Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 134
Quỳnh Quyên Ôn
2024-11-09 21:04:53
Hàn Diệt Phong ngồi trong xe thông qua cuộc gọi màn hình nghe Ôn Dương nói cũng chỉ cười khẩy đáp:
“Vậy thì phải xem,mèo con thắng anh như thế nào”
Hàn Diệt Phong nói xong cũng tăng tốc độ vượt lên trước,Ôn Dương cũng đuổi theo sau hai người lái xe theo hình chữ X lớn chéo nhau để cản trở tầm nhìn của đối phương nhưng vẫn không có hiệu quả khi đến khúc cua,Ôn Dương và Hàn Diệt Phong cùng lúc bẻ lái khiến cả hai chiếc xe đều cua một góc vuông chỉ còn một chút nữa là đến nơi nhưng điều họ không ngờ đến là xe của Hoàng Tuyết đã chạy trước một đoạn và đang ở phía trước,ba chiếc xe tranh nhau cho đến khi cả ba chiếc xe đều phanh gấp trên lề đường phía trước bãi các trắng.
Hạ Kiêu lập tức nhào khỏi xe mà tay chân bủn rủn nôn lên nôn xuống,cả gương mặt tái nhợt xanh xao tất cả bọn họ bước khỏi xe nhìn nhau Hoàng Tuyết dựa vào cửa xe cười đắc ý:
“Sao đây hai nhóc”
Hàn Tử Diên liền nói:
“Thua thì thua,chỉ chậm có một chút “
Cố Thanh bên cạnh cũng đắc ý nói:
“Đã nói rồi muốn thắng thì phải lên xe của Anh Anh,cậu ấy chạy xe bất chấp đấy”
Hạ Kiêu hai mắt quay cuồng chóng mặt đầu óc xoay mòng mòng,đang dựa vào vai Cố Thanh và được Cố Thanh đỡ,Hạ Kiêu ai oán nói với giọng như sắp chết:
“Tôi,…Đảm, bảo sẽ không,để cậu chở,… nữa oẹ,…”. Truyện Việt Nam
Hoàng Băng vuốt tóc tự hào nói:
“Lúc nãy thú vị lắm luôn tôi còn tưởng là thua nữa ấy chứ”
Ôn Dương liền nói:
“Vậy thì hai anh thua rồi nha”
Hàn Diệt Phong nói:
“Được rồi,hôm nay bọn anh phục vụ được chưa”
Cả đám liền vui vẻ hô hào lúc này chiếc xe chở bốn người Ôn Tuyền cũng đã đến nơi,bọn họ bước xuống xe Hàn Lãng liền nói:
“Là ai thắng “
Hàn Tử Diên không đáp đưa mắt nhìn bọn họ Hàn Lãng cũng hiểu lên tiếng trêu chọc nói:
“Vậy là hôm nay gai ngươi phải làm tạp vụ rồi”
Hàn Tử Diên khó chịu nói:
“Thôi đi”
Bọn họ liền cười phá lên lúc này Ôn Dương đang cười mới để ý Hoàng Thiên từ nãy đến giờ không nói gì mà đứng đằng sau Ôn Tuyền bám chặt lấy vai của y,cô nhìn thấy gương mặt sợ hãi của gã khiến cô phải có chút thắc mắc hỏi:
“Lão cáo già,bị sao vậy “
Mọi người lúc này chú ý đến Hoàng Thiên cả người đang không ngừng run rẩy mà nhìn chằm chằm ra phía biển, Hoàng Băng đi đến gần hỏi:
“Cha người làm sao vậy ạ”
Hoàng Thiên không trả lời chỉ nép sát vào người của Ôn Tuyền mà run rẩy,Ôn Tuyền thấy vậy cũng chỉ thở dài nói:
“Không sao, được rồi vào trong chúng ta đã thuê chỗ rồi,để ngài ấy cho ta”
Bọn họ nhìn nhìn một lúc rồi cũng gật gật đầu quay đi Hoàng Tuyết nhìn cha mình hỏi:
“Cha,cha vậy mà sợ nước sao”
Hoàng Thiên có chút tức giận đưa mắt nhìn Hoàng Tuyết nhưng vẫn bám chặt vai của Ôn Tuyền không dám buông, Hoàng Tuyết cũng không biết nói gì với người cha tính khí thất thường này của mình nên cũng bỏ đi.
Ôn Tuyền thấy bọn họ chịu đi hết mới yên tâm quay lại nhìn Hoàng Thiên rồi nói:
“Đừng sao,em sẽ không tiếp xúc với biển nằm nhìn mấy đứa nhỏ chơi thôi”
Hoàng Thiên vẫn không yên tâm hai mắt ngấn lệ nhìn Ôn Tuyền,Ôn Tuyền không nói thêm gì nữa trực tiếp nắm tay Hoàng Thiên đi vào bãi biển nơi họ đã thuê.Ôn Dương và Hoàng Băng phấn khích chạy chân trần trên cát trắng,Hạ Kiêu nhìn biển nói:
“Cũng được phết”
Bãi biển tại Vịnh Á Long nổi bật với cát trắng mịn và nước biển trong vắt màu xanh mát, tạo nên không gian lý tưởng cho những hoạt động thư giãn và tận hưởng biển cả. Đặc biệt, đáy biển ở đây giàu tài nguyên với thảm thực vật nhiệt đới phong phú, hấp dẫn người tham quan khám phá vẻ đẹp dưới nước.Chỗ mà bọn họ thuê gần đã được người bên phía bãi biển trang bị sẵn những món đồ cần thiết như ô che nắng,ghế nằm để tắm nắng và đặc biệt còn có dựng lưới chơi bóng chuyền.
Bọn họ đứng trên bãi cát nhìn ra biển gió thổi nhẹ qua mái tóc của từng người khiến chúng tung bay một cảm giác rất thoải,Hạ Kiêu cười hí hửng hô lớn:
“Được rồi,đi,…Thay đồ thôi!!!”
Cả đám liền tán thành:
“Được!!!”
Sau khi thay đồ tất cả mọi người đều nhào thẳng xuống biển mà vui chơi chỉ có Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên phải ở lại để làm đồ ăn cho mọi người vì thua cuộc đua ban nãy,Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên bắt tay vào làm hải sản cho mọi người Hàn Lãng thấy hai người như vậy thì lên tiếng nói:
“Cũng biết nấu ăn cơ đấy,thua rồi thì phải chịu luôn”
Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên mặc kệ lời trêu chọc của Hàn Lãng,đám Ôn Dương ở dưới nước chơi vui vẻ Hoàng Băng và Ôn Dương đuổi bắt Hạ Kiêu ở trên nước,Hạ Kiêu trong lúc đâm sầm vào Hoàng Tuyết tạo ra một cảnh tượng hổn loạn ở trên nước,Cố Thanh nhìn thấy mà cũng ngán ngẩm.
Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên sau khi làm hết các món ăn thì cũng gia nhập chơi cùng đám Ôn Dương,bọn họ thi xây lâu đài các chưa xây được bao nhiêu đã nhào vào phá lâu đài của người kia, Hàn Tử Diên đang đứng ở trên mặt nước thì bị Ôn Dương và Hoàng Băng đẩy một phát té xổng xoài xuống dưới nước,Cố Thanh thì lại đem đá viên bỏ vào người Hoàng Tuyết khiến Hoàng Tuyết lạnh đến la oai oái.
“Vậy thì phải xem,mèo con thắng anh như thế nào”
Hàn Diệt Phong nói xong cũng tăng tốc độ vượt lên trước,Ôn Dương cũng đuổi theo sau hai người lái xe theo hình chữ X lớn chéo nhau để cản trở tầm nhìn của đối phương nhưng vẫn không có hiệu quả khi đến khúc cua,Ôn Dương và Hàn Diệt Phong cùng lúc bẻ lái khiến cả hai chiếc xe đều cua một góc vuông chỉ còn một chút nữa là đến nơi nhưng điều họ không ngờ đến là xe của Hoàng Tuyết đã chạy trước một đoạn và đang ở phía trước,ba chiếc xe tranh nhau cho đến khi cả ba chiếc xe đều phanh gấp trên lề đường phía trước bãi các trắng.
Hạ Kiêu lập tức nhào khỏi xe mà tay chân bủn rủn nôn lên nôn xuống,cả gương mặt tái nhợt xanh xao tất cả bọn họ bước khỏi xe nhìn nhau Hoàng Tuyết dựa vào cửa xe cười đắc ý:
“Sao đây hai nhóc”
Hàn Tử Diên liền nói:
“Thua thì thua,chỉ chậm có một chút “
Cố Thanh bên cạnh cũng đắc ý nói:
“Đã nói rồi muốn thắng thì phải lên xe của Anh Anh,cậu ấy chạy xe bất chấp đấy”
Hạ Kiêu hai mắt quay cuồng chóng mặt đầu óc xoay mòng mòng,đang dựa vào vai Cố Thanh và được Cố Thanh đỡ,Hạ Kiêu ai oán nói với giọng như sắp chết:
“Tôi,…Đảm, bảo sẽ không,để cậu chở,… nữa oẹ,…”. Truyện Việt Nam
Hoàng Băng vuốt tóc tự hào nói:
“Lúc nãy thú vị lắm luôn tôi còn tưởng là thua nữa ấy chứ”
Ôn Dương liền nói:
“Vậy thì hai anh thua rồi nha”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Diệt Phong nói:
“Được rồi,hôm nay bọn anh phục vụ được chưa”
Cả đám liền vui vẻ hô hào lúc này chiếc xe chở bốn người Ôn Tuyền cũng đã đến nơi,bọn họ bước xuống xe Hàn Lãng liền nói:
“Là ai thắng “
Hàn Tử Diên không đáp đưa mắt nhìn bọn họ Hàn Lãng cũng hiểu lên tiếng trêu chọc nói:
“Vậy là hôm nay gai ngươi phải làm tạp vụ rồi”
Hàn Tử Diên khó chịu nói:
“Thôi đi”
Bọn họ liền cười phá lên lúc này Ôn Dương đang cười mới để ý Hoàng Thiên từ nãy đến giờ không nói gì mà đứng đằng sau Ôn Tuyền bám chặt lấy vai của y,cô nhìn thấy gương mặt sợ hãi của gã khiến cô phải có chút thắc mắc hỏi:
“Lão cáo già,bị sao vậy “
Mọi người lúc này chú ý đến Hoàng Thiên cả người đang không ngừng run rẩy mà nhìn chằm chằm ra phía biển, Hoàng Băng đi đến gần hỏi:
“Cha người làm sao vậy ạ”
Hoàng Thiên không trả lời chỉ nép sát vào người của Ôn Tuyền mà run rẩy,Ôn Tuyền thấy vậy cũng chỉ thở dài nói:
“Không sao, được rồi vào trong chúng ta đã thuê chỗ rồi,để ngài ấy cho ta”
Bọn họ nhìn nhìn một lúc rồi cũng gật gật đầu quay đi Hoàng Tuyết nhìn cha mình hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha,cha vậy mà sợ nước sao”
Hoàng Thiên có chút tức giận đưa mắt nhìn Hoàng Tuyết nhưng vẫn bám chặt vai của Ôn Tuyền không dám buông, Hoàng Tuyết cũng không biết nói gì với người cha tính khí thất thường này của mình nên cũng bỏ đi.
Ôn Tuyền thấy bọn họ chịu đi hết mới yên tâm quay lại nhìn Hoàng Thiên rồi nói:
“Đừng sao,em sẽ không tiếp xúc với biển nằm nhìn mấy đứa nhỏ chơi thôi”
Hoàng Thiên vẫn không yên tâm hai mắt ngấn lệ nhìn Ôn Tuyền,Ôn Tuyền không nói thêm gì nữa trực tiếp nắm tay Hoàng Thiên đi vào bãi biển nơi họ đã thuê.Ôn Dương và Hoàng Băng phấn khích chạy chân trần trên cát trắng,Hạ Kiêu nhìn biển nói:
“Cũng được phết”
Bãi biển tại Vịnh Á Long nổi bật với cát trắng mịn và nước biển trong vắt màu xanh mát, tạo nên không gian lý tưởng cho những hoạt động thư giãn và tận hưởng biển cả. Đặc biệt, đáy biển ở đây giàu tài nguyên với thảm thực vật nhiệt đới phong phú, hấp dẫn người tham quan khám phá vẻ đẹp dưới nước.Chỗ mà bọn họ thuê gần đã được người bên phía bãi biển trang bị sẵn những món đồ cần thiết như ô che nắng,ghế nằm để tắm nắng và đặc biệt còn có dựng lưới chơi bóng chuyền.
Bọn họ đứng trên bãi cát nhìn ra biển gió thổi nhẹ qua mái tóc của từng người khiến chúng tung bay một cảm giác rất thoải,Hạ Kiêu cười hí hửng hô lớn:
“Được rồi,đi,…Thay đồ thôi!!!”
Cả đám liền tán thành:
“Được!!!”
Sau khi thay đồ tất cả mọi người đều nhào thẳng xuống biển mà vui chơi chỉ có Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên phải ở lại để làm đồ ăn cho mọi người vì thua cuộc đua ban nãy,Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên bắt tay vào làm hải sản cho mọi người Hàn Lãng thấy hai người như vậy thì lên tiếng nói:
“Cũng biết nấu ăn cơ đấy,thua rồi thì phải chịu luôn”
Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên mặc kệ lời trêu chọc của Hàn Lãng,đám Ôn Dương ở dưới nước chơi vui vẻ Hoàng Băng và Ôn Dương đuổi bắt Hạ Kiêu ở trên nước,Hạ Kiêu trong lúc đâm sầm vào Hoàng Tuyết tạo ra một cảnh tượng hổn loạn ở trên nước,Cố Thanh nhìn thấy mà cũng ngán ngẩm.
Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên sau khi làm hết các món ăn thì cũng gia nhập chơi cùng đám Ôn Dương,bọn họ thi xây lâu đài các chưa xây được bao nhiêu đã nhào vào phá lâu đài của người kia, Hàn Tử Diên đang đứng ở trên mặt nước thì bị Ôn Dương và Hoàng Băng đẩy một phát té xổng xoài xuống dưới nước,Cố Thanh thì lại đem đá viên bỏ vào người Hoàng Tuyết khiến Hoàng Tuyết lạnh đến la oai oái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro