Thanh Thiên Bạch Nhật - Hành Chi

Chương 15

Hành Chi

2025-02-22 16:32:00

71.

Chỉ trong hai ngày, vụ án gi hại trẻ con kia đã có manh mối.

Kẻ sát nhân là lang trung Hứa Duệ của Tế Thế Đường trong thành.

Ông ta có một người nhi tử độc nhất, lúc ba tuổi đã rơi xuống hồ, khi cứu lên tuy cậu bé còn thở nhưng không tỉnh lại nữa. Ông ta đã đi khắp nơi cầu thuốc hỏi thầy, có một phương sĩ mách cho ông ta một bí thuật Nam Cương, nói có thể dùng mạng đổi mạng. Ông ta lập tức chọn đứa trẻ ăn mày ngày ngày đến khất thực trước cửa y quán.

"Hứa Duệ nói sao?" Thu Bạch cúi người đặt chiếc hộp Tạ Nghiên Thanh mang đến vào trong tủ.

"Đứa trẻ ăn mày đó không cha không mẹ, cũng chẳng có tên họ, cho dù nó sống hay chết đều không ai quan tâm để ý, nhưng nhi tử của ông ta thì khác."

Tạ Nghiên Thanh nằm gục trên quầy, chau mày thật chặt.

"Hừ!" Thu Bạch khẽ cười khinh thường.

"Lúc đó ta đã cho hắn một trận đòn, đúng là kẻ vô liêm sỉ."

"Cần gì phí sức như vậy? Cứ xử lăng trì là xong."

"Ngươi nhắc ta đúng lúc đấy."

Tạ Nghiên Thanh lập tức đứng thẳng người dậy.

Quả nhiên khi Thu Bạch trở nên độc ác, người khác còn chẳng ác bằng một phần ba của nàng. Lạ thay nàng lại hay độc ác đến mức khiến người ta vỗ tay tán thưởng.

"Ngươi vẫn chưa đi à?"

"Hôm nay ta được nghỉ."

Tạ Nghiên Thanh nói dối mà mặt không đổi sắc. Thu Bạch nhìn hắn rồi cười nhạt, nhạt tới mức gần như không có.

Cuối cùng Tạ Nghiên Thanh cũng chịu thua. Hắn miễn cưỡng bước đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn về phía nàng một lần.

Đến giờ ăn, toàn bộ bàn trong quán đã chật kín người, Thu Bạch bận đến mức chân không chạm đất. Mãi tới lúc rảnh rỗi nàng mới phát hiện bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa phùn.

Thu Bạch dựa vào cánh cửa thở dài, mùa đông ở Đông Châu khiến người ta không thoải mái nổi.

Nếu không phải vì mùa đông ở đây khá ngắn, cộng thêm khí hậu ở những ngày khác rất dễ chịu, thì chắc chắn nàng đã không chịu nổi mà dọn đi từ lâu rồi.

Lúc này cửa hàng bên cạnh bỗng vang lên tiếng leng keng.

Cửa hàng này vốn bán đồ gốm nguội, mùa đông chuyển sang bán bánh canh, tuy làm ăn không khá nhưng cũng chưa đến mức phải sang nhượng chứ nhỉ?

Không biết cửa hàng mới sẽ bán gì.

Chỉ ba đến năm ngày sau, cửa hàng đã khai trương trở lại, hóa ra là một tiệm bút mực.

Gần đến Tết, quán ăn hầu như vắng khách, càng ít người lui tới tiệm bút mực kia hơn. Chỉ có vị công tử kia và tiểu đồng ngày nào cũng đến quán ăn gọi một bát cháo trắng, thêm vài món ăn kèm, vừa ăn xong là đi ngay, cũng chẳng nói thêm câu nào.

Thuận Nhi được nghỉ học, tuy tính tình cậu bé phóng khoáng nhưng rất nghe lời mẫu thân. Mỗi ngày cậu bé đều ở sau sân viết chữ đọc sách, khi viết chán thì tìm mẫu thân để nói chuyện.

Hôm nay vừa hay hết bút mực, Thu Bạch đưa tiền cho Thuận Nhi, bảo cậu bé sang tiệm bên cạnh mua.

Thuận Nhi nắm chặt một lượng bạc mẫu thân cho trong lòng bàn tay rồi ra ngoài, tiệm mực ở ngay bên cạnh, chỉ cần đi vài bước là tới.

Chưởng quỹ ngồi sau quầy, Thuận Nhi đi qua mấy lần, lần nào cũng thấy đối phương ngồi im lặng như vậy, chẳng nói năng gì, cũng chẳng cử động chút nào.

Thuận Nhi khá tò mò, chẳng lẽ chưởng quỹ đang thấy cô đơn lắm sao? Hay là do thấy quá chán nản chăng?

Nhân gian náo nhiệt phồn hoa thế này, lại chỉ có mỗi mình chưởng quỹ không thấy được.

"Công tử, con muốn mua bút mực."

Thuận Nhi không đủ cao, phải nhón chân để đặt bạc lên quầy.

Vừa hay lúc này Văn Trọng đang bận đi làm việc nên không có ở đây.

"Con muốn mua bút mực gì cứ tự nhiên chọn lựa." Mai Tranh nhẹ nhàng nói.

"Một lượng bạc có thể mua được loại bút mực nào ạ?" Giọng nói trẻ con ngây thơ hỏi.

Quả là một đứa trẻ được dạy dỗ rất tốt!

"Ta cũng không biết, hay là con đợi một lát được không? Tiểu nhị của tiệm ta sắp về rồi." Giọng y càng thêm dịu dàng hơn.

"Con vào đây ngồi chờ đi, trên quầy có bánh, có thể vừa ăn vừa đợi."

Thuận Nhi bước vào, ngồi xuống bên cạnh Mai Tranh.

"Giọng nói của công tử nghe hay lắm đấy ạ." Thuận Nhi nói một câu.

Cậu bé vừa nhìn bánh đặt trên quầy đã biết chúng là bánh của tiệm Phúc Thọ Trai.

"Trong đĩa có bánh hoa mai, bánh cuộn nghìn sợi, bánh hồ đào hoa quế, công tử thích ăn cái nào nhất ạ?"

"Con thích cái nào?"

"Con và mẫu thân con đều thích ăn bánh hồ đào hoa quế, nó mềm dẻo, thơm ngọt lắm."

Thuận Nhi lấy một miếng, kéo nhẹ tay áo Mai Tranh rồi nắm lấy tay y, đặt một miếng bánh vào lòng bàn tay.

"Công tử nếm thử đi ạ."

Mai Tranh đưa lên môi, khẽ cắn một miếng, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng.

Thấy Mai Tranh đã bắt đầu ăn rồi, Thuận Nhi rót một chén trà đặt bên cạnh tay y, làm xong mới lấy thêm một cái để mình ăn. Đôi mắt cậu bé híp lại đầy mãn nguyện, vui vẻ đến mức đung đưa đôi chân.

"Công tử có cảm thấy cô đơn không ạ?"

72.

Thuận Nhi lại tò mò hỏi.

"Mỗi ngày ta có rất nhiều chuyện để hồi tưởng, nên không cảm thấy cô đơn."

"Mẫu thân của con nói, có người để nhớ nhung thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa."

"Tiệm của nhà con ở ngay bên cạnh tiệm của công tử, công tử đã đến tiệm ăn của chúng con, chắc hẳn công tử biết mẫu thân con rồi phải không ạ?"

Cậu bé lại cắn một miếng bánh, cầm chén trà, rót cho mình đầy chén, đợi đến khi nuốt bánh xong mới chậm rãi uống một ngụm.

"Công tử uống trà đi ạ, ăn bánh dễ mắc nghẹn lắm."

Cậu bé cũng chẳng cần Mai Tranh trả lời, cậu bé tự mình nói tiếp.

"Mẫu thân con giỏi lắm, món cá của mẫu thân con nấu ngon nhất Đông Châu. Khi bày ra trông nó như một bông hoa vậy, ngay cả Huyện lệnh cũng từng khen ngợi đấy ạ."

"Phải, mẫu thân của con thật sự rất giỏi."

Mai Tranh nghĩ, với tính tình kiên cường của nàng, e rằng người khác chẳng bằng được một phần.

"Công tử nói tiếng quan thoại hay thế này, công tử cũng là người từ Đông Kinh đến sao ạ?"

"Ừm."

"Mẫu thân con nói vốn dĩ chúng con cũng sống ở Đông Kinh, chỉ là lúc đó con còn quá nhỏ, không nhớ gì cả. Con chỉ nghe mẫu thân con kể lại là nơi đó rất phồn hoa."

Cậu bé ăn xong một miếng bánh liền do dự không biết có nên ăn thêm miếng nữa hay không. Nếu ăn thêm miếng nữa, liệu công tử chủ tiệm có chê mình không có quy củ không nhỉ?

"Con ăn thêm một miếng nữa đi!"

"Vâng ạ!"

Cậu bé vui vẻ cầm lấy một miếng bánh nữa, trong lòng càng thêm quý mến Mai Tranh. Công tử không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn rất giỏi thấu hiểu lòng người.

Mai Tranh lén nở một nụ cười, vì cậu bé vui vẻ nên y cũng thấy vui lây.

Cậu bé không biết rằng thực ra mình chưa từng sống ở Đông Kinh một ngày nào.

Dưỡng mẫu đã nói dối cậu bé.

Vì thấy Thuận Nhi đã đi khá lâu nên Thu Bạch phải đến tìm.

Cửa tiệm bút mực vẫn đang mở, một đứa trẻ và một người lớn, cả hai đều cầm bánh ngọt trên tay, chăm chú trò chuyện với nhau.

Biết nói sao đây?

Nam nhân này có một sức hút chết người đối với nàng.

Chàng không nói gì cả, chỉ ngồi như vậy thôi mà đã khiến nàng nảy sinh vô vàn rung động.

Nàng muốn vò rối y phục chàng, làm mái tóc chàng xù lên, để xem lúc đó chàng có còn giữ được vẻ lạnh nhạt, cấm dục như vậy nữa hay không.

Đối với chàng, nàng vẫn là một người không hề tiến bộ gì như thế đấy.

Nàng đứng lặng lẽ ở cửa, dõi mắt nhìn vào hai người bên trong như thể bị mê hoặc.

Thuận Nhi trông thấy nàng trước.

Cậu bé nhảy xuống ghế, gọi một tiếng mẫu thân rồi chạy về phía Thu Bạch.

Thu Bạch đón lấy cậu bé.

Cậu bé cười tươi rạng rỡ.

"Mẫu thân ơi, vì tiểu nhị không có ở đây nên công tử bảo con ngồi đợi một chút, thế nên con đã ăn bánh và nói chuyện với công tử một lúc ạ."

"Ừm! Vậy đến bữa tối, chúng ta sẽ mời công tử và tiểu nhị cùng ăn một bữa nhé!" Thu Bạch vuốt má Thuận Nhi, cười nói với cậu bé.

Thuận Nhi vui vẻ bước đến trước mặt Mai Tranh hỏi: "Công tử có muốn ăn bữa tối cùng hai mẹ con con không ạ?"

"Con hãy nói lại với mẫu thân con rằng, ta rất sẵn lòng."

"Tốt quá, vậy con sẽ đợi ở đây chờ đến khi tiểu nhị về, tiện thể nói chuyện với huynh ấy luôn."

Thu Bạch quay người, nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn, nỗi buồn bực trong lòng tan đi phân nửa.

Thuận Nhi lại nói chuyện với Mai Tranh thêm nửa canh giờ, cậu bé không ngờ Mai Tranh biết nhiều chuyện đến vậy.

"Công tử, có phải công tử đã đọc rất nhiều sách không ạ?"

"Cũng đọc được một ít."

"Mắt của công tử vốn rất tốt phải không ạ? Vì sao sau này công tử lại không nhìn thấy được nữa?"

Cậu bé hỏi một câu quá thẳng thắn.

Mai Tranh nghiêng đầu, đưa tay chạm vào đầu mày đứa bé.

Đứa bé không né tránh, thậm chí còn ghé sát mặt về phía trước, để mặc cho Mai Tranh vuốt từ giữa hai mắt xuống đến cằm.

"Mẫu thân con nói, con sinh ra giống hệt mẫu thân của con."

Đứa bé nói một cách thẳng thắn, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc bi thương nào.

Thì ra cậu bé đã biết!

73.

"Phải, đúng là con giống y hệt mẫu thân con."

"Mẫu thân con nói, đợi con lớn thêm một chút nữa, bà ấy sẽ đưa con đi gặp mẫu thân thật sự của con."

Mai Tranh nghĩ, mẫu thân cậu bé nhìn thấy con mình lớn lên đẹp đẽ thế này, chắc hẳn sẽ rất vui nhỉ?

Năm đó nàng ấy giao đứa bé cho Thu Bạch nuôi dưỡng, quả nhiên là quyết định đúng đắn.



Bữa tối vẫn giản dị như thường, toàn là những món ăn thường ngày.

Tổng cộng bốn người nên cũng chỉ có bốn món.

Qua ngày hôm nay, Thuận Nhi đã sinh lòng ngưỡng mộ Mai Tranh vô cùng, vì y là người còn giỏi hơn cả thầy giáo của cậu bé rất nhiều.

Suốt bữa ăn, miệng cậu bé cứ liến thoắng không ngừng nghỉ, lúc hỏi cái này, lúc lại nhớ ra cái kia.

Thu Bạch mặc kệ cậu bé.

Mai Tranh không chê Thuận Nhi ồn ào, chỉ ôn hòa trò chuyện cùng cậu bé.

Khi ăn xong bữa tối đã đến giờ thắp đèn. Thuận Nhi ngáp ngắn ngáp dài, Thu Bạch đưa cậu bé đi tắm rửa rồi dỗ ngủ.

Thu Bạch khoác áo bông, ngồi trong sân hâm rượu.

Ban đầu, nàng chỉ cần uống một ly là say, nhưng bây giờ nàng đã đến mức không có rượu thì không ngủ được.

Nàng sợ ngủ, sợ mơ.

Sợ mơ thấy những điều không hay, cũng sợ mơ thấy những điều quá tốt đẹp.

Khung cảnh trong mơ vô cùng hỗn loạn.

Chỉ có điều mỗi một chuyện hiện lên trong đó đều là quá khứ của nàng.

Rõ ràng nàng đã mơ thấy những chuyện kiếp trước của mình một cách rõ ràng đến thế, nhưng cuối cùng nàng vẫn trở thành tù nhân dưới chân Tống Vân Chiêu.

Kiếp trước, kiếp này, dù là thân tỷ muội, nhưng nàng thực sự không thể có bất kỳ yêu quý nào dành cho nàng ta.

Điều Tống Vân Chiêu thích nhất là làm những việc mờ ám, cũng thích lấy việc hành hạ người khác làm thú vui tiêu khiển.

Riêng Thu Bạch đã trải qua hai kiếp người, nàng luôn là người có tính cách thẳng thắn, dứt khoát.

Ch có gì khó đâu cơ chứ?

Điều nàng sợ nhất là sau khi chịu đựng hết mọi cực hình, bản thân chợt sinh ra sự nhút nhát, hèn yếu.

Nàng sợ mình sẽ cúi đầu van xin nàng ta, van xin một kẻ mà nàng khinh thường nhất.

Lời của Tống Vân Chiêu vẫn còn vang vọng bên tai.

"Ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào sức một mình ngươi mà có thể thay đổi trời đất được hay sao? Ngươi cùng lắm chỉ là một con kiến hôi mà dám mơ tưởng muốn lật trời à?"

Nàng ta sai người đập nát một chân của nàng thành từng khúc một, nhìn nàng bò dưới đất, mái tóc bị máu đông lại thành từng lọn. Nàng ta giơ chân đạp lên lưng nàng, suýt nữa thôi cú đạp đó đã làm gãy xương sống của nàng.

Những kẻ như Tống Vân Chiêu mãi mãi không hiểu được rằng, trên đời này có rất nhiều người bình thường, họ chỉ mong có cơm ăn, chỉ cầu có chỗ nương thân, nhưng nếu có kẻ muốn đập vỡ bát cơm của họ, muốn phá hủy nhà cửa của họ thì chính là đang muốn lấy mạng họ.

Trong lúc nhất thời họ còn chưa nhìn ra, cái chết của Hồ Tử Lan đã cho họ thấy rõ vận mệnh của chính mình. Đến cuối cùng mạng của họ nằm trong tay những kẻ như thế nào.

Tranh hay không tranh đều phải ch, có lẽ nếu họ dám tranh đấu một phen may ra còn có cơ hội sống chẳng hạn?

"Ngươi tưởng trên đời này chỉ có một Hồ Tử Lan thôi sao? Hoặc là chỉ có một mình ta? Hừ!"

Nàng ngẩng đầu nhìn lên người đang ở trên cao.

Máu đã làm mờ mắt nàng, trước mặt là một thế giới màu đỏ tối tăm.

Người kia đứng trong làn sương đỏ này, toát ra khí thế càng u ám và đáng sợ hơn.

"Ta muốn xem xem, cái gọi là đạo nghĩa, khí tiết của ngươi cứng rắn hơn, hay là lưỡi đao của ta cứng hơn."

Nàng ta giật tóc nàng, thô bạo kéo nàng đến trước mặt mình.

Nàng muốn siết chặt nắm tay nhưng những que tre đâm vào đầu ngón tay khiến nàng không thể làm được.

Nàng không còn cảm thấy đau nữa, cơ thể chỉ vô thức co giật.

"Nếu ngươi thực sự quan tâm đến Mai Tranh, chi bằng đi gặp hắn đi, khuyên hắn quy phục ta, ta sẽ tha cho Mai gia một con đường sống." Nàng ta thì thầm bên tai Thu Bạch.

"Đó là con đường mà Mai gia và chàng ấy tự chọn, tại sao ta phải khuyên?"

Nàng hiểu rõ, Mai gia đi đến nước này chắc chắn không chỉ vì mình.

Hay nàng chỉ là một cái cớ để Mai gia thuận thế làm vậy mà thôi!

Mai Quốc công từng nắm giữ hơn một nửa quân quyền của Đại Khánh. Dù ông ấy đã trả lại quân phù, nhưng uy thế của Mai Quốc công trong quân đội, há có thể bị chúng xóa sạch hoàn toàn?

Đúng là nực cười quá đi.

74.

"Ngươi có biết tại sao Mai gia lại bị bắt vào ngục không? Quốc công đã tự mình dâng tấu chương lên, nhưng sau khi bị ta bác bỏ, ông ta đã đi đầu luận tội Hoàng gia ngay trên triều đình.”

"Dù ta có thể nhịn được, nhưng Hoàng gia thì không thể. Ngươi muốn để Đại Khánh mang họ Hoàng sao? Dù là họ Tống hay họ Hoàng, miễn người ngồi ở vị trí cao nhất là ta là được. Chỉ cần để ta sống thoải mái là được."

Thánh nhân đã tốn bao công sức nuôi dạy, để rồi sinh ra loại người như thế này sao?

Lúc ấy nàng đã nghĩ loại người như nàng ta nên chết đi thì tốt hơn.

"Đại Khánh không phải của Tống gia, cũng không phải của Hoàng gia, nó thuộc về dân chúng..." Nàng thì thầm.

"Mau cho người đưa thuốc vào đây."

Có người mang thuốc đến, nàng không biết đó là thuốc gì.

Chỉ thấy Tống Vân Chiêu bóp miệng nàng rồi cưỡng ép đổ vào, bấy giờ nàng đã không còn sức để kháng cự nữa.

"Nếu như ngươi đã không nói được những gì ta muốn nghe, vậy thì đừng bao giờ nói nữa!"

Từ đó nàng đã bị mất tiếng, gần như một người câm.

Dù sau này có được chữa trị, giọng nói của nàng cũng không bao giờ như xưa được nữa. Nhưng điều khiến nàng đau đớn nhất không phải là những chuyện này mà là hôm nàng bị kéo đi gặp Mai Tranh.

Giữa họ chỉ cách nhau một bức tường mỏng manh.

Tống Vân Chiêu bảo người lột sạch quần áo của nàng ra, rồi tìm một nô lệ Côn Lôn đến.

"Nếu như ngươi không nghe theo lời ta nói, ta sẽ để ngươi nhìn thấy nàng ta bị sỉ nhục dưới thân người khác."

Lúc ấy nàng đã nói gì nhỉ?

"Mai Tranh, đừng nghe nàng ta." Nàng nói trong lòng hàng ngàn lần, nhưng chàng không hề nghe thấy câu nào cả.

"Được."

Giọng chàng rất nhẹ, nhẹ như một tiếng thở dài.

Nỗi đau ở ngực rõ ràng hơn bất kỳ chỗ nào khác trên người, thậm chí khi Tống Vân Chiêu bẻ gãy từng khúc xương chân, nàng cũng không thấy đau đến thế.

Nhưng Tống Vân Chiêu vẫn không tha cho nàng.

Ngày hôm ấy, nàng đã chết.

Về sau quân biến, Hoàng Vũ Sơ bị quân nổi loạn chém trước trại. Thánh nhân tỉnh lại, triều đình lại trải qua một phen phong ba.

Nàng được đặt trong nội cung để điều dưỡng.

Ngày qua ngày, nàng luôn chìm trong trạng thái mơ màng, lúc mơ lúc tỉnh, trong giấc mộng có đủ thứ chuyện hiện lên, lại như chẳng có gì xảy ra cả.

Thánh nhân thường xuyên đến nói chuyện với nàng, lúc thì nàng nghe được, lúc lại không.

Những bông hoa ngọc lan trong nội cung nở rực rỡ, chỉ có điều lá mới sinh ra sau khi hoa rụng.

Nàng ngồi dưới gốc cây nhìn, thấy tiếc nuối vô cùng.

Thánh nhân vẫn mặc triều phục, cúi xuống trước mặt nàng, yên lặng nhìn nàng.

"A Bạch, từ nay Hoàng gia không còn nữa, còn ngươi, là bậc anh hùng đã nâng đỡ chính nghĩa, cứu đất nước khỏi tai ương."

Nàng muốn cười, nhưng không thể.

"Thánh nhân toan tính kỹ lưỡng, ta chỉ là một quân cờ, nào dám nhận công."

Giọng nàng vẫn chưa hồi phục hẳn nên chỉ có thể nói ngắt ngứ câu được câu không.

Trên mặt Thánh nhân hiện lên vẻ hoảng hốt và bi thương.

Nhưng nàng chẳng quan tâm.

Khi Mai gia bị đưa vào ngục, nàng đã hiểu rõ, đây chỉ là một vở kịch do Thánh nhân dàn dựng.

Khi Vu Tự Khanh sai nàng đi Hoành Sơn, vở kịch này đã được dàn dựng.

Mai Quốc công biết, Tạ Hầu gia biết, Vu Tự Khanh cũng biết, chỉ là chẳng ai nói với nàng mà thôi.

Thực ra nàng chẳng để ý lắm, dù có biết hay không, nếu chỉ có nàng mới có thể giải quyết chuyện của Hoàng gia thì nàng nhất định sẽ vui vẻ đi làm.

Chỉ là những gì nàng đã phải trả giá còn đau đớn, bi thảm hơn cả cái ch!

"A Bạch..."

"Trong mắt Thánh nhân, ta chưa từng là A Bạch. Nếu đã như vậy liệu Thánh nhân có thể cho ta công bằng chăng? Hôm nay ta sẽ rời đi, mong Thánh nhân hãy bảo trọng."

"A Bạch, con là đứa con đầu tiên của ta, khi ấy ta vẫn còn ở cùng phụ thân con..."

"Ta biết Thánh nhân tiếc thương, nhưng Thánh nhân đã là Thánh nhân của Đại Khánh thì không thể chỉ là mẫu thân của riêng ta."

Tất cả sự bất bình, tiếc nuối của nàng đều để lại trong mùa xuân năm ấy.

Về sau nàng nghe nói Tống Vân Chiêu đã chết trong lãnh cung.

75.

Nàng không muốn gặp ai nữa, nàng chỉ muốn nhìn thấy Mai Sơ thôi.

Vốn dĩ nàng đã hứa sẽ về tiễn nàng ấy gả tới nhà phu quân, nhưng rồi nàng lại phải nuốt lời.

Thôi gia có liên quan với Hoàng gia, Hoàng gia sụp đổ, Thôi gia cũng bị liên lụy.

Khi gặp Mai Sơ, nàng thậm chí không thể tin nổi người gầy gò, héo hắt trước mặt mình lại chính là Mai Sơ - cô nương vô cùng xinh đẹp, đầy đặn trong trí nhớ nàng.

Phủ Quốc công đã cử người đến đón nàng ấy. Nàng ấy run rẩy ngồi trên ghế, ôm một đứa bé trai gầy yếu trong lòng.

Nghe nàng ấy gọi tên mình, cậu bé chỉ khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn đối phương.

Mai Quốc công vốn muốn bảo toàn tính mạng cho phu quân của nàng ấy, nhưng không ngờ vì quá sợ hãi, hắn ta đã tr eo cổ t ự t ử trên xà nhà vào đêm trước khi quan phủ tới bắt người.

Từ đó Mai Sơ đã trở nên như vậy.

Nàng nhìn vào vẻ mặt của Mai Sơ mà không thốt nên lời.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tại sao họ lại trở nên như thế này?

Phải chăng nàng đã sai? Hay là Mai Sơ đã sai?

Nàng đi theo con đường của lương tâm mình, còn Mai Sơ tuân theo sự sắp đặt của phụ mẫu.

Họ đi trên những con đường hoàn toàn khác nhau, nhưng kết cục lại giống nhau đến lạ kỳ.

Liệu khi gả nàng ấy vào Thôi gia, Quốc công có biết rõ về mối liên hệ giữa Thôi gia và Hoàng gia hay không?

Có những chuyện nàng không dám nghĩ sâu hơn, cũng không thể nghĩ sâu.

"Mai Sơ, chúng ta đều không sai, ngươi hãy cứ sống tiếp đi."

Nàng ôm lấy đôi vai gầy gò của nàng ấy, nhẹ nhàng thì thầm bên tai.

"A Thu..."

Nàng ấy gọi tên nàng.

Nhưng nàng ấy chưa từng nghe theo lời Thu Bạch nói. Hai ngày sau, nàng ấy cũng đã t ự t ử ngay trên xà nhà như phu quân mình.

Trước khi ch, nàng ấy đã viết một bức thư.

Nàng ấy nhờ nàng nuôi dưỡng và chăm sóc đứa con của mình cho đến khi nó lớn khôn.

Mai gia đưa t h i thể của Mai Sơ trở về, còn nàng thì mang theo đứa con của nàng ấy.

Phải chăng nàng ấy đã biết? Biết rằng nàng không thể có con nên đã để lại Thuận Nhi cho nàng?

"Ta vốn muốn nghe câu chuyện giữa ngươi và Thôi Cửu Lang, nhưng giờ đây e rằng ta sẽ không bao giờ được nghe nữa..."

Nàng lẩm bẩm, rồi lại uống thêm một chén rượu nữa.

Rượu đổ vào lòng, sầu muộn bủa vây.

Thế nhưng một người yếu đuối như Mai Sơ lại quyết liệt nối gót theo người kia.

Quả nhiên, thế gian này chỉ có tình yêu, chẳng hề có lý lẽ.

Phía sau vang lên tiếng người gõ cửa.

Bấy giờ nàng đã say khướt, bước chân loạng choạng, mơ hồ mở cửa ra.

Người trước cửa đang cầm một ngọn đèn, đứng yên lặng trong vòng ánh sáng.

Y không nhìn thấy gì cả, vậy y cầm ngọn đèn kia thì có ích gì?

"Văn Trọng đâu?" Nàng tựa vào cạnh cửa, hỏi.

"Nàng uống rượu chưa?"

Y duỗi tay, mò mẫm.

Trái tim nàng nóng bỏng và đau đớn, đau đến mức khó chịu.

Nhưng nàng vẫn đưa tay nắm lấy tay y, dẫn y bước qua ngưỡng cửa.

Nàng dẫn y đến ngồi xuống dưới gốc cây trong sân, rót cho y một chén rượu, nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay của y.

"Uống đi, cơ thể sẽ ấm áp hơn đấy."

Nàng ngước nhìn bầu trời, mưa đã tạnh từ lâu, nhưng bầu trời vẫn u ám không có lấy một ngôi sao.

Mai Tranh nghe lời uống rượu, rồi mò mẫm đặt ly trở lại bàn đá.

"Tại sao chàng không nhìn thấy gì?" Nàng hỏi khẽ.

"Ngày hôm ấy, ta bỗng nhiên không nhìn thấy gì nữa."

Y không nói rõ là ngày nào, nhưng nàng hiểu.

"Ừ."

"Phụ mẫu, thậm chí là Thánh nhân đều nói với ta rằng nàng đã ch, nhưng ta không tin nên ta vẫn sống tiếp. Ta thấy may mắn vì mình vẫn còn sống."

Thu Bạch nhìn người trước mặt, chàng vẫn đẹp như vậy.

"Ừ, sống là quan trọng nhất."

Nàng lại rót thêm một chén rượu, muốn nói điều gì đó, nhưng không biết là đã quên hay không thể nói ra.

Ai cũng nói nàng đã ch, vốn dĩ chàng nên tin ngay rồi cứ thế mà tiếp tục sống. Thế nhưng tại sao chàng lại không tin?

"Ta may mắn vì mình còn sống, sau đó được gặp nàng như thế này. A Bạch, ngày mai chúng ta có thể thành thân với nhau được không?"

Y mỉm cười, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đây là câu y từng hỏi nàng.

Nhưng lúc đó nàng đã trả lời y như thế nào?

Nàng hoàn toàn không thể nhớ nổi.

"Ngươi là ai? Tại sao phải thanh thân với ta?"

"Ta chỉ là nam nhân yêu nàng say đắm, nàng có ghét ta vì ta mù lòa không?"

"Mai Tranh, chàng là đích tử Phủ Quốc công đấy."

Chàng là nhi tử độc nhất của Phủ Quốc công, là người kế thừa tương lai cả gia tộc, là người mà dù có thế nào cũng không thể cưới nàng.

Điều nàng quan tâm không phải là danh dự đã mất, mà là việc nàng sẽ không thể sinh con cho Mai Tranh.

Mai Tranh muốn sống cùng nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chàng nhìn người khác thêm lần nào nữa, nói chi đến việc nạp thiếp. Điều này có nghĩa là Mai Tranh sẽ không có con nối dòng.

"A Bạch, từ khi gặp nàng, ta mới thực sự là chính mình.”

"Phủ Quốc công vẫn còn nhiều nhi tử khác, nhưng A Bạch, ta chỉ có mình nàng mà thôi."  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Thiên Bạch Nhật - Hành Chi

Số ký tự: 0