Thanh Sơn (Dịch)

Giải Mộng (1)

2024-10-11 17:47:48

Trên con đường An Tây bên ngoài Thái Bình y quán, Vân Dương và Hiểu Thỏ, hai người một thân kình trang màu đen, ngồi xổm trước mặt Mộng Kê chống cằm: "Nhìn hắn ta có vẻ hơi đau khổ……………Mỗi lần tạo mộng đều như vậy sao?"

Vân Dương lắc đầu: "Ta không biết, có thể là lần này thù lao ta bỏ ra tương đối nhiều nên lúc tạo mộng tương đối nhập tâm?"

Hai người nhìn đối diện, chỉ thấy Mộng Kê biểu tình dữ tợn vặn vẹo, cơ thể còn co giật từng trận, hệt như thần bà bị nhập khi đang nhảy đại thần.

Vân Dương luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, hắn cau mày: "Mộng Kê sao lại giống như bị ta đâm vậy, chả trách mỗi lần tạo mộng đều ra giá cao như vậy, quả nhiên là phải trả giá rất lớn."

Hiểu Thỏ nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn tán đồng: "Ừm ừm, tiền nào của nấy, đáng để hắn kiếm!"

Trong mộng cảnh, Mộng Kê hóa thân thành Chu Thành Nghĩa đang bị Hiểu Thỏ và Vân Dương do Trần Tích hư cấu ra ghì chặt rồi đâm, ba giây đổi một chỗ, toàn thân trên dưới đều bị đâm sắp hết rồi.

Trần Tích đứng trầm ngâm từ xa, hắn đã biết đây là một giấc mơ, nhưng mà giấc mơ này rốt cuộc là được tạo ra như thế nào nhỉ?

Vân Dương!

Hắn nhớ ra trước đó ở trước cửa nhà Lưu Thập Ngư, Vân Dương từng không hiểu vì sao cắt đi một lọn tóc của hắn!

Chỉ có hành động kỳ quái này mới giải thích được tình cảnh kỳ quái hắn gặp phải hiện tại!

Nghĩ đến đây, Trần Tích quyết định thoát khỏi mộng cảnh.

Trong nháy mắt, Chu phủ sân viện trước mắt hắn trở nên trong suốt, mà sau lưng Chu phủ trong suốt lại có thêm một tầng hình ảnh mơ hồ...... chính là chính đường của y quán.

Hai khung cảnh chồng chéo lên nhau, Trần Tích muốn quay trở về thực tại, nhưng giống như bị một tấm mạng nhện khổng lồ dính chặt, mãi không thể thoát ra khỏi tầng mộng cảnh này.

Mộng Kê cười lạnh nói: "Muốn đi? Vậy thì ở lại Vô Gian Luyện Ngục chơi đùa đi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời vừa dứt, chợt thấy Chu phủ bỗng chốc sụp đổ thành vực sâu, trời đất đổi màu, Vân Dương và Hiểu Thỏ cũng hóa thành làn khói xanh tan biến. Mộng cảnh ban đầu chỉ là một tiểu viện nho nhỏ, giờ đây lại vô cùng rộng lớn.

Trần Tích mơ mơ hồ hồ, không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng, lại một lần nữa rơi vào mê ly.

Mộng Kê khôi phục lại hình dáng ban đầu của mình, hắn ta đứng trong vực sâu phủi phủi vạt áo bào, dùng hai tay vuốt lại mái tóc rối bời, giọng the thé nói: "Thiếu chút nữa đã bị ngươi, một tiểu học đồ, hại thảm rồi, thật khiến ta tức giận... Không ngờ ngươi vậy mà lại là người trong hành quan, ép ta phải tạo ra mộng cảnh cấp cao mới được!".

Theo lời của Mộng Kê, Trần Tích chỉ cảm thấy bản thân như bị phân tách, không phân biệt được trái phải, cũng không phân biệt được trên dưới, giống như thế giới đảo lộn.

Bất chợt, mặt đất vực sâu sụp đổ, thân thể Trần Tích rơi xuống bóng tối, mở mắt ra lần nữa, hắn đã ở trong dung nham, bên cạnh còn có vô số người cùng nhau giãy dụa, chịu đựng nỗi đau bị thiêu đốt trong biển nham tương này.

Ngay sau đó, thế giới dung nham cũng biến mất, Trần Tích lại rơi thẳng xuống, rơi vào đầm lạnh, bị cảm giác nghẹt thở và lạnh lẽo bao trùm.

Hắn muốn giữ lại sự tỉnh táo của mình, nhưng mỗi lần hắn cố gắng duy trì lý trí, liền lại rơi xuống một tầng thế giới.

Mỗi lần rơi vào một thế giới mới đều khiến hắn mất đi một phần nhận thức về thế giới thực, cũng không thể nhìn thấy khung cảnh mơ hồ của chính đường y quán nữa.

Đúng lúc này, bốn ngọn lô hỏa bỗng có dung dịch nóng chảy tuôn ra, truyền vào toàn thân Trần Tích, hắn phát hiện hai tay mình có thể cử động!

Dòng chảy nóng chảy đó nâng đỡ hắn từ thế giới đầm lạnh trở lại thế giới dung nham, lại từ thế giới dung nham trở về thế giới vực sâu, cuối cùng là Chu phủ!

Rồi chậm rãi dừng lại.

Thế nhưng, chỉ có thể cử động hai tay thì có tác dụng gì, muốn thoát khỏi mộng cảnh này vẫn còn một bước xa…………

Không đúng, có tác dụng!

Trần Tích duỗi tay mò mẫm quầy thuốc, hắn chạm tới quyển "Y thuật Tổng cương", lật sách tạo ra tiếng sột soạt.

Lát sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Trần Tích?" Giọng nói của Lưu Khúc Tinh vang lên, xé toạc mộng cảnh, cũng nhanh chóng kéo Trần Tích quay về thực tại.

Tỉnh mộng rồi!

Trần Tích đứng sau quầy thuốc, thở dốc nhẹ, hắn quay đầu nhìn Lưu Khúc Tinh: "Lưu sư huynh, sao huynh lại tới đây?"

Lưu Khúc Tinh khoác một chiếc áo bông, đứng bên quầy thuốc nhìn "Y thuật Tổng cương" bị lật lộn xộn trước mặt Trần Tích, đau lòng nói: "Tiếng lật sách của đệ lúc nửa đêm ồn muốn điếc tai, ta rất khó ngủ………. Trần sư đệ, đừng nửa đêm xem sách nữa có được không, ta sợ..."

Trần Tích cười nói: "Được rồi, ta không xem nữa."

Lưu Khúc Tinh mừng rỡ nói: "Vậy mới đúng chứ, sư phụ vẫn luôn dặn, giờ Hợi phải đi ngủ thì mới bồi dưỡng bản thân được!"

Trần Tích chân thành nói: "Cám ơn sư huynh đã nhắc nhở."

Lần này, hắn thật sự rất cảm kích Lưu Khúc Tinh, nếu không phải có đối phương, bản thân hắn e rằng vẫn còn bị mắc kẹt trong mộng cảnh.

Lưu Khúc Tinh kéo cánh tay Trần Tích: "Nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta sư huynh đệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, sư phụ đánh người thì chúng ta cùng nhau gánh!"

Ở một bên khác, Mộng Kê cũng từ trong tư thế ngồi xếp bằng tỉnh lại, đồng tử đảo ngược.

Hắn nhìn về phía Vân Dương và Hiểu Thỏ, thân thể đột nhiên run lên một cái, ngay sau đó liền quát lớn: "Các ngươi không phải nói hắn chỉ là một người bình thường sao, lần sau cần ta giúp những kẻ có thiên tư làm Hành Quan tạo mộng thì phải nói rõ trước, đó là một mức giá khác!"

Vân Dương cùng Hiểu Thỏ nhìn nhau, khó hiểu nói: "Chúng ta cũng không biết a, hắn có thiên tư trở thành Hành Quan sao?"

Mộng Kê tức giận nói: "Còn có thể giả được sao? Mộng cảnh cấp Bính chỉ nhốt hắn thời gian một nén nhang đã tỉnh, mộng cảnh cấp Ất cũng chỉ nhốt được hắn nửa canh giờ.

Chỉ là trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc: Trần Tích rốt cuộc là như thế nào thoát khỏi mộng cảnh?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Sơn (Dịch)

Số ký tự: 0