Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 43
Quỳnh Quyên Ôn
2024-11-09 21:04:53
Ôn Dương và Hoàng Băng nhanh chóng chạy lên tầng thượng của con tàu thì thấy một màu cam sáng chói lóa do lửa vẫn đang bốc cháy, Hoàng Băng và Ôn Dương mở to hai mắt ngạc nhiên khi thấy Cố Thanh và Hạ Kiêu đang đứng trước đám lửa Ôn Dương và Hoàng Băng vui mừng hét lớn:
“Hai cậu”
Cố Thanh liền cười vui vẻ chạy tới chỗ họ nói:
“Xin lỗi khiến các cậu lo lắng rồi”
Hoàng Băng liền nói:
“Không sao bọn tôi còn tưởng hai cậu nổ banh xác rồi chứ”
Hạ Kiêu liền nói:
“Nằm mơ đi”
Ôn Dương nhớ ra gì đó liền hỏi:
“Mà sao hai người thoát được vậy”
Hạ Kiêu liền cười nửa miệng nói:
“Có người cứu đó chứ lúc đó cứ tưởng là hai đứa tiêu rồi “
Hoàng Băng có hơi ngạc nhiên nói:
“Có người cứu các cậu sao,ai thế,…”
Cố Thanh và Hạ Kiêu liền nhìn ra đằng sau lưng hai người,hai người cũng theo đó mà xoay người ra sau thì thấy Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên đang dựa vào lan can của tàu,cả hai người nhìn họ một lúc không biết phải nói gì nhưng Hàn Diết Phong và Hàn Tử Diên đang cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy hai người trên người lại có nhiều vết thương lớn nhỏ như vậy,nhất là Ôn Dương mu bàn tay và bả vai vẫn đang rỉ máu.
Hàn Diệt Phong cố gắng khiến giọng nói của bản thân nghe không quá giận dữ nói:
“Mèo con,đã trốn đi còn để bản thân bị thương,em muốn chọc anh tức chết”
Ôn Dương bị điểm danh mà cad người giật thót giống như con mèo vừa làm chuyện sai Ôn Dương chột dạ cười cười,mắt cô đột nhiên co lại loé lên một tia nguy hiểm Ôn Dương lập tức xoay người lại nhìn lên trên thì thấy có một sát thủ đang lao vào cô từ bên trên,cô thủ thế nhưng khi tên sát thủ chưa kịp tới gần cô thì một lực đá cực kỳ mạnh đã đá hắn ta bay ra xa nếu đúng thì hắn bay thẳng xuống biển luôn.Ôn Dương quay đầu nhìn người vừa tấn công tên sát thủ ánh mắt lộ rõ tia giận dữ.Lúc này Hàn Tử Diên cũng đã đứng cạnh bảo vệ Hoàng Băng, vì họ đang được rất nhiều sát thủ bao vây.
Cố Thanh liền ném cho Ôn Dương một thứ nói:
“Bảo bối,cầm lấy”
Ôn Dương đưa tay bắt lấy theo bản năng,cô khi thấy rõ thứ đang ở trên tay thì cười một cách đáng sợ nói:
“Cảm ơn nha”
Hạ Kiêu dựng hết cả lông tơ nói:
“Này đồ bạo lực nhìn cậu đáng sợ lắm đó “
Ôn Dương liền trầm giọng,tay đang cầm thanh katana mà Cố Thanh đã ném qua nói:
“Lên đây,ta đánh cho các ngươi không còn đường về nhà”
Cố Thanh tay bẻ lắc rắc nói:
“Tới đây, lão tử đánh các ngươi lết về nhà”
Hoàng Băng cũng cao hứng hai tay rút hai cây súng mà lúc nãy đã lấy từ trong xe giấu vào trong người nói:
“Ta mà để các người về nhà ta liền làm ông cố nội các người”
Bọn sát thủ không hề nể nang đối thủ còn nhỏ mà xông hết lên một lượt,Ôn Dương tay cầm kiếm chém rất chuẩn nhát nào cũng dư sức lấy mạng đối thủ động tác nhanh đến không nhìn được,Hàn Diệt Phong theo phía sau giúp đỡ đám sát thủ lao tới thì bị tẫn cho ra dạng người, tất cả đều bị Hàn Diệt Phong đấm hoặc đá bay khỏi tàu, hoặc bị đá cho lệch đầu hoặc bị vặn cổ.
Hoàng Băng bên này cầm súng lao vào một tên bắn vào đầu một tên,lao vào hai tên bắn cả đôi tốc độ tay và phản xạ vô cùng nhanh độ chính xác cũng cực kỳ lớn không tên sát thủ nào là không được ăn đạn vào đầu.Hàn Tử Diên cũng cầm một cây sắt ở phía sau Hoàng Băng đánh đám sát thủ không còn đường lui lao lên là bị gậy sắt đánh vỡ đầu.
Hạ Kiêu và Cố Thanh đánh tay không nhưng mỗi cú là đối thủ có thể về chầu ông bà luôn,Cố Thanh sử tên phía trước thì Hạ Kiêu đã xử xong tên phía sau luôn nhanh gọn là vặn đầu chúng.
Chỉ chưa đầy nửa tiếng thì sáu người đã xử xong đám sát thủ,Hàn Tử Diên và Hàn Diệt Phong nhìn rất bình thường không hề hô hấp gấp như bốn người kia ánh mắt của hai người này lúc xử bọn sát thủ cực kỳ lạnh lẽo.
Ôn Dương có hơi đứng không vững vì trên người có vết đạn cộng thêm vài vết thương lớn nhỏ nên cô bắt đầu loạng choạng,Ôn Dương cấm thanh kiếm xuống sàn để có thể đứng vững,Hàn Diệt Phong liền đi tới đỡ cô.Ôn Dương không nói gì để Hàn Diệt Phong đỡ dù sao cô cũng mệt.
Hàn Tử Diên sớm đã ôm Hoàng Băng trong lòng,nếu không phải điện thoại Hoàng Băng bị Hàn Tử Diên cài định vị thì cả Hàn Tử Diên lẫn Hàn Diệt Phong đều phát điên.Khi hai người nghe điện thoại xong quay lại thì Ôn Dương và Hoàng Băng đều đã biến mất,Hàn Tử Diên và Hàn Diệt Phong cũng đoán được hai người đã viết được gì đó trong điện thoại mà Hạ Kiêu để lại nên bọn họ lần theo định vị trên điện thoại của Hoàng Băng khi tới nơi thì du thuyền đã đi xa hai người quyết định đợi trực thăng trong nhà đưa ra biển khi đáp trên sân thượng thì thấy Hạ Kiêu và Cố Thanh đang bị trói bên cạnh là quả bom, Hàn Tử Diên lập tức cởi trói cho hai người sau đó tránh xa quả bom.
“Hai cậu”
Cố Thanh liền cười vui vẻ chạy tới chỗ họ nói:
“Xin lỗi khiến các cậu lo lắng rồi”
Hoàng Băng liền nói:
“Không sao bọn tôi còn tưởng hai cậu nổ banh xác rồi chứ”
Hạ Kiêu liền nói:
“Nằm mơ đi”
Ôn Dương nhớ ra gì đó liền hỏi:
“Mà sao hai người thoát được vậy”
Hạ Kiêu liền cười nửa miệng nói:
“Có người cứu đó chứ lúc đó cứ tưởng là hai đứa tiêu rồi “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Băng có hơi ngạc nhiên nói:
“Có người cứu các cậu sao,ai thế,…”
Cố Thanh và Hạ Kiêu liền nhìn ra đằng sau lưng hai người,hai người cũng theo đó mà xoay người ra sau thì thấy Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên đang dựa vào lan can của tàu,cả hai người nhìn họ một lúc không biết phải nói gì nhưng Hàn Diết Phong và Hàn Tử Diên đang cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy hai người trên người lại có nhiều vết thương lớn nhỏ như vậy,nhất là Ôn Dương mu bàn tay và bả vai vẫn đang rỉ máu.
Hàn Diệt Phong cố gắng khiến giọng nói của bản thân nghe không quá giận dữ nói:
“Mèo con,đã trốn đi còn để bản thân bị thương,em muốn chọc anh tức chết”
Ôn Dương bị điểm danh mà cad người giật thót giống như con mèo vừa làm chuyện sai Ôn Dương chột dạ cười cười,mắt cô đột nhiên co lại loé lên một tia nguy hiểm Ôn Dương lập tức xoay người lại nhìn lên trên thì thấy có một sát thủ đang lao vào cô từ bên trên,cô thủ thế nhưng khi tên sát thủ chưa kịp tới gần cô thì một lực đá cực kỳ mạnh đã đá hắn ta bay ra xa nếu đúng thì hắn bay thẳng xuống biển luôn.Ôn Dương quay đầu nhìn người vừa tấn công tên sát thủ ánh mắt lộ rõ tia giận dữ.Lúc này Hàn Tử Diên cũng đã đứng cạnh bảo vệ Hoàng Băng, vì họ đang được rất nhiều sát thủ bao vây.
Cố Thanh liền ném cho Ôn Dương một thứ nói:
“Bảo bối,cầm lấy”
Ôn Dương đưa tay bắt lấy theo bản năng,cô khi thấy rõ thứ đang ở trên tay thì cười một cách đáng sợ nói:
“Cảm ơn nha”
Hạ Kiêu dựng hết cả lông tơ nói:
“Này đồ bạo lực nhìn cậu đáng sợ lắm đó “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Dương liền trầm giọng,tay đang cầm thanh katana mà Cố Thanh đã ném qua nói:
“Lên đây,ta đánh cho các ngươi không còn đường về nhà”
Cố Thanh tay bẻ lắc rắc nói:
“Tới đây, lão tử đánh các ngươi lết về nhà”
Hoàng Băng cũng cao hứng hai tay rút hai cây súng mà lúc nãy đã lấy từ trong xe giấu vào trong người nói:
“Ta mà để các người về nhà ta liền làm ông cố nội các người”
Bọn sát thủ không hề nể nang đối thủ còn nhỏ mà xông hết lên một lượt,Ôn Dương tay cầm kiếm chém rất chuẩn nhát nào cũng dư sức lấy mạng đối thủ động tác nhanh đến không nhìn được,Hàn Diệt Phong theo phía sau giúp đỡ đám sát thủ lao tới thì bị tẫn cho ra dạng người, tất cả đều bị Hàn Diệt Phong đấm hoặc đá bay khỏi tàu, hoặc bị đá cho lệch đầu hoặc bị vặn cổ.
Hoàng Băng bên này cầm súng lao vào một tên bắn vào đầu một tên,lao vào hai tên bắn cả đôi tốc độ tay và phản xạ vô cùng nhanh độ chính xác cũng cực kỳ lớn không tên sát thủ nào là không được ăn đạn vào đầu.Hàn Tử Diên cũng cầm một cây sắt ở phía sau Hoàng Băng đánh đám sát thủ không còn đường lui lao lên là bị gậy sắt đánh vỡ đầu.
Hạ Kiêu và Cố Thanh đánh tay không nhưng mỗi cú là đối thủ có thể về chầu ông bà luôn,Cố Thanh sử tên phía trước thì Hạ Kiêu đã xử xong tên phía sau luôn nhanh gọn là vặn đầu chúng.
Chỉ chưa đầy nửa tiếng thì sáu người đã xử xong đám sát thủ,Hàn Tử Diên và Hàn Diệt Phong nhìn rất bình thường không hề hô hấp gấp như bốn người kia ánh mắt của hai người này lúc xử bọn sát thủ cực kỳ lạnh lẽo.
Ôn Dương có hơi đứng không vững vì trên người có vết đạn cộng thêm vài vết thương lớn nhỏ nên cô bắt đầu loạng choạng,Ôn Dương cấm thanh kiếm xuống sàn để có thể đứng vững,Hàn Diệt Phong liền đi tới đỡ cô.Ôn Dương không nói gì để Hàn Diệt Phong đỡ dù sao cô cũng mệt.
Hàn Tử Diên sớm đã ôm Hoàng Băng trong lòng,nếu không phải điện thoại Hoàng Băng bị Hàn Tử Diên cài định vị thì cả Hàn Tử Diên lẫn Hàn Diệt Phong đều phát điên.Khi hai người nghe điện thoại xong quay lại thì Ôn Dương và Hoàng Băng đều đã biến mất,Hàn Tử Diên và Hàn Diệt Phong cũng đoán được hai người đã viết được gì đó trong điện thoại mà Hạ Kiêu để lại nên bọn họ lần theo định vị trên điện thoại của Hoàng Băng khi tới nơi thì du thuyền đã đi xa hai người quyết định đợi trực thăng trong nhà đưa ra biển khi đáp trên sân thượng thì thấy Hạ Kiêu và Cố Thanh đang bị trói bên cạnh là quả bom, Hàn Tử Diên lập tức cởi trói cho hai người sau đó tránh xa quả bom.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro