Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 239

Quỳnh Quyên Ôn

2025-01-01 09:49:49

Ôn Tuyền tuyệt vọng mà đào bới ngón tay thon dài chưa từng tì vết vậy mà giờ đây chỉ vì một tia hy vọng tìm thấy người thân mà dùng đôi bàn tay tựa như ngọc ấy mà đào bới trên đám sắt vụn đã bị nổ đến tan tành,cả mười ngón tay đều bật móng sướt da chảy máu đều bỏng rát nhưng Ôn Tuyền mặc kệ cơn đau vì bên dưới đống đổ nát là người nhà của y.Những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp của y,đôi mắt y đỏ hoe giọng cũng bắt đầu khàn đi vì khóc nhiều.

Ôn Tuyền nức nở trong nước mắt tay thì liên tục đào bới trong vô vọng mà nói:

Hoàng Thiên, hức anh xuất hiện đi,có được không,em xin lỗi,em sẽ không lạnh nhạt nữa,hức em sẽ đồng ý cưới anh mà,Hoàng Thiên,...

Đột ngột lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên dưới đống đổ nát chỉ ngay phía trước Ôn Tuyền, giọng nói quen thuộc đến mức khiến Ôn Tuyền và những người khác phải đứng hình:

"Là em nói đấy nhé,...Đồng ý cưới anh,...

Ôn Tuyền và những người đang đứng gần đó vẫn đang ngơ ngác thì đống đổ nát trước mặt Ôn Tuyền từ từ bật lên,Hoàng Thiên cả người lắm lem bụi bẩn từ dưới đống đổ nát đấy ngồi dậy khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.

Hàn Diệt Phong vẫn chưa hết bất ngờ thì một giọng nói quen thuộc đến mức Hàn Diệt Phong phải bật khóc nức nở:

Cha,Anh Diệt Phong "

Hàn Diệt Phong đưa mắt nhìn thì thấy từ nơi Hoàng Thiên đã ngồi dậy ba người Ôn Dương,Cố Thanh,Hàn Tử Diên từ đó mà bước ra cả người đều lắm lem bụi bẩn,Hạ Kiêu phản ứng nhanh nhất chạy tới ôm chặt lấy Cố Thanh mà nói:

"Em đây rồi,hức em không sao,anh,...

Hạ Kiêu vừa nói giọng vừa ngắt quãng từng đợt một vì tiếng khóc lấn át cả lời nói,anh khóc thật lớn ôm chặt người thương.Cố Thanh nhìn anh khóc thì có hơi lúng túng không biết phải làm thế nào chỉ biết vỗ nhẹ lưng anh mà nói:

"Em không sao,đừng khóc nữa "

Hàn Diệt Phong cũng đã chạy tới ôm lấy Ôn Dương trong tiếng khóc của hắn nghe ra trong lời nói có sự tức giận:

"Tại sao em,hức lại làm vậy "

Ôn Dương nhìn hắn đang ôm cô mà khóc thật tình mà nói không hiểu sao cô lại cảm thấy có lỗi vô cùng,Hàn Diệt Phong ôm chặt cô đến nghẹt thở hắn như không muốn cô rời đi cũng sẽ không để cô đi nữa.Ôn Dương im lặng lúc lâu nhìn hắn khóc cô lại lấy tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của hắn,cô nói:

"Em xin lỗi,Diệt Phong, sẽ không có lần sau nữa mọi chuyện kết thúc rồi sẽ ổn

thôi"

Cô nhẹ nhàng hôn lên trán hắn như một lời an ủi,Hàn Diệt Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều nhưng vẫn không buông cô ra mà ôm chặt cô trong lòng như thể hắn sợ buông cô ra thì cô sẽ biến mất khỏi hắn vậy.

Hàn Tử Diên là người lên cuối cùng khi Hoàng Băng vừa thấy Hàn Tử Diên đã lập tức lao đến ôm chặt lấy anh,Hàn Tử Diên tay chân vững nếu không cả hai đã ngã vật ra đất rồi.

Hàn Tử Diên ngại ngùng khi được Hoàng Băng ôm và đau lòng khi thấy người anh thầm thương đang khóc,Hàn Tử Diên ôm nhẹ lấy cô giọng dỗ dành:

" Xin lỗi,Băng Băng khiến cậu lo lắng rồi,sau này mình sẽ không như vậy nữa"

Hoàng Băng vẫn ôm chặt nhưng giọng nói có chút đanh lại:

"Còn có lần sau hức,tôi nhất định đánh chết cậu"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Tử Diên có chút cưng chiều nhẹ nhàng bế Hoàng Băng theo kiểu ôm đó mà nói:

'Được được,còn lần sau tớ sẽ để Băng Băng đánh tớ không phản kháng

Hàn Tử Diên bế Hoàng Băng đi ngang cha mẹ mình thì chỉ nhẹ cúi người, Hàn Lãng và Hà Nhiếp quay sang cũng đã thấy Hạ Kiêu đang bế Cố Thanh,còn Ôn Dương thì đã ngủ trên tay của Hàn Diệt Phong,Hàn Lãng và Hà Nhiếp đều tiếng tới đưa vòng tay ôm cả sáu người nói:

" Không sao là tốt rồi,mấy đứa lên máy bay đi ta đưa mấy đứa đến bệnh viện kiểm tra"

Hoàng Thiên khi vừa ngồi dậy nhìn thấy Ôn Tuyền nước mắt lưng tròng khóc đến mức hai mắt đều sưng và đỏ,đôi bàn tay mà gã nâng niu vậy mà giờ đây đã bật cả móng và chảy máu,đầu gối Ôn Tuyền cũng đang rỉ máu do những mảnh sắt đâm vào.

Gã hoảng sợ nắm lấy cổ tay Ôn Tuyền nói:

"A Tuyền tại sao lại như vậy,không phải anh bảo bọn họ đưa em đi rồi sao tại sao lại ở đây thế này,..."

Gã chưa nói hết Ôn Tuyền đã lao đến ôm chầm lấy gãy ôm rất chặt Ôn Tuyền vừa khóc lớn vừa nghĩ "Anh ấy đã giữ lời,anh luôn làm được, con của mình anh ấy đã bảo vệ được và cả bản thân anh ấy,cảm ơn anh Hoàng Thiên ".Khoảnh khắc mà Ôn Tuyền nhìn thấy Ôn Dương và Cố Thanh an toàn bước ra thì y đã biết người đàn ông này yêu mình đến mức nào,Hoàng Thiên đã bảo vệ đám nhỏ rất tốt bọn họ không hề bị thương nhưng Hoàng Thiên đã bị trật khớp tay phải,Ôn Tuyền chỉ cần nhìn đã biết rất rõ.

Hoàng Thiên bất lực đưa tay còn lại không bị trật khớp mà ôm lấy Ôn Tuyền nhẹ nhàng nói:

' A Tuyền đừng khóc,anh sẽ đau lòng lắm,người anh bẩn lắm em đừng ôm anh,em thích sạch sẽ mà,...

Hoàng Thiên nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Tuyền an ủi y như thói quen cưng chiều của gã dành cho y,cái đầu nhỏ màu tím của Ôn Tuyền vùi sâu trong hõm cổ của Hoàng Thiên mà lắc lắc biểu hiện ý không muốn,Hoàng Thiên vừa vui vẻ vừa đau lòng nhìn các vết thương lớn nhỏ trên người Ôn Tuyền rồi thầm rủa bản thân vì đã không bảo vệ tốt cho y.

Hoàng Thiên nhẹ nhàng nói:

"A Tuyền,anh sẽ giữ lời hứa với em mãi mãi,sẽ yêu thương em,bảo vệ cả em và các con cho dù em không đồng ý cũng được nên,A Tuyền à đừng bao giờ nói xin lỗi,em xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất"

Ôn Tuyền im lặng vì y biết bản thân đã mở lòng và đồng ý để gã bước vào trái tim mình lần nữa,Ôn Tuyền lên tiếng chậm rãi:

"Em đồng ý,.."

Hoàng Thiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Ôn Tuyền nói:

"Em đồng ý,...

Hoàng Thiên vui vẻ đến bậc khóc mà một tay ôm chặt lấy Ôn Tuyền mà nghĩ "A Tuyền,đời này anh sẽ bù đắp tất cả cho em".

Húc Minh Yên tiếng lên ho nhẹ mấy cái rồi mới nói:

"Mọi người không sao thì tốt rồi"

Hoài Nam Tư Âm lên tiếng giọng nói vẫn dịu dàng như vậy:

"Quá tốt rồi"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoài Nam Vĩnh Xuyên gật gật đầu, Tống Diễn Ca lên tiếng nhìn Hoàng Thiên:

"Nhưng sao các người có thể thoát ra vậy"

Hoàng Thiên vừa dỗ dành Ôn Tuyền vừa nói:

" Trước lúc quả bom phát nổ thì tôi đã vô tình chạm vào một mật đạo khá sâu dưới lòng đất chúng tôi nghĩ trốn xuống đó sẽ tạm thời an toàn nhưng không ngờ đến,quả bom mạnh đến nổi ép cả xuống phía dưới tôi bảo vì bảo vệ máy đứa nhỏ nên bị thép của nền nhà đè lên"

Húc Minh Yên cảm thán nói:

"Thì ra là vậy"

Hàn Lãng bình tĩnh đi tới nói:

"Cậu cũng lên máy bay đi,tôi đưa bọn nhỏ đến bệnh viện sẵn tiện hai người đến đó kiểm tra tình hình sức khỏe luôn"

Hoàng Thiên gật đầu dùng duy nhất một tay không bị thương bế Ôn Tuyền đứng dậy nói:

"Cảm ơn cậu,Hàn Lãng "

Hàn Lãng bình tĩnh đáp:

"Tôi mới cảm ơn cậu,vì đã bảo vệ Tử Diên và đám nhỏ"

Hoàng Thiên nghe vậy cũng chỉ cười nữa miệng nói:

'Không có gì chuyện nên làm thôi,thật ra tôi cũng xem đám nhóc nhà cậu là con trong nhà rồi bảo vệ chúng là lẽ thường tình"

Hàn Lãng nghe vậy cũng nhếch mép nói:

"Ha,tôi cũng như cậu thôi"

Hoàng Thiên bế Ôn Tuyền lên máy bay nhưng chợt khựng lại trong mắt hiện lên sự đau khổ nói:

"À đúng rồi trong tầng hầm nếu tìm thấy xác của Tuyết Nhi và Tần Hoài Việt thì hãy đưa cả hai về cùng nhau"

Hoài Nam Tư Âm và Hàn Lãng sững sờ nhìn Hoàng Thiên mà đồng thanh:

"Gì chứ!!!"

Hoàng Thiên cố gắng kìm nén cảm xúc nói:

"Tuyết Nhi mất rồi, nếu tìm thấy con bé và Tần Hoài Việt hãy đưa cả hai quay về làm lễ chôn cất cùng nhau,tôi sẽ lựa lời nói với đám nhỏ"

Hàn Lãng nhìn gương mặt đau khổ của Hoàng Thiên cũng biết người bạn này của mình đang thống khổ đến mức nào vì cái chết của Hoàng Tuyết.Phải, Hoàng Tuyết đã chọn nằm bên cạnh Tần Hoài Việt cho đến khi quả bom phát nổ, Hoàng Tuyết chọn đi cùng Tần Hoài Việt cô chỉ hy vọng kiếp sau hắn và cô đều là người bình thường,đến lúc đó họ sẽ có thể ở bên nhau,còn kiếp này cả hai không thể vì mỗi người chí hướng khác nhau nên chỉ có thể chết cùng nhau mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Số ký tự: 0