Là Cố Ninh Ninh!
Khuyết Danh
2024-07-23 12:59:52
"Cái gì? Anh Diệp Phong của con?"
Cô gái sững sờ rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lý Hương Như, nhưng không kịp thu lại cây chổi đã vung ra.
Trùng hợp trên mặt đất có nước, cô ấy bị trượt chân rồi theo quán tính trực tiếp nhào về hướng Diệp Phong.
"A!"
"Cẩn thận!"
Diệp Phong thấy thế thì bước ngay về phía trước, vươn hai tay ra vội đỡ lấy, tay phải vừa vặn nâng ngực của cô ấy.
Xúc cảm vô cùng mềm mại.
"Lưu manh!"
Diệp Phong dùng hai tay nâng thân thể cô gái, cô ấy ngượng ngùng lập tức đỏ bừng cả mặt.
"Tôi không cố ý." Diệp Phong mở miệng giải thích, vội vàng rút tay về.
Đồng thời hai người cũng đã thấy rõ gương mặt đối phương.
"Là anh?!" Cô gái lập tức trừng to đôi mắt, trông có vẻ rất bất ngờ.
Diệp Phong cũng nhận ra cô gái này, cô ấy chính là thiếu nữ ngày đó bị Tiêu Thiên đùa giỡn, sau đó được mình cứu.
Là Cố Ninh Ninh!
"Hai đứa quen nhau sao?" Lý Hương Như buồn bực hỏi.
Cố Ninh Ninh kích động nói: "Mẹ, ngày đó là anh ấy đã ngăn cản Tiêu Thiên giúp con!"
"Thật sao? Trùng hợp vậy, Ninh Ninh, cậu ấy là anh Diệp Phong mà mẹ thường xuyên nhắc với con đấy!"
"Anh Diệp Phong! Thì ra anh là anh Diệp Phong!" Cố Ninh Ninh kích động tiến lên ôm chầm lấy Diệp Phong.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy lộ rõ vẻ hưng phấn và vui sướng như một đoá hoa nở rộ.
Ngày ấy nếu không phải Diệp Phong ra tay giúp đỡ thì cô ấy đã gặp nạn, Tiêu Thiên nhất định sẽ làm bậy, mà vận mệnh của cô ấy sẽ rất bi thảm.
"Anh Diệp Phong, cám ơn anh!" Cô ấy nói mấy tiếng cảm ơn với Diệp Phong.
"Không mắng tôi là lưu manh nữa sao?"
Diệp Phong cười nhạt một tiếng, hắn cũng không ngờ thiếu nữ ngày đó mình cứu lại là con gái của dì Hương Như.
Cố Ninh Ninh lôi kéo tay Diệp Phong mà cười hì hì và nói: "Hì hì, anh Diệp Phong, người ta hiểu lầm anh thôi."
"Anh Diệp Phong, em tên là Cố Ninh Ninh, anh có thể gọi em là Ninh Ninh, không ngờ người ngày đó cứu em chính là anh!"
"Đúng vậy, thật là trùng hợp." Diệp Phong gật đầu cười: "Từ đó đến giờ Tiêu Thiên còn đến gây chuyện với em không?"
"Không có." Cố Ninh Ninh lắc đầu: "Hiện tại Tiêu Thiên thấy em là trốn, đều là nhờ anh Diệp Phong!"
"Đúng rồi anh Diệp Phong, Tiêu Thiên là con trai của Tiêu gia thuộc bốn gia tộc lớn nhất, Tiêu gia không làm khó anh đó chứ?" Sau đó Cố Ninh Ninh lại lo lắng hỏi.
Diệp Phong lắc đầu cười nói: "Không, Tiêu gia bọn họ căn bản không dám đến gây chuyện với anh."
"Vậy sao, anh Diệp Phong thật sự rất lợi hại! Ngày nào mẹ em cũng khen anh hết!" Cố Ninh Ninh sùng bái nhìn Diệp Phong và nói.
"Thật sao?" Diệp Phong cười khẽ, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Lý Hương Như.
Lý Hương Như lộ ra nụ cười vui mừng: "Tiểu Phong, cháu ăn cơm chưa? Mau ngồi xuống uống miếng nước trước, dì đi nấu cơm cho cháu ăn!"
Diệp Phong chặn lại: "Dì Hương Như đừng làm, trước khi đến cháu đã ăn rồi!"
Lý Hương Như nhiệt tình nói: "Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa, người trẻ tuổi đang lúc phát triển cơ thể, cháu cũng nếm thử tay nghề của dì đi!"
Nói xong, Lý Hương Như bước nhanh đi về hướng phòng bếp.
Bà ấy nhiệt tình quá nên Diệp Phong không tiện chối từ, thế là đành chấp nhận.
Bỗng nhiên lúc này lại nghe thấy một tiếng phịch truyền đến từ cánh cổng.
Cánh cửa sắt mới khép hờ lại bị người ta đá văng ra ngoài.
Diệp Phong quay đầu nhìn lại thì thấy một tên đầu trọc tướng mạo hèn mọn dẫn theo bảy tám thằng lưu manh vẻ mặt hung ác xông vào
Hắn nhíu mày, nhưng cũng không để những người này trong lòng.
Nhưng lúc này Lý Hương Như lại rất hoảng loạn, bà ấy cúi đầu xuống lộ ra vẻ mặt sợ hãi và bất an.
"Tiểu Phong, cháu mau trốn đi." Lý Hương Như cuống quít giấu Diệp Phong ra sau tủ quần áo, sau đó nghênh đón mà nói: "Anh Đầu Trọc, sao anh lại tới..."
Đầu Trọc nhìn chằm chằm bộ ngực nở nang của Lý Hương Như mà cười gằn và nói: "Sao ông tới đây à? Mày thiếu ông hai mươi vạn, hôm nay đã đến kỳ hạn, mày định khi nào trả?!"
Lý Hương Như sợ hãi run rẩy, bất lực mà nói: "Anh Đầu Trọc, có thể cho chúng tôi thêm hai ngày không, anh xem điều kiện nhà chúng tôi... Hiện tại thật sự không lấy ra nổi nhiều tiền như vậy."
Đầu Trọc là ác bá vùng này, cha của Cố Ninh Ninh lúc còn sống nợ tiền bài bạc của Đầu Trọc, chịu áp lực quá lớn nên đã trực tiếp nhảy lầu tự sát.
Món nợ nần này tự nhiên lại rơi xuống đầu Lý Hương Như, Đầu Trọc cứ cách ba đến năm ngày lại tạo áp lực cho Lý Hương Như, buộc bà ấy trả tiền.
Lý Hương Như dẫn Cố Ninh Ninh trốn đông trốn tây, ai ngờ vẫn bị Đầu Trọc tìm tới cửa.
"Tao đã cho tụi mày thêm thời gian bao lâu rồi? Còn thêm nữa? Nghĩ cái gì vậy?"
Sắc mặt Đầu Trọc âm trầm, ánh mắt cứ đảo qua lại trên người Lý Hương Như và Cố Ninh Ninh, thầm nghĩ dáng dấp hai mẹ con này thật đẹp, gã sống đến tuổi này mà chưa thấy qua người phụ nữ nào cực phẩm bằng họ.
Nhất là Lý Hương Như, đã sắp bốn mươi tuổi rồi mà da dẻ còn trắng noãn như gái đôi mươi, Đầu Trọc như bị hút hồn, gã thật muốn đè Lý Hương Như xuống mà hung hăng chà đạp.
"Anh Đầu Trọc, xin anh thương xót, thương hại hai mẹ con tôi, cho mẹ con tôi một con đường sống đi được không?"
"Muốn đường sống đúng không?" Đầu Trọc lộ ra nụ cười dâm tà, chỉ vào Lý Hương Như và Cố Ninh Ninh mà nói: "Hắc hắc, hai mẹ con nhà mày ngủ với tao đi."
Đầu Trọc duỗi hai ngón tay ra: "Ngủ một đêm trả hai ngàn, thế nào? Đủ nhân nghĩa đúng không?"
"Ha ha ha!" Lời này vừa nói ra, đám đàn em do Đầu Trọc dẫn tới cũng cười to theo.
"Mày là đồ cặn bã, tao giết mày!" Nghe Đầu Trọc nói thế, Cố Ninh Ninh không thể nén được phẫn nộ, nếu không phải Lý Hương Như ngăn cản thì e là cô ấy đã xông lên liều mạng với Đầu Trọc.
"Ha ha ha, cô nàng này cũng hung dữ lắm!"
"Theo anh Đầu Trọc này đi, anh đảm bảo cho em với mẹ em sướng bay lên trời!" Đầu Trọc trêu tức, nghiền ngẫm mà liếm môi.
"Tên rùa đen! Mày chết không yên đâu!" Cố Ninh Ninh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha, thiếu nợ thì trả tiền là điều hiển nhiên, trả không nổi thì lấy thân thể ra gán nợ!"
Nói xong, Đầu Trọc vung tay lên chỉ huy mấy tên đàn em: "Đè hai mẹ con này xuống, hôm nay để các anh em chơi cho đã, cho sung sướng!"
"Đa tạ anh Đầu Trọc!" Đám đàn em đều phát ra tiếng cười dâm đãng, nhào về hướng hai mẹ con Lý Hương Như như sói đói.
Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe một tiếng bịch nặng nề truyền đến.
Một tên đàn em lập tức bay ra ngoài rồi đụng mạnh vào tường!
Đầu Trọc ngơ ra, con mẹ nó cái gì thế này!?
Diệp Phong đi ra từ phía sau tủ quần áo, lạnh lùng nói: "Tao xem ai dám động vào hai mẹ con họ."
"Thằng nhà quê từ đâu xuất hiện vậy?!" Đầu Trọc vừa nhìn thấy Diệp Phong thì lập tức nổi giận: "Mày giỏi lắm Lý Hương Như, có tiền nuôi trai mà không có tiền trả nợ, hôm nay ông chơi chết con ti tiện nhà mày!"
Nói xong, Đầu Trọc nổi giận đùng đùng đi về hướng Lý Hương Như.
Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe bộp một tiếng vang lên.
Diệp Phong xuất hiện trước mặt Đầu Trọc như một bóng ma, hung hăng tát một bạt tai vào mặt gã.
Cô gái sững sờ rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lý Hương Như, nhưng không kịp thu lại cây chổi đã vung ra.
Trùng hợp trên mặt đất có nước, cô ấy bị trượt chân rồi theo quán tính trực tiếp nhào về hướng Diệp Phong.
"A!"
"Cẩn thận!"
Diệp Phong thấy thế thì bước ngay về phía trước, vươn hai tay ra vội đỡ lấy, tay phải vừa vặn nâng ngực của cô ấy.
Xúc cảm vô cùng mềm mại.
"Lưu manh!"
Diệp Phong dùng hai tay nâng thân thể cô gái, cô ấy ngượng ngùng lập tức đỏ bừng cả mặt.
"Tôi không cố ý." Diệp Phong mở miệng giải thích, vội vàng rút tay về.
Đồng thời hai người cũng đã thấy rõ gương mặt đối phương.
"Là anh?!" Cô gái lập tức trừng to đôi mắt, trông có vẻ rất bất ngờ.
Diệp Phong cũng nhận ra cô gái này, cô ấy chính là thiếu nữ ngày đó bị Tiêu Thiên đùa giỡn, sau đó được mình cứu.
Là Cố Ninh Ninh!
"Hai đứa quen nhau sao?" Lý Hương Như buồn bực hỏi.
Cố Ninh Ninh kích động nói: "Mẹ, ngày đó là anh ấy đã ngăn cản Tiêu Thiên giúp con!"
"Thật sao? Trùng hợp vậy, Ninh Ninh, cậu ấy là anh Diệp Phong mà mẹ thường xuyên nhắc với con đấy!"
"Anh Diệp Phong! Thì ra anh là anh Diệp Phong!" Cố Ninh Ninh kích động tiến lên ôm chầm lấy Diệp Phong.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy lộ rõ vẻ hưng phấn và vui sướng như một đoá hoa nở rộ.
Ngày ấy nếu không phải Diệp Phong ra tay giúp đỡ thì cô ấy đã gặp nạn, Tiêu Thiên nhất định sẽ làm bậy, mà vận mệnh của cô ấy sẽ rất bi thảm.
"Anh Diệp Phong, cám ơn anh!" Cô ấy nói mấy tiếng cảm ơn với Diệp Phong.
"Không mắng tôi là lưu manh nữa sao?"
Diệp Phong cười nhạt một tiếng, hắn cũng không ngờ thiếu nữ ngày đó mình cứu lại là con gái của dì Hương Như.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Ninh Ninh lôi kéo tay Diệp Phong mà cười hì hì và nói: "Hì hì, anh Diệp Phong, người ta hiểu lầm anh thôi."
"Anh Diệp Phong, em tên là Cố Ninh Ninh, anh có thể gọi em là Ninh Ninh, không ngờ người ngày đó cứu em chính là anh!"
"Đúng vậy, thật là trùng hợp." Diệp Phong gật đầu cười: "Từ đó đến giờ Tiêu Thiên còn đến gây chuyện với em không?"
"Không có." Cố Ninh Ninh lắc đầu: "Hiện tại Tiêu Thiên thấy em là trốn, đều là nhờ anh Diệp Phong!"
"Đúng rồi anh Diệp Phong, Tiêu Thiên là con trai của Tiêu gia thuộc bốn gia tộc lớn nhất, Tiêu gia không làm khó anh đó chứ?" Sau đó Cố Ninh Ninh lại lo lắng hỏi.
Diệp Phong lắc đầu cười nói: "Không, Tiêu gia bọn họ căn bản không dám đến gây chuyện với anh."
"Vậy sao, anh Diệp Phong thật sự rất lợi hại! Ngày nào mẹ em cũng khen anh hết!" Cố Ninh Ninh sùng bái nhìn Diệp Phong và nói.
"Thật sao?" Diệp Phong cười khẽ, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Lý Hương Như.
Lý Hương Như lộ ra nụ cười vui mừng: "Tiểu Phong, cháu ăn cơm chưa? Mau ngồi xuống uống miếng nước trước, dì đi nấu cơm cho cháu ăn!"
Diệp Phong chặn lại: "Dì Hương Như đừng làm, trước khi đến cháu đã ăn rồi!"
Lý Hương Như nhiệt tình nói: "Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa, người trẻ tuổi đang lúc phát triển cơ thể, cháu cũng nếm thử tay nghề của dì đi!"
Nói xong, Lý Hương Như bước nhanh đi về hướng phòng bếp.
Bà ấy nhiệt tình quá nên Diệp Phong không tiện chối từ, thế là đành chấp nhận.
Bỗng nhiên lúc này lại nghe thấy một tiếng phịch truyền đến từ cánh cổng.
Cánh cửa sắt mới khép hờ lại bị người ta đá văng ra ngoài.
Diệp Phong quay đầu nhìn lại thì thấy một tên đầu trọc tướng mạo hèn mọn dẫn theo bảy tám thằng lưu manh vẻ mặt hung ác xông vào
Hắn nhíu mày, nhưng cũng không để những người này trong lòng.
Nhưng lúc này Lý Hương Như lại rất hoảng loạn, bà ấy cúi đầu xuống lộ ra vẻ mặt sợ hãi và bất an.
"Tiểu Phong, cháu mau trốn đi." Lý Hương Như cuống quít giấu Diệp Phong ra sau tủ quần áo, sau đó nghênh đón mà nói: "Anh Đầu Trọc, sao anh lại tới..."
Đầu Trọc nhìn chằm chằm bộ ngực nở nang của Lý Hương Như mà cười gằn và nói: "Sao ông tới đây à? Mày thiếu ông hai mươi vạn, hôm nay đã đến kỳ hạn, mày định khi nào trả?!"
Lý Hương Như sợ hãi run rẩy, bất lực mà nói: "Anh Đầu Trọc, có thể cho chúng tôi thêm hai ngày không, anh xem điều kiện nhà chúng tôi... Hiện tại thật sự không lấy ra nổi nhiều tiền như vậy."
Đầu Trọc là ác bá vùng này, cha của Cố Ninh Ninh lúc còn sống nợ tiền bài bạc của Đầu Trọc, chịu áp lực quá lớn nên đã trực tiếp nhảy lầu tự sát.
Món nợ nần này tự nhiên lại rơi xuống đầu Lý Hương Như, Đầu Trọc cứ cách ba đến năm ngày lại tạo áp lực cho Lý Hương Như, buộc bà ấy trả tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hương Như dẫn Cố Ninh Ninh trốn đông trốn tây, ai ngờ vẫn bị Đầu Trọc tìm tới cửa.
"Tao đã cho tụi mày thêm thời gian bao lâu rồi? Còn thêm nữa? Nghĩ cái gì vậy?"
Sắc mặt Đầu Trọc âm trầm, ánh mắt cứ đảo qua lại trên người Lý Hương Như và Cố Ninh Ninh, thầm nghĩ dáng dấp hai mẹ con này thật đẹp, gã sống đến tuổi này mà chưa thấy qua người phụ nữ nào cực phẩm bằng họ.
Nhất là Lý Hương Như, đã sắp bốn mươi tuổi rồi mà da dẻ còn trắng noãn như gái đôi mươi, Đầu Trọc như bị hút hồn, gã thật muốn đè Lý Hương Như xuống mà hung hăng chà đạp.
"Anh Đầu Trọc, xin anh thương xót, thương hại hai mẹ con tôi, cho mẹ con tôi một con đường sống đi được không?"
"Muốn đường sống đúng không?" Đầu Trọc lộ ra nụ cười dâm tà, chỉ vào Lý Hương Như và Cố Ninh Ninh mà nói: "Hắc hắc, hai mẹ con nhà mày ngủ với tao đi."
Đầu Trọc duỗi hai ngón tay ra: "Ngủ một đêm trả hai ngàn, thế nào? Đủ nhân nghĩa đúng không?"
"Ha ha ha!" Lời này vừa nói ra, đám đàn em do Đầu Trọc dẫn tới cũng cười to theo.
"Mày là đồ cặn bã, tao giết mày!" Nghe Đầu Trọc nói thế, Cố Ninh Ninh không thể nén được phẫn nộ, nếu không phải Lý Hương Như ngăn cản thì e là cô ấy đã xông lên liều mạng với Đầu Trọc.
"Ha ha ha, cô nàng này cũng hung dữ lắm!"
"Theo anh Đầu Trọc này đi, anh đảm bảo cho em với mẹ em sướng bay lên trời!" Đầu Trọc trêu tức, nghiền ngẫm mà liếm môi.
"Tên rùa đen! Mày chết không yên đâu!" Cố Ninh Ninh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha, thiếu nợ thì trả tiền là điều hiển nhiên, trả không nổi thì lấy thân thể ra gán nợ!"
Nói xong, Đầu Trọc vung tay lên chỉ huy mấy tên đàn em: "Đè hai mẹ con này xuống, hôm nay để các anh em chơi cho đã, cho sung sướng!"
"Đa tạ anh Đầu Trọc!" Đám đàn em đều phát ra tiếng cười dâm đãng, nhào về hướng hai mẹ con Lý Hương Như như sói đói.
Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe một tiếng bịch nặng nề truyền đến.
Một tên đàn em lập tức bay ra ngoài rồi đụng mạnh vào tường!
Đầu Trọc ngơ ra, con mẹ nó cái gì thế này!?
Diệp Phong đi ra từ phía sau tủ quần áo, lạnh lùng nói: "Tao xem ai dám động vào hai mẹ con họ."
"Thằng nhà quê từ đâu xuất hiện vậy?!" Đầu Trọc vừa nhìn thấy Diệp Phong thì lập tức nổi giận: "Mày giỏi lắm Lý Hương Như, có tiền nuôi trai mà không có tiền trả nợ, hôm nay ông chơi chết con ti tiện nhà mày!"
Nói xong, Đầu Trọc nổi giận đùng đùng đi về hướng Lý Hương Như.
Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe bộp một tiếng vang lên.
Diệp Phong xuất hiện trước mặt Đầu Trọc như một bóng ma, hung hăng tát một bạt tai vào mặt gã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro