Thanh Thiên Bạch Nhật - Hành Chi
Chương 10
Hành Chi
2025-02-22 16:32:00
46.
Mai Tranh ngồi trong lều, ánh mắt sắc bén, không nói không rằng, như thể Thu Bạch không phải đang làm chuyện này vì y.
Rõ ràng y đã nói không đành lòng.
Hà tất nàng phải làm như vậy?
"Đúng là khá thú vị đấy, chỉ là không biết nàng ta đang cố ý làm vậy hay là gan dạ không biết sợ." Người bên cạnh miễn cưỡng mỉm cười, đôi mày như vẽ.
Mai Tranh hiểu rõ tính cách của nàng nhất.
Chắc lúc này nàng đã giận lắm rồi.
"Xin điện hạ cho phép ta nói với nàng một câu." Giọng Mai Tranh cực kỳ nhẹ.
Lời nói lạnh lùng này như đánh thẳng vào lòng Tống Vân Chiêu, khiến nàng ta không kìm được mà run rẩy.
Nàng ta là thiên kim quý tộc, cần gì phải như thế?
Trong mắt nàng ta, người đời đều là kiến cỏ.
Chỉ riêng Mai Tranh là khác biệt, vô cùng thú vị.
"Đi đi!" Nàng ta khẽ nói.
Mai Tranh chậm rãi bước đến trước mặt Thu Bạch.
Bãi đua ngựa vốn ồn ào giờ yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió.
Thu Bạch ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vì đứng đối diện với ánh sáng nên nàng khẽ nheo mắt.
Y đứng ngược sáng, tựa như trên thế gian này chỉ còn sự hiện hữu của một mình y.
Một đám mây trên trời chốc lát biến từ hình chú ngựa nhỏ sang kẹo bông gòn.
Mai Tranh lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt cuộn trào vô số cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
"Nếu ta muốn, khi thánh chỉ ban xuống ta đã dùng chuyện của chúng ta để từ chối rồi. Nhưng ta đã không làm vậy, tất nhiên là vì ta đã ngầm đồng ý, sao ngươi còn phải làm thế? Ta biết ngươi có chí lớn, càng không nên vướng bận những chuyện vô nghĩa này. Người đó không phải người thường, là trưởng nữ được Thánh thượng sủng ái nhất, còn có khả năng là quốc quân tương lai. Nếu ngươi đã muốn hoàn thành ước muốn của mình..."
Nàng đưa tay bịt miệng y lại.
Đây là lần họ đứng gần nhau nhất, vì quá gần, thậm chí y còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả lên cằm mình.
"Ngươi đã nói mình có cách, chỉ là không đành lòng. Sao ngươi lại không đành lòng? Có phải vì ngươi không muốn để ta bị cuốn vào mớ bòng bong này không? Nhưng cuối cùng chuyện này vẫn sẽ có kết quả, quốc quân không phải người này thì cũng là người kia. Ta đã không ưng người này, tất phải giúp người kia. Ta không bỏ được ước muốn của mình, cũng không bỏ được ngươi. Chuyện này không phải bế tắc, nếu đã có cách giải quyết thì sao cứ nhất định phải bắt ta từ bỏ một trong hai?" Nàng nghiêng đầu nhìn y.
Mai Tranh nghe nàng nói. Rõ ràng y hiểu hết từng từ nàng vừa thốt ra, nhưng khi đặt cạnh chúng với nhau, y lại hoàn toàn không hiểu.
Nàng không bỏ được y ư?
Tại sao?
Sao có thể?
Y thì có gì mà khiến nàng không bỏ được?
"Ngươi không hiểu đâu, con đường ngươi phải đi sau này sẽ khó khăn đến nhường nào..." Mai Tranh lẩm bẩm nói.
Nhưng nàng không quan tâm, khẽ áp môi lên khóe miệng y. Rồi như thách thức mà nhìn về một hướng nào đó.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi cả thành.
Tạ Nghiên Thanh nhìn người trong vầng sáng, bàng hoàng, ngây dại.
Họ ở cùng nhau hàng ngày, nhưng hắn chưa bao giờ nhận ra trong lòng nàng đã có một người.
Rõ ràng nàng đối với Mai Tranh còn lạnh nhạt hơn người khác ba phần.
Tạ Nghiên Thanh bỗng như trưởng thành trong hôm nay.
Thu Bạch nhìn người trước mắt, lướt qua sống mũi cao thẳng, hàng mi dài của chàng, cố kìm nén rung động trong lòng, nàng khẽ rời môi ra.
Nếu nói chàng là người cũ trong mộng của nàng, không biết chàng có tin không?
Trong mơ, Thu Bạch không hề đi theo phụ thân mình mà nàng lớn lên trong cung cấm.
Nàng đầy tham vọng, một lòng muốn có được thiên hạ này.
Sau khi đã bao lần đổ máu, cuối cùng nàng cũng được như ý nguyện.
Nhưng nàng đã tin nhầm người, chính người tỷ tỷ cùng phụ thân cùng mẫu thân của mình, Tống Vân Chiêu - người sau này nắm giữ binh quyền trong tay, đã dùng thuốc độc khiến nàng thành người câm.
Nàng bị giam trong hậu điện, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Tống Vân Chiêu sai người phế bỏ tay chân nàng, cắt lưỡi nàng.
Nàng ta không để nàng sống, cũng không để nàng chết.
Nàng chỉ có thể sống không bằng chết như vậy mãi.
Chưa từng có ai quan tâm đến nàng.
Cho đến một ngày.
Mai Tranh nhấc tấm cửa gỗ đã mục nát lên.
Chàng không nói gì cả, chỉ bưng nước và khăn ướt đến lau mặt, lau người cho nàng.
Rồi chàng đút một thìa cháo trắng ấm nóng đến bên miệng nàng.
47.
Nàng khá thân với chàng.
Khi ấy nàng vẫn là Công chúa, còn chàng là thư đồng của Tống Vân Chiêu.
Nàng và Tống Vân Chiêu có tình tỷ muội thắm thiết, nên chàng thường hay lượn lờ trước mặt nàng.
Có ai mà không thích một nam tử đẹp cơ chứ?
Huống chi chàng còn là một người đẹp như tiên giáng trần?
Nàng thường trêu chọc chàng vì muốn thấy chàng cười.
Khi ấy chàng vẫn còn là thiếu niên, mỗi lần bị nàng trêu đều hoảng hốt, không biết làm sao.
Chỉ có một lần, khi nàng bị người ta bắn một mũi tên xuyên qua vai, chàng lạnh lùng nói với nàng: "Xin Công chúa hãy tránh xa Trưởng công chúa."
Nhưng nàng và Tống Vân Chiêu là tỷ muội ruột cùng phụ mẫu, trên đời này không ai thân thiết với nhau hơn họ.
Nàng không muốn nghe lời chàng.
Từ đó chàng không bao giờ nói với nàng một chữ nào nữa.
Giờ gặp lại, nàng hối hận vì đã không nghe lời chàng.
Chàng vốn thông minh, có lẽ đã nhìn ra dụng ý của Tống Vân Chiêu từ lâu rồi.
Nhưng nàng lại không tin chàng.
Nàng mở miệng ngậm lấy thìa cháo, nhìn mái tóc bạc và dáng vẻ như tùng bách của chàng.
Không hiểu sao tai chàng bỗng đỏ lên.
Lúc đó tuy nàng câm và tàn phế, nhưng lại sống rất mãn nguyện và vui vẻ.
Nàng nhìn ra được chàng thích nàng.
Chỉ là nàng không thể nói chuyện, nên cũng không thể hỏi tình cảm đó từ đâu đến, sinh ra khi nào.
Chàng kể với nàng về những vở tuồng ở phường Đông Kinh, món chim cút nướng ở tửu lâu Ngụy gia, bánh thịt cừu của Tào gia, bánh nướng giòn tan của Vương Nhị Ma Tử…
Chàng nói nếu có một ngày chúng ta có thể ra ngoài, hãy tìm một căn viện nhỏ đầy nắng để ở nhé! Ta sẽ tìm một công việc quản lý thu chi. Lúc nhàn rỗi, chúng ta cùng nhau phơi nắng trong sân. Nàng muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho nàng, muốn mặc gì ta sẽ mua cho nàng… Nàng muốn gì ta đều cho nàng, chỉ xin nàng đừng đi...
Khi đó nàng không biết, Mai gia đã không còn ai.
Chàng khó khăn tiếp tục sống bên cạnh Tống Vân Chiêu, chỉ để đưa nàng ra đi một cách tử tế.
“Từ nhỏ ta đã ít nói, lạnh lùng quan sát mọi thứ chung quanh. Nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng thực ra ta lại là người lạnh lùng vô tình nhất. Cho đến khi gặp được nàng, nàng như ngọn lửa không quản ngại gì lao về phía ta. Lúc thì muốn cho ta ăn điểm tâm, lúc lại muốn cưỡi ngựa cùng ta. Tóm lại là nàng làm đủ trò trêu chọc ta, khiến cho ta động lòng, rồi nàng lại bỏ mặc không thèm quan tâm đến ta. Nàng là cô nương xấu tính nhất, nhưng ta lại thích nàng đến phát điên."
Chàng áp đôi môi lạnh lẽo vào tai nàng thì thầm.
Dù giờ nàng đã là phế nhân, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không kiềm chế được vì xúc động.
Chàng ôm chặt lấy nàng.
Thanh kiếm sắc bén xuyên qua lưng nàng, đâm vào tim chàng.
Ngực lạnh buốt nhưng nàng không thấy đau.
Nếu nàng có thể cử động, nàng nhất định sẽ ôm chàng chặt hơn nữa.
Nếu nàng có thể nói, nàng nhất định sẽ mắng chàng.
Nàng chết không đáng tiếc, sao chàng phải làm vậy?
Nhưng chàng đã cho nàng câu trả lời.
Chàng nói: "A Thu, như vậy trên người nàng đã có dấu ấn của ta, nếu có kiếp sau, đến lượt nàng đi tìm ta nhé?"
Thế nên nàng đã vượt qua khe núi thời gian, đi hàng ngàn vạn dặm để tìm chàng.
Một giấc mộng tử, một giấc mộng sinh.
Tuy hơi muộn nhưng cuối cùng nàng đã đến.
Báy giờ chàng và người trong mơ đã hòa làm một.
Chàng vươn những ngón tay thon dài xinh đẹp tới, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng.
Đừng sợ! Có ta đây!
Chàng nói.
Nàng bật cười.
Nàng cười chàng nói khoác, chàng có tác dụng gì chứ?
Đúng vậy! Dù chàng chẳng có tác dụng gì nhưng nàng lại thích chàng. Nàng thích chàng đến phát điên.
Trong lúc nàng thảm hại nhất, chàng lau rửa giúp nàng sạch sẽ, cho nàng ăn no bụng rồi đưa nàng ra đi một cách tử tế.
Chàng không chỉ là người đưa nàng đi, mà còn là người ra đi cùng nàng.
48.
Thu Bạch ngẩng đầu, đắc ý nhìn Mai Tranh cười toe toét.
Chỉ là trong mắt nàng vẫn còn rưng rưng ánh lệ.
Nàng lại đưa tay ra ôm chặt lấy y.
Nàng nói: "Mai Tranh, xin lỗi! Ta đến muộn rồi."
Mai Tranh chỉ thấy má mịn nóng như lửa đốt.
Nhưng y vẫn lạnh nhạt nói: "Đến nước này rồi còn có thể thế nào nữa chứ?"
"Ta muốn thế nào thì sẽ thế ấy." Nàng nói như một sự thật hiển nhiên.
Mai Tranh đứng yên tại chỗ.
Y chợt cảm thấy có lẽ tai mình có vấn đề, chắc chắn mình đã nghe nhầm rồi. Nàng lấy đâu ra can đảm để nói ra một câu như vậy?
Chung Ly không đành lòng, đích thân xuống sân kéo Mai Tranh ra ngoài.
"Không ngờ có ngày Mai Hành Giản lại bị người ta tán tỉnh công khai giữa ban ngày ban mặt, Chung Ly ta sống một đời này không uổng rồi." Chung Ly cảm thán.
Điều khiến hắn bất ngờ không phải là việc Mai Tranh bị tán tỉnh, mà là khi bị tán tỉnh y không tái mặt giận dữ, thậm chí còn ngượng ngùng khó xử.
Rốt cuộc thì Mai Tranh cũng chỉ là con người.
Chung Ly đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Là người vẫn tốt hơn là một kẻ giả tạo.
Hắn lại quay người nhìn về phía mái che phía sau.
Cắt không đứt, lại còn rối thêm.
Mai Tranh toàn chọc giận những người không dễ đối phó như vậy là sao? Một người tuy tính tình không tốt nhưng ít ra còn có ngoại hình, còn người kia từ ngoại hình đến tính tình đều chẳng ra gì.
Chung Ly nhìn Thu Bạch trong sân, chỉ thấy nàng đứng dậy đá về phía Diêm Thất lang, chỉ một cú đã đá đối phương văng ra xa mấy mét.
Nghĩ lại thấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nàng vốn là người có thể dùng một cú đá làm ngã cả một con ngựa. Giờ Diêm Thất lang vẫn còn đứng dậy được đủ thấy nàng đã đá nhẹ lắm rồi.
Chung Ly lại thở dài.
Nàng hung hãn như vậy, làm sao Mai Tranh với cơ thể động một tí là ốm của y chịu nổi đây?
Nhưng khi người kia nổi điên lên cũng rất đáng sợ.
Hắn bỗng thấy vô cùng thương xót cho Mai Tranh. Sinh ra với khuôn mặt quá đẹp cũng là một gánh nặng.
Hình như mãi đến tận lúc này Mai Tranh mới tỉnh táo lại. Y dựa vào hàng rào, mi dài như lông quạ hơi cụp xuống, vẻ mặt cao quý lạnh nhạt. Gương mặt như ngọc óng ánh ấy hơi ửng hồng, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chung Ly lắc đầu.
Quả thật trông chẳng có chỗ nào không tốt cả.
"Đáng đời ngươi phải chịu tội." Chung Ly bĩu môi, giận dỗi nói với Mai Tranh.
Hình như Mai Tranh không nghe thấy, chỉ ngây ngẩn nhìn người trong sân. Bất kể nàng có làm gì cũng trông có vẻ không tốn sức. Nhưng những người nhìn như không tốn sức đó thường âm thầm nỗ lực ở những nơi người khác không thấy được. Những gì nàng bỏ ra, chắc chắn gấp nhiều lần người khác.
Y chợt thấy thương xót cho nàng.
Không biết tình cảm trong lòng đã sinh ra từ đâu mà lại sâu đậm một đời.
Y sống đến hai mươi mốt tuổi, chưa từng lo lắng về một cô nương nào như thế này cả.
Các cô nương đối với y giống như bàn ghế vậy, cần thì chọn lựa kỹ càng, nhưng y đã gặp được Thu Bạch.
Y sợ nàng làm quan quá giỏi, lại sợ nàng làm không tốt.
Sợ người khác làm khó nàng mà nàng không chịu được, cũng sợ nàng làm khó người khác, người ta không chịu nổi. Sợ nàng lạnh, sợ nàng nóng, sợ nàng đói bụng, cũng sợ nàng ăn quá no không thoải mái. Y lo lắng quá nhiều điều lại chưa từng nói ra cho nàng hay.
Nàng có cách xử thế của riêng mình, có nguyên tắc kết bạn của riêng nàng.
Y hiểu rõ bọn họ không hợp nhau.
Thậm chí có thể nói là không có khả năng ở bên nhau.
Bản thân nàng cũng sẽ không đồng ý.
Vào cửa phủ Quốc công, chỉ có thể như mẫu thân vậy, ngày ngày phải cố giữ những quy tắc phiền phức kia đến già.
Nàng tuyệt đối không thể trở thành người như vậy, y cũng không muốn để nàng trở thành người như vậy.
Nàng phải sống rực rỡ như lửa, phóng khoáng như gió.
Cuộc đời nàng không nên bị giam trong một khoảng trời nhỏ hẹp, đại bàng bị gãy cánh thì khác nào chết đâu.
Nhưng sao cả hai lại mơ mơ hồ hồ đi đến ngày hôm nay vậy?
49
Diêm Thất lang chỉ ăn một cú đá của Thu Bạch đã hiểu, gã ta không phải đối thủ của nàng.
Vừa rồi nếu không phải nàng nương tay thì lúc này gã ta đã bay ra ngoài sân rồi.
Gã ta cắn răng, không thể cũng không dám nhận thua.
Gã ta lại bất đắc dĩ giơ tay lên thêm lần nữa, chân di chuyển cực nhanh xông về phía Thu Bạch.
Diêm Thất lang vung nắm đấm to như cái bát úp thẳng vào mặt Thu Bạch. Thu Bạch lùi về sau một bước, thuận thế nắm lấy cổ tay gã ta, khom người cúi xuống, dùng lưng đẩy vào người Diêm Thất lang. Một đòn quật nghiêng, ném Diêm Thất lang ra xa.
Thân hình như ngọn núi nhỏ của Diêm Thất lang ngã xuống đất, tiếng hò reo và tán thưởng bên ngoài nổi lên không ngớt.
Thu Bạch bước vài bước đến trước mặt gã ta, cúi đầu nhìn.
Nàng có đôi mắt sáng và trong trẻo.
Nàng chỉ cần đưa chân ra, đạp lên ngực gã ta là tính mình thắng rồi.
Nhưng nàng không làm vậy.
Nàng chỉ đưa tay ra, nhìn Diêm Thất lang một cách đường hoàng.
Diêm Thất lang cắn môi cúi đầu, một lúc lâu sau mới đưa tay về phía Thu Bạch.
Thu Bạch kéo gã ta đứng dậy: "Đã nhường rồi."
Thu Bạch ôm quyền, cười phóng khoáng.
"Ta thua rồi, thua tâm phục khẩu phục." Diêm Thất lang cũng cười nói.
"Ta sinh ra đã có sức mạnh, vô tình chiếm nhiều lợi thế." Thu Bạch nói rất chân thành.
Diêm Thất lang cảm thấy chua xót trong lòng. Bá phủ suy sụp, gã ta sớm đã nhìn thấu nhân tình thế thái. Gã ta đã gặp đủ loại người, chỉ chưa từng gặp người nào như Thu Bạch. Vừa phóng khoáng, vừa chân thành. Dù thắng rồi nhưng nàng cũng tuyệt đối không đắc ý hay chọc vào nỗi đau của người khác.
Trong lòng gã ta nảy sinh một ý nghĩ.
Đáng tiếc nàng chỉ là một cô nương.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, gã ta lại tỉnh ngộ.
Là cô nương thì sao?
Nàng dám làm những gì nàng muốn làm.
Người như nàng, há có thể để ý đến chuyện nam nữ?
Chỉ cần nàng muốn, hình như không có gì nàng không làm được.
Diêm Thất lang lui ra ngoài hàng rào.
Liên tiếp có năm vị công tử đến thách đấu, họ đều đấu tay không, nhưng không ai có thể thắng.
Một mình Thu Bạch đứng trong sân, nhìn quanh bốn phía.
"Nếu như không còn ai đến đây so tài nữa, vậy Quốc công phải giữ lời, việc hôn sự giữa ta và Tiểu Công gia coi như đã định."
Thu Bạch mỉm cười rạng rỡ với Mai Tranh.
Mai Tranh nhìn nàng chăm chú, y không biết điều gì khiến nàng cười vui vẻ đến vậy. Nếu họ thật sự định đoạt môn hôn sự này, đối với Thu Bạch, con đường phía sau thật sự sẽ rất khó khăn.
"Chuyện lão phu đã nói, tất nhiên lão phu sẽ giữ lời."
Mai Quốc công vuốt râu, liếc nhìn Tạ Hầu gia bên cạnh, lại nhìn người đang cúi đầu uống trà trong lều, vui vẻ đáp.
Lại có thêm mấy cô nương xuống sân so tài, thắng thua đủ cả.
Khi cuộc thi kết thúc đã là lúc chiều tà.
Hoa đào nở đúng độ, từng đóa hoa màu hồng phấn, trắng nhạt, trông quyến rũ đầy sức sống.
Tạ Hầu gia lập tức cho các cô nương, công tử giải tán đi ngắm hoa.
Thu Bạch cũng tiến vào chỗ sâu, tìm một cây đào còn chưa nở hết rồi ngồi xuống dưới gốc cây.
Nàng biết sẽ có người đến tìm mình nên đã bảo Mai Sơ tránh đi nơi khác. Không ngờ người kia lại đến nhanh như vậy.
Dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, dù nàng ta có kiều diễm tuyệt trần đến đâu Thu Bạch vẫn nhận ra ngay lập tức. Thực ra nàng ta trông rất giống phụ thân. Đôi mắt phượng đa tình, đôi môi mỏng vô tình, đuôi mày trái có một nốt ruồi son.
Họ là tỷ muội ruột thịt cùng phụ mẫu, vậy mà cuối cùng lại đi những con đường khác nhau. Kiếp trước, nàng ta thậm chí không muốn để Thu Bạch được chết một cách đàng hoàng. Nàng ta muốn Thu Bạch sống một cuộc đời đau khổ, thấp hèn. Nàng ta muốn bào mòn ý chí của Thu Bạch, bào mòn sự phóng khoáng, bào mòn sự kiêu ngạo tự đại của nàng.
Thu Bạch nghĩ, nếu trên đời này có người ghét mình nhất, thì chắc chắn người đó là Tống Vân Chiêu.
Nhưng kiếp trước, mãi cho đến khi chết rồi nàng mới biết được nguyên do.
Tống Vân Chiêu khao khát tất cả những gì Thu Bạch có, nhưng không bao giờ dám công khai cướp đoạt.
50.
Thu Bạch nghĩ, sao nàng ta giống loài giòi bọ trong cống rãnh thế nhỉ? Kiếp trước nàng đã phải chịu đựng bao nhục nhã trong tay kẻ như vậy. Nếu không có Mai Tranh, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ chết như thế nào. Chắc chắn nàng ta sẽ cho người băm vằm nàng ra.
Thu Bạch không sợ ch, chỉ sợ cái chết của mình không đủ hùng tráng, chẳng hề anh dũng. Nàng sợ Tống Vân Chiêu sẽ gán cho mình một tội danh mờ ám. Nàng lo Tống Vân Chiêu sẽ làm ô uế danh tiếng của mình.
Thiên tử giữ cửa nước, quân vương chết vì xã tắc. Cái chết xứng đáng, đối với Thu Bạch là cái chết vinh quang. Nhưng nếu phải chết trong tay một kẻ như giòi bọ thì nàng thực sự cảm thấy không cam tâm.
Hôm nay khi gặp lại người này nàng chỉ nghiêng đầu nhìn. Thấy khóe miệng của Tống Vân Chiêu hơi cong xuống, ánh mắt khó đoán, dáng vẻ kiêu ngạo, nàng thấy rất buồn cười. Đời này không có Thu Bạch trong cung, không biết nàng ta sống có đắc ý không?
"Thu Thiếu khanh, đây là Hoàng Trưởng nữ điện hạ, ngài mau quỳ xuống đi."
Thu Bạch vẫn còn nhớ nữ quan bên cạnh nàng ta. Nữ quan này xuất thân từ Dương gia ở Bác Lâm, văn võ song toàn, ngoài dung mạo không được đẹp ra thì không có gì để chê cả. Nàng ấy tên Dương Vi, vốn là thị vệ bên cạnh Thánh nhân, sau được ban cho Tống Vân Chiêu. Dương Vi thực sự rất trung thành tận tụy đối với Tống Vân Chiêu. Kiếp trước, nàng ấy vốn là thị vệ của Thu Bạch.
Thế sự đổi thay.
Thu Bạch cười rất lịch sự Dương Vi, nhưng lại qua loa cúi người chào Tống Vân Chiêu.
"Điện hạ vạn an." Thu Bạch nói.
Tống Vân Chiêu hừ một tiếng. Thu Bạch không hiểu ý của nàng ta, chỉ coi như nàng ta đang đáp lại rồi tự mình đứng thẳng dậy.
Nàng có vóc dáng cao ráo, chỉ cần nhón chân chút đã có thể với tới cành đào trên đầu, nàng bẻ nó xuống cầm trong tay ngắm đi ngắm lại, trong lòng cảm thán nó sao mà đẹp quá đi mất.
"Hôm nay Thu Thiếu khanh làm vậy, e là không ổn." Dương Vi lên tiếng.
Dương Vi có mắt nhỏ môi dày, khuôn mặt thật thà chất phác, trông nàng ấy thực sự không giống người xấu. Nên thậm chí khi nghe nàng ấy nói ra những lời đe dọa như vậy, Thu Bạch không thấy ghét nàng ấy nổi.
"Dương nữ quan thấy chỗ nào không ổn? Là vì Hoàng trưởng nữ để ý đến Mai Tranh sao?" Thu Bạch thong thả nói thẳng ra.
Dương Vi không ngờ Thu Bạch lại táo bạo đến thế, những lời như vậy mà nàng cũng dám nói ra.
"Ai cho ngươi cái gan dám nói chuyện với bản điện như vậy?" Tống Vân Chiêu u ám lên tiếng.
Nàng ta nói không to tiếng, cũng không có vẻ uy nghiêm như người được nuôi dưỡng trong hoàng gia, tuy nhiên giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo.
Thu Bạch nhanh chóng phát hiện ra nàng ta không có ký ức kiếp trước, cũng không nhớ được chuyện thuở nhỏ. Dù sao khi Thu Bạch rời đi, nàng ta còn chưa đầy hai tuổi.
"Vốn dĩ đó chính là sự thật, ta muốn nói thì nói, chẳng lẽ ta cần ai cho gan mới làm được hay sao? Ngược lại là điện hạ, nếu ngài đã yêu thích Mai Tranh, vì sao lúc nãy không đường đường chính chính đánh một trận với ta? Nếu điện hạ thắng, Thu Bạch không có gì để nói. Nhưng sao ngài lại phải tránh người khác đến gặp riêng ta vào lúc này? Thu Bạch muốn hỏi một câu, điện hạ làm thế là có ý gì?"
Mai Tranh ngồi trong lều, ánh mắt sắc bén, không nói không rằng, như thể Thu Bạch không phải đang làm chuyện này vì y.
Rõ ràng y đã nói không đành lòng.
Hà tất nàng phải làm như vậy?
"Đúng là khá thú vị đấy, chỉ là không biết nàng ta đang cố ý làm vậy hay là gan dạ không biết sợ." Người bên cạnh miễn cưỡng mỉm cười, đôi mày như vẽ.
Mai Tranh hiểu rõ tính cách của nàng nhất.
Chắc lúc này nàng đã giận lắm rồi.
"Xin điện hạ cho phép ta nói với nàng một câu." Giọng Mai Tranh cực kỳ nhẹ.
Lời nói lạnh lùng này như đánh thẳng vào lòng Tống Vân Chiêu, khiến nàng ta không kìm được mà run rẩy.
Nàng ta là thiên kim quý tộc, cần gì phải như thế?
Trong mắt nàng ta, người đời đều là kiến cỏ.
Chỉ riêng Mai Tranh là khác biệt, vô cùng thú vị.
"Đi đi!" Nàng ta khẽ nói.
Mai Tranh chậm rãi bước đến trước mặt Thu Bạch.
Bãi đua ngựa vốn ồn ào giờ yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió.
Thu Bạch ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vì đứng đối diện với ánh sáng nên nàng khẽ nheo mắt.
Y đứng ngược sáng, tựa như trên thế gian này chỉ còn sự hiện hữu của một mình y.
Một đám mây trên trời chốc lát biến từ hình chú ngựa nhỏ sang kẹo bông gòn.
Mai Tranh lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt cuộn trào vô số cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
"Nếu ta muốn, khi thánh chỉ ban xuống ta đã dùng chuyện của chúng ta để từ chối rồi. Nhưng ta đã không làm vậy, tất nhiên là vì ta đã ngầm đồng ý, sao ngươi còn phải làm thế? Ta biết ngươi có chí lớn, càng không nên vướng bận những chuyện vô nghĩa này. Người đó không phải người thường, là trưởng nữ được Thánh thượng sủng ái nhất, còn có khả năng là quốc quân tương lai. Nếu ngươi đã muốn hoàn thành ước muốn của mình..."
Nàng đưa tay bịt miệng y lại.
Đây là lần họ đứng gần nhau nhất, vì quá gần, thậm chí y còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả lên cằm mình.
"Ngươi đã nói mình có cách, chỉ là không đành lòng. Sao ngươi lại không đành lòng? Có phải vì ngươi không muốn để ta bị cuốn vào mớ bòng bong này không? Nhưng cuối cùng chuyện này vẫn sẽ có kết quả, quốc quân không phải người này thì cũng là người kia. Ta đã không ưng người này, tất phải giúp người kia. Ta không bỏ được ước muốn của mình, cũng không bỏ được ngươi. Chuyện này không phải bế tắc, nếu đã có cách giải quyết thì sao cứ nhất định phải bắt ta từ bỏ một trong hai?" Nàng nghiêng đầu nhìn y.
Mai Tranh nghe nàng nói. Rõ ràng y hiểu hết từng từ nàng vừa thốt ra, nhưng khi đặt cạnh chúng với nhau, y lại hoàn toàn không hiểu.
Nàng không bỏ được y ư?
Tại sao?
Sao có thể?
Y thì có gì mà khiến nàng không bỏ được?
"Ngươi không hiểu đâu, con đường ngươi phải đi sau này sẽ khó khăn đến nhường nào..." Mai Tranh lẩm bẩm nói.
Nhưng nàng không quan tâm, khẽ áp môi lên khóe miệng y. Rồi như thách thức mà nhìn về một hướng nào đó.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi cả thành.
Tạ Nghiên Thanh nhìn người trong vầng sáng, bàng hoàng, ngây dại.
Họ ở cùng nhau hàng ngày, nhưng hắn chưa bao giờ nhận ra trong lòng nàng đã có một người.
Rõ ràng nàng đối với Mai Tranh còn lạnh nhạt hơn người khác ba phần.
Tạ Nghiên Thanh bỗng như trưởng thành trong hôm nay.
Thu Bạch nhìn người trước mắt, lướt qua sống mũi cao thẳng, hàng mi dài của chàng, cố kìm nén rung động trong lòng, nàng khẽ rời môi ra.
Nếu nói chàng là người cũ trong mộng của nàng, không biết chàng có tin không?
Trong mơ, Thu Bạch không hề đi theo phụ thân mình mà nàng lớn lên trong cung cấm.
Nàng đầy tham vọng, một lòng muốn có được thiên hạ này.
Sau khi đã bao lần đổ máu, cuối cùng nàng cũng được như ý nguyện.
Nhưng nàng đã tin nhầm người, chính người tỷ tỷ cùng phụ thân cùng mẫu thân của mình, Tống Vân Chiêu - người sau này nắm giữ binh quyền trong tay, đã dùng thuốc độc khiến nàng thành người câm.
Nàng bị giam trong hậu điện, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Tống Vân Chiêu sai người phế bỏ tay chân nàng, cắt lưỡi nàng.
Nàng ta không để nàng sống, cũng không để nàng chết.
Nàng chỉ có thể sống không bằng chết như vậy mãi.
Chưa từng có ai quan tâm đến nàng.
Cho đến một ngày.
Mai Tranh nhấc tấm cửa gỗ đã mục nát lên.
Chàng không nói gì cả, chỉ bưng nước và khăn ướt đến lau mặt, lau người cho nàng.
Rồi chàng đút một thìa cháo trắng ấm nóng đến bên miệng nàng.
47.
Nàng khá thân với chàng.
Khi ấy nàng vẫn là Công chúa, còn chàng là thư đồng của Tống Vân Chiêu.
Nàng và Tống Vân Chiêu có tình tỷ muội thắm thiết, nên chàng thường hay lượn lờ trước mặt nàng.
Có ai mà không thích một nam tử đẹp cơ chứ?
Huống chi chàng còn là một người đẹp như tiên giáng trần?
Nàng thường trêu chọc chàng vì muốn thấy chàng cười.
Khi ấy chàng vẫn còn là thiếu niên, mỗi lần bị nàng trêu đều hoảng hốt, không biết làm sao.
Chỉ có một lần, khi nàng bị người ta bắn một mũi tên xuyên qua vai, chàng lạnh lùng nói với nàng: "Xin Công chúa hãy tránh xa Trưởng công chúa."
Nhưng nàng và Tống Vân Chiêu là tỷ muội ruột cùng phụ mẫu, trên đời này không ai thân thiết với nhau hơn họ.
Nàng không muốn nghe lời chàng.
Từ đó chàng không bao giờ nói với nàng một chữ nào nữa.
Giờ gặp lại, nàng hối hận vì đã không nghe lời chàng.
Chàng vốn thông minh, có lẽ đã nhìn ra dụng ý của Tống Vân Chiêu từ lâu rồi.
Nhưng nàng lại không tin chàng.
Nàng mở miệng ngậm lấy thìa cháo, nhìn mái tóc bạc và dáng vẻ như tùng bách của chàng.
Không hiểu sao tai chàng bỗng đỏ lên.
Lúc đó tuy nàng câm và tàn phế, nhưng lại sống rất mãn nguyện và vui vẻ.
Nàng nhìn ra được chàng thích nàng.
Chỉ là nàng không thể nói chuyện, nên cũng không thể hỏi tình cảm đó từ đâu đến, sinh ra khi nào.
Chàng kể với nàng về những vở tuồng ở phường Đông Kinh, món chim cút nướng ở tửu lâu Ngụy gia, bánh thịt cừu của Tào gia, bánh nướng giòn tan của Vương Nhị Ma Tử…
Chàng nói nếu có một ngày chúng ta có thể ra ngoài, hãy tìm một căn viện nhỏ đầy nắng để ở nhé! Ta sẽ tìm một công việc quản lý thu chi. Lúc nhàn rỗi, chúng ta cùng nhau phơi nắng trong sân. Nàng muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho nàng, muốn mặc gì ta sẽ mua cho nàng… Nàng muốn gì ta đều cho nàng, chỉ xin nàng đừng đi...
Khi đó nàng không biết, Mai gia đã không còn ai.
Chàng khó khăn tiếp tục sống bên cạnh Tống Vân Chiêu, chỉ để đưa nàng ra đi một cách tử tế.
“Từ nhỏ ta đã ít nói, lạnh lùng quan sát mọi thứ chung quanh. Nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng thực ra ta lại là người lạnh lùng vô tình nhất. Cho đến khi gặp được nàng, nàng như ngọn lửa không quản ngại gì lao về phía ta. Lúc thì muốn cho ta ăn điểm tâm, lúc lại muốn cưỡi ngựa cùng ta. Tóm lại là nàng làm đủ trò trêu chọc ta, khiến cho ta động lòng, rồi nàng lại bỏ mặc không thèm quan tâm đến ta. Nàng là cô nương xấu tính nhất, nhưng ta lại thích nàng đến phát điên."
Chàng áp đôi môi lạnh lẽo vào tai nàng thì thầm.
Dù giờ nàng đã là phế nhân, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không kiềm chế được vì xúc động.
Chàng ôm chặt lấy nàng.
Thanh kiếm sắc bén xuyên qua lưng nàng, đâm vào tim chàng.
Ngực lạnh buốt nhưng nàng không thấy đau.
Nếu nàng có thể cử động, nàng nhất định sẽ ôm chàng chặt hơn nữa.
Nếu nàng có thể nói, nàng nhất định sẽ mắng chàng.
Nàng chết không đáng tiếc, sao chàng phải làm vậy?
Nhưng chàng đã cho nàng câu trả lời.
Chàng nói: "A Thu, như vậy trên người nàng đã có dấu ấn của ta, nếu có kiếp sau, đến lượt nàng đi tìm ta nhé?"
Thế nên nàng đã vượt qua khe núi thời gian, đi hàng ngàn vạn dặm để tìm chàng.
Một giấc mộng tử, một giấc mộng sinh.
Tuy hơi muộn nhưng cuối cùng nàng đã đến.
Báy giờ chàng và người trong mơ đã hòa làm một.
Chàng vươn những ngón tay thon dài xinh đẹp tới, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng.
Đừng sợ! Có ta đây!
Chàng nói.
Nàng bật cười.
Nàng cười chàng nói khoác, chàng có tác dụng gì chứ?
Đúng vậy! Dù chàng chẳng có tác dụng gì nhưng nàng lại thích chàng. Nàng thích chàng đến phát điên.
Trong lúc nàng thảm hại nhất, chàng lau rửa giúp nàng sạch sẽ, cho nàng ăn no bụng rồi đưa nàng ra đi một cách tử tế.
Chàng không chỉ là người đưa nàng đi, mà còn là người ra đi cùng nàng.
48.
Thu Bạch ngẩng đầu, đắc ý nhìn Mai Tranh cười toe toét.
Chỉ là trong mắt nàng vẫn còn rưng rưng ánh lệ.
Nàng lại đưa tay ra ôm chặt lấy y.
Nàng nói: "Mai Tranh, xin lỗi! Ta đến muộn rồi."
Mai Tranh chỉ thấy má mịn nóng như lửa đốt.
Nhưng y vẫn lạnh nhạt nói: "Đến nước này rồi còn có thể thế nào nữa chứ?"
"Ta muốn thế nào thì sẽ thế ấy." Nàng nói như một sự thật hiển nhiên.
Mai Tranh đứng yên tại chỗ.
Y chợt cảm thấy có lẽ tai mình có vấn đề, chắc chắn mình đã nghe nhầm rồi. Nàng lấy đâu ra can đảm để nói ra một câu như vậy?
Chung Ly không đành lòng, đích thân xuống sân kéo Mai Tranh ra ngoài.
"Không ngờ có ngày Mai Hành Giản lại bị người ta tán tỉnh công khai giữa ban ngày ban mặt, Chung Ly ta sống một đời này không uổng rồi." Chung Ly cảm thán.
Điều khiến hắn bất ngờ không phải là việc Mai Tranh bị tán tỉnh, mà là khi bị tán tỉnh y không tái mặt giận dữ, thậm chí còn ngượng ngùng khó xử.
Rốt cuộc thì Mai Tranh cũng chỉ là con người.
Chung Ly đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Là người vẫn tốt hơn là một kẻ giả tạo.
Hắn lại quay người nhìn về phía mái che phía sau.
Cắt không đứt, lại còn rối thêm.
Mai Tranh toàn chọc giận những người không dễ đối phó như vậy là sao? Một người tuy tính tình không tốt nhưng ít ra còn có ngoại hình, còn người kia từ ngoại hình đến tính tình đều chẳng ra gì.
Chung Ly nhìn Thu Bạch trong sân, chỉ thấy nàng đứng dậy đá về phía Diêm Thất lang, chỉ một cú đã đá đối phương văng ra xa mấy mét.
Nghĩ lại thấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nàng vốn là người có thể dùng một cú đá làm ngã cả một con ngựa. Giờ Diêm Thất lang vẫn còn đứng dậy được đủ thấy nàng đã đá nhẹ lắm rồi.
Chung Ly lại thở dài.
Nàng hung hãn như vậy, làm sao Mai Tranh với cơ thể động một tí là ốm của y chịu nổi đây?
Nhưng khi người kia nổi điên lên cũng rất đáng sợ.
Hắn bỗng thấy vô cùng thương xót cho Mai Tranh. Sinh ra với khuôn mặt quá đẹp cũng là một gánh nặng.
Hình như mãi đến tận lúc này Mai Tranh mới tỉnh táo lại. Y dựa vào hàng rào, mi dài như lông quạ hơi cụp xuống, vẻ mặt cao quý lạnh nhạt. Gương mặt như ngọc óng ánh ấy hơi ửng hồng, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chung Ly lắc đầu.
Quả thật trông chẳng có chỗ nào không tốt cả.
"Đáng đời ngươi phải chịu tội." Chung Ly bĩu môi, giận dỗi nói với Mai Tranh.
Hình như Mai Tranh không nghe thấy, chỉ ngây ngẩn nhìn người trong sân. Bất kể nàng có làm gì cũng trông có vẻ không tốn sức. Nhưng những người nhìn như không tốn sức đó thường âm thầm nỗ lực ở những nơi người khác không thấy được. Những gì nàng bỏ ra, chắc chắn gấp nhiều lần người khác.
Y chợt thấy thương xót cho nàng.
Không biết tình cảm trong lòng đã sinh ra từ đâu mà lại sâu đậm một đời.
Y sống đến hai mươi mốt tuổi, chưa từng lo lắng về một cô nương nào như thế này cả.
Các cô nương đối với y giống như bàn ghế vậy, cần thì chọn lựa kỹ càng, nhưng y đã gặp được Thu Bạch.
Y sợ nàng làm quan quá giỏi, lại sợ nàng làm không tốt.
Sợ người khác làm khó nàng mà nàng không chịu được, cũng sợ nàng làm khó người khác, người ta không chịu nổi. Sợ nàng lạnh, sợ nàng nóng, sợ nàng đói bụng, cũng sợ nàng ăn quá no không thoải mái. Y lo lắng quá nhiều điều lại chưa từng nói ra cho nàng hay.
Nàng có cách xử thế của riêng mình, có nguyên tắc kết bạn của riêng nàng.
Y hiểu rõ bọn họ không hợp nhau.
Thậm chí có thể nói là không có khả năng ở bên nhau.
Bản thân nàng cũng sẽ không đồng ý.
Vào cửa phủ Quốc công, chỉ có thể như mẫu thân vậy, ngày ngày phải cố giữ những quy tắc phiền phức kia đến già.
Nàng tuyệt đối không thể trở thành người như vậy, y cũng không muốn để nàng trở thành người như vậy.
Nàng phải sống rực rỡ như lửa, phóng khoáng như gió.
Cuộc đời nàng không nên bị giam trong một khoảng trời nhỏ hẹp, đại bàng bị gãy cánh thì khác nào chết đâu.
Nhưng sao cả hai lại mơ mơ hồ hồ đi đến ngày hôm nay vậy?
49
Diêm Thất lang chỉ ăn một cú đá của Thu Bạch đã hiểu, gã ta không phải đối thủ của nàng.
Vừa rồi nếu không phải nàng nương tay thì lúc này gã ta đã bay ra ngoài sân rồi.
Gã ta cắn răng, không thể cũng không dám nhận thua.
Gã ta lại bất đắc dĩ giơ tay lên thêm lần nữa, chân di chuyển cực nhanh xông về phía Thu Bạch.
Diêm Thất lang vung nắm đấm to như cái bát úp thẳng vào mặt Thu Bạch. Thu Bạch lùi về sau một bước, thuận thế nắm lấy cổ tay gã ta, khom người cúi xuống, dùng lưng đẩy vào người Diêm Thất lang. Một đòn quật nghiêng, ném Diêm Thất lang ra xa.
Thân hình như ngọn núi nhỏ của Diêm Thất lang ngã xuống đất, tiếng hò reo và tán thưởng bên ngoài nổi lên không ngớt.
Thu Bạch bước vài bước đến trước mặt gã ta, cúi đầu nhìn.
Nàng có đôi mắt sáng và trong trẻo.
Nàng chỉ cần đưa chân ra, đạp lên ngực gã ta là tính mình thắng rồi.
Nhưng nàng không làm vậy.
Nàng chỉ đưa tay ra, nhìn Diêm Thất lang một cách đường hoàng.
Diêm Thất lang cắn môi cúi đầu, một lúc lâu sau mới đưa tay về phía Thu Bạch.
Thu Bạch kéo gã ta đứng dậy: "Đã nhường rồi."
Thu Bạch ôm quyền, cười phóng khoáng.
"Ta thua rồi, thua tâm phục khẩu phục." Diêm Thất lang cũng cười nói.
"Ta sinh ra đã có sức mạnh, vô tình chiếm nhiều lợi thế." Thu Bạch nói rất chân thành.
Diêm Thất lang cảm thấy chua xót trong lòng. Bá phủ suy sụp, gã ta sớm đã nhìn thấu nhân tình thế thái. Gã ta đã gặp đủ loại người, chỉ chưa từng gặp người nào như Thu Bạch. Vừa phóng khoáng, vừa chân thành. Dù thắng rồi nhưng nàng cũng tuyệt đối không đắc ý hay chọc vào nỗi đau của người khác.
Trong lòng gã ta nảy sinh một ý nghĩ.
Đáng tiếc nàng chỉ là một cô nương.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, gã ta lại tỉnh ngộ.
Là cô nương thì sao?
Nàng dám làm những gì nàng muốn làm.
Người như nàng, há có thể để ý đến chuyện nam nữ?
Chỉ cần nàng muốn, hình như không có gì nàng không làm được.
Diêm Thất lang lui ra ngoài hàng rào.
Liên tiếp có năm vị công tử đến thách đấu, họ đều đấu tay không, nhưng không ai có thể thắng.
Một mình Thu Bạch đứng trong sân, nhìn quanh bốn phía.
"Nếu như không còn ai đến đây so tài nữa, vậy Quốc công phải giữ lời, việc hôn sự giữa ta và Tiểu Công gia coi như đã định."
Thu Bạch mỉm cười rạng rỡ với Mai Tranh.
Mai Tranh nhìn nàng chăm chú, y không biết điều gì khiến nàng cười vui vẻ đến vậy. Nếu họ thật sự định đoạt môn hôn sự này, đối với Thu Bạch, con đường phía sau thật sự sẽ rất khó khăn.
"Chuyện lão phu đã nói, tất nhiên lão phu sẽ giữ lời."
Mai Quốc công vuốt râu, liếc nhìn Tạ Hầu gia bên cạnh, lại nhìn người đang cúi đầu uống trà trong lều, vui vẻ đáp.
Lại có thêm mấy cô nương xuống sân so tài, thắng thua đủ cả.
Khi cuộc thi kết thúc đã là lúc chiều tà.
Hoa đào nở đúng độ, từng đóa hoa màu hồng phấn, trắng nhạt, trông quyến rũ đầy sức sống.
Tạ Hầu gia lập tức cho các cô nương, công tử giải tán đi ngắm hoa.
Thu Bạch cũng tiến vào chỗ sâu, tìm một cây đào còn chưa nở hết rồi ngồi xuống dưới gốc cây.
Nàng biết sẽ có người đến tìm mình nên đã bảo Mai Sơ tránh đi nơi khác. Không ngờ người kia lại đến nhanh như vậy.
Dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, dù nàng ta có kiều diễm tuyệt trần đến đâu Thu Bạch vẫn nhận ra ngay lập tức. Thực ra nàng ta trông rất giống phụ thân. Đôi mắt phượng đa tình, đôi môi mỏng vô tình, đuôi mày trái có một nốt ruồi son.
Họ là tỷ muội ruột thịt cùng phụ mẫu, vậy mà cuối cùng lại đi những con đường khác nhau. Kiếp trước, nàng ta thậm chí không muốn để Thu Bạch được chết một cách đàng hoàng. Nàng ta muốn Thu Bạch sống một cuộc đời đau khổ, thấp hèn. Nàng ta muốn bào mòn ý chí của Thu Bạch, bào mòn sự phóng khoáng, bào mòn sự kiêu ngạo tự đại của nàng.
Thu Bạch nghĩ, nếu trên đời này có người ghét mình nhất, thì chắc chắn người đó là Tống Vân Chiêu.
Nhưng kiếp trước, mãi cho đến khi chết rồi nàng mới biết được nguyên do.
Tống Vân Chiêu khao khát tất cả những gì Thu Bạch có, nhưng không bao giờ dám công khai cướp đoạt.
50.
Thu Bạch nghĩ, sao nàng ta giống loài giòi bọ trong cống rãnh thế nhỉ? Kiếp trước nàng đã phải chịu đựng bao nhục nhã trong tay kẻ như vậy. Nếu không có Mai Tranh, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ chết như thế nào. Chắc chắn nàng ta sẽ cho người băm vằm nàng ra.
Thu Bạch không sợ ch, chỉ sợ cái chết của mình không đủ hùng tráng, chẳng hề anh dũng. Nàng sợ Tống Vân Chiêu sẽ gán cho mình một tội danh mờ ám. Nàng lo Tống Vân Chiêu sẽ làm ô uế danh tiếng của mình.
Thiên tử giữ cửa nước, quân vương chết vì xã tắc. Cái chết xứng đáng, đối với Thu Bạch là cái chết vinh quang. Nhưng nếu phải chết trong tay một kẻ như giòi bọ thì nàng thực sự cảm thấy không cam tâm.
Hôm nay khi gặp lại người này nàng chỉ nghiêng đầu nhìn. Thấy khóe miệng của Tống Vân Chiêu hơi cong xuống, ánh mắt khó đoán, dáng vẻ kiêu ngạo, nàng thấy rất buồn cười. Đời này không có Thu Bạch trong cung, không biết nàng ta sống có đắc ý không?
"Thu Thiếu khanh, đây là Hoàng Trưởng nữ điện hạ, ngài mau quỳ xuống đi."
Thu Bạch vẫn còn nhớ nữ quan bên cạnh nàng ta. Nữ quan này xuất thân từ Dương gia ở Bác Lâm, văn võ song toàn, ngoài dung mạo không được đẹp ra thì không có gì để chê cả. Nàng ấy tên Dương Vi, vốn là thị vệ bên cạnh Thánh nhân, sau được ban cho Tống Vân Chiêu. Dương Vi thực sự rất trung thành tận tụy đối với Tống Vân Chiêu. Kiếp trước, nàng ấy vốn là thị vệ của Thu Bạch.
Thế sự đổi thay.
Thu Bạch cười rất lịch sự Dương Vi, nhưng lại qua loa cúi người chào Tống Vân Chiêu.
"Điện hạ vạn an." Thu Bạch nói.
Tống Vân Chiêu hừ một tiếng. Thu Bạch không hiểu ý của nàng ta, chỉ coi như nàng ta đang đáp lại rồi tự mình đứng thẳng dậy.
Nàng có vóc dáng cao ráo, chỉ cần nhón chân chút đã có thể với tới cành đào trên đầu, nàng bẻ nó xuống cầm trong tay ngắm đi ngắm lại, trong lòng cảm thán nó sao mà đẹp quá đi mất.
"Hôm nay Thu Thiếu khanh làm vậy, e là không ổn." Dương Vi lên tiếng.
Dương Vi có mắt nhỏ môi dày, khuôn mặt thật thà chất phác, trông nàng ấy thực sự không giống người xấu. Nên thậm chí khi nghe nàng ấy nói ra những lời đe dọa như vậy, Thu Bạch không thấy ghét nàng ấy nổi.
"Dương nữ quan thấy chỗ nào không ổn? Là vì Hoàng trưởng nữ để ý đến Mai Tranh sao?" Thu Bạch thong thả nói thẳng ra.
Dương Vi không ngờ Thu Bạch lại táo bạo đến thế, những lời như vậy mà nàng cũng dám nói ra.
"Ai cho ngươi cái gan dám nói chuyện với bản điện như vậy?" Tống Vân Chiêu u ám lên tiếng.
Nàng ta nói không to tiếng, cũng không có vẻ uy nghiêm như người được nuôi dưỡng trong hoàng gia, tuy nhiên giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo.
Thu Bạch nhanh chóng phát hiện ra nàng ta không có ký ức kiếp trước, cũng không nhớ được chuyện thuở nhỏ. Dù sao khi Thu Bạch rời đi, nàng ta còn chưa đầy hai tuổi.
"Vốn dĩ đó chính là sự thật, ta muốn nói thì nói, chẳng lẽ ta cần ai cho gan mới làm được hay sao? Ngược lại là điện hạ, nếu ngài đã yêu thích Mai Tranh, vì sao lúc nãy không đường đường chính chính đánh một trận với ta? Nếu điện hạ thắng, Thu Bạch không có gì để nói. Nhưng sao ngài lại phải tránh người khác đến gặp riêng ta vào lúc này? Thu Bạch muốn hỏi một câu, điện hạ làm thế là có ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro