Thành Tâm Chúc Phúc

Chương 5

Bạch Đầu Ngoại Ngoại

2024-06-02 19:27:03

Lúc tôi về tới thì thấy Sa Đằng đang ngồi ở sofa hút thuốc, quả nhiên cậu vẫn chưa dọn đi, đồ đạc trong nhà vẫn còn nguyên hiện cũ. Thấy tôi bước vào cậu cũng chẳng phản ứng, chỉ lẳng lặng phì phèo thuốc, đến tận lúc tôi sắp đi vào phòng thì đột nhiên cậu mới nói:

- Ông nội nói sau khi tôi và Phương cưới, sẽ đồng ý cho tôi cổ phần của Phong Thị, vị rí Giám đốc điều hành sau này cũng sẽ là của tôi.

Cậu nói với tôi những điều này là để khỏe khoan à? Trong lòng tôi suy nghĩ, qua một lát mới đáp:

- Vậy thì chúc mừng cậu!

- Cổ tức của Phong Thị đang không quá tốt, so với chuyện làm cổ đông, tôi muốn anh xem xét chuyện nhường lại dự án ở Bali về mở rộng resort cao cấp ở phía tây quần đảo Sudan cho Sa Thụy. Tôi nói với ông nội rồi, ông nói mọi chuyện để anh xử lý.

Trong lòng tôi hơi thấy chấn động khi nghe cậu nói, liền quay lại.

- Cậu ăn gì khôn thế? Phong Thị đang cần cái dự án này để lấy lại phong độ sau cú vấp dự án ở quần đảo Chi-lê, cậu không muốn góp sức thì thôi còn đòi bánh lớn về tay nhà mình, đúng là Thụy Sa Đằng, không làm gì không có mục đích nhỉ!

- Tôi là trai bao cao cấp của anh đấy, phục vụ anh tận tình như vậy, có một cái dự án cũng tính toán với tôi à? Hay là anh có mới nới cũ rồi? Anh có trai bao mới à? Sao không nói cho tôi biết trước một tiếng, hèn gì lại muốn đuổi tôi đi nhanh như vậy?

- Im mẹ cậu đi!

Tôi thật sự rất ít khi nổi giận, trong kinh doanh, điều tối kị nhất là không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng bây giờ đúng là tôi không còn chút năng lực giả vờ nào nữa. Tôi vừa lôi hành lý vào nhà, lúc này lại lôi trở ra cửa, Sa Đằng đứng dậy cười cười nói:

- Anh cần gì tức giận chứ! Đùa thôi, tôi dư biết anh cũng chẳng bao được người mới, việc làm ăn của Phong Thị gần đây cũng khá trắc trở, bao một mình tôi đã quá tốn kém rồi nhỉ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi quay lại quát:

- Tôi nói cho cậu biết, sức của tôi bao hết trai ở thành phố này còn được, nhưng cậu đừng có nghĩ chỉ có người được tôi bỏ tiền ra mới chịu ở cạnh tôi, không thiếu người thật lòng thật dạ ở bên cạnh tôi mà không đòi hỏi!

- Ồ haha…thế à? Lại có kiểu người ngu ngốc như vậy à? Nếu có người như vậy xuất hiện thì tôi cũng sẽ thật lòng chúc mừng anh đó anh Phong Nhạn Gia!

- Cậu muốn cái dự án đó chứ gì? Được, lần cuối cùng tôi cho cậu, cả căn nhà này luôn, coi như quà chia tay. Nhưng đừng bắt tôi nhùng nhằng nhắc lại một lần nữa, Sa Thụy Đằng, chúng ta tới đây là kết thúc. Tôi có tìm được ai khác, hay bao ai khác thì chả mẹ liên quan gì cậu cả!

Tôi kéo vali xông thẳng ra ngoài cửa, tức giận khiến đầu óc người ta trở nên ngốc nghếch, lúc này lại quên mất mang theo ví và điện thoại, trong vali chỉ có vài bộ đồ và đồ dùng cá nhân. Tôi cứ như vậy đi lang lang bên hè phố, dừng chân bên ghế đá công viên. Trời về đêm trở lạnh chỉ biết co ro tự ôm lấy mình. Ai nhìn vào chắc sẽ không tin được đây là phó tổng của Phong Thị, một người có thể gánh vác cả một tập đoàn, nhưng lại không thể gánh vác nổi tình duyên của mình.

Tôi tự hỏi nếu tôi không yêu Sa Đằng, có phải sẽ tốt hơn nhiều không, và rốt cuộc vì sao tôi lại yêu cậu nhiều đến vậy để rồi hết lần này đến lần khác bị cậu chơi đùa và quay như dế? Ngay từ ban đầu, là tôi vô sỉ, tôi đã sai khi mở ra một mối quan hệ lợi ích sòng phẳng hay sao? Tôi không biết, tôi mông lung như chưa từng mông lung, gục mặt vào đôi bàn tay run rẩy.

Cũng chẳng biết qua bao lâu tôi nghe thấy tiếng gọi.

- Phó tổng, sao anh ngồi ở đây?

**

Trình Sinh rót cho tôi ly nước ấm, tôi nhận lấy, lại lần nữa nói cảm ơn cậu ta.

- Tối nay anh cứ ở tạm đây, ngày mai tôi sẽ tìm giúp anh một chỗ mới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ừm…Tôi…có thể nhờ cậu một chuyện nữa không?

- Anh cứ nói!

- Cho tôi một chút rượu, nước ấm…không hợp với tôi.

Tôi nghĩ mình sẽ uống một mình thôi, nhưng không ngờ Trình Sinh sau đó cũng lẳng lặng ngồi xuống, rót một ít vào ly của cậu.

- Cậu không cần ngồi đây với tôi, đi nghỉ sớm đi, tôi uống một ít rồi cũng ngủ.

- Anh uống một mình thì không uống ít được!

- Sao cậu biết?

Tôi hơi kinh ngạc không biết làm sao Trình Sinh biết được thói quen này của mình. Đúng là khi uống rượu một mình, tôi hiếm khi nào uống ít, uống đến khi lăn ra tại chỗ mà ngủ thì thôi.

Cậu ta không nhìn tôi, chỉ cười nhẹ nói:

- Mấy ngày ở Bali tôi thấy vậy!

Trình Sinh, con người này tôi cũng không biết phải nhận xét ra sao. Cậu ta làm cho người khác cảm nhận được một bề ngoài cận trọng và hoàn hảo, một tính cách tỉ mỉ và cực kì tinh nhạy, hòa đồng, tinh tế mà luôn luôn giữ kẽ. Cậu ta cũng không thích nói nhiều, chỉ nói đủ, đó là điều khiến tôi cảm thấy thoải mái nhất. Chúng tôi sau đó uống hết nửa chai Volka, tôi không còn nhớ rõ mình có nói điều gì quá lố hay không, chỉ nhớ mình không khống chế được mà khóc, khóc rưng rức như một đứa trẻ sau đó thì lịm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Tâm Chúc Phúc

Số ký tự: 0