Thanh Sơn (Dịch)

Thiên Tài (1)

2024-10-11 17:47:48

Trần Tích im lặng nhìn sát thủ chết đi, ánh mắt của đối phương dần mất đi ánh sáng.

Trong khoảnh khắc nhìn thẳng vào người chết, trong lòng tự nhiên dâng lên lòng thương cảm, trong ánh mắt khi chết đó có tiếc nuối, có tuyệt vọng, có không nỡ.

Trần Tích dựa vào tường ngồi, chỉ cảm thấy đêm nay thật dài dằng dặc, rõ ràng cách biệt với Ô Vân, Bạch Miêu cũng chỉ mới vài canh giờ mà thôi, mà cứ như đã trải qua cả một mùa thu vậy.

Hắn đứng dậy đi đến bên thi thể sát thủ, lục lọi quần áo của tên kia, nhưng không tìm thấy chút manh mối nào.

Cuối cùng, hắn cúi đầu ngửi ngửi mùi quần áo của đối phương, bỗng nhiên nhíu mày: "Đi thôi, về nhà."

Trần Tích ôm Ô Vân đứng dậy, tập tễnh bước về phía Thái Bình Y Quán, chỗ vừa bị sát thủ đánh trúng vẫn còn âm ỉ đau.

Ô Vân leo lên vai hắn, cứ thế mà cuộn tròn lại, vững vàng như thể nó vốn nên ở đó vậy.

Một người một mèo lững thững bước vào ánh sáng le lói của bình minh, Trần Tích lên tiếng: "Chờ chúng ta đến y quán, hàng bánh bao chắc cũng đã mở cửa, mua cho ngươi ăn bánh bao nhé."

Ô Vân lập tức tỉnh hẳn: "Vừa rồi ngươi đòi Vân Dương tám văn tiền, là để mua bánh bao cho ta sao?!"

"Phải đấy."

"Trần Tích, ngươi cũng tốt thật đấy."

"Phải rồi."

"Trần Tích, chúc ngươi sau này kiếm được nhiều tiền!"

"Đợi sau này ta tu luyện lợi hại hơn, sẽ không để Vân Dương và Hiểu Thỏ bắt nạt nữa! Lúc đó, người cản giết người, Phật… tổ phù hộ!"

"Ngươi sau này sẽ trả thù Vân Dương và Hiểu Thỏ sao?"

Trần Tích nghĩ ngợi: "Sẽ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hắc hắc hắc..."

"Hắc hắc hắc."

Trở về y quán, gà trống đã gáy canh ba, Lưu Khúc Tinh và Xà Đăng Khoa vẫn chưa thức dậy.

Ô Vân ăn xong hai cái bánh bao liền trở về Vãn Tinh Uyển, Trần Tích thì đứng trong sân, cởi bỏ hết quần áo trên người, dùng hồ lô múc một gáo nước lạnh từ trong chum tưới lên đỉnh đầu, trên người, cho đến khi máu me được rửa sạch, đến khi cả người lạnh cóng mới thôi.

Hắn thay bộ y phục rách chưa kịp vá, ngồi ngẩn người trên chiếc ghế nhỏ cạnh gốc cây mơ hạnh.

Vài ngày trôi qua, hắn đã giết ba mạng người: Vương Long, quản gia, sát thủ.

Dù là người có tâm trí kiên định đến đâu, cũng không khỏi bàng hoàng, huống hồ Trần Tích mới mười bảy tuổi.

Tiếng mở cửa bên ngoài vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Tích.

Hắn lau khô người, mặc vội áo đi ra ngoài, chợt thấy Diêu lão đầu vác hòm thuốc trên vai, chậm rãi bước vào.

Diêu lão đầu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong khoảnh khắc, cơ thể Trần Tích cứng đờ, nhịp tim như lỡ một nhịp, hệt như bị mãnh hổ nhìn chằm chằm vào!

Kỳ lạ, sao lại có cảm giác này?

Chưa kịp để Trần Tích phản ứng, Xà Đăng Khoa từ phòng ở của đệ tử thò nửa người ra, tò mò nói: "Sư phụ, sao người đã về rồi?"

"Sao, không muốn ta về?" Diêu lão đầu liếc xéo hắn ta.

Xà Đăng Khoa vội vàng nói: "Không phải, không phải, chỉ là có chút tò mò thôi!"

Vừa nói, Lưu Khúc Tinh cũng từ trong nhà bước ra, vừa thắt lưng vừa trách móc Trần Tích và Xà Đăng Khoa: "Hai đứa này thật là, không thấy sư phụ còn vác hòm thuốc sao, cũng không biết ra giúp sư phụ một tay!"

Trần Tích: "..."

Xà Đăng Khoa: "…"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Khúc Tinh tiếp nhận hòm thuốc, tò mò hỏi: "Sư phụ, lão gia nhà họ Lưu đã khỏi bệnh rồi sao, người nói đi mười ngày nửa tháng, sao mới một ngày đã trở về."

Diêu lão đầu tức giận nói: "Vị đó của Lưu gia đều đã chết, ta không trở lại chẳng lẽ ở lại nơi đó siêu độ cho ông ta sao? Ta cũng không muốn a!"

Trần Tích kinh ngạc hỏi: "Hả? Lưu lão thái gia chết rồi sao, sư phụ người ra tay mà cũng không được?"

Diêu lão đầu đáp: "Ta ra tay cái gì? Họ Lưu kia ở tại trang viên ngoại ô Lạc Thành, xe ngựa ta đi mới đến nửa đường đã hỏng ở đó, chỉ sửa xe ngựa thôi đã mất cả nửa ngày trời. Tới trang viên nhà họ Lưu thì lão ta đã chết rồi, ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp được, thật mẹ nó đen đủi, để cho kẻ không biết nội tình nghe được lại còn tưởng là y thuật của ta không được!"

Hửm?

Trần Tích thầm giật mình, xe ngựa hỏng có phải cũng quá trùng hợp rồi không?

Xe ngựa đó là nhị phẩm đại viên mới được ngồi, nói hỏng là hỏng?

Lúc này, Lưu Khúc Tinh lên tiếng: "Người hẳn là tối hôm qua mới đến trang viên nhà họ Lưu?"

"Ừm." Diêu lão đầu gật đầu.

"Vậy cả đêm đưa người quay trở về, cũng không sợ người mệt nhọc sao?"

Diêu lão đầu cười lạnh: "Ở đó làm gì, ở thêm mấy ngày nữa còn phải đưa tiền phúng viếng cho nhà bọn họ…. Ta đi nghỉ ngơi một lát, tỉnh dậy kiểm kê hàng hóa, kiểm tra sổ sách, ai dám qua mặt ta ăn bớt tiền thì cứ chờ bị đánh cho nhớ đời!"

Trần Tích thầm kêu khổ, hắn còn chưa mua nhân sâm!

Trời chưa sáng hẳn, nô tỳ trong Phi Vân uyển đã bắt đầu bận rộn.

Bọn họ đun nước nóng ở phòng bên cạnh, bưng thau đồng, bên mép thau đồng vắt chiếc khăn lông trắng như tuyết, từng bước từng bước đi lên lầu hai.

Vân phi được nha hoàn Hỉ Bính hầu hạ thức dậy chải đầu, nàng uể oải nói: "Thời tiết lạnh rồi, sáng nay kêu Hỉ Đường mang sổ sách tới đây, chuẩn bị phân phát than củi cho các phòng. Sai người đi Đông Thị tìm người của Tào bang hỏi thăm, than Ngân Ty của lò Tây Sơn nếu đã đến thì mua một ít về dùng, lựa loại tốt nhất đưa đến phòng Bạch Lý, nó và thế tử cũng sắp từ Đông Lâm thư viện trở về rồi."

Hỉ Bính vừa chải đầu cho nàng vừa cười nói: "Phu nhân nói phải, than Ngân Ty kia, tro trắng như sương khó tắt, lại không có khói."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Sơn (Dịch)

Số ký tự: 0