Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 101
Quỳnh Quyên Ôn
2024-11-09 21:04:53
Đám Ôn Dương đi theo định vị mà Hàn Tử Diên gửi đến ngoại ô thành phố thì trời đã ngã tối có một ngôi nhà màu trắng rộng lớn và sang trọng bên ngoài sân khá rộng còn có hồ bơi,khi Cố Thanh lái xe đến thì cửa đã chờ sẵn bọn họ lái vào trong sân đỗ xe ở một góc sân vừa xuống xe đã thấy ba người Hàn Diệt Phong đang đứng chờ.
Hàn Diệt Phong đi tới chỗ Ôn Dương nói:
“Đợi em lây rồi”
Ôn Dương đỏ mặt nói:
“Em đâu bảo anh đợi”
Hàn Diệt Phong nghe Ôn Dương thì cười nhẹ,Hạ Kiêu đi tới chỗ Cố Thanh nhìn qua nhìn lại để chắc chắn rằng chân Cố Thanh đã ổn,Cố Thanh chỉ bó tay với hành động này của Hạ Kiêu nhưng trong lòng vẫn là vui.
Hoàng Băng đi đến chỗ Hạ Kiêu nói:
“Các cậu đã thuyết phục được anh ấy rồi sao”
Hàn Tử Diên liền nói:
“Ừm,anh ấy đồng ý sẽ không nói chuyện chúng ta lấy nhà anh ấy làm nơi làm việc đâu không cần lo nữa “
Hoàng Băng có chút không tin tưởng lại gần nói với Hàn Tử Diên:
“Tin được không vậy,bị lộ là cả đám bị mắng cho coi”
Hàn Tử Diên ngại ngùng nói:
“Không sao,yên tâm đi”
Hoài Nam Tư Âm dựa trên ban công bằng kính của tầng hai, vẫn là đôi mắt bị băng vải trắng che đi mái tóc vẫn được buộc gọn gàng,quần áo đều chỉnh tề.Hoài Nam Tư Âm quay vào trong đi xuống lầu thì đã thấy họ đi vào,ba người Ôn Dương lễ phép chào hỏi, Hoài Nam Tư Âm cũng chào lại rồi dịu giọng nói:
“Các em ngồi xuống đi,anh đi pha chút trà cho các em”
Hoàng Băng vội nói:
“Anh có cần em giúp không mắt của anh không tiện mà”
Hoài Nam Tư Âm ôn hoà nói:
“Không cần đâu,mấy đứa cứ ngồi nói chuyện đi để anh là được “
Đám Ôn Dương nhìn cách bố trí nhà cửa rất đơn giản không cầu kỳ, phòng khách nối liền với phòng bếp ngồi bên ngoài phòng khách cũng có thể thất người trong bếp đang làm gì.
Ba người Ôn Dương khá kinh ngạc vì Hoài Nam Tư Âm đi lại rất thoải mái không đụng trúng gì cũng không cần mò mẫn để tìm đường thậm chí lúc pha trà cũng rất thuần thục nữa,Cố Thanh nghĩ “Nếu không phải anh ấy đeo vải che mắt thì mình cũng không tin đây là người mù đấy”.
Hoài Nam Tư Âm bước ra để lên bàn một khay trà nóng rồi cũng ngồi xuống bên một cái ghê đơn nói:
“Vậy là các em thật sự muốn giúp đỡ chuyện này sao”
Hoàng Băng liền nói:
“Vâng ạ,nên mong anh có thể đừng nói cho người lớn trong nhà được không “
Hoài Nam Tư Âm liền gật nhẹ đầu từ tốn nói:
“Được,anh biết rồi mấy đứa cứ làm việc ở đây tùy thích,anh cũng không có ý kiến gì đâu”
Cả bọn ngh vậy liền vui vẻ nói:
“Cảm ơn anh!!!”
Hoài Nam Tư Âm lúc này có chút khó sử nói:
“Nhưng nhà anh chỉ có một phòng thôi,…”
Chưa để Hoài Nam Tư Âm nói hết thì Hạ Kiêu đã nói:
“Không sao đâu ạ phòng khách rộng như vậy bọn em ngủ ở đây cũng được,anh cho bọn mấy cái chăn là được rồi”
Cả đám gật đầu tán thành Ôn Dương cười ngượng nghĩ “Đã đến nhà người ta chiếm rồi cũng không thể chiếm luôn phòng ngủ của anh ấy được “.
Hoài Nam Tư Âm nghe vậy suy nghĩ một lúc cũng gật đầu nói:
“Được rồi,vậy mấy em có mang đồ qua đúng không, anh giúp mấy đứa cất đồ”
Hoàng Băng liền vội nói:
“Không cần đâu ạ,anh chỉ chỗ đi ạ bọn em sẽ tự cất đồ, hơn nữa bọn em ở đây chỉ lấy phòng khách
của anh đã là được rồi ạ”
Hoài Nam Tư Âm liền nhẹ nhàng nói:
“Vậy được rồi,mấy đứa cất đồ vào tủ đằng kia nhé,anh ở trên lầu nếu có chuyện gì cứ nói với anh”
Vừa nói Hoài Nam Tư Âm vừa chỉ vào cái tủ để cuối góc tường trong góc nhà của phòng khách,sau đó quay người đi lên trên lầu.Hoài Nam Tư Âm vừa lên đến lầu đã nhẹ nhàng ngồi lên giường,lấy diễn gọi cho Hà Nhiếp.
Lúc này bên phía mấy người Hàn Lãng và Hoàng Thiên vẫn còn ở văn phòng với một núi tài liệu,Hà Nhiếp và Ôn Tuyền đang ngồi trên bàn làm việc riêng nhìn vào máy tính để tăng bảo mật cho các dữ liệu.Điện thoại của Hà Nhiếp vang lên gây sự chú ý của mọi người nhất là Hàn Lãng,Hà Nhiếp nhấc máy, Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng nói:
“Đã làm phiền rồi thưa Phu Nhân”
Hà Nhiếp cũng không cảm xúc nói:
“Có chuyện gì thế bác sĩ Tư Âm “
Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng nói:
“Nếu Ôn trợ lý và Hoàng Tổng cũng có mặt ở đó,Phu Nhân có thể mở loa ngoài để họ cùng nghe không”
Hà Nhiếp nghe vậy không có suy nghĩ liền đặt điện thoại lên bàn làm việc và bật loa ngoài hành động của Hà Nhiếp, khiến Hàn Lãng và Hoàng Thiên khá thắc mắc nhưng Ôn Tuyền không có suy nghĩ hay biểu cảm gì vì tai của Ôn Tuyền cũng không phải bình thường nên có thể nghe được người gọi đến là ai và tại sao Hà Nhiếp lại làm vậy.
Hoài Nam Tư Âm giọng nói dịu dàng cất lên:
“Tôi gọi để nói một câu với mọi người,các vị Thiếu gia và Tiểu thư đang ở chỗ tôi để tránh các vị lo lắng”
Ôn Tuyền mi tâm cau chặt lại nói:
“Bọn nhỏ tại sao lại có mặt ở đó”
Hàn Diệt Phong đi tới chỗ Ôn Dương nói:
“Đợi em lây rồi”
Ôn Dương đỏ mặt nói:
“Em đâu bảo anh đợi”
Hàn Diệt Phong nghe Ôn Dương thì cười nhẹ,Hạ Kiêu đi tới chỗ Cố Thanh nhìn qua nhìn lại để chắc chắn rằng chân Cố Thanh đã ổn,Cố Thanh chỉ bó tay với hành động này của Hạ Kiêu nhưng trong lòng vẫn là vui.
Hoàng Băng đi đến chỗ Hạ Kiêu nói:
“Các cậu đã thuyết phục được anh ấy rồi sao”
Hàn Tử Diên liền nói:
“Ừm,anh ấy đồng ý sẽ không nói chuyện chúng ta lấy nhà anh ấy làm nơi làm việc đâu không cần lo nữa “
Hoàng Băng có chút không tin tưởng lại gần nói với Hàn Tử Diên:
“Tin được không vậy,bị lộ là cả đám bị mắng cho coi”
Hàn Tử Diên ngại ngùng nói:
“Không sao,yên tâm đi”
Hoài Nam Tư Âm dựa trên ban công bằng kính của tầng hai, vẫn là đôi mắt bị băng vải trắng che đi mái tóc vẫn được buộc gọn gàng,quần áo đều chỉnh tề.Hoài Nam Tư Âm quay vào trong đi xuống lầu thì đã thấy họ đi vào,ba người Ôn Dương lễ phép chào hỏi, Hoài Nam Tư Âm cũng chào lại rồi dịu giọng nói:
“Các em ngồi xuống đi,anh đi pha chút trà cho các em”
Hoàng Băng vội nói:
“Anh có cần em giúp không mắt của anh không tiện mà”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoài Nam Tư Âm ôn hoà nói:
“Không cần đâu,mấy đứa cứ ngồi nói chuyện đi để anh là được “
Đám Ôn Dương nhìn cách bố trí nhà cửa rất đơn giản không cầu kỳ, phòng khách nối liền với phòng bếp ngồi bên ngoài phòng khách cũng có thể thất người trong bếp đang làm gì.
Ba người Ôn Dương khá kinh ngạc vì Hoài Nam Tư Âm đi lại rất thoải mái không đụng trúng gì cũng không cần mò mẫn để tìm đường thậm chí lúc pha trà cũng rất thuần thục nữa,Cố Thanh nghĩ “Nếu không phải anh ấy đeo vải che mắt thì mình cũng không tin đây là người mù đấy”.
Hoài Nam Tư Âm bước ra để lên bàn một khay trà nóng rồi cũng ngồi xuống bên một cái ghê đơn nói:
“Vậy là các em thật sự muốn giúp đỡ chuyện này sao”
Hoàng Băng liền nói:
“Vâng ạ,nên mong anh có thể đừng nói cho người lớn trong nhà được không “
Hoài Nam Tư Âm liền gật nhẹ đầu từ tốn nói:
“Được,anh biết rồi mấy đứa cứ làm việc ở đây tùy thích,anh cũng không có ý kiến gì đâu”
Cả bọn ngh vậy liền vui vẻ nói:
“Cảm ơn anh!!!”
Hoài Nam Tư Âm lúc này có chút khó sử nói:
“Nhưng nhà anh chỉ có một phòng thôi,…”
Chưa để Hoài Nam Tư Âm nói hết thì Hạ Kiêu đã nói:
“Không sao đâu ạ phòng khách rộng như vậy bọn em ngủ ở đây cũng được,anh cho bọn mấy cái chăn là được rồi”
Cả đám gật đầu tán thành Ôn Dương cười ngượng nghĩ “Đã đến nhà người ta chiếm rồi cũng không thể chiếm luôn phòng ngủ của anh ấy được “.
Hoài Nam Tư Âm nghe vậy suy nghĩ một lúc cũng gật đầu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi,vậy mấy em có mang đồ qua đúng không, anh giúp mấy đứa cất đồ”
Hoàng Băng liền vội nói:
“Không cần đâu ạ,anh chỉ chỗ đi ạ bọn em sẽ tự cất đồ, hơn nữa bọn em ở đây chỉ lấy phòng khách
của anh đã là được rồi ạ”
Hoài Nam Tư Âm liền nhẹ nhàng nói:
“Vậy được rồi,mấy đứa cất đồ vào tủ đằng kia nhé,anh ở trên lầu nếu có chuyện gì cứ nói với anh”
Vừa nói Hoài Nam Tư Âm vừa chỉ vào cái tủ để cuối góc tường trong góc nhà của phòng khách,sau đó quay người đi lên trên lầu.Hoài Nam Tư Âm vừa lên đến lầu đã nhẹ nhàng ngồi lên giường,lấy diễn gọi cho Hà Nhiếp.
Lúc này bên phía mấy người Hàn Lãng và Hoàng Thiên vẫn còn ở văn phòng với một núi tài liệu,Hà Nhiếp và Ôn Tuyền đang ngồi trên bàn làm việc riêng nhìn vào máy tính để tăng bảo mật cho các dữ liệu.Điện thoại của Hà Nhiếp vang lên gây sự chú ý của mọi người nhất là Hàn Lãng,Hà Nhiếp nhấc máy, Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng nói:
“Đã làm phiền rồi thưa Phu Nhân”
Hà Nhiếp cũng không cảm xúc nói:
“Có chuyện gì thế bác sĩ Tư Âm “
Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng nói:
“Nếu Ôn trợ lý và Hoàng Tổng cũng có mặt ở đó,Phu Nhân có thể mở loa ngoài để họ cùng nghe không”
Hà Nhiếp nghe vậy không có suy nghĩ liền đặt điện thoại lên bàn làm việc và bật loa ngoài hành động của Hà Nhiếp, khiến Hàn Lãng và Hoàng Thiên khá thắc mắc nhưng Ôn Tuyền không có suy nghĩ hay biểu cảm gì vì tai của Ôn Tuyền cũng không phải bình thường nên có thể nghe được người gọi đến là ai và tại sao Hà Nhiếp lại làm vậy.
Hoài Nam Tư Âm giọng nói dịu dàng cất lên:
“Tôi gọi để nói một câu với mọi người,các vị Thiếu gia và Tiểu thư đang ở chỗ tôi để tránh các vị lo lắng”
Ôn Tuyền mi tâm cau chặt lại nói:
“Bọn nhỏ tại sao lại có mặt ở đó”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro