Ta vừa nói chuyện một mình thôi, Lưu sư huynh còn nghe thấy gì nữa không?”
Lưu Khúc Tinh ngạc nhiên nói: “Tiếng mèo kêu, trong sân chúng ta hình như có một con mèo hoang, ngươi có nhìn thấy không?”
Lúc này, trên quầy đã không còn thấy bóng dáng của Ô Vân đâu nữa.
Trong màn đêm, Lạc Thành chìm vào giấc ngủ.
Trải qua biến động ở Vãn Tinh Uyển của Tĩnh phi, Tĩnh vương phủ đã trở lại yên tĩnh, Tĩnh vương đã hơn mười ngày chưa về phủ, nghe nói là do chiến sự với Cảnh Triều đang căng thẳng, kỵ binh phương Bắc đã đến Sơn Hải Quan, binh lâm thành hạ.
Tĩnh vương đóng quân tại Lạc Thành, trung tâm trung chuyển của Đại Vận Hà phía Nam, cần phải huy động một lượng lớn lương thảo ở phía Nam, vận chuyển qua kênh đào đến phương Bắc.
Dưới ánh trăng, một chú mèo nhỏ màu đen đang lặng lẽ di chuyển trên mái hiên, bước chân nhẹ nhàng. Sức mạnh cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể nó, sau khi nuốt viên tinh thể kia, cơ bắp trong cơ thể Ô Vân nhanh chóng tái tạo, phát triển, tăng lên sức mạnh của loài mèo!
Khi Ô Vân nhảy lên mái hiên của Tĩnh An điện, nếu có ai nhìn từ dưới lên, nó gần như trùng điệp với vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, nó như thể đang đứng trên móc câu của vầng trăng vậy.
Đúng lúc này, một thị vệ vương phủ cảm thấy có gì đó khác thường, đột nhiên quay đầu lại, bộ giáp trên người hắn ta phát ra tiếng leng keng, ánh mắt như chim ưng lướt qua mái ngói lưu ly của Tĩnh An điện, nhưng nơi đó đã không còn gì nữa.
Thị vệ do dự một giây, sau đó nhanh chóng leo lên mái hiên, tay cầm ngược trường kích, đuổi theo hướng khả nghi.
Ngay sau đó, thị vệ nhảy xuống khỏi mái hiên, bóng đen to lớn như cú đêm mang áp lực cực lớn.
Hắn ta lượn quanh một vòng, rồi ngồi xổm xuống, mượn ánh trăng để kiểm tra xem có dấu chân mới trên mặt đất hay không, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
“Kỳ lạ, là mình đa nghi sao?”, thị vệ chậm rãi rời đi.
Mãi cho đến rất lâu sau, Ô Vân cuộn tròn trong góc tường, hòa mình vào bóng tối mới duỗi người ra, tiếp tục đi vào sâu trong vương phủ.
Nó đi qua Minh Chính đường, đi qua Vãn Tinh Uyển, tránh né thị vệ tuần tra, tránh né gia nhân canh gác, vượt núi băng rừng, cuối cùng đến trước Phi Vân Uyển của Vân phi.
Ô Vân duỗi móng vuốt bám vào cột gỗ, kiên định leo lên lầu hai. Cửa sổ đang mở, nó bèn thò đầu vào trong dò xét.
Con mèo trắng trong phòng mở mắt, nhìn chằm chằm vào Ô Vân!
Ô Vân: “Ặc!”
Xoay người bỏ chạy.
Con mèo trắng thấy vậy, liền nhảy ra khỏi cửa sổ, đuổi theo Ô Vân về phía vườn sau. Chỉ là nó có chút khó hiểu, tên bại tướng dưới trướng này... sao vừa nhát gan vừa liều lĩnh thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con mèo trắng một đường đuổi theo Ô Vân vào vườn sau, băng qua một khu vườn đá, lại băng qua một bãi cỏ, cuối cùng ở trước Hồ Phi Bạch nổi tiếng của vương phủ... mất dấu Ô Vân.
Hồ Phi Bạch trong phủ Tĩnh vương nổi tiếng vì hình dáng tựa như nét bút thư pháp, cái gọi là phi bạch, là từ dùng để chỉ chung cho những nét bút khô trên giấy. Trong hồ Phi Bạch nước cạn, đá dựng thành rừng, dòng nước chảy lúc ẩn lúc hiện, tựa như nét bút khô, ý cảnh thật siêu thoát.
Hồ Phi Bạch, Thính Lôi Đình, Quốc Hoa Viên trong phủ Tĩnh vương đều là những nơi được văn nhân Lạc thành thích kể cho nhau nghe.
Lúc này, mèo trắng đang ngửi ngửi mùi hương trong không trung, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, mùi hương ấy lại đến từ phía sau!
Trong nháy mắt, mèo trắng dựng lông khắp người, đúng lúc nó muốn quay đầu lại thì đã không kịp nữa rồi, một cục đen sì nhào tới sau lưng, một chưởng đánh nó lộn nhào.
Mèo trắng không hiểu nổi, sao chỉ trong vài canh giờ, tên bại tướng dưới tay mình lại có thể lật ngược tình thế, thân hình nhỏ bé ấy, lực đạo lại còn lớn hơn cả mình.
Trong lúc thân ảnh giao nhau, Ô Vân liền chớp lấy thời cơ ghìm chặt mèo trắng xuống đất, nắm chặt móng vuốt thành nắm đấm, bụp bụp đấm vào đầu nó, tấn công dồn dập!
Trần Tích không biết, Ô Vân kiêu ngạo, tự nhiên cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, bản năng chiến đấu của nó vượt xa đồng loại, nó có trực giác chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Cho dù lực lượng không chênh lệch bao nhiêu, mèo trắng cũng chỉ có thể chịu trận.
Mèo trắng bắt đầu kêu gào xin tha, nhưng Ô Vân nào quan tâm đến điều đó? Suốt khoảng thời gian qua, nó cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu trận đòn, Vân phi mỗi lần đến Vãn Tinh Uyển, nó đều bị đánh một trận.
Báo thù chính là lúc này!
Ô Vân lật ngược mèo trắng lại, giơ một móng vuốt ra trước háng mèo trắng, hung hăng chảo một cái!
Nó thở phào một hơi dài, một chân trước giẫm lên người kẻ thù không đội trời chung, ngẩng đầu nhìn trăng, khí thế hừng hực.
Tuy nhiên, Ô Vân luôn cảm thấy vẫn chưa đủ hả giận……………
Nó lại lặng lẽ quay về Phi Vân Uyển, đem hết bánh điểm tâm mà người hầu đặt trong phòng nhỏ liếm một lượt, lúc này mới hài lòng rời đi.
Chính đường y quán.
Trần Tích đang lật sách, bỗng thấy mèo đen bước những bước đầy nhã nhặn trở về, hắn tò mò hỏi: “Ngươi vừa đi đâu vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ô Vân ngẩng đầu: “Khải hoàn trở về!”
Trần Tích: “…….”
Còn ra vẻ vênh váo nữa.
Trần Tích khép sách lại: “Đi đánh con mèo trắng kia à?”
“Hiểu ta ghê, đánh cho nó một trận tơi bời!” Ô Vân càng ngẩng đầu cao hơn.
“Có bị ai phát hiện không?”
“Không có.”
“Đánh chết luôn chưa?”
Ô Vân do dự: “………Chưa.”
Trần Tích lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Ô Vân vội vàng bổ sung: “Nhưng mà ta đã liếm hết bánh điểm tâm trong Phi Vân Uyển của bọn chúng rồi!”
Trần Tích gật đầu: “Vậy cũng được.”
“He he he.”
“He he he.”
Đang nói, từ sân sau vọng đến tiếng sột soạt, Trần Tích quay đầu lại liền thấy Lưu Khúc Tinh khoác một chiếc áo bông, thò đầu thò cổ nhìn vào trong y quán: “Trần Tích, ta vừa nghe thấy ngươi nói chuyện? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Trần Tích im lặng một lát: “Ta vừa nói chuyện một mình thôi, Lưu sư huynh còn nghe thấy gì nữa không?”
Lưu Khúc Tinh ngạc nhiên nói: “Tiếng mèo kêu, trong sân chúng ta hình như có một con mèo hoang, ngươi có nhìn thấy không?”
Lúc này, trên quầy đã không còn thấy bóng dáng của Ô Vân đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro