Thanh Thiên Bạch Nhật - Hành Chi
Chương 5
Hành Chi
2025-02-20 03:04:49
21.
Vì được Thánh nhân đích thân chỉ định Mai Tranh giảng sử, nên khi y về đến nhà thì trời đã tối muộn. Cả nhà đã ngồi đầy đủ quanh bàn, chỉ còn thiếu mỗi y.
Theo lẽ thường nếu có khách lạ, nam nữ phải ngồi bàn riêng, nhưng vì Quốc công đã dặn không cần nên mọi người cùng ngồi chung một bàn.
Ngay cả hai di nương thường ngày chỉ được đứng bày thức ăn cũng được ngồi ở cuối bàn, đây là thể diện mà Khổng thị cho họ do nhà có khách.
Bàn ăn rất náo nhiệt, Mai Tranh vừa vào cửa đã thỉnh an phụ mẫu. Đệ đệ, muội muội cũng đều đứng dậy hành lễ rồi Mai Tranh mới ngồi xuống.
Vị trí của y ở dưới phụ thân một bậc, đối diện với Thu Bạch.
Thu Bạch chỉ ngước lên nhìn y một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm. Nàng ăn cơm rất nghiêm túc, mẫu thân y lại coi trọng quy củ, đặc biệt nhấn mạnh "ăn không nói chuyện, nằm không nói chuyện", cả bàn người đều im phăng phắc.
Thu Bạch ăn rất có phong cách. Nàng ăn rất nhanh và ngon lành. Khi ăn được món mình thích, đôi mắt nàng sẽ sáng lên trong chốc lát, rồi lại hơi híp mắt, vừa ăn vừa tự gật đầu, như sợ người khác không biết nàng thích ăn món gì vậy.
Người khác còn cả nửa bát cơm, nàng đã ăn xong rồi đưa bát ra, nói muốn thêm một bát nữa.
Mai Tranh ngước mắt nhìn nàng, ăn nhiều như vậy mà không thấy lên cân, đúng là lãng phí lương thực! Hơn nữa nàng cũng quá không khách sáo rồi, làm khách nhà người ta sao có thể tự nhiên tùy ý như vậy?
Không hiểu lễ nghĩa, không biết mực thước. Tuy mẫu thân không nói nhưng chắc trong lòng bà ấy cũng rất không hài lòng về nàng.
Mai Tranh và Thu Bạch mới gặp nhau đàng hoàng có hai lần, y đã có nhiều điều ghét bỏ về Thu Bạch. Nàng nói đúng, họ thật sự không hợp nhau.
Ăn xong lại nói chuyện vài câu, mẫu thân y lập tức bảo họ đi nghỉ.
Thu Bạch và Mai Sơ đi trước, Mai Tranh đi theo sau từ phía xa. Y cũng hết cách rồi, ai bảo họ đi cùng đường cơ chứ!
Hai người kia luôn cúi đầu thì thầm với nhau, Mai Sơ khi thì cười, khi thì ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Thu Bạch vừa đi vừa chắp hai tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại nhảy lên một cái, không có lúc nào chịu yên tĩnh mà đi.
Tay áo Mai Tranh gọn gàng, bước đi của y vuông vức, nhìn dáng vẻ của Thu Bạch y chỉ có thể đưa tay lên xoa bóp thái dương. Y thật sự rất thắc mắc, sao nàng lại có tính cách như vậy?
Nàng không im lặng được một khắc nào, chẳng lẽ không thấy mệt sao?
Mà ăn nhiều đến vậy, hẳn là không mệt nhỉ? Y lại tự tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Dọc đường đi, các tỳ nữ đều cầm đèn lồng nên không hề tối.
Không biết con hồ ly lông trắng mắt xanh mà Thánh Thượng ban cho mẫu thân đã lén lút chạy ra ngoài từ lúc nào, giờ nó đang đứng bên đường. Nó chẳng sợ người, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Thu Bạch và Mai Sơ.
"Sao Lưu Châu lại ở đây?"
Hồi nhỏ Mai Sơ đã từng bị hồ ly cào xước nên dù Lưu Châu có hiền lành đến đâu, nàng ấy vẫn sợ. Thấy hồ ly, nàng ấy vô thức lùi lại phía sau Thu Bạch.
"Đúng là một con hồ ly Phi Đề này, để ta xem nào." Thu Bạch ngồi xuống ôm Lưu Châu vào lòng.
Trong khi Mai Tranh còn đang thắc mắc sao nàng lại biết được giống hồ ly này thì Thu Bạch đã đưa Lưu Châu lên ngang tầm mắt, nói: "Nào, kêu một tiếng nghe thử. Gâu gâu!"
Sợi dây cuối cùng trong đầu Mai Tranh cuối cùng cũng đứt phựt.
"Nàng ta có bệnh, cần phải tránh xa."
Mai Tranh tự nhủ với mình nhiều lần, lặng lẽ lùi về sau ba bước.
"A Thu, nó là hồ ly, sao lại bắt chước tiếng chó được?" Mai Sơ bật cười vì hành động của nàng.
Thu Bạch lắc đầu, trao con hồ ly cho một tỳ nữ, để tỳ nữ mang về chỗ phu nhân Khổng thị.
"Ai bảo hồ ly không thể kêu như chó chứ?"
Thu Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng bước về phía trước.
Mai Sơ còn đang ngẩn người thì Mai Tranh đã bước lên.
"Huynh trưởng, ai bảo vậy ạ?" Mai Sơ nhìn Mai Tranh hỏi một cách bối rối.
"Đừng để nàng ta làm hư muội, sau này muội phải tránh xa nàng ta ra."
Mai Tranh nói với giọng cứng nhắc.
Nàng là kẻ phản nghịch, phải xem như loài quái dị.
22.
Ngày nào Thu Bạch cũng ra ngoài, dù Mai Sơ có muốn gặp cũng không thể gặp được.
Mai Tranh vốn định tránh mặt nàng một thời gian, nhưng khi chẳng thấy bóng dáng của nàng đâu trong lòng y lại thấy không thoải mái. Rõ ràng là y muốn tránh mặt, vậy mà Thu Bạch lại làm như thể nàng mới là người không muốn gặp y vậy.
Sáu, bảy ngày vội vã trôi qua, hoa đào hoa hạnh trên cây đều tàn rồi, trên cành chỉ còn lại những quả non xanh dày đặc.
Thu Bạch phải vào cung đưa thư, Thánh Thượng muốn gặp nàng. Quốc công đích thân đưa nàng đến điện Bảo Hòa, ông ấy không vào mà chỉ đứng đợi ở cửa.
Khi Thu Bạch vào thì Mai Tranh vừa bước ra, Thu Bạch chỉ chắp tay thi lễ qua loa, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Mai Tranh lấy nửa cái.
Mai Tranh cũng không ngờ Thu Bạch lại có thể diện kiến Thánh Thượng. Với thân phận của nàng, điều này quả là không thể. Lại nghĩ đến phụ thân nàng, có lẽ Thánh Thượng muốn hỏi về cái chết của ông ấy chăng?
Dù sao trong triều cũng có nhiều lời đồn đại, Thánh Thượng đối xử với Thu Khuất rất đặc biệt.
Ba chữ "rất đặc biệt" này đã đủ để người ta bàn tán cả mấy ngày rồi.
Mai Tranh thấy phụ thân đang đợi ở ngoài điện thì lặng lẽ bước đến. Phụ thân y lắc đầu với y, không cho y hỏi nhiều.
Mai Tranh nhìn những thái giám, cung nữ đang đứng thẳng người, y hành lễ rồi lui ra.
Thu Bạch rất nhanh đã ra ngoài, sắc mặt không có gì khác thường, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Quốc công không biết nàng đã nói gì với Thánh Thượng, cũng không biết nàng có biết về thân thế của mình hay không.
Thu Bạch không nói, ông cũng không hỏi.
Ông nhìn ra được, tuy Thu Bạch có tính cách phóng khoáng không câu nệ nhưng lại rất có chủ kiến.
Nếu nó không nói, dù ngươi có hỏi cũng chẳng có kết quả gì.
"Ngày mai con có thể đến Đại Lý Tự nhận chức rồi."
Nàng cười tủm tỉm nói một câu rồi im bặt.
"Đa tạ Quốc công đã nói giúp con trước mặt Thánh Thượng."
Hôm qua ông ấy gặp Thánh Thượng, chỉ nói Thu Khuất đã mất, Thánh Thượng lập tức che đi gương mặt. Đến khi Thánh Thượng đặt tay xuống, mắt ngài đã đỏ và sưng lên.
“Lá thư A Thu mang đến đâu? Ngày mai ngươi hãy bảo nó đến gặp trẫm."
Thực ra Quốc công chưa từng nói giúp gì cả, nhưng lại không thể không nhận lấy lời cảm tạ này.
Thu Bạch trở thành nữ Tự chính đầu tiên của Đại Lý Tự trong lịch sử Đại Khánh.
Ngày hôm sau, nàng dọn ra khỏi Mai gia, chuyển đến công thự.
Hôm đó nàng đã cố tình đến Hàn Lâm Viện đợi Mai Tranh.
Khi Mai Tranh ra ngoài, mặt trời đã lặn dần về tây. Nhìn Thu Bạch uể oải dựa vào tường đứng, Mai Tranh không nhịn được mà nhíu chặt mày.
Y chỉ biết Thu Bạch đã có được chức Tự Chính ở Đại Lý Tự, nhưng không biết nàng định dọn ra khỏi Mai gia.
Trong lòng y còn thắc mắc có chuyện gì mà nàng lại không thể đợi y về nhà rồi nói, cứ nhất định phải đến tận Hàn Lâm Viện đợi làm gì?
Hôm nay nàng đến Đại Lý Tự nhận chức, đã khiến các phủ nha ở Đại Khánh náo động hết cả lên.
Nữ tử làm quan vốn đã hiếm thấy, huống chi là nơi chuyên xét xử án hình như Đại Lý Tự?
Làm quan ở Đại Lý Tự, không chỉ phải đối mặt với đủ loại phạm nhân hung ác mà còn phải đối diện với các t h i thể. Người yếu bóng vía chỉ nhìn một cái đã có thể ngất xỉu, làm sao một nữ tử có thể giữ được bình tĩnh?
Mai Tranh chỉ biết nàng là kẻ phản nghịch, nhưng không ngờ las gan nàng lại lớn đến thế.
Bầu trời một màu tím xám rực rỡ, vừa hùng vĩ lại vừa keo kiệt. Dường như nó đã đổ hết chút ánh sáng còn lại lên người Thu Bạch, lúc này nàng đang được bao phủ trong lớp ánh sáng mỏng manh ấy.
Trên mặt nàng có một lớp lông tơ mỏng, thấy y, nàng cười vừa vui vẻ vừa ngây thơ.
Rõ ràng vẫn còn là dáng vẻ một đứa trẻ chưa trưởng thành hẳn, vậy mà lại cứ cố chấp bắt chước người lớn làm những việc khó khăn.
Mai Tranh không thể hiểu nổi.
"Hôm nay ta sẽ chuyển đến công thự, sau này khi chúng ta gặp lại có lẽ sẽ là lúc Tiểu Công gia thành hôn. Hôn ước của chúng ta chỉ là trò đùa trong lúc phụ thân say rượu, mong Tiểu Công gia đừng để tâm."
Nói xong nàng không đợi y trả lời đã xoay người đi về phía ánh sáng còn sót lại.
Như bị ma xui quỷ khiến, Mai Tranh đuổi theo.
Y nhẹ nhàng nắm lấy tay áo nàng.
Nàng quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn y.
"Tại sao?" Y hỏi.
23.
"Ta quá tốt, tiểu công gia không xứng với ta đâu." Thu Bạch cười tươi, nói nửa đùa nửa thật.
Mỗi khi nghĩ lại câu nói đó, Mai Tranh lại nghiến chặt răng hàm.
Không xứng ư? Y có chỗ nào không xứng với nàng? Xét về diện mạo và xuất thân thì y đều là hạng nhất, tính tình điềm đạm khiêm nhường, đối nhân xử thế có lễ có tiết, làm sao lại không xứng với nàng được?
Ngày đó nếu không phải nàng bỏ đi quá nhanh, y đã cho nàng thấy thế nào là "không xứng" rồi.
Rất nhanh đã đến mùa hè.
Tháng bảy oi ả, Mai Tranh vốn sợ nóng nên ngày nào cũng phải sai Bạch Thạch đặt chậu đá trước án thư, chỉ vậy mới có thể miễn cưỡng đi làm được.
Đồng liêu đã quen với việc này, thậm chí thỉnh thoảng họ còn có thể hưởng sái chút hơi mát.
Cuối cùng cũng đã đến giờ Tỵ, Mai Tranh vô thức ngáp dài. Tiếng ve kêu khiến người ta không cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Mai Tranh tự biện hộ cho mình như vậy.
"Tống biên tu có nghe chuyện gì chưa?"
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện ở Đại Lý Tự đấy!"
Vốn dĩ Mai Tranh đang díp mắt, vừa nghe đến ba chữ Đại Lý Tự, y lập tức mở to mắt ra.
"Chính là nữ Tự Chính mới đến ấy, nghe nói hôm qua nàng ta lại làm một chuyện động trời."
Tống biên tu vốn hay lười biếng, ca ca của ông ta làm chức Lang Trung lục phẩm ở Hình Bộ nên thường ngày ông ta rất thích đi buôn chuyện, nhất là các vụ án mà Hình Bộ thẩm lý.
Vừa nghe có liên quan đến nữ Tự Chính kia, mấy người khác lập tức tụ tập lại một chỗ, nôn nóng giục Tống Biên tu kể cho nghe.
Tống Biên tu nhướng lông mày lên thành hình chữ bát, tỏ vẻ đắc ý.
Theo lý mà nói, những người vào được Hàn Lâm Viện đều là bậc học giả uyên bác, đáng lẽ phải khinh thường và tránh xa chuyện bàn tán thị phi mới đúng. Nhưng thực ra không phải vậy, ngày ngày soạn sách viết chiếu, vừa đơn điệu vừa nhàm chán, cách giải khuây duy nhất chính là những câu chuyện ngồi lê đôi mách hàng ngày của Tống Biên tu.
"Hôm qua một mình nàng ta đã bắt được công tử độc nhất của Lưu Thị Lang ở Hộ Bộ."
"Vì sao vậy?"
"Nghe nói hắn ta sai gia nhân gi ết người."
"Gi ế t ai?"
"Một ông lão hát điệu họ Tô. Lưu Đại Lang thích chắt nữ của ông lão, cưỡng ép đưa vào phủ. Cô nương kia không chịu, ông lão tiến lên ngăn cản, thế là hắn ta đã sai gia nhân đánh chết ông lão ngay giữa thanh thiên bạch nhật."
"Trước đó cô nương ấy đã tố cáo lên phủ Vĩnh Lạc, nhưng phủ Vĩnh Lạc không những không nhận án mà còn đánh cô nương ấy hai mươi trượng. Mà nữ nhân này cũng rất cứng cỏi, sau đó lại kiện tiếp lên Đại Lý Tự."
"Đại Lý Tự thì nhận lý án đấy, nhưng cuối cùng điều tra kết luận cô nương vu cáo, định xử cô nương kia ba năm tù giam. Nghe vậy cô nương đó lập tức đập đầu vào cổng Đại Lý Tự."
"May mà được cứu chữa kịp thời nên không chết người."
Tống Biên tu kể đến đó bỗng dưng cầm chén trà lên nhẩn nha nhấp một ngụm. Mọi người thấy ông ta nói đến chỗ gay cấn rồi ngừng lại không nói nữa, người thì rót thêm trà, người thì đưa bánh ngọt.
"Chuyện này cứ thế mà kết thúc thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ lại để nữ Tự Chính kia biết được. Nàng ta đã điều tra tận gốc rễ, tìm được nhân chứng, biết được Lưu Đại lang sai gia nhân gi ết người, thế là một mình đơn thương độc mã xông vào phủ Lưu gia bắt Lưu Đại lang."
"Trời ơi! Nàng ta ăn gan hùm à!"
Một người thở dài.
"Chắc lúc này Vu Tự khanh* đang đau đầu lắm!"
*khanh: một chức quan thời xưa
Ở Đông kinh này, các thế gia vọng tộc, quan lại nhiều đời đều là thế lực chằng chịt, ngay cả Thánh nhân cũng phải nhường nhịn ba phần.
Trong mắt họ, mạng của dân thường chỉ như mạng một con kiến hôi, gi thì gi thôi, cùng lắm chỉ cần bồi thường vài quan tiền là xong.
Làm sao phủ Vĩnh Lạc và Đại Lý Tự lại không biết hào môn quý tộc coi thường mạng người? Chỉ là bọn họ biết nhưng bất lực, quan bao che cho quan mà thôi!
"Chắc chắn trong hôm nay chuyện này sẽ có kết quả, sau khi tan việc chúng ta cùng đến Đại Lý Tự xem thế nào đi?"
"Đi, đi!"
...
Mai Tranh nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, vừa rồi còn thấy nắng chói chang, giờ bầu trời đã bị mây đen che kín, sao đột nhiên thời tiết lại thay đổi như vậy?
24.
Cuối cùng Mai Tranh cũng xin về sớm một canh giờ.
Mưa đập vào thành xe ngựa vang lên tiếng kêu lộp bộp.
Y đang cầm một quyển sách trong tay, nhưng lòng cứ mãi bồn chồn không yên, một chữ cũng đọc không vào. Cuối cùng đành phải vứt sách sang một bên.
"Không biết sống chết."
Nàng to gan thật.
Lưu Diệu Tổ là người thế nào chứ?
Một quan lục phẩm nhỏ bé không có chút bối cảnh nào như nàng cũng dám đi trêu chọc chúng ư?
Lưu Thực là con trai độc nhất của Lưu Diệu Tổ, tới tận bốn mươi tuổi ông ta mới có được mụn con này, tính ra con ngươi còn có một đôi mà Lưu gia chỉ có độc nhất một nhi tử. Làm sao lão ta có thể nhắm mắt làm ngơ, nhìn nhi tử mình bị phạt tù chứ?
Đừng nói liệu cuối cùng nàng có giữ được chức Tự Chính hay không, thậm chí còn khó có thể bảo toàn tính mạng.
"Bạch Thạch, đến Đại Lý Tự."
Bạch Thạch vâng một tiếng.
Lúc này mưa rơi như trút nước, Bạch Thạch không biết vì sao Mai Tranh lại muốn đến Đại Lý Tự, nhưng hắn không bao giờ nhiều lời, chỉ đánh xe về phía đông.
Khi Mai Tranh đến nơi, Đại Lý Tự đã bị vây kín không một kẽ hở.
Xe ngựa Lưu gia đỗ ngay trước cổng.
Tim Mai Tranh đột nhiên thắt lại.
E là y đã đến muộn rồi.
Hoặc là nàng đã bị phạt, hoặc là đã gây ra đại họa không thể cứu vãn.
Mai Tranh tiến lên vài bước, đông người quá, y không thể đến gần hơn được.
"Hôm nay nếu ta lùi một bước, luật pháp Đại Khanh sẽ trở thành trò cười, Đại Lý Tự cũng coi như không tồn tại. Dưới luật pháp chỉ có tội nhân, làm gì có quý nhân? Lưu Thực sai gia nhân gi ết người, nhân chứng vật chứng đều có đủ."
"Kẻ phạm tội còn chưa qua phiên tòa, thế mà Lưu gia đã dám ngang nhiên đến đây cướp người như vậy, có thể thấy quan trường Đại Khánh thành ra thế nào rồi."
"Nhưng lẽ trời rành rành rõ ràng, quốc pháp như núi. Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, trên đời này ngoài chuyện sang hèn cao thấp, còn có kẻ thực thi pháp luật như múa kiếm."
Từng chữ từng câu đều vang vọng, khiến lòng người chấn động.
Mai Tranh khẽ cong môi cười.
Thực thi pháp luật như múa kiếm.
Đúng là ngây thơ.
Nếu đúng thật sự như vậy, tại sao trên đời này còn có nhiều chuyện bất công đến thế?
"Lưu gia ta cũng không phải kẻ ỷ thế hiếp người. Nếu đã là gia nhân gi ết người thì cứ để hắn đền mạng là được, nhi tử ta thì có liên quan gì?"
Phu nhân Lưu gia đứng dưới hiên nhà, chiếc khăn tay trong tay đã bị bà ta vò đến nát.
Thu Bạch cầm kiếm sắc trong tay, kiếm vẫn chưa được rút ra khỏi vỏ.
Đôi mắt nàng tuy lạnh nhạt nhưng toát lên khí phách anh hùng.
Đôi vai tuy mảnh mai nhưng mang theo khí thế như sấm sét.
Lúc này một tia sét đánh xuống bầu trời, vừa hay rọi sáng ngay trên đầu nàng.
Nàng đứng thẳng giữa cơn mưa như trút nước, không hề lùi bước, chính khí lẫm liệt.
Mai Tranh đứng nhìn từ xa, chỉ thấy trong lòng xao động.
"Vì không có ai chăm sóc nên từ ba tuổi ta đã theo phụ thân xét xử án. Năm tám tuổi ta đã hiểu được một đạo lý, pháp luật là cốt lõi của việc trị nước. Luật nước đã lập, có phạm tội ắt phải thi hành, mệnh lệnh đã ban, chỉ có tiến không có lùi."
"Pháp luật là gốc rễ của quốc gia, chúng ta nắm giữ pháp luật trong tay mà không tuân thủ, có khác gì kẻ cướp nước?"
"Phu nhân Lưu gia hỏi ta nhi tử của bà có liên quan gì? Sao không nghĩ xem ông lão bị nhi tử bà gi đã làm gì sai?"
"Nuôi nô tài gi ết người, phải chịu tội bị lưu đày nghìn dặm."
"Hôm nay Đại Lý Tự ta sẽ bắt nhi tử của bà lên công đường thẩm tra, phu nhân Lưu gia có dám để ta thẩm tra không?"
Phu nhân Lưu gia há hốc miệng không nói nên lời, sau khi giằng co mấy lần, cuối cùng bà ta đành cúi đầu rơi lệ.
"Trời đã tối, xin Lưu phu nhân hãy về trước, ngày mai ta nhất định sẽ cho phu nhân một câu trả lời."
25.
Tình thế đã không cho phép Vu Tự khanh tiếp tục làm ngơ nữa, ông ta phải đứng ra cho Lưu phu nhân biết thái độ của Đại Lý Tự.
Vu Hằng Thái đã sắp đến tuổi về với trời, mắt thấy chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể công thành thân thoái, không ngờ lại có một Thu Bạch từ đâu xuất hiện khiến ông ta vừa yêu vừa hận.
Ông ta yêu tài năng của nàng, nàng am hiểu pháp luật, vừa đến đã sắp xếp lại toàn bộ hồ sơ án mạng của năm năm qua. Nàng cũng rất thành thạo, dày dặn kinh nghiệm trong việc khám nghiệm tử thi. Ngoại trừ việc là một nữ tử, thì nàng đã hoàn toàn làm lu mờ các quan viên khác của Đại Lý Tự.
Hận nàng là vì nàng không biết tiến biết lùi, càng không hiểu quy tắc quan trường chỉ một mực theo đuổi công lý, thật sự khiến người ta đau đầu.
Thật ra vụ án này chẳng có gì đặc biệt, ngày nào cũng có chuyện như vậy ở Đông Kinh. Nếu nghiêm túc điều tra, e rằng một nửa số quan viên trên triều và các thế gia ngoài triều tất cả đều có tội. Cách xử lý ổn thỏa nhất là đòi thêm ít bạc từ chỗ Lưu gia, rồi an trí cho cô nương kia là xong.
Nhưng Thu Bạch lại cứ nhất quyết đòi công lý cho cô nương đó.
Chuyện xảy ra hôm nay còn chưa biết có thể dàn xếp được không.
"Đại nhân, không được đâu. Hôm nay có nhiều người chứng kiến thế kia, nếu cứ thế bỏ qua vụ này chúng ta sẽ thật sự đang chà đạp lên luật pháp Đại Khánh và giẫm thể diện Thánh nhân xuống đất đấy."
Triệu Thiếu khanh kề sát tai Vu Hằng Thái nói nhỏ.
Sao Vu Hằng Thái không biết?
Nhưng ông ta không thể đắc tội chủ nhân đứng sau Lưu gia.
Tuy Thánh nhân trị vì anh minh nhưng cũng rất bao che cho người thân.
Chủ nhân đứng sau Lưu gia chính là Thụy Vương, mà Thụy Vương lại là đệ đệ ruột của Thánh nhân.
Ông ta đã đi cùng Thánh nhân từ khi còn gian kNgàingài thương tiếc Thụy Vương vì cứu mình mà gãy mất một chân, cũng đối xử với thân đệ đệ của mình rất tốt, có thể nói là có cầu ắt ứng.
Nếu hôm nay đắc tội với Lưu gia, thì e rằng chức quan này của ông ta cũng đã đến lúc chấm dứt. Bản thân ông ta thì không sao, nhưng hai nhi tử vẫn đang làm quan trong triều.
Thụy Vương muốn trị tội ai, chỉ cần tùy ý tìm một cái cớ là được.
Vu Hằng Thái muốn khóc mà khóc không ra nước mắt.
Nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đau lòng nhắm mắt, quay người hô ‘mở công đường’.
Luật pháp thì không nói, nhưng ông ta không dám đạp lên thể diện của Thánh nhân.
Phu nhân Lưu gia vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại lập tức nghẹn ngào trở lại.
Vụ án này thật ra cũng không có điểm gì đáng ngờ, chỉ riêng nhân chứng đã có hàng chục người, nhưng họ sợ quyền thế Lưu gia nên không ai dám lên công đường làm chứng cả.
Chỉ có một người tên Mãn Tỏa, là một ăn mày hơn năm mươi tuổi, thường ngày hắn được ông lão hát rong chăm sóc nên sẵn sàng đứng ra làm chứng cho cái chết của ông lão.
Người ăn mày đó kể lại tường tận đầu đuôi câu chuyện, hoàn toàn giống với lời kể của cô nương kia.
Lưu Đại lang quá ngông cuồng, cho rằng quyền thế Lưu gia ngợp trời, thậm chí hắn ta còn dám nhận tội ở ngay tại công đường.
"Hôm nay các ngươi bắt giam ông đây, ngày mai sẽ phải đến van xin ta ra ngoài!”
Vụ án đến đây là kết thúc.
Tại công đường đã tuyên phạt đánh năm mươi trượng, đày đi nghìn dặm.
Năm mươi trượng đánh xuống, Lưu Đại Lang gần như mất nửa cái mạng.
Dân chúng ai nấy đều vỗ tay khen ngợi.
Mây tan thấy mặt trời, ánh vàng chiếu rọi khắp muôn nơi.
Mọi người ngẩng đầu lên, thanh thiên bạch nhật, trời đất sạch trong.
Thu Bạch bước ra khỏi cổng Đại Lý Tự, chiếc áo màu xanh trên người nàng đã bị mưa thấm ướt, dính sát vào người rất khó chịu.
Tuy nàng vừa mới nhận về vô số ánh mắt khinh miệt nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Phụ thân từng nói nếu muốn làm một vị quan tốt thì e là cuối cùng sẽ phải làm một người cô đơn.
Nàng không sợ.
Phụ thân còn có nàng, nhưng hiện giờ nàng một thân một mình, chỉ có mỗi bản thân mà thôi.
"Thu nương tử, công tử nhà ta mời người đến." Bạch Thạch chặn Thu Bạch lại.
Thu Bạch biết Bạch Thạch, chỉ là nàng không hiểu hôm nay Mai Tranh tìm nàng có chuyện gì.
Thu Bạch vén rèm xe lên, thấy Mai Tranh ngồi nghiêm trang bên trong.
Tuy bên ngoài xe ngựa trông giản dị, đơn sơ, nhưng bên trong lại vô cùng xa hoa, bàn ghế gỗ hoa lê vàng chạm trổ hoa văn, đệm lót bằng gấm Thục, trên mui xe còn đính những viên dạ minh châu to bằng đầu ngón tay cái. Những viên ngọc như thế, mỗi viên đáng giá cả trăm lượng vàng, vậy mà Mai gia chỉ dùng để chiếu sáng trên mui xe.
Thu Bạch ngồi xuống bên trái Mai Tranh. Nàng quay đầu nhìn y, ánh sáng nhẹ nhàng, trong trẻo từ dạ minh châu chiếu lên gương mặt y càng làm nổi bật lên đường nét tuấn tú vô song.
Nàng chỉ lặng lẽ nhìn Mai Tranh, đợi y lên tiếng trước.
"Ngươi có biết việc ngươi đã làm hôm nay sẽ có hậu quả thế nào không?" Mai Tranh mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách.
"Thế gian có rất nhiều bất công, phải dùng máu để dẫn sấm sét về. Kết cục tệ nhất cũng chỉ đến thế mà thôi." Thu Bạch thản nhiên nói.
Mai Tranh quay sang nhìn nàng: "Ngươi nói gì?"
"Thế gian nhiều bất công, phải dùng máu dẫn sấm sét về."
Vì được Thánh nhân đích thân chỉ định Mai Tranh giảng sử, nên khi y về đến nhà thì trời đã tối muộn. Cả nhà đã ngồi đầy đủ quanh bàn, chỉ còn thiếu mỗi y.
Theo lẽ thường nếu có khách lạ, nam nữ phải ngồi bàn riêng, nhưng vì Quốc công đã dặn không cần nên mọi người cùng ngồi chung một bàn.
Ngay cả hai di nương thường ngày chỉ được đứng bày thức ăn cũng được ngồi ở cuối bàn, đây là thể diện mà Khổng thị cho họ do nhà có khách.
Bàn ăn rất náo nhiệt, Mai Tranh vừa vào cửa đã thỉnh an phụ mẫu. Đệ đệ, muội muội cũng đều đứng dậy hành lễ rồi Mai Tranh mới ngồi xuống.
Vị trí của y ở dưới phụ thân một bậc, đối diện với Thu Bạch.
Thu Bạch chỉ ngước lên nhìn y một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm. Nàng ăn cơm rất nghiêm túc, mẫu thân y lại coi trọng quy củ, đặc biệt nhấn mạnh "ăn không nói chuyện, nằm không nói chuyện", cả bàn người đều im phăng phắc.
Thu Bạch ăn rất có phong cách. Nàng ăn rất nhanh và ngon lành. Khi ăn được món mình thích, đôi mắt nàng sẽ sáng lên trong chốc lát, rồi lại hơi híp mắt, vừa ăn vừa tự gật đầu, như sợ người khác không biết nàng thích ăn món gì vậy.
Người khác còn cả nửa bát cơm, nàng đã ăn xong rồi đưa bát ra, nói muốn thêm một bát nữa.
Mai Tranh ngước mắt nhìn nàng, ăn nhiều như vậy mà không thấy lên cân, đúng là lãng phí lương thực! Hơn nữa nàng cũng quá không khách sáo rồi, làm khách nhà người ta sao có thể tự nhiên tùy ý như vậy?
Không hiểu lễ nghĩa, không biết mực thước. Tuy mẫu thân không nói nhưng chắc trong lòng bà ấy cũng rất không hài lòng về nàng.
Mai Tranh và Thu Bạch mới gặp nhau đàng hoàng có hai lần, y đã có nhiều điều ghét bỏ về Thu Bạch. Nàng nói đúng, họ thật sự không hợp nhau.
Ăn xong lại nói chuyện vài câu, mẫu thân y lập tức bảo họ đi nghỉ.
Thu Bạch và Mai Sơ đi trước, Mai Tranh đi theo sau từ phía xa. Y cũng hết cách rồi, ai bảo họ đi cùng đường cơ chứ!
Hai người kia luôn cúi đầu thì thầm với nhau, Mai Sơ khi thì cười, khi thì ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Thu Bạch vừa đi vừa chắp hai tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại nhảy lên một cái, không có lúc nào chịu yên tĩnh mà đi.
Tay áo Mai Tranh gọn gàng, bước đi của y vuông vức, nhìn dáng vẻ của Thu Bạch y chỉ có thể đưa tay lên xoa bóp thái dương. Y thật sự rất thắc mắc, sao nàng lại có tính cách như vậy?
Nàng không im lặng được một khắc nào, chẳng lẽ không thấy mệt sao?
Mà ăn nhiều đến vậy, hẳn là không mệt nhỉ? Y lại tự tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Dọc đường đi, các tỳ nữ đều cầm đèn lồng nên không hề tối.
Không biết con hồ ly lông trắng mắt xanh mà Thánh Thượng ban cho mẫu thân đã lén lút chạy ra ngoài từ lúc nào, giờ nó đang đứng bên đường. Nó chẳng sợ người, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Thu Bạch và Mai Sơ.
"Sao Lưu Châu lại ở đây?"
Hồi nhỏ Mai Sơ đã từng bị hồ ly cào xước nên dù Lưu Châu có hiền lành đến đâu, nàng ấy vẫn sợ. Thấy hồ ly, nàng ấy vô thức lùi lại phía sau Thu Bạch.
"Đúng là một con hồ ly Phi Đề này, để ta xem nào." Thu Bạch ngồi xuống ôm Lưu Châu vào lòng.
Trong khi Mai Tranh còn đang thắc mắc sao nàng lại biết được giống hồ ly này thì Thu Bạch đã đưa Lưu Châu lên ngang tầm mắt, nói: "Nào, kêu một tiếng nghe thử. Gâu gâu!"
Sợi dây cuối cùng trong đầu Mai Tranh cuối cùng cũng đứt phựt.
"Nàng ta có bệnh, cần phải tránh xa."
Mai Tranh tự nhủ với mình nhiều lần, lặng lẽ lùi về sau ba bước.
"A Thu, nó là hồ ly, sao lại bắt chước tiếng chó được?" Mai Sơ bật cười vì hành động của nàng.
Thu Bạch lắc đầu, trao con hồ ly cho một tỳ nữ, để tỳ nữ mang về chỗ phu nhân Khổng thị.
"Ai bảo hồ ly không thể kêu như chó chứ?"
Thu Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng bước về phía trước.
Mai Sơ còn đang ngẩn người thì Mai Tranh đã bước lên.
"Huynh trưởng, ai bảo vậy ạ?" Mai Sơ nhìn Mai Tranh hỏi một cách bối rối.
"Đừng để nàng ta làm hư muội, sau này muội phải tránh xa nàng ta ra."
Mai Tranh nói với giọng cứng nhắc.
Nàng là kẻ phản nghịch, phải xem như loài quái dị.
22.
Ngày nào Thu Bạch cũng ra ngoài, dù Mai Sơ có muốn gặp cũng không thể gặp được.
Mai Tranh vốn định tránh mặt nàng một thời gian, nhưng khi chẳng thấy bóng dáng của nàng đâu trong lòng y lại thấy không thoải mái. Rõ ràng là y muốn tránh mặt, vậy mà Thu Bạch lại làm như thể nàng mới là người không muốn gặp y vậy.
Sáu, bảy ngày vội vã trôi qua, hoa đào hoa hạnh trên cây đều tàn rồi, trên cành chỉ còn lại những quả non xanh dày đặc.
Thu Bạch phải vào cung đưa thư, Thánh Thượng muốn gặp nàng. Quốc công đích thân đưa nàng đến điện Bảo Hòa, ông ấy không vào mà chỉ đứng đợi ở cửa.
Khi Thu Bạch vào thì Mai Tranh vừa bước ra, Thu Bạch chỉ chắp tay thi lễ qua loa, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Mai Tranh lấy nửa cái.
Mai Tranh cũng không ngờ Thu Bạch lại có thể diện kiến Thánh Thượng. Với thân phận của nàng, điều này quả là không thể. Lại nghĩ đến phụ thân nàng, có lẽ Thánh Thượng muốn hỏi về cái chết của ông ấy chăng?
Dù sao trong triều cũng có nhiều lời đồn đại, Thánh Thượng đối xử với Thu Khuất rất đặc biệt.
Ba chữ "rất đặc biệt" này đã đủ để người ta bàn tán cả mấy ngày rồi.
Mai Tranh thấy phụ thân đang đợi ở ngoài điện thì lặng lẽ bước đến. Phụ thân y lắc đầu với y, không cho y hỏi nhiều.
Mai Tranh nhìn những thái giám, cung nữ đang đứng thẳng người, y hành lễ rồi lui ra.
Thu Bạch rất nhanh đã ra ngoài, sắc mặt không có gì khác thường, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Quốc công không biết nàng đã nói gì với Thánh Thượng, cũng không biết nàng có biết về thân thế của mình hay không.
Thu Bạch không nói, ông cũng không hỏi.
Ông nhìn ra được, tuy Thu Bạch có tính cách phóng khoáng không câu nệ nhưng lại rất có chủ kiến.
Nếu nó không nói, dù ngươi có hỏi cũng chẳng có kết quả gì.
"Ngày mai con có thể đến Đại Lý Tự nhận chức rồi."
Nàng cười tủm tỉm nói một câu rồi im bặt.
"Đa tạ Quốc công đã nói giúp con trước mặt Thánh Thượng."
Hôm qua ông ấy gặp Thánh Thượng, chỉ nói Thu Khuất đã mất, Thánh Thượng lập tức che đi gương mặt. Đến khi Thánh Thượng đặt tay xuống, mắt ngài đã đỏ và sưng lên.
“Lá thư A Thu mang đến đâu? Ngày mai ngươi hãy bảo nó đến gặp trẫm."
Thực ra Quốc công chưa từng nói giúp gì cả, nhưng lại không thể không nhận lấy lời cảm tạ này.
Thu Bạch trở thành nữ Tự chính đầu tiên của Đại Lý Tự trong lịch sử Đại Khánh.
Ngày hôm sau, nàng dọn ra khỏi Mai gia, chuyển đến công thự.
Hôm đó nàng đã cố tình đến Hàn Lâm Viện đợi Mai Tranh.
Khi Mai Tranh ra ngoài, mặt trời đã lặn dần về tây. Nhìn Thu Bạch uể oải dựa vào tường đứng, Mai Tranh không nhịn được mà nhíu chặt mày.
Y chỉ biết Thu Bạch đã có được chức Tự Chính ở Đại Lý Tự, nhưng không biết nàng định dọn ra khỏi Mai gia.
Trong lòng y còn thắc mắc có chuyện gì mà nàng lại không thể đợi y về nhà rồi nói, cứ nhất định phải đến tận Hàn Lâm Viện đợi làm gì?
Hôm nay nàng đến Đại Lý Tự nhận chức, đã khiến các phủ nha ở Đại Khánh náo động hết cả lên.
Nữ tử làm quan vốn đã hiếm thấy, huống chi là nơi chuyên xét xử án hình như Đại Lý Tự?
Làm quan ở Đại Lý Tự, không chỉ phải đối mặt với đủ loại phạm nhân hung ác mà còn phải đối diện với các t h i thể. Người yếu bóng vía chỉ nhìn một cái đã có thể ngất xỉu, làm sao một nữ tử có thể giữ được bình tĩnh?
Mai Tranh chỉ biết nàng là kẻ phản nghịch, nhưng không ngờ las gan nàng lại lớn đến thế.
Bầu trời một màu tím xám rực rỡ, vừa hùng vĩ lại vừa keo kiệt. Dường như nó đã đổ hết chút ánh sáng còn lại lên người Thu Bạch, lúc này nàng đang được bao phủ trong lớp ánh sáng mỏng manh ấy.
Trên mặt nàng có một lớp lông tơ mỏng, thấy y, nàng cười vừa vui vẻ vừa ngây thơ.
Rõ ràng vẫn còn là dáng vẻ một đứa trẻ chưa trưởng thành hẳn, vậy mà lại cứ cố chấp bắt chước người lớn làm những việc khó khăn.
Mai Tranh không thể hiểu nổi.
"Hôm nay ta sẽ chuyển đến công thự, sau này khi chúng ta gặp lại có lẽ sẽ là lúc Tiểu Công gia thành hôn. Hôn ước của chúng ta chỉ là trò đùa trong lúc phụ thân say rượu, mong Tiểu Công gia đừng để tâm."
Nói xong nàng không đợi y trả lời đã xoay người đi về phía ánh sáng còn sót lại.
Như bị ma xui quỷ khiến, Mai Tranh đuổi theo.
Y nhẹ nhàng nắm lấy tay áo nàng.
Nàng quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn y.
"Tại sao?" Y hỏi.
23.
"Ta quá tốt, tiểu công gia không xứng với ta đâu." Thu Bạch cười tươi, nói nửa đùa nửa thật.
Mỗi khi nghĩ lại câu nói đó, Mai Tranh lại nghiến chặt răng hàm.
Không xứng ư? Y có chỗ nào không xứng với nàng? Xét về diện mạo và xuất thân thì y đều là hạng nhất, tính tình điềm đạm khiêm nhường, đối nhân xử thế có lễ có tiết, làm sao lại không xứng với nàng được?
Ngày đó nếu không phải nàng bỏ đi quá nhanh, y đã cho nàng thấy thế nào là "không xứng" rồi.
Rất nhanh đã đến mùa hè.
Tháng bảy oi ả, Mai Tranh vốn sợ nóng nên ngày nào cũng phải sai Bạch Thạch đặt chậu đá trước án thư, chỉ vậy mới có thể miễn cưỡng đi làm được.
Đồng liêu đã quen với việc này, thậm chí thỉnh thoảng họ còn có thể hưởng sái chút hơi mát.
Cuối cùng cũng đã đến giờ Tỵ, Mai Tranh vô thức ngáp dài. Tiếng ve kêu khiến người ta không cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Mai Tranh tự biện hộ cho mình như vậy.
"Tống biên tu có nghe chuyện gì chưa?"
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện ở Đại Lý Tự đấy!"
Vốn dĩ Mai Tranh đang díp mắt, vừa nghe đến ba chữ Đại Lý Tự, y lập tức mở to mắt ra.
"Chính là nữ Tự Chính mới đến ấy, nghe nói hôm qua nàng ta lại làm một chuyện động trời."
Tống biên tu vốn hay lười biếng, ca ca của ông ta làm chức Lang Trung lục phẩm ở Hình Bộ nên thường ngày ông ta rất thích đi buôn chuyện, nhất là các vụ án mà Hình Bộ thẩm lý.
Vừa nghe có liên quan đến nữ Tự Chính kia, mấy người khác lập tức tụ tập lại một chỗ, nôn nóng giục Tống Biên tu kể cho nghe.
Tống Biên tu nhướng lông mày lên thành hình chữ bát, tỏ vẻ đắc ý.
Theo lý mà nói, những người vào được Hàn Lâm Viện đều là bậc học giả uyên bác, đáng lẽ phải khinh thường và tránh xa chuyện bàn tán thị phi mới đúng. Nhưng thực ra không phải vậy, ngày ngày soạn sách viết chiếu, vừa đơn điệu vừa nhàm chán, cách giải khuây duy nhất chính là những câu chuyện ngồi lê đôi mách hàng ngày của Tống Biên tu.
"Hôm qua một mình nàng ta đã bắt được công tử độc nhất của Lưu Thị Lang ở Hộ Bộ."
"Vì sao vậy?"
"Nghe nói hắn ta sai gia nhân gi ết người."
"Gi ế t ai?"
"Một ông lão hát điệu họ Tô. Lưu Đại Lang thích chắt nữ của ông lão, cưỡng ép đưa vào phủ. Cô nương kia không chịu, ông lão tiến lên ngăn cản, thế là hắn ta đã sai gia nhân đánh chết ông lão ngay giữa thanh thiên bạch nhật."
"Trước đó cô nương ấy đã tố cáo lên phủ Vĩnh Lạc, nhưng phủ Vĩnh Lạc không những không nhận án mà còn đánh cô nương ấy hai mươi trượng. Mà nữ nhân này cũng rất cứng cỏi, sau đó lại kiện tiếp lên Đại Lý Tự."
"Đại Lý Tự thì nhận lý án đấy, nhưng cuối cùng điều tra kết luận cô nương vu cáo, định xử cô nương kia ba năm tù giam. Nghe vậy cô nương đó lập tức đập đầu vào cổng Đại Lý Tự."
"May mà được cứu chữa kịp thời nên không chết người."
Tống Biên tu kể đến đó bỗng dưng cầm chén trà lên nhẩn nha nhấp một ngụm. Mọi người thấy ông ta nói đến chỗ gay cấn rồi ngừng lại không nói nữa, người thì rót thêm trà, người thì đưa bánh ngọt.
"Chuyện này cứ thế mà kết thúc thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ lại để nữ Tự Chính kia biết được. Nàng ta đã điều tra tận gốc rễ, tìm được nhân chứng, biết được Lưu Đại lang sai gia nhân gi ết người, thế là một mình đơn thương độc mã xông vào phủ Lưu gia bắt Lưu Đại lang."
"Trời ơi! Nàng ta ăn gan hùm à!"
Một người thở dài.
"Chắc lúc này Vu Tự khanh* đang đau đầu lắm!"
*khanh: một chức quan thời xưa
Ở Đông kinh này, các thế gia vọng tộc, quan lại nhiều đời đều là thế lực chằng chịt, ngay cả Thánh nhân cũng phải nhường nhịn ba phần.
Trong mắt họ, mạng của dân thường chỉ như mạng một con kiến hôi, gi thì gi thôi, cùng lắm chỉ cần bồi thường vài quan tiền là xong.
Làm sao phủ Vĩnh Lạc và Đại Lý Tự lại không biết hào môn quý tộc coi thường mạng người? Chỉ là bọn họ biết nhưng bất lực, quan bao che cho quan mà thôi!
"Chắc chắn trong hôm nay chuyện này sẽ có kết quả, sau khi tan việc chúng ta cùng đến Đại Lý Tự xem thế nào đi?"
"Đi, đi!"
...
Mai Tranh nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, vừa rồi còn thấy nắng chói chang, giờ bầu trời đã bị mây đen che kín, sao đột nhiên thời tiết lại thay đổi như vậy?
24.
Cuối cùng Mai Tranh cũng xin về sớm một canh giờ.
Mưa đập vào thành xe ngựa vang lên tiếng kêu lộp bộp.
Y đang cầm một quyển sách trong tay, nhưng lòng cứ mãi bồn chồn không yên, một chữ cũng đọc không vào. Cuối cùng đành phải vứt sách sang một bên.
"Không biết sống chết."
Nàng to gan thật.
Lưu Diệu Tổ là người thế nào chứ?
Một quan lục phẩm nhỏ bé không có chút bối cảnh nào như nàng cũng dám đi trêu chọc chúng ư?
Lưu Thực là con trai độc nhất của Lưu Diệu Tổ, tới tận bốn mươi tuổi ông ta mới có được mụn con này, tính ra con ngươi còn có một đôi mà Lưu gia chỉ có độc nhất một nhi tử. Làm sao lão ta có thể nhắm mắt làm ngơ, nhìn nhi tử mình bị phạt tù chứ?
Đừng nói liệu cuối cùng nàng có giữ được chức Tự Chính hay không, thậm chí còn khó có thể bảo toàn tính mạng.
"Bạch Thạch, đến Đại Lý Tự."
Bạch Thạch vâng một tiếng.
Lúc này mưa rơi như trút nước, Bạch Thạch không biết vì sao Mai Tranh lại muốn đến Đại Lý Tự, nhưng hắn không bao giờ nhiều lời, chỉ đánh xe về phía đông.
Khi Mai Tranh đến nơi, Đại Lý Tự đã bị vây kín không một kẽ hở.
Xe ngựa Lưu gia đỗ ngay trước cổng.
Tim Mai Tranh đột nhiên thắt lại.
E là y đã đến muộn rồi.
Hoặc là nàng đã bị phạt, hoặc là đã gây ra đại họa không thể cứu vãn.
Mai Tranh tiến lên vài bước, đông người quá, y không thể đến gần hơn được.
"Hôm nay nếu ta lùi một bước, luật pháp Đại Khanh sẽ trở thành trò cười, Đại Lý Tự cũng coi như không tồn tại. Dưới luật pháp chỉ có tội nhân, làm gì có quý nhân? Lưu Thực sai gia nhân gi ết người, nhân chứng vật chứng đều có đủ."
"Kẻ phạm tội còn chưa qua phiên tòa, thế mà Lưu gia đã dám ngang nhiên đến đây cướp người như vậy, có thể thấy quan trường Đại Khánh thành ra thế nào rồi."
"Nhưng lẽ trời rành rành rõ ràng, quốc pháp như núi. Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, trên đời này ngoài chuyện sang hèn cao thấp, còn có kẻ thực thi pháp luật như múa kiếm."
Từng chữ từng câu đều vang vọng, khiến lòng người chấn động.
Mai Tranh khẽ cong môi cười.
Thực thi pháp luật như múa kiếm.
Đúng là ngây thơ.
Nếu đúng thật sự như vậy, tại sao trên đời này còn có nhiều chuyện bất công đến thế?
"Lưu gia ta cũng không phải kẻ ỷ thế hiếp người. Nếu đã là gia nhân gi ết người thì cứ để hắn đền mạng là được, nhi tử ta thì có liên quan gì?"
Phu nhân Lưu gia đứng dưới hiên nhà, chiếc khăn tay trong tay đã bị bà ta vò đến nát.
Thu Bạch cầm kiếm sắc trong tay, kiếm vẫn chưa được rút ra khỏi vỏ.
Đôi mắt nàng tuy lạnh nhạt nhưng toát lên khí phách anh hùng.
Đôi vai tuy mảnh mai nhưng mang theo khí thế như sấm sét.
Lúc này một tia sét đánh xuống bầu trời, vừa hay rọi sáng ngay trên đầu nàng.
Nàng đứng thẳng giữa cơn mưa như trút nước, không hề lùi bước, chính khí lẫm liệt.
Mai Tranh đứng nhìn từ xa, chỉ thấy trong lòng xao động.
"Vì không có ai chăm sóc nên từ ba tuổi ta đã theo phụ thân xét xử án. Năm tám tuổi ta đã hiểu được một đạo lý, pháp luật là cốt lõi của việc trị nước. Luật nước đã lập, có phạm tội ắt phải thi hành, mệnh lệnh đã ban, chỉ có tiến không có lùi."
"Pháp luật là gốc rễ của quốc gia, chúng ta nắm giữ pháp luật trong tay mà không tuân thủ, có khác gì kẻ cướp nước?"
"Phu nhân Lưu gia hỏi ta nhi tử của bà có liên quan gì? Sao không nghĩ xem ông lão bị nhi tử bà gi đã làm gì sai?"
"Nuôi nô tài gi ết người, phải chịu tội bị lưu đày nghìn dặm."
"Hôm nay Đại Lý Tự ta sẽ bắt nhi tử của bà lên công đường thẩm tra, phu nhân Lưu gia có dám để ta thẩm tra không?"
Phu nhân Lưu gia há hốc miệng không nói nên lời, sau khi giằng co mấy lần, cuối cùng bà ta đành cúi đầu rơi lệ.
"Trời đã tối, xin Lưu phu nhân hãy về trước, ngày mai ta nhất định sẽ cho phu nhân một câu trả lời."
25.
Tình thế đã không cho phép Vu Tự khanh tiếp tục làm ngơ nữa, ông ta phải đứng ra cho Lưu phu nhân biết thái độ của Đại Lý Tự.
Vu Hằng Thái đã sắp đến tuổi về với trời, mắt thấy chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể công thành thân thoái, không ngờ lại có một Thu Bạch từ đâu xuất hiện khiến ông ta vừa yêu vừa hận.
Ông ta yêu tài năng của nàng, nàng am hiểu pháp luật, vừa đến đã sắp xếp lại toàn bộ hồ sơ án mạng của năm năm qua. Nàng cũng rất thành thạo, dày dặn kinh nghiệm trong việc khám nghiệm tử thi. Ngoại trừ việc là một nữ tử, thì nàng đã hoàn toàn làm lu mờ các quan viên khác của Đại Lý Tự.
Hận nàng là vì nàng không biết tiến biết lùi, càng không hiểu quy tắc quan trường chỉ một mực theo đuổi công lý, thật sự khiến người ta đau đầu.
Thật ra vụ án này chẳng có gì đặc biệt, ngày nào cũng có chuyện như vậy ở Đông Kinh. Nếu nghiêm túc điều tra, e rằng một nửa số quan viên trên triều và các thế gia ngoài triều tất cả đều có tội. Cách xử lý ổn thỏa nhất là đòi thêm ít bạc từ chỗ Lưu gia, rồi an trí cho cô nương kia là xong.
Nhưng Thu Bạch lại cứ nhất quyết đòi công lý cho cô nương đó.
Chuyện xảy ra hôm nay còn chưa biết có thể dàn xếp được không.
"Đại nhân, không được đâu. Hôm nay có nhiều người chứng kiến thế kia, nếu cứ thế bỏ qua vụ này chúng ta sẽ thật sự đang chà đạp lên luật pháp Đại Khánh và giẫm thể diện Thánh nhân xuống đất đấy."
Triệu Thiếu khanh kề sát tai Vu Hằng Thái nói nhỏ.
Sao Vu Hằng Thái không biết?
Nhưng ông ta không thể đắc tội chủ nhân đứng sau Lưu gia.
Tuy Thánh nhân trị vì anh minh nhưng cũng rất bao che cho người thân.
Chủ nhân đứng sau Lưu gia chính là Thụy Vương, mà Thụy Vương lại là đệ đệ ruột của Thánh nhân.
Ông ta đã đi cùng Thánh nhân từ khi còn gian kNgàingài thương tiếc Thụy Vương vì cứu mình mà gãy mất một chân, cũng đối xử với thân đệ đệ của mình rất tốt, có thể nói là có cầu ắt ứng.
Nếu hôm nay đắc tội với Lưu gia, thì e rằng chức quan này của ông ta cũng đã đến lúc chấm dứt. Bản thân ông ta thì không sao, nhưng hai nhi tử vẫn đang làm quan trong triều.
Thụy Vương muốn trị tội ai, chỉ cần tùy ý tìm một cái cớ là được.
Vu Hằng Thái muốn khóc mà khóc không ra nước mắt.
Nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đau lòng nhắm mắt, quay người hô ‘mở công đường’.
Luật pháp thì không nói, nhưng ông ta không dám đạp lên thể diện của Thánh nhân.
Phu nhân Lưu gia vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại lập tức nghẹn ngào trở lại.
Vụ án này thật ra cũng không có điểm gì đáng ngờ, chỉ riêng nhân chứng đã có hàng chục người, nhưng họ sợ quyền thế Lưu gia nên không ai dám lên công đường làm chứng cả.
Chỉ có một người tên Mãn Tỏa, là một ăn mày hơn năm mươi tuổi, thường ngày hắn được ông lão hát rong chăm sóc nên sẵn sàng đứng ra làm chứng cho cái chết của ông lão.
Người ăn mày đó kể lại tường tận đầu đuôi câu chuyện, hoàn toàn giống với lời kể của cô nương kia.
Lưu Đại lang quá ngông cuồng, cho rằng quyền thế Lưu gia ngợp trời, thậm chí hắn ta còn dám nhận tội ở ngay tại công đường.
"Hôm nay các ngươi bắt giam ông đây, ngày mai sẽ phải đến van xin ta ra ngoài!”
Vụ án đến đây là kết thúc.
Tại công đường đã tuyên phạt đánh năm mươi trượng, đày đi nghìn dặm.
Năm mươi trượng đánh xuống, Lưu Đại Lang gần như mất nửa cái mạng.
Dân chúng ai nấy đều vỗ tay khen ngợi.
Mây tan thấy mặt trời, ánh vàng chiếu rọi khắp muôn nơi.
Mọi người ngẩng đầu lên, thanh thiên bạch nhật, trời đất sạch trong.
Thu Bạch bước ra khỏi cổng Đại Lý Tự, chiếc áo màu xanh trên người nàng đã bị mưa thấm ướt, dính sát vào người rất khó chịu.
Tuy nàng vừa mới nhận về vô số ánh mắt khinh miệt nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Phụ thân từng nói nếu muốn làm một vị quan tốt thì e là cuối cùng sẽ phải làm một người cô đơn.
Nàng không sợ.
Phụ thân còn có nàng, nhưng hiện giờ nàng một thân một mình, chỉ có mỗi bản thân mà thôi.
"Thu nương tử, công tử nhà ta mời người đến." Bạch Thạch chặn Thu Bạch lại.
Thu Bạch biết Bạch Thạch, chỉ là nàng không hiểu hôm nay Mai Tranh tìm nàng có chuyện gì.
Thu Bạch vén rèm xe lên, thấy Mai Tranh ngồi nghiêm trang bên trong.
Tuy bên ngoài xe ngựa trông giản dị, đơn sơ, nhưng bên trong lại vô cùng xa hoa, bàn ghế gỗ hoa lê vàng chạm trổ hoa văn, đệm lót bằng gấm Thục, trên mui xe còn đính những viên dạ minh châu to bằng đầu ngón tay cái. Những viên ngọc như thế, mỗi viên đáng giá cả trăm lượng vàng, vậy mà Mai gia chỉ dùng để chiếu sáng trên mui xe.
Thu Bạch ngồi xuống bên trái Mai Tranh. Nàng quay đầu nhìn y, ánh sáng nhẹ nhàng, trong trẻo từ dạ minh châu chiếu lên gương mặt y càng làm nổi bật lên đường nét tuấn tú vô song.
Nàng chỉ lặng lẽ nhìn Mai Tranh, đợi y lên tiếng trước.
"Ngươi có biết việc ngươi đã làm hôm nay sẽ có hậu quả thế nào không?" Mai Tranh mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách.
"Thế gian có rất nhiều bất công, phải dùng máu để dẫn sấm sét về. Kết cục tệ nhất cũng chỉ đến thế mà thôi." Thu Bạch thản nhiên nói.
Mai Tranh quay sang nhìn nàng: "Ngươi nói gì?"
"Thế gian nhiều bất công, phải dùng máu dẫn sấm sét về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro